Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 443



Xuyên Tử kết hôn 4

Mấy đứa nhỏ chơi rất vui, Thiết Đản nhỏ nhất nên không chạy lại những đứa còn lại, tức đến mức vừa chạy phía sau vừa kêu oai oái.

Mỗi lần như vậy, Nguyên Đản đều sẽ quay lại bế thằng bé lên.

Lập tức Thiết Đản không còn la oai oái nữa, trở nên vui vẻ kêu lên líu rít.

Phong Ánh Nguyệt thấy bọn nhỏ lúc đi thì sạch sẽ tươm tất, lúc về thì ai nấy đều dính đầy bùn đất.

Sau đó, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đưa các bé trai đi tắm rửa, còn Tiểu Quả Tử đi theo Yêu Muội đến nhà bác cả Đường tắm.

Tối nay, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đứng trong sân chồng đá lên, bắt đầu làm đồ nướng.

Do quá cay nên Thiết Đản vừa ăn vừa hà hơi.

Tiểu Lỗi Tử lại không sợ cay nên ăn mạnh nhất.

Vì hai ngày nữa sẽ là tiệc đầy tháng của thằng hai nhà Xuân Phân cho nên Tống Chi không về.

Cô ấy đi theo Phong Ánh Nguyệt giúp bày tiệc.

Còn trang điểm cho Xuân Phân nữa.

Lúc nghỉ ngơi, Tống Chi vẫy nhẹ chiếc quạt nói với Phong Ánh Nguyệt: “Những ngày tháng như vậy khiến em nhớ lại nhiều năm về trước, chị dắt em xuống quê để nấu ăn, trang điểm cho cô dâu.”

“Đúng vậy, chớp mắt đã bao nhiêu năm trôi qua rồi.”

Phong Ánh Nguyệt xúc động.

“Em cũng đã có hai đứa rồi.” Tống Chi nhìn Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử đang vui đùa ầm ĩ trong sân: “Nói cho chị biết, em còn lén lút đặt tên cho đứa bé ấy nữa.”

“Ồ? Tên gì thế?”

Phong Ánh Nguyệt tò mò hỏi.

“Đại Hoa.”

Tống Chi chớp mắt.

“Không tệ.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu: “Có hoa, có lá (diệp), có quả.”

Tống Chi cười rất rạng rỡ: “Chị hiểu em.”

Hồng Kiến Quân đã rất nhiều ngày không gặp vợ con nên đã theo Đường Văn Sinh đến đón.

“Anh ở nhà một mình buồn đến mức xem TV cũng không còn ý nghĩa nữa.” Hồng Kiến Quân uất ức nhìn Tống Chi nói.

Tống Chi khẽ cười: “Không phải đã theo anh về rồi sao?”

“Đó là do anh đến đón, nếu anh không đến thì sợ là em còn không nhớ đến anh nữa.”

Hồng Kiến Quân giữ vai cô ấy, Tống Chi cười, tựa lên vai anh: “Anh đi dỗ bọn nhỏ đi.”

Quả nhiên vừa nghe phải về nhà thì Tiểu Quả Tử oa lên tiếng rồi bật khóc, mặc dù Tiểu Diệp Tử lớn hơn nhưng khóe mắt vẫn đỏ hoe.

“Hay là để bọn nhỏ ở đây thêm vài ngày đi?” Anh hai Đường cũng đã quen với việc trẻ con chạy khắp sân rồi, náo nhiệt biết bao.

“Đúng vậy, chị bảo đảm sẽ chăm sóc cho bọn nhỏ thật tốt.” Chị dâu hai Đường liên tục vỗ lên ngực.

Hai đứa nhỏ tha thiết mong chờ nhìn cha mẹ.

Cuối cùng, Hồng Kiến Quân gật đầu: “Được, nhưng mấy đứa phải nghe lời, nếu không cha sẽ cho ăn đòn đấy.”

“Biết rồi ạ!”

Kỳ nghỉ hè bắt đầu cũng là lúc sạp hàng của anh hai Đường đóng cửa, bởi vì có quá nhiều đối thủ cạnh tranh, chuyện làm ăn cũng không lời bao nhiêu, chi bằng về nhà chăm lo cho hoa màu.

Hơn nữa, họ cũng đã bỏ tiền vào quán trà của Đường Văn Cường, sau này cứ đợi chia hoa hồng thôi.

Cả năm nay, việc nuôi gà thả vườn, trồng mía, còn có vườn trà cũng không kiếm được bao nhiêu.

Cũng không thể bám mãi vào quầy hàng nhỏ đó không buông được.

Vì Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử không về, nên tâm trạng của bọn nhỏ cũng không ảnh hưởng gì, mãi cho đến khi Xuyên Tử đến nhà.

Cậu đã không còn là một đứa nhỏ dơ bẩn, nước mắt nước mũi dính hết lên quần áo lúc nhỏ nữa, Xuyên Tử trông rất cao to, cao tận một mét tám hơn, bởi vì làm nông nên da thịt chắc nịch.

Trời đang nóng, nên lúc cậu đến, áo được vén lên tới nửa bụng, Nguyên Đản còn có Tần Lưu Hải nhìn số cơ bụng kia với ánh mắt vô cùng ngưỡng mộ.

Hơn nữa, lúc Xuyên Tử lên tiếng, giọng nói trầm thấp trưởng thành, khiến những người vẫn chưa đến thời kỳ vỡ giọng như Nguyên Đản họ càng muốn rơi nước mắt.

“Cái gì? Anh muốn kết hôn sao?”

Nguyên Đản kinh ngạc la lên.

Vẻ mặt Tần Lưu Hải cũng toát lên vẻ sợ hãi.

“Anh cũng mười tám rồi, anh kết hôn thì sao chứ?”

Xuyên Tử nghi ngờ hỏi lại.

Phong Ánh Nguyệt chậc một tiếng, quay đầu nói với chị hai Đường: “Là do bọn nhỏ lớn quá nhanh, hay là do chúng ta già rồi? Em còn nhớ mới hôm trước nó còn là một đứa bé kêu gào bảo mẹ mình là mẹ kế cơ mà.”

“Còn không phải sao.” Chị hai Đường sờ lên mặt mình: “Chị thấy mình vẫn còn trẻ đẹp phơi phới.”

“Em cũng thấy em vẫn mãi ở độ tuổi thanh xuân.”

Phong Ánh Nguyệt mặt dày tiếp lời.

Mẹ Đường nghe xong thì nhìn sang cha Đường: “Hai đứa này làm gì đẹp bằng tôi lúc còn trẻ đúng không?”

“Không bằng.” Cha Đường lắc đầu: “Chắc chắn không bằng.”

Xuyên Tử đến đây là muốn mời Nguyên Đản còn có Tần Lưu Hải đi đón dâu với mình, nếu A Tráng chưa đi thì chắc chắn có thêm thằng nhóc đó nữa, nhưng tên nhóc này lại nhập ngũ rồi nên chỉ còn thanh niên Tần Lưu Hải này thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.