Mẹ Đường che miệng cười, thấy Phong Ánh Nguyệt còn đang ngơ ngác, bà lại gần cô nói: "Lúc chị dâu hai của con tới, thằng bé đã dậy một lần rồi, nó thấy con ngủ ngon quá nên không nỡ kêu con, sau đó liền kéo áo lên cho thằng bé bú, tầm bảy giờ mấy mẹ cũng thấy thằng bé tỉnh lại cho nên..."
Phong Ánh Nguyệt đỏ mặt, mặc dù đều là phụ nữ nhưng cô vẫn thấy có hơi xấu hổ: "Cảm ơn mẹ và chị dâu hai, tại con ngủ say quá."
"Có gì đâu, mau ăn lẹ đi rồi nằm xuống nghỉ ngơi."
Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn xong, mẹ Đường đỡ cô vào nhà vệ sinh, Đường Văn Sinh thì ở trong phòng trông con.
Khi hai người trở về liền thấy hai mẹ con nhà họ Quách đã trở lại, cô gái kia đang ngủ mê man, mẹ Quách đỏ mắt, im lặng ngồi bên cạnh, không hề thấy có đứa bé nào ở trên giường.
Mẹ Quách thấy hai người bước vào phòng cũng không lên tiếng chào hỏi, bà ấy nhìn Phong Ánh Nguyệt một cái, sau đó nhìn đứa trẻ đang nằm trên giường của cô, ánh mắt đau buồn cùng hâm mộ.
Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường liền giật mình, hai người cũng không dám hỏi nhiều, chỉ im lặng trở về chỗ của mình.
Mẹ Đường mím môi, khẽ nói: "Tối nay mẹ sẽ ở lại đây."
Phong Ánh Nguyệt nghe vậy liền nắm chặt chăn: "Vậy mẹ nằm bên cạnh con đi."
Không phải là cô suy nghĩ lung tung, nhìn hai mẹ con ở giường bên liền biết đứa trẻ kia lành ít dữ nhiều, lỡ như họ nghĩ quẩn rồi trộm mất con của cô thì sao?
Đầu năm nay cũng không có người canh gác.
Đường Văn Sinh cũng không ngốc, sau khi mẹ Quách trở về phòng, bà ấy liên tục nhìn về phía con của anh.
Vì vậy anh nói nhỏ: "Phòng làm việc của con có giường xếp, lát nữa con sẽ đưa mọi người qua đó."
Đó là nơi anh ngủ lại khi phải trực đêm, do anh tự bỏ tiền ra mua nên đây là đồ của riêng.
"Con đi ra ngoài tìm hiểu xem đã có chuyện gì xảy ra."
Mẹ Đường khều anh.
Đường Văn Sinh liền đi ra ngoài.
Phong Ánh Nguyệt nằm cạnh đứa trẻ, tim đập thình thịch.
Không lâu sau, Đường Văn Sinh trở về, chị dâu hai Đường đi theo sau lưng anh.
Đường Văn Sinh chưa kịp nói, người phụ nữ họ Quách kia lập tức tỉnh lại, sau đó đau khổ khóc lớn, mẹ Quách cũng rất buồn ôm lấy con gái mình an ủi: "Sau này sẽ có, sau này sẽ có."
Cả bọn Phong Ánh Nguyệt nghe những lời này liền hiểu ra tất cả, đứa bé kia đã không qua khỏi.
Mà lúc này, đứa trẻ nhà bọn họ cũng bị động tĩnh bên kia làm cho tỉnh giấc, cánh tay nhỏ bé quơ quơ trên không trung, sau đó liền òa khóc.
Lúc này, nước mắt cũng chảy ra.
Phong Ánh Nguyệt vội vàng dỗ nó, cô vén áo định cho con bú, bỗng nhiên nghe thấy tiếng la thất thanh của mẹ Quách, ngay sau đó là tiếng mắng chửi của chị dâu hai Đường, còn có tiếng gọi người tới giúp của mẹ Đường.
Phong Ánh Nguyệt quay đầu muốn nhìn liền bị Đường Văn Sinh ngăn lại: "Đừng sợ, đừng nhìn."
Cô giật mình, sau đó nghe theo lời anh, tiếp tục cho con b.ú sữa, cô còn cẩn thận bịt tai của thằng bé lại.
Đường Văn Sinh dù gì cũng là bác sĩ, dù có tức giận đến mấy nhưng trước khi bác sĩ khác chạy tới đây, anh đã cùng y tá cưỡng chế người phụ nữ họ Quách đang điên cuồng muốn cướp lấy đứa trẻ sau khi nghe tiếng khóc của nó trở về giường của mình.
"Máu!"
Giọng nói hốt hoảng của mẹ Quách vang lên.
Bác sĩ phụ trách của người phụ nữ họ Quách đã đến, lập tức bế cô ấy lên xe lăn, đẩy tới phòng phẫu thuật.
Phong Ánh Nguyệt không dám quay đầu lại, cô ôm chặt đứa bé đang mải mê b.ú sữa mẹ.
"Không sao, không sao hết." Đường Văn Sinh ôm lấy bả vai cô an ủi.
Mẹ Đường cũng đứng lại.
"Bác sĩ Đường, bác sĩ Triệu, mời hai người tới đây một chuyến."
Có y tá đến tìm Đường Văn Sinh, Đường Văn Sinh hôn lên mặt Phong Ánh Nguyệt: "Anh sẽ quay lại ngay."
"Đúng là đồ điên!" Chị dâu hai Đường mắng một câu, cô ấy nhìn m.á.u trên mặt đất, vội vàng đi tìm lao công, đây là m.á.u của người phụ nữ họ Quách kia sau khi xuống giường lập tức xông tới đây.
Một lát sau, hai thím quét dọn vệ sinh tay xách thùng nước, cầm cây lau nhà đi vào, mặt đất được lau dọn sạch sẽ, chăn bẩn trên giường cũng bị lấy đi.
Phong Ánh Nguyệt lúc này mới từ từ quay đầu lại, khuôn mặt tái nhợt của cô lấm tấm mồ hôi, tim đập kịch liệt như muốn nhảy ra ngoài.
"Không có chuyện gì đâu, mẹ thấy bộ dạng của cô ấy có chút khó chịu, có thể là..."
Mẹ Đường mím môi: "Mất đi đứa bé nên có chút điên cuồng."
"Vậy thì đừng có lao vào chúng ta." Chị dâu hai Đường tức giận: "Dáng vẻ kia như muốn cướp con của người khác vậy! Sức lực của cô ấy rất lớn."
Trong lúc nói chuyện, chị dâu hai Đường kéo ống tay áo lên liền hiện ra hai vết cào do người phụ nữ kia gây nên trên cánh tay phải.
"Chị dâu hai." Phong Ánh Nguyệt nắm tay của cô ta: "Đợi lát nữa Văn Sinh quay lại để anh ấy giúp chị xử lý vết thương đi."
"Chị không sao." Tuy có chút đau nhưng chị dâu hai Đường không thấy vết thương này có gì to tát.
"Không được, phải xử lý."
Phong Ánh Nguyệt nghiêm túc nói.
"Chị biết rồi." Chị dâu hai Đường biết cô bị dọa sợ vội vàng gật đầu: "Chị biết rồi, em mau nằm xuống đi, thằng bé còn chưa được ăn no đâu."
Phong Ánh Nguyệt cúi đầu, quả nhiên thằng bé vẫn đang rướn cổ lên muốn được b.ú nữa.
Cô vội vàng nằm xuống, tiếp tục cho con bú.
Đến khi Đường Văn Sinh trở về, Phong Ánh Nguyệt đã lấy lại bình tĩnh.
"Sao rồi?"
"Họ gọi con qua nói rõ tình hình một chút." Sắc mặt Đường Văn Sinh không được tốt lắm: "Đứa bé ở giường bên cạnh vừa được sinh ra đã chết, sản phụ lúc đó vô cùng kích động, cô ấy không muốn chấp nhận chuyện này nên bị xuất huyết, khi nãy cô ấy dùng sức bước xuống giường nên lại bị xuất huyết một lần nữa."
Bây giờ vẫn chưa thoát khỏi nguy hiểm.
Lúc này, Phong Ánh Nguyệt và những người khác đều có chút trầm mặc.
Đường Văn Sinh xử lý vết thương cho chị dâu hai Đường, sau đó anh nhìn về phía mẹ Đường.
Mẹ Đường khó hiểu nhìn anh.
"Mẹ, đưa tay trái cho con."
Phong Ánh Nguyệt nhìn sang, chỉ thấy Đường Văn Sinh kéo ống tay áo của mẹ Đường lên, phía trên không chỉ có mấy vết cào như của chị dâu hai Đường mà còn có cả mấy dấu răng.
Tất cả đều là tác phẩm của người phụ nữ họ Quách kia.
"Con không nói thì mẹ cũng không biết luôn đấy." Mẹ Đường nhìn thấy vết thương trên tay mình cũng vô cùng bất ngờ, lúc ấy bà chỉ sợ người phụ nữ điên kia làm tổn thương mẹ con Phong Ánh Nguyệt nên bà chỉ lo cố gắng ngăn cản đối phương mà không màng tới vết thương trên người mình.
Hai mắt của Phong Ánh Nguyệt đỏ lên, còn mẹ Đường thì ngồi cười rồi mắng cô đang ở cữ không được khóc.
Buổi tối hôm đó, mẹ Đường trở về ký túc xá nghỉ ngơi, chị dâu hai Đường ở lại với Đường Văn Sinh chăm sóc hai mẹ con Phong Ánh Nguyệt.
Sáng hôm sau, khi mẹ Đường tới đưa cơm liền nghe mọi người trong bệnh viện nói người phụ nữ kia đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng tinh thần có vẻ đã xảy ra vấn đề, xem cái gối như con của mình, vì để tránh cô ấy tấn công các sản phụ khác, bệnh viện đã sắp xếp cho cô ấy ở phòng bệnh trống bên khoa nội.
Bà thở dài, suy cho cùng cô ấy cũng là một người đáng thương.
Nhưng dù có đáng thương đến đâu thì sản phụ và đứa bé nhà bọn họ cũng thiếu chút nữa đã xảy ra chuyện, mẹ Đường vừa nghĩ đến đây liền bước nhanh tới phòng của Phong Ánh Nguyệt.
Hôm nay có một người phụ nữ mang thai mới đến đây để chờ tới giờ sinh, được sắp xếp ở giường bên cạnh, khi tán gẫu với chị dâu hai Đường về người phụ nữ họ Quách kia liền biết được cái giường mà mình đang nằm chính là giường của đối phương, người nhà của người phụ nữ mang thai vội vàng đi tìm y tá nói muốn đổi giường.
Mẹ Đường thấy Đường Văn Sinh ôm đứa trẻ, có khá nhiều đồ được để lên cái tủ ở bên cạnh giường, bà tò mò hỏi: "Con mua sao?"
"Là quà của người nhà họ Quách mang tới chuộc lỗi."
Phong Ánh Nguyệt ngồi dậy nói.
Mẹ Đường không nói gì, để bàn nhỏ lên trên rồi bảo Phong Ánh Nguyệt mau ăn đi.
Đường Văn Sinh và chị dâu hai Đường thì ăn sáng ở nhà ăn của bệnh viện.
"Con không đi làm sao?"
Sau khi Phong Ánh Nguyệt ăn sáng xong, mẹ Đường thấy Đường Văn Sinh còn chưa đi làm liền hỏi.
"Không ạ, con xin nghỉ."
Lãnh đạo của bệnh viện cũng bị chuyện tối qua dọa sợ, cho nên lúc Đường Văn Sinh viết đơn xin nghỉ, bọn họ liền phê chuẩn cho anh nghỉ năm ngày.
Mẹ Đường nghe vậy liền mỉm cười gật đầu: "Quả là một lãnh đạo tốt."
Phong Ánh Nguyệt cũng cười theo.
Chị dâu hai Đường thì đang trấn an người phụ nữ mang thai mới tới.
"Nên lấy nhũ danh gì mới tốt đây."
Phong Ánh Nguyệt nhìn thằng bé ngủ say sưa sau đó tham gia bàn bạc với mọi người.
"Nhóc mập."
Chị dâu hai Đường nói.
Thật ra đứa nhỏ này không mập nhưng càng gọi sẽ ngày càng cường tráng.
Mẹ Đường suy nghĩ một chút: "Nhóc thiết?"
Phong Ánh Nguyệt bật cười, Đường Văn Sinh cũng không nhịn mà cười theo: "Mẹ, sao lại gọi là nhóc thiết vậy?"
"Thân thể sẽ rắn chắc như sắt thép."
Mẹ Đường nghiêm túc nói.
Mọi người đang nói chuyện, Tống Chi liền dẫn Tiểu Quả Tử và Tiểu Diệp Tử tới: "Hôm qua em đi nhậu tới sáng nay mới về, bọn em đang trên đường trở về may mắn gặp được mẹ của Lưu Hải, nếu không thì em cũng không biết là chị đã sinh rồi đó!"