Lúc này bên ngoài trời đã nắng. Đường Văn Sinh bê một thùng nước ấm khác, bảo Phong Ánh Nguyệt nằm nghiêng. Anh đặt cái thùng lên ghế, chiều cao vừa đủ để Phong Ánh Nguyệt có thể gội đầu.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, nhưng tốc độ gội đầu không chậm, chỉ một lát đã gội xong. Mẹ Đường lấy mấy cái khăn mặt, nhanh nhẹn lau khô tóc hộ Phong Ánh Nguyệt.
Phong Ánh Nguyệt vô thức chìm vào giấc ngủ.
"Hôm đấy con bé bị dọa sợ. Mấy ngày con ở nhà nhớ dành nhiều thời gian chăm sóc con bé, mấy chuyện khác con đừng đụng vào, chỉ cần chăm sóc tốt hai mẹ con con bé là được rồi."
Mẹ Đường khẽ nói với Đường Văn Sinh.
Đường Văn Sinh gật đầu.
Lúc này trong nhà chả có gì nhiều, chỉ có gà với trứng là nhiều.
Do đó, ngày nào Phong Ánh Nguyệt cũng được ăn gà hầm và trứng đường. Cô ăn canh nhiều và ăn ít thịt hơn, vì vậy phần thịt gà còn lại được đưa cho người nhà ăn.
Tuy rằng vị muối nhạt hơn nhưng đã được xử lý tốt, không có mùi tanh.
Phong Ánh Nguyệt không biết cô có béo không. Dù sao thì cả nhà cô lúc sinh cô ra đều béo lên.
Mặc dù Đường Văn Sinh về hai ngày một lần cũng béo hơn.
Nhưng vốn anh thuộc dạng gầy, dáng lại cao nên trông không rõ ràng.
Vào ngày hai mẹ con Phong Ánh Nguyệt về nhà, Tần Lưu Hải bị cha Tần đón đi, nói là bà ngoại ông ngoại nhớ cậu, muốn ở lại bên kia một khoảng thời gian ngắn.
"Nguyên Đản, em lại giặt tã."
A Tráng tới tìm Nguyên Đản đi chơi, phát hiện Nguyên Đản đang giặt tã trong sân, tức khắc có ý không vui. Đã lâu rồi mấy cậu chưa ra ngoài chơi.
"Ừm." Nguyên Đản kiêu ngạo gật đầu: "Em trai em thích cho em giặt tã."
A Tráng bĩu môi: "Thiết Đản không nói được, sao em biết?"
Sau khi mọi người trong nhà cùng thảo luận, em bé được đặt biệt danh là Thiết Đản.
"Em biết."
Bây giờ Nguyên Đản thay tã còn thành thạo hơn người lớn, đôi lúc còn bế Thiết Đản ra ngoài tắm nắng.
Cuối tuần này không có việc gì cũng không ra khỏi sân khiến A Tráng chờ đồng bọn nhỏ của mình muốn chết.
Sau khi tã được phơi khô, Nguyên Đản cất những chiếc tã đã khô khác, xếp từng cái gọn gàng rồi mang về phòng của Phong Ánh Nguyệt.
"Đi ra ngoài chơi đi, A Tráng tìm con vài lần rồi."
Phong Ánh Nguyệt thấy A Tráng, nói với Nguyên Đản.
Nguyên Đản bế Thiết Đản đang chơi đùa với đôi tay nhỏ bé của mình: "Con không muốn ra ngoài. Con phải chăm sóc Thiết Đản."
Chị dâu hai Đường bên cạnh cười ha ha: "Sao cháu dính em cháu quá vậy?"
Lúc Đường Văn Sinh không có nhà, chị dâu hai Đường vẫn tới đây chăm sóc Phong Ánh Nguyệt. Buổi tối đứa bé khóc, chị dâu hai Đường cũng không bắt Phong Ánh Nguyệt phải dậy, tự mình bế dỗ đứa bé.
Chỉ có cha Đường và anh hai Đường không thể vào phòng của Phong Ánh Nguyệt, ánh mắt chờ mong ngồi trên giường nghe động tĩnh.
Sau khai giảng, Nguyên Đản quay về ký túc xá với mẹ Đường. Mỗi thứ sáu hằng tuần được anh hai Đường đón về.
Thiết Đản sinh vào cuối tháng tám, bây giờ đã là cuối tháng chín.
A Tráng cũng nghiêng người nhìn Thiết Đản: "Mập, mập."
Mẹ Đường cười tủm tỉm đi vào, thảo luận với Phong Ánh Nguyệt về đồ ăn cho ngày đầy tháng của Thiết Đản vào ngày kia.
Ba người lớn bàn luận, Nguyên Đản lập tức bế Thiết Đản đi qua đi lại trong phòng. Thiết Đản đã thành thói quen, chỉ cần được người khác bế, cứ đặt xuống lại réo lên.
Nhưng với một đứa bé, mắng nó nó cũng không hiểu, đánh thì càng không thể đánh.
Dù gì A Tráng cũng là cậu bé có tính tình cởi mở, không được bao lâu đã chạy ra ngoài chơi.
"A Tráng." Đường Văn Sinh lái xe máy về, dựng xe trong sân: "A Tráng, cháu làm bài tập xong chưa?"
A Tráng cứng đờ người.
À, cậu chỉ muốn câu cá, trèo cây bắt chim, quên béng luôn chuyện làm bài tập!
Đường Văn Sinh hơi nhướng mày: "Tối nay lúc xem TV, mang bài tập đến, chú kiểm tra."
"Chú ba..."
Vẻ mặt A Tráng đau khổ.
"Nếu không để cha cháu về đánh cháu mấy roi nhé?"
A Tráng quay đầu bỏ chạy, về nhà làm bài tập.
Đường Văn Sinh cười, rửa tay lau mặt trước khi vào phòng thăm vợ con. Lúc này, anh mới phát hiện trong phòng có nhiều người đến vậy.
"Đang bàn ngày kia đầy tháng, con nghỉ phép không?"
Mẹ Đường hỏi.
"Con xin rồi." Lần này, Đường Văn Sinh có thể ở lại bốn ngày.
Anh vừa tan ca đêm, Phong Ánh Nguyệt bảo anh đi ngủ một lát. Cô đã hết ở cữ rồi. Hôm qua cô tắm rửa sạch sẽ, nếu không phải vì đứa bé ngủ, cô không muốn ở trong phòng.
Đường Văn Sinh nằm xuống, Phong Ánh Nguyệt bảo Nguyên Đản trông đứa bé không muốn rời, còn mình, mẹ Đường và những người khác đi ra ngoài.
Nguyên Đản rất thích nhìn Thiết Đản, trèo lên giường với thằng bé.
"Bài tập làm được bao nhiêu rồi?"
Đường Văn Sinh nghĩ, hỏi.
"Làm xong hết rồi, con chuẩn bị cả nội dung tiết học tiếp theo, bài tập mẹ giao cho con cũng làm xong rồi."
Nguyên Đản đáp.
"Ngoan vậy à?"
"Con là anh trai, phải làm gương cho Thiết Đản!"
Nguyên Đản nhéo bàn chân nhỏ của Thiết Đản, ưỡn n.g.ự.c kiêu ngạo.
Đường Văn Sinh mỉm cười, bàn tay to lớn xoa đầu cậu nhóc: "Vậy con trông Thiết Đản đi, cha ngủ một lát."