Lúc La Đại Cường trở về thăm người thân, Nguyên Đản và Tần Lưu Hải đã tốt nghiệp cấp ba.
Nguyên Đản thi đậu trường đại học theo lý tưởng của mình, cũng chính là trường cũ của Đường Văn Sinh.
Còn Tần Lưu Hải thì tới trường quân đội, đây là chuyện mà tất cả mọi người đều không ngờ tới.
Để qua kỳ kiểm tra sức khỏe, Tần Lưu Hải khổ luyện nói chuyện thuận miệng, mất vài kỳ nghỉ hè đi theo cha Tần đến thăm bác sĩ trị tật cà lăm, bây giờ chỉ cần không nói một câu quá dài thì đều có thể nói hết được.
Sau khi La Đại Cường biết cậu ấy thi đậu trường quân đội thì dùng sức vỗ vai Tần Lưu Hải: "Có nghị lực đấy!"
"Cảm ơn anh Đại Cường."
Tần Lưu Hải lộ ra một nụ cười toe toét.
Thi đậu trường đại học mơ ước của mình, chắc chắn sẽ thấy vui rồi.
La Đại Cường cũng thay đổi rất nhiều so với vài năm trước, cậu ta đen hơn, vạm vỡ hơn, cách nói chuyện và làm việc đã ra dáng người lớn rồi.
Ba người tụ lại với nhau vài ngày, La Đại Cường còn dạy họ một bộ võ trong quân đội.
Bây giờ anh La vô cùng hài lòng với con trai út, có thể ở lại tiếp tục phục vụ cho quốc gia, anh ta cảm thấy vô cùng kiêu ngạo.
Mặc dù không thể gặp lại thường xuyên, nhưng anh La vẫn rất vui vẻ.
Mà chị dâu họ biết La Đại Cường trở về thì hỏi thăm tình huống của A Tráng.
La Đại Cường nói cậu ta và A Tráng được phân tới chỗ khác nhau, ít có cơ hội gặp mặt, nhưng đối phương còn cố gắng hơn cả cậu ta, cũng ưu tú hơn, mong họ không cần lo lắng.
Chị dâu họ vui mừng, nhưng đồng thời cũng thấy rất nhớ con.
Anh họ cả và anh La có suy nghĩ giống nhau, chỉ cần con cái đi theo con đường đúng đắn thì cho dù không gặp mặt thường xuyên, họ cũng không cần quá lo lắng mà trong lòng tràn đầy kiêu ngạo.
Nguyên Đản phải đến Đại học Y khoa trước một tháng vì cậu phải học quân sự.
Ngày xưa Đường Văn Sinh bọn họ không có quy định này, nhưng bây giờ thời đại thay đổi, rất nhiều trường có quy định phải học quân sự.
Phong Ánh Nguyệt vẫn còn nghỉ hè, vì thế đã cùng Thiết Đản, cả cha Đường và mẹ Đường cùng đưa Nguyên Đản đến trường học, tiện thể còn dắt cha Đường bọn họ đi chơi một chuyến trên tỉnh.
Tối hôm trước, Thiết Đản còn vì anh trai sắp lên tỉnh học, không được gặp mặt thường xuyên mà khóc lóc đến lúc ngủ thiếp đi.
Sáng hôm sau bị xách đi rửa mặt, sau đó nhét vào trong xe, sau khi biết được là đi đưa anh trai đi học thì Thiết Đản hào hứng trở lại.
Phong Ánh Nguyệt đã lấy bằng lái được hai năm, chở mọi người ra ngoài hoàn toàn không thành vấn đề.
Hơn nữa, bây giờ đường sá càng ngày càng tốt, lái xe lên tỉnh chỉ cần khoảng hai tiếng là đủ.
Sau khi đưa Nguyên Đản đến trường học, cha Đường và mẹ Đường đi theo Phong Ánh Nguyệt dạo một chút trong trường.
"Lớn thật đó, mẹ cứ tưởng đại học cũng giống như tiểu học, toàn bộ đều là phòng học, ai ngờ còn có hồ, có dốc núi." Mẹ Đường ngắm không chớp mắt.
"Hoàn cảnh đúng là không tồi." Phong Ánh Nguyệt gật đầu, Nguyên Đản và Thiết Đản đang trải giường chiếu ở ký túc xá, còn chưa đi xuống: "Cha, mẹ, chúng ta qua bên kia xem đi, bên kia là căng-tin."
"Được được được."
Mẹ Đường gật đầu liên tục: "Xem thử bọn nhỏ ăn cái gì."
Căng-tin rất lớn, hơn nữa còn có hai tầng, bây giờ đúng lúc có người mua đồ ăn, mẹ Đường và cha Đường quan sát cẩn thận một phen, trông hương vị cũng không tệ lắm.
Chờ lúc Nguyên Đản bọn họ tìm đến thì đoàn người mua đồ ăn ở căng-tin để ăn.
"Không tệ." Sau khi cha Đường nếm thử một ngụm thịt kho khoai tây thì gật đầu.
"Mùi vị hơi nhạt nhưng cũng không khó ăn." Mẹ Đường nhận xét.
"Đỡ hơn căng-tin của trường cấp ba ạ." Nguyên Đản nói.
"Tạm được." Phong Ánh Nguyệt cũng nói.
"Con cảm thấy cái nào cũng ngon."
Thiết Đản ăn không ngừng đũa: "Sau này con cũng muốn thi vào trường này, đi học cùng anh trai."
"Chờ tới lúc con thi đại học thì anh con đã đi làm được mấy năm rồi." Phong Ánh Nguyệt nén cười: "Nếu con muốn anh trai con lưu ban mãi, không thể tốt nghiệp, ở trường học nhiều năm như vậy thì cứ muốn đi."
"Không được không được." Thiết Đản vội vàng lắc đầu: "Anh trai khỏe mạnh, đọc nhiều sách, ít đi chơi."
"Biết rồi, nếm thử cái này đi, hương vị cũng không tệ lắm." Nguyên Đản cười gắp đồ ăn cho nó.
Thiết Đản vui vẻ ăn.
Ngày hôm sau, Nguyên Đản tham gia học quân sự, vậy nên không thể ra khỏi trường, Thiết Đản ở khách sạn khóc như heo bị chọc tiết, Phong Ánh Nguyệt bọn họ không thèm dỗ.
Chờ thằng bé đau lòng xong rồi mới hỏi: "Có muốn đi vườn trái cây không?"
"Đi."
Thiết Đản lau nước mắt, hít mũi gật đầu: "Con đi rửa mặt, chờ con đấy nhé."