Xuyên Thành Mẹ Kế Ác Độc, Trả Thù Nam Chính

Chương 472



Ngoại truyện: Cuộc sống mỗi ngày 7

Sáng hôm sau, Phú Quý dậy sớm, phát hiện ra mấy người Đường Văn Sinh đã lái xe trở lại huyện vào đêm qua.

Anh họ cả nhân cơ hội nói về công việc của vợ chồng Đường Văn Sinh. Họ là một trong những người đầu tiên trúng tuyển vào đại học, một người trở thành bác sĩ, một người trở thành giáo viên, sau này Nguyên Đản lại trở thành bác sĩ, còn Thiết Đản đi học trường luật.

Sau khi nghe về cách chữa bệnh của Đường Văn Sinh và Nguyên Đản, Phú Quý cảm thấy ớn lạnh khắp người.

“Vậy họ giống như bác sĩ trên TV, thường xuyên tiếp xúc với người c.h.ế.t sao?”

Câu hỏi này khiến anh họ cả dừng lại.

Chị dâu họ phản ứng rất nhanh, lập tức trả lời: “Đó là điều tất nhiên rồi, bà nghe nói khi còn ở Đại học Y khoa, thường xuyên yêu cầu bọn họ giải phẫu người chết, gọi là cái gì mà tiêu bản ấy?”

Thực ra chị ấy cũng không rõ lắm nên chỉ nhặt nhạnh lời nói. Nhưng điều đó càng khiến Phú Quý sợ hãi cha con Đường Văn Sinh hơn.

Vì vậy, mỗi khi nhìn thấy Đường Văn Sinh hay Nguyên Đản, Phú Quý đều cư xử rất tốt, nhưng trước mặt Thiết Đản và Phong Ánh Nguyệt, nó lại nghịch ngợm hơn.

Lúc A Tráng biết đứa nhỏ này sợ Đừng Văn Sinh, anh ấy nói với vợ mình với vẻ mặt tán thành: “Anh đã nói rồi, nhất định nó sẽ sợ chú Văn Sinh. Khi còn nhỏ, anh đã sợ chú ấy rồi. Phải nói trong sân chúng ta không có ai không sợ chú Văn Sinh.”

“Vậy tại sao nó còn sợ Nguyên Đản?”

Điều này khiến A Tráng không thể tin được, anh ấy vội vàng gọi điện cho Nguyên Đản: “Tại sao em lại khiến nó sợ em vậy?”

“Em cũng không biết.” Nguyên Đản đang đi mua sắm cùng Phong Ánh Nguyệt, hai tay xách đồ, cậu để hết đồ xuống đất nghe điện thoại: “Hình như là bởi vì em học Y?”

“Hóa ra là như vậy à.”

A Tráng trầm ngâm cúp điện thoại, một lúc sau, anh ấy nói với A Trân: “Em nói xem giờ anh chuyển nghề sang làm bác sĩ còn kịp không?”

A Trân nhìn anh ấy với ánh mắt ghét bỏ.

“Ánh mắt của em là có ý gì?”

“Lấy cái đầu óc của anh, không có thi vào cấp ba còn muốn làm bác sĩ?”

A Tráng lập tức im lặng, đúng vậy, anh ấy không xứng.

Vì vậy, anh ấy gọi lại cho Nguyên Đản, đề nghị cậu khi nào rảnh rỗi về nhà thường xuyên hơn để nhìn Phú Quý nhà anh ấy.

Nguyên Đản sẵn sàng đồng ý.

Cất điện thoại vào túi, Nguyên Đản nhanh chóng cầm đồ đạc lên tay đi theo Phong Ánh Nguyệt và Tống Chi.

Đội vận tải của Hồng Kiến Quân đã được cải biên lại, bây giờ Hồng Kiến Quân được lãnh đạo phân công lái xe. Bây giờ anh ấy ít đi thành thị hơn nhưng lại về nông thôn nhiều hơn.

Nhưng công việc khá nhẹ nhàng.

Tống Chi mở một tiệm làm tóc, cô ấy còn cố ý đi học một thời gian. Cuộc sống gia đình ngày càng khấm khá.

Tiểu Diệp Tử và Tiểu Quả Tử cũng khiến họ cảm thấy yên tâm, vấn đề là cha mẹ chồng già rồi nên muốn chuyển đến sống chung.

“Anh Quân có ý muốn mua một căn nhà khác trong khu chúng ta để bọn họ ở, ngày thường có việc gì là có thể chạy tới đó.”

Tống Chi biết rằng Hồng Kiến Quân đang cân nhắc về mối quan hệ của cô ấy với cha mẹ chồng, dù sao năm đó...

“Em thấy cũng được, nhưng muốn ở cùng với chúng ta thì em không muốn.” Tống Chi cũng nói như vậy với Hồng Kiến Quân.

Hồng Kiến Quân biết rất rõ tính tình của cha mẹ mình nên tất nhiên anh ấy cam đoan sẽ không để họ ở cạnh nhau.

“Đến bây giờ họ vẫn không quan tâm nhiều đến Tiểu Quả Tử.” Phong Ánh Nguyệt cảm thấy đau đầu khi nghĩ đến mức độ trọng nam khinh nữ của hai người lớn tuổi.

“Chướng ngại này em cũng vượt qua được.” Tống Chi khẽ hừ một tiếng: “Đúng rồi, việc của Nguyên Đản chị cảm thấy thế nào?”

“Thằng bé nói việc của nó thì nó tự biết rõ, chúng tôi không cần lo lắng cũng không cần xen vào.” Phong Ánh Nguyệt quay đầu liếc nhìn Nguyên Đản đang ngoan ngoãn đi theo phía sau cầm đồ: “Thật sự không cần can thiệp? Con còn nhớ chị Yến Tử nhà thím Trương không?

Nguyên Đản lập tức cảm thấy đầu mình to lên, vội vàng nói: “Con tự biết, xin mẹ đừng tùy tiện xem mắt cho con!”

Thấy cậu sợ hãi như thế, Tống Chi bị chọc cho bật cười.

“Được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu.” Phong Ánh Nguyệt nhìn thấy một người bán hạt dẻ nên kéo Tống Chi đến xem.

Nhìn thấy những hạt dẻ kia, Nguyên Đản nhớ tới khi còn bé theo cha mẹ lên núi hái hạt dẻ, cảm giác cũng không lâu lắm, sao đã nhiều năm như vậy rồi?

Trong khi nhặt hạt dẻ, Phong Ánh Nguyệt nói với Tống Chi: “Đã lâu rồi tôi không ăn gà hầm với hạt dẻ, tối nay hầm cách thủy đi.”

Nhà họ không thiếu nhất chính là gà, trong tủ lạnh có mấy con đông lạnh, tất cả đều do mấy người chị dâu hai Đường g.i.ế.c thịt rồi đưa tới.

Nguyên Đản nghe vậy lập tức cúi người đi qua cùng nhau nhặt: “Đáng tiếc Thiết Đản đang ở trường học, nếu không chúng ta có thể cùng ăn cơm.”

“Nếu vậy thì tới lúc ăn, gọi thằng bé cho nó thèm.”

Đây thực sự là mẹ của cậu.

Vì vậy, đêm đó Thiết Đản nhận được cuộc gọi từ Đường Văn Sinh, Phong Ánh Nguyệt và Nguyên Đản.

Thiết Đản:...

Tối hôm đó, cậu ấy không đến thư viện đọc sách mà dẫn bạn cùng phòng ra ngoài trường tìm chỗ bán hạt dẻ gà địa phương.

Kết quả là khi ăn vào miệng, Thiết Đản cảm thấy mùi vị không bằng ở nhà, càng thèm ăn hơn.

Cũng may Nguyên Đản hiểu rõ cậu ấy nên cậu đã đặc biệt đến đây vào thứ bảy, luộc lại hạt dẻ gà, sau đó đóng gói trong hộp cách nhiệt mang đến đây cho cậu ấy.

Cậu tìm một nhà hàng và nhờ bên kia hâm nóng lại, sau khi gọi thêm vài món, cậu nghe Thiết Đản phàn nàn họ không phải là con người.

“Một người thì cũng thôi đi, đằng này cả ba người cùng gọi.” Thiết Đản liên tục liếc nhìn phía sau bếp: “Sao mãi vẫn chưa xong vậy?”

Nguyên Đản uống trà ông chủ cửa hàng đưa tới, cười nhìn cậu ấy: “Người một nhà, không phải nên ngay ngắn sao?”

Thiết Đản đảo mắt: “Cảm ơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.