Vị trí của trường trung học phổ thông mới cách bệnh viện huyện không xa, dù sao bên kia cũng yên tĩnh.
Trung học cơ sở thì ở tại chỗ, toàn bộ phòng học và văn phòng để cho trung học cơ sở sử dụng.
Mà tiểu học thì ở cách nhà ngang không xa.
Cùng lúc đó, lãnh đạo của bệnh viện cũng nói Đường Văn Sinh có thể xin ký túc xá.
Khu nhà nhân viên của bệnh viện đã xây xong.
“Nếu đơn vị của vợ cậu cũng có thể xin ký túc xá, tốt nhất bảo cô ấy cũng xin đi, hai đơn vị có thể thương lượng sau đó hợp lại phân phối phòng ở lớn một chút cho hai vợ chồng.”
Biết tình huống nhà Đường Văn Sinh, Lãnh đạo tri kỷ nói.
“Tôi hiểu, cảm ơn lãnh đạo.”
Đường Văn Sinh về nhà thương lượng với Phong Ánh Nguyệt, hôm sau Phong Ánh Nguyệt nộp đơn xin lên trường học.
Hiệu trưởng Lý cười nhận lấy đơn, sau khi xem xong gật đầu: "Hai đơn vị hợp tác là chuyện rất bình thường, cô yên tâm đi, chuyện này không có vấn đề.”
Mẹ Đường không hiểu chuyện này lắm, thế là lúc ăn cơm tối thì hỏi Phong Ánh Nguyệt: "Vốn hai đứa có thể xin được phòng rộng bao nhiêu?”
“Bên con là căn hộ nhỏ ba phòng ngủ, lớn hơn bây giờ ba mươi mét vuông.” Phong Ánh Nguyệt nói.
“Con cũng vậy.” Đường Văn Sinh múc một chút bánh ga-tô đút cho Thiết Đản đang há miệng: "Hiện tại hai đơn vị có thể cùng phân phối phòng ở, vậy thì ít nhất cũng là căn hộ lớn bốn phòng ngủ, hàng năm giao một khoản tiền cho cho Cục quản lý bất động sản là được.”
Dù sao hiện tại nhà là phân cho bọn họ ở, cũng không phải bán cho bọn họ, cho nên hàng năm vẫn phải giao cho Cục quản lý bất động sản một khoản tiền.
“Căn hộ đó cũng thật lớn.” Mẹ Đường nói.
“Đúng vậy, cũng không biết ở đâu, tầng mấy.”
Nửa tháng sau có kết quả, quả thực căn hộ lớn, cũng nhiều phòng.
Vị trí cũng không tệ, ở giữa trường trung học phổ thông mới và bệnh viện huyện, hai người đi làm đều không xa, đi đường mất khoảng mười phút.
Nhưng hơi cao, tầng sáu, nhưng có một nửa mái nhà, cũng chính là bố cục căn hộ hai tầng.
Ngoại trừ tầng hơi cao, thứ khác cũng còn tốt.
Đặc biệt là tầng hai, không chỉ có một phòng ngủ, còn có một phòng chứa đồ, sắp xếp có thể làm phòng giặt quần áo, dưới lầu có bốn phòng ngủ, một phòng khách lớn, phòng vệ sinh và phòng bếp.
Ngoài ra trên tầng thượng còn có một cái sân vườn rất lớn, mẹ Đường xem nhà xong, chỉ vào nơi hẻo lánh kia bắt đầu nói trồng thứ gì.
“Lên xuống lầu không phải vấn đề, coi như rèn luyện thân thể.”
Mẹ Đường cảm thấy cũng không tệ lắm.
Thế là Phong Ánh Nguyệt và Đường Văn Sinh đến Cục quản lý bất động sản ký tên, giao tiền.
Sau đó tìm thời gian thu dọn đồ đạc, bắt đầu dọn nhà.
“Em thấy không nhiều đồ lắm, sao dọn xong lại nhiều như vậy?”
Gian phòng này đã dọn dẹp nửa ngày, Phong Ánh Nguyệt nhìn mấy túi đồ lớn bày trước mặt, đầy mặt phiền muộn.
Nguyên Đản cũng buồn bực: "Hôm qua con còn nghĩ trước giữa trưa là có thể dời xong, còn có thể ăn cơm trưa trong nhà mới cơ.”
“Nghĩ hay lắm.” Mẹ Đường cười mắng: "Nhìn xem đống đồ kia của cháu kìa, sắp xếp lại thêm nửa tiếng còn tạm được.”
Cha Đường cũng đang giúp đỡ, vợ chồng anh hai Đường ở nhà làm việc dưới ruộng.
“Dù sao cũng đã ở nhiều năm như vậy, dù các con có dọn dẹp rất sạch sẽ, thứ này chất đống cũng rất chỉnh tề, nhưng nghĩ tới trưa đã thu dọn xong thì không có khả năng.”
“Đồ của Thiết Đản nhiều nhất.”
Phong Ánh Nguyệt bắt đầu ném nồi.
Thiết Đản đã có thể đứng lên, hai bàn tay nhỏ mập mạp đang nắm lấy rào chắn bằng gỗ nhìn họ, nghe được tên mình, nó a một tiếng.
Mọi người cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Dọn nhà mất khoảng hai ngày, đây còn là nhờ Hồng Kiến Quân và cha Tần lái xe tới hỗ trợ chuyển mấy lần.
Sau khi sắp xếp dọn dẹp xong, Phong Ánh Nguyệt và mẹ Đường chọn ngày, mời bạn bè người thân đến nhà ăn bữa cơm rau dưa, cũng coi như cho biết nhà.
Anh hai Đường và chị dâu hai Đường ngồi xe máy vào huyện, cái xe máy này là Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đưa cho họ.
Việc làm ăn của tiệm xe rất tốt, một chiếc xe máy cũng không là gì, ban đầu mấy người anh hai Đường không muốn, sau đó Đường Văn Sinh nói đến chuyện chia nhà.
Sau đó, vợ chồng anh hai Đường nhút nhát nhận lấy.
Mỗi tuần lại không quản mưa gió đưa đồ ăn với gà vào trong huyện, nói cũng không nghe, nói nhiều là anh hai Đường lại nhắc đến chia nhà.
Thế là người sợ biến thành mấy người Phong Ánh Nguyệt.
Họ cũng không bán bò, đã vào cửa nhà họ thì chính là bò nhà họ, mà hiện tại con bò đó đang tráng niên, trong ruộng còn cần nó.
“Nhà này tốt, ngoài tầng hơi cao, không có khuyết điểm khác.” Xem hết nhà xong, chị dâu hai Đường và chị cả Đường đều nói như vậy.
Bữa cơm này ăn ngay trên sân thượng, khỏi phải nói, tầm mắt rộng mở, ngoài việc không thể nhảy ra ngoài cũng không khác sân vườn ở nông thôn là mấy.
Tầng này có hai căn hộ, sát vách chính là một đôi vợ chồng làm ở Tổng cục quảng bá và phát thanh truyền hình Trung Quốc, họ La.
Anh La chắp tay sau lưng đứng trên tầng thượng nhà mình, nhìn náo nhiệt phía đối diện qua hàng lan can trúc, xuống lầu nói với chị dâu La: "Cách vách nhà mình có không ít người tới.”
“Đều là từ nông thôn.” Chị dâu La bĩu môi: "Bà con thân thích đàng hoàng ở thành phố đều sẽ ăn ngoài tiệm, ai làm ở nhà, nhiều người thôi sẽ bẩn nhà.”
“Anh thấy có trong huyện, cũng có nông thôn.” Anh La nói, thật ra cũng dễ phân biệt, nông thôn có cách ăn mặc rất khác, giày cũng bẩn hơn một chút.
“Dù sao cũng là người làm trong hai đơn vị, chắc có bạn bè trong huyện.” Chị dâu La không thích mấy người Phong Ánh Nguyệt là bởi vì lúc đầu em gái và em rể chị ta cũng xin nhà, hai nhà muốn làm hàng xóm, còn đi móc nối quan hệ, kết quả nhà này lại giao cho một người xa lạ.
Lúc đầu, ngày cả nhà Phong Ánh Nguyệt chuyển đến, còn cùng Nguyên Đản đưa đồ ăn vặt tự làm đến sát vách, kết quả thấy thái độ chị dâu La lạnh như băng, thế là Phong Ánh Nguyệt cũng không tiếp xúc nữa.
Ra cửa gặp ở cầu thang cũng chỉ chào hỏi, chưa từng trò chuyện.
Nhà lớn hơn, Tần Lưu Hải trực tiếp thu thập túi quần áo nhỏ của mình, sau đó trở lại nhà Phong Ánh Nguyệt ở.