Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 451



Ngoại truyện: Nguyên Đản vào đại học 6

Thiết Đản rửa mặt nghiêm túc, tiện tay lấy lược chải tóc, cha Đường ló đầu ra nhìn qua cửa nhà vệ sinh, thấy thằng bé không khóc, sửa sang cho mình xong mới yên tâm ngồi xuống.

“Thằng bé quấn anh trai của nó quá, không biết về nhà rồi sẽ như thế nào.”

“Thằng bé lớn rồi nên sẽ tự điều chỉnh được thôi, cha yên tâm ạ.”

Phong Ánh Nguyệt cười nói.

“Đúng thế.” Mẹ Đường cố gắng gật đầu: "Hơn nữa, Nguyên Đản đi học, cũng không hẳn là không về nhà, nó sẽ biết dỗ như thế nào.”

Khi Thiết Đản ra khỏi nhà vệ sinh, ba người dừng lại cuộc trò chuyện đang nói dở, híp mắt cười chỉnh lại quần áo cho thằng bé, một nhóm người chuẩn bị rời đi.

Thiết Đản xuống dưới tầng nhìn trái nhìn phải, sau đó nhìn chằm chằm về một hướng và nói: “Đi về bên này là trường của anh trai.”

“Cảm nhận của con về phương hướng tốt đấy.” Phong Ánh Nguyệt gật đầu cười: "Đúng là đi về bên đó, nhưng hôm nay chúng ta sẽ đến nghĩa trang liệt sĩ nên phải đi sang bên này.”

Cô chỉ về hướng bên kia.

Thiết Đản gật đầu, không quấy phá, đi sang bên cạnh ông bà nội đứng chờ Phong Ánh Nguyệt lấy xe ra.

Sau khi lấy xe ra, Thiết Đản giúp mẹ Đường ngồi ở ghế phó lái, còn mình thì ngồi ở đằng sau với cha Đường.

Mẹ Đường hơi say xe nên mỗi khi ra ngoài, họ đều để bà ngồi ở ghế trước.

“Không phải giáo viên giao bài tập về cảm nhận sau chuyến đi sao? Con phải xem thật kỹ mới cảm nhận được.”

Khi họ đến nơi và chuẩn bị xuống xe, cha Đường đã xoa đầu Thiết Đản và nói với thằng bé.

“Cháu biết rồi thưa ông.” Thiết Đản lấy trong túi ra một xấp giấy và một cái bút chì: "Cháu sẽ ghi lại hết ạ.”

Mua vé xong, họ đến khu soát vé, thế mà lại gặp cậu Lưu, cậu Lưu đến đây cùng chú Lâm, chú Lâm đi vệ sinh, ông ấy đến khu soát vé trước.

“Trùng hợp quá!”

Cậu Lưu vui mừng, mái tóc hoa râm, ông ấy đã tăng cân nên lộ rõ bụng bia, mẹ Đường cũng ngạc nhiên: “Mấy năm gần đây sức khỏe của cậu tốt hơn nhiều rồi nhỉ?”

“Do uống rượu đấy chị.” Cậu Lưu vỗ vào bụng: "Già rồi thì gầy một chút thì tốt, tuổi già thì khó mua được thân hình gầy.”

Nói xong, cậu Lưu nhìn sang phía cha Đường, mẹ Đường: "Thân hình của vợ chồng anh chị đây mới gọi là khỏe mạnh.”

Lúc này, chú Lâm vừa soát vé vào cửa, chào hỏi Phong Ánh Nguyệt và mọi người vài câu, nghe vậy thì chẹp miệng một cái: “Chỉ cần ông cai rượu là được rồi.”

“Tôi cũng muốn lắm nhưng bụng với dạ dày tôi không cho.”

Cậu Lưu nói với vẻ mặt sầu não, nhìn Thiết Đản rồi hỏi: “Thiết Đản, cháu nói xem ông nên làm thế nào?”

“Chỉ cần là việc mình muốn làm thì không gì là không thể, chắc chắn ông sẽ làm được thôi.”

Thiết Đản nghiêm túc nói.

Cùng lúc đó lấy giấy bút ra, vừa viết vừa nói: “Đôi khi người lớn...”

“Ơ kìa ơ kìa.” Cậu Lưu vội nói: "Đừng đem ông ra để viết văn dọa nạt người ta như thế chứ!”

“Cháu viết về một người, không phải ông đâu.”

Thiết Đản hùng hồn nói, chú Lâm ở bên cạnh hô hào: “Làm tốt đấy! Viết đi! Viết nhiều vào!”

“Thế cháu cũng viết luôn ông ấy vào đi!” Cậu Lưu nói thầm với Thiết Đản đang đi đằng trước, chú Lâm cũng nhanh chóng đuổi theo.

“Cha, mẹ, hai người đứng ở đây để con chụp ảnh nhé.”

Phong Ánh Nguyệt lấy máy ảnh ra chụp ảnh cho cha Đường, mẹ Đường.

Chiếc máy ảnh này là do Đường Văn Sinh mua vào năm ngoái, Phong Ánh Nguyệt thường dùng nó để chụp ảnh mọi người trong nhà, có tận mấy quyển album ảnh trong nhà rồi.

Cha Đường và mẹ Đường nhanh chóng chọn được tư thế chụp ảnh, Phong Ánh Nguyệt nắm bắt khoảnh khắc đẹp nhất để bấm máy.

Cô cúi đầu nhìn tấm hình, rồi đưa cho cha mẹ Đường xem, ba người hài lòng tiếp tục đi về phía trước, theo sau Thiết Đản và những người khác.

Buổi sáng ngày hôm nay, Phong Ánh Nguyệt chụp cho mọi người rất nhiều ảnh, đến trưa, cậu Lưu và chú Lâm mời mọi người ăn lẩu cá, ăn cũng ngon.

Thiết Đản thích ăn cá nhất, sau khi thằng bé rút hết xương, đưa cho ông bà nội ăn trước, còn mình thì gắp sau: "Mẹ, mẹ tự làm đi.”

Vì cả Đường Văn Sinh và Phong Ánh Nguyệt đều thích tự mình làm sạch xương cá nên Thiết Đản không quan tâm đến Phong Ánh Nguyệt.

“Ừ, con ăn từ từ nhé.”

Còn cậu Lưu và chú Lâm thì uống rượu.

Ăn cơm xong, mẹ con Phong Ánh Nguyệt về khách sạn trước, cha mẹ Đường phải uống thuốc đúng giờ.

Khi đến dưới tầng của khách sạn, Thiết Đản lại nhìn về phía trường học của Nguyên Đản: "Không biết anh ấy ăn cơm chưa nhỉ?”

“Đương nhiên là phải ăn rồi, buổi chiều nó có tiết quân sự.”

Cha Đường nói.

“Không biết anh ấy ăn mấy bát.”

Thiết Đản lo lắng nói.

“Chắc chắn là ăn ba bát cơm to rồi, cháu cũng biết sức ăn của nó như nào mà, nó ăn khỏe lắm.”

Mẹ Đường nói.

Thiết Đản rầu rĩ: "Trước kia anh ấy ở nhà, đều là con xới cơm cho anh ấy.”

“Rồi rồi, sắp lên tầng rồi, ông bà nội còn phải uống thuốc nữa.”

Phong Ánh Nguyệt vừa dứt lời, Thiết Đản vội chấn chỉnh tinh thần lại ngay, một tay nắm lấy một người đi lên tầng.

Nguyên Đản không những ăn ba bát cơm, mà còn kết bạn được với vài người bạn cùng phòng chỉ trong một buổi sáng.

Nói ra thì cũng trùng hợp, ba người bạn cùng phòng không những tốt nghiệp chung trường cấp ba, còn là anh em tốt lớn lên cùng nhau ở khu nhà dành cho nhân viên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.