Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 116: Ngoại truyện 14



Mùa đông ở Giang Hoàng rất lạnh, chính là loại khí lạnh xuyên vào trong tận xương cốt.

Điều càng làm Khương Tân Tân và Chu Diễn phát điên chính là, ở Giang Hoàng này! Lại không có hệ thống sưởi ấm!!

Đây quả thật là muốn lấy cái mạng già này mà, mùa hè mùa thu còn ổn, nhịn một chút thì cũng qua, nhưng mùa đông thì nhịn thế nào đây? Chu Diễn cũng giống thế, nếu không phải vì ra vẻ, nếu không phải vì sợ cô Khương nói cậu run như cầy sấy, thì cậu thật sự muốn biến mình thành máy may để sưởi ấm chân.

Căn tin chính là nơi ấm áp nhất trường học này.

Sau khi tự học sáng kết thúc, ba người đi đến căn tin, vẻ mặt Chu Diễn không còn gì luyến tiếc hỏi: "Nhiệt độ này sẽ kéo dài bao lâu thế?"

Chu Minh Phong nghĩ một chút, trả lời: "Dựa theo quy luật trước kia, có thể phải đến tháng tư thì thời tiết mới ấm lại hoàn toàn, tháng hai tháng ba cũng rất lạnh."

Bây giờ mới có tháng một...

Thế chẳng phải còn phải lạnh hai ba tháng nữa sao? Ôi trời ơi!!

Khương Tân Tân đau khổ nhắm mắt lại, đầu đặt trên lưng Chu Minh Phong.

Chu Minh Phong cảm nhận được động tác của cô, khóe môi khẽ nhếch lên, ngồi thẳng dậy tiếp tục để cô dựa vào.

"Thật ra thế cũng tạm đi, túi chườm nóng không đủ dùng sao?" Vừa vào đông, Chu Minh Phong chu đáo chuẩn bị cho người vừa sợ nóng vừa sợ lạnh như Khương Tân Tân một túi chườm nóng, mỗi ngày đều đến chỗ của dì quản lý ký túc xá nạp điện, nạp đầy điện rồi lại bỏ vào trong ngực đưa đến ký túc xá nữ.

Sau này dì quản lý cũng thành quen.

Đương nhiên, dì quản lý ký túc xá năm nay cũng hơn năm mươi, nhìn những người trẻ yêu đương chăm sóc nhau thế này so với phim truyền hình còn thú vị hơn nhiều.

Khương Tân Tân trách móc: "Mỗi ngày đến nửa đêm thì túi chườm nóng sẽ không nóng nữa."

Chu Diễn liếc nhìn Chu Minh Phong nói: "Đừng để ý cô ấy, giả vờ thôi. Ai mà không lạnh như thế chứ!"

Còn không biết xấu hổ còn nói nữa, cậu đây ngay cả túi chườm nóng còn không có nè.

Cái gì mà cùng chung dòng máu gì đó, chẳng đáng tin chút nào!

Nếu ba cậu biết mối quan hệ giữa hai người họ, thế thì lúc chuẩn bị túi chườm nóng đương nhiên sẽ không quên cậu.

Ôi!

Khương Tân Tân hừ nhẹ: "Chu Minh Phong, anh nhìn cậu ta xem!"

Chu Minh Phong: "..."

Anh cảm thấy rất đau đầu.

Thật ra ở chung lâu sẽ biết, con người Chu Diễn tuy nói chuyện khiến người ta không hiểu được ý cậu, nhưng mà lời cậu nói đều là sự thật.

Mối quan hệ giữa Chu Diễn và Khương Tân Tân, cũng không hề giống mối quan hệ ban đầu anh nghĩ đến.

Hai người không hề có tình cảm gì, trái lại mỗi ngày đều rất ngây thơ cãi nhau.

Tóm lại, anh tin Chu Diễn nói.

Chu Diễn sẽ thích một nữ sinh nào đó trong trường học này, nhưng ngoại trừ Khương Tân Tân.

Còn Khương Tân Tân thì cho dù toàn bộ đàn ông trên thế giới này chết hết, cô cũng sẽ không thích Chu Diễn...

"Chu Diễn, cậu đừng nói thế." Chu Minh Phong lên tiếng, giọng nói đương nhiên vừa trầm vừa thấp.

Chu Diễn không nói nên lời: "Bây giờ tôi với cậu là anh em."

Đừng có dùng cái miệng như đang nói với con trai thế được không?

Không phải cái gì ba cũng biết đó à?

Chu Minh Phong cũng phá lệ cười một cái nói đùa: "Những gì ngày hôm qua cậu nói tôi rất đồng ý."

Khương Tân Tân tò mò hỏi: "Nói gì thế?"

Chu Diễn:...Đồ long đao của tôi đâu?

Ngày hôm qua cậu ở ký túc xá oán trách Chu Minh Phong trọng sắc khinh bạn.

Thật ra cậu muốn nói trọng vợ khinh con hơn. Sau đó cậu lại bổ sung một câu, Chu Minh Phong chắc chắn là kiểu bạn vì gái mà đâm anh em hai nhát, mà cũng có thể không đổi sắc đâm thêm nhát thứ ba.

Người nào thế này!

Chu Minh Phong dỗ dành cô: "Nói lung tung thôi, không cần nghe là được."

Khương Tân Tân ngáp một cái, khóe mắt ủng đỏ: "Thật là muốn giết người mà."

Lời này cô và Chu Diễn có chung chiến tuyến. Cấp ba cũng không phải quá khó khăn gì, khẽ cắn răng là được rồi nhưng điều kiện là gì? Muốn điều hòa nhưng không có điều hòa, muốn máy sưởi lại chẳng có máy sưởi, ký túc xá cũng chẳng có ổ điện, đến giờ thì tắt đèn...

Khi ba người đang xếp hàng mua bữa sáng, người xếp hạng 2 đi ngang qua họ rồi dùng ánh mắt không nói nên lời nhìn bọn họ.

Chính xác là, nhìn Khương Tân Tân và Chu Diễn.

Người xếp hạng hai của lớp là một nam sinh đeo mắt kính, ngày thường không nói nhiều lắm, nhưng mà vô cùng cố gắng học tập, nghe nói sau khi tắt đèn cậu ta còn trốn ở trong chăn mà soi đèn pin làm bài nên mắt mới hư.

Bình thường người đứng hạn hai này cũng không hay tiếp xúc với các bạn học khác, cũng không phải tính tình thanh cao, lạnh lùng mà là không có thời gian.

Gia cảnh nhà cậu ta còn kém hơn Chu Minh Phong, cả nhà đều mong ngóng cậu ấy có thể thi đậu đại học, đương nhiên là không thể phụ lòng chờ mong của người nhà, một ngày cậu ta chỉ hận không có đủ thành hai ngày để dùng. Thành tích của cậu ta không tệ lắm, tuy phía trên còn có một học sinh siêu giỏi như Chu Minh Phong cũng chẳng quan trọng, cách giáo viên có rất nhiều kỳ vọng cho cậu ta.

Ở trong mắt rất nhiều người, hạng nhất và hạng hai, chắc chắn là có một chút mâu thuẫn rất kỳ lạ.

Nhưng mà tình hình thực tế thì không phải như thế.

Người đứng thứ hai tên là Đới Phàm, nếu nói người thấy sốt ruột sau khi Chu Minh Phong thích Khương Tân Tân là ai, thì đó chính là cậu ta!

Ngay cả chủ nhiệm lớp còn có Chu Minh Phong cũng không quan tâm nhiều như Đới Phàm, trước kia Đới Phàm nhìn thấy Chu Minh Phong và Khương Tân Tân ở bên nhau, thì ánh mắt, vẻ mặt, đều có thể dùng lấy bốn chữ vô cùng đau đớn để hình dung.

Đương nhiên Đới Phàm muốn thi được hạng nhất, nhưng cậu ta cũng không muốn trơ mắt nhìn đối thủ mạnh của mình trước kia yêu sớm được, như thế điểm số sẽ tụt dốc.

Mấy lần cậu ta đã cố lấy can đảm để nói với Chu Minh Phong, yêu đương cũng được, nhưng có thể nhẫn nhịn một chút, chờ một chút đợi khi vào đại học cũng không được sao?

Tóm lại trong tâm lý của Đới Phàm, Khương Tân Tân thật sự là người làm chậm trễ, đương nhiên, người hay pha trò như Chu Diễn cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu.

Chẳng qua, điều khiến mọi người ngạc nhiên là, thành tích của Chu Minh Phong không chỉ có thụt thùi, trái lại còn vững vàng tiến lên phía trước.

Chủ nhiệm lớp rất ngạc nhiên.

Toàn bộ giáo viên đều biết điều này, Chu Minh Phong chắc chắn sẽ là hạt giống tốt, trường trung học số 1 có thể tỏa sáng trong kỳ thi tuyển sinh đại học này hay không phụ thuộc vào anh, cho nên, các giáo viên và chủ nhiệm lớp đều rất quan tâm đến thành tích của Chu Minh Phong, mỗi cuộc thi nào xong đều sẽ phân tích đi phân tích lại đề thi của anh. Thành tích của Chu Minh Phong vẫn luôn ổn định, chẳng qua... Nếu dùng từ trong tiểu thuyết võ hiệp để hình dung, thì anh ở trong giai đoạn sau này sẽ phát triển rất chậm.

Chỉ là!

Gần đây anh lại phá tan một của, tiến bộ rất nhanh.

Trước kia người đứng thứ hai sẽ ít hơn anh hai mươi điểm, mà cuộc thi lần này, chênh lệch lại kéo ra lần nữa.

Có thể nói như thế, sau khi Chu Minh Phong thích Khương Tân Tân, thành tích không chỉ giảm trái lại còn tăng lên.

Chỉ nhiệm lại lo cho các bạn học khác, trước giờ học còn bắt đầu cố ý nói một câu: "Không phải bạn học nào cũng có ý chí và kiên định như thế, bây giờ cách ngày thi đại học còn một trăm ngày trước ngày tuyên thệ khi ra quân, cũng không còn bao thời gian nữa, thầy vẫn hy vọng học sinh có em có thể đặt tâm tư vào học tập, sau khi thi vào đại học các em muốn làm gì cũng được."

Các học sinh nghe chi nhiệm lớp nói thế, vô cùng ăn ý nhìn sang Chu Minh Phong, lại nhìn Khương Tân Tân...

Khương Tân Tân: "..."

Thì ra học sinh giỏi nói chuyện yêu đương áp lực thế đó à?

Trước khi cô xuyên qua đầy cũng từng nói yêu đương với học sinh giỏi, nhưng bạn học mối tình đầu kia cũng không có như Chu Minh Phong.

Hai người yêu đương cũng rất cẩn thận, cảnh này so với ngôi sao lén lút yêu đương cũng mãnh liệt hơn.

Nhưng Chu Minh Phong thì sao, hình như đến tận bây giờ anh cũng chưa nghĩ mình sẽ phải che dấu, cho dù toàn bộ mọi người trong trường biết anh cũng chẳng thấy sao cả.

Chu Minh Phong không để ý đến ánh mắt người khác, đôi mắt vẫn sáng lung linh như cũ, lưng thẳng, giống như giáo viên nói không phải anh.

Anh cảm thấy mình không cần che dấu cảm xúc của mình.

Cũng như thế, anh cũng sẽ vì đoạn tình cảm này mà cố gắng, đa sớm người yêu sớm sẽ không có kết quả, chẳng qua bản thân vẫn chưa đủ cố gắng mà thôi.

*

Hôm nay, Khương Tân Tân và Chu Minh Phong cùng đến phòng lấy nước sôi, hai người cũng thành thói quen đi trên con đường nhỏ kia.

Đi chậm, còn có thể nói chuyện một lúc.

Đối với Chu Minh Phong mà nói, đây chính là thời gian nạp điện.

Từ khi Khương Tân Tân mới đến cô đã bị ràng buộc với hệ thống học tập để có tiền, kiếm tiền ngày càng nhiều hai người trước cô cũng không biết nghĩ làm sao, đột nhiên muốn quyên góp số tiền này cho cô nhi viện, đương nhiên là dùng cách dấu tên. Cô cảm thấy, cô phải rời khỏi đây rồi.

Vốn muốn đưa chút tiền này cho Chu Minh Phong, nhưng nghiên cứu qua hệ thống mới phát hiện, hình như cô và Chu Diễn sẽ không một tiếng động rời khỏi thế giới này, người xung quanh tự nhiên tiếp nhận sự tồn tại của họ, thì khi họ rời đi thế giới này cũng sẽ khôi phục lại như trật tự ban đầu, không người nào nhớ họ đã đến đây.

Chu Minh Phong cũng sẽ không nhớ rõ.

Với tính tình của anh, trên tay cầm số tiền lớn như thế nhất định sẽ nghi ngờ.

Từ hành trình này đã cho cô rất nhiều lòng tin, trước kia mỗi lần nghe Chu Minh Phong nhắc đến kế hoạch về cuộc sống khi về già, cô sẽ chỉ có một cảm giác mơ hồ, cô không tin mình có thể cùng ai đó đến bạc đầu, cho nên khi nghe anh nói những lời đó cô đều không có cảm giác tham gia cùng.

Nhưng mà bây giờ, cô không giống trước, cô phát hiện, tình cảm của cô đối với Chu Minh Phong so với cô nghĩ đã sâu nặng hơn rất nhiều.

Xem đi, cô cũng chấp nhận được chuyện anh sẽ quên đi cô.

Cô chỉ hy vọng tương lai sau này anh sẽ khỏe mạnh, chỉ hy vọng anh được đền bù như mong muốn, giấc mơ thành sự thật, còn về chuyện, anh có thể quên mất mối tình đầu là cô hay không hình như cũng không quan trọng nữa.

Gió lạnh thấu xương, đột nhiên Khương Tân Tân dừng chân lại.

Chu Minh Phong đi thêm vài bước cũng ngừng lại, trên mặt còn mang theo nụ cười đến trước mặt cô.

Khương Tân Tân cúi đầu, chủ động nắm lấy tay anh, đan chặt mười ngón tay vào nhau.

"Chu Minh Phong." Cô mở miệng, ngẩng đầu lên, vẻ mặt dịu dàng và chăm chú nhìn anh.

Đột nhiên Chu Minh Phong sửng sốt.

Thật ra trước đó, anh lo được lo mất, là bởi vì anh cảm thấy được, ánh mắt này của cô nhìn anh nhưng không phải nhìn anh, mà là nhìn người khác nhưng lúc này thì không giống nữa, anh cảm nhận vô cùng rõ ràng rằng, cô đang nhìn anh, chính là anh.

Anh đang chìm đắm trong thứ cảm xúc khó hiểu.

"Em ở tương lai chờ anh."

Nói xong Khương Tân Tân đến gần anh, kiễng mũi chân lên, nhẹ nhàng hôn nhẹ lên môi anh một chút.

Chu Minh Phong ngạc nhiên.

Bỗng chốc, cả thế giới gần như là im lặng. Chờ đến khoảnh khắc phiến lá đáng thương kia rơi xuống, Chu Minh Phong nhìn sang bốn phía, vẻ mặt mờ mịt, sao anh lại ở chỗ này? Con đường nhỏ này đến bây giờ anh cũng không đến đây, sao giờ lại ở đây, chẳng lẽ học đến quên đường rồi, ngay cả khi nào đến đây cũng không nhớ rõ nữa à?

Con đường nhỏ này ngoại trừ anh thì không còn một ai khác.

Trong lòng anh chợt thấy cô đơn, giống như vừa mất thứ gì đó rất quan trọng.

Mà loại cảm giác cô đơn, tĩnh mịch này suýt chút nữa đã bao phủ cả người anh.

Bên tai hình như có người nói với anh đang ở tương lai chờ anh...

Chu Minh Phong đứng tại chỗ một hồi lâu, cuối cùng cũng kéo bước chân trở về ký túc xá. Khi đi ngang qua cái giường trống không kia, chân cũng dừng lại một chút, nhưng cũng không để ý nhiều.

Trong cuộc sống tiếp theo của anh, anh nghênh đón xuân về hoa nở, cũng nghênh đón một trăm ngày tuyên thệ trước khi ra quân, cuối cùng một mình vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, đi đến đại học Thanh Hoa.

Cuối cùng anh đã đi trên con đường của riêng mình, mà không ai có thể ngăn cản được anh.

*

Lúc Khương Tân Tân tỉnh lại, thì cô đang nằm trong cái ôm quen thuộc.

Cô mở to mắt nhìn, nhìn thấy Chu Minh Phong đang ngủ say.

Ôi.

Không phải là anh khi còn trẻ.

Cô vô cùng cẩn thận đưa tay lên, sờ sờ cái mũi cao thẳng của anh. Kỳ quái chính là, vì sao lông mi anh lại dài như thế nhỉ? Trong lúc mơ màng Chu Minh Phong cảm thấy có người đang sờ loạn trên người mình, anh vươn tay nắm lấy tay cô, bây giờ mới lười biếng mở mắt ra. Bốn mắt nhìn nhau, Khương Tân Tân rất dính người tiến sát lại gần anh, ôm cổ anh, cọ cọ trên mặt anh: "Thật nhớ anh quá đi."

Đôi mắt Chu Minh Phong sâu xa nhìn anh.

Đúng lúc Khương Tân Tân muốn chủ động hôn lấy anh, thì ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.

Khương Tân Tân: "..."

Chu Minh Phong cũng rất bất đắc dĩ.

Anh đành phải đứng dậy, mặc áo ngủ vào khi xuống giường, thoáng nhìn qua mắt kính gọng vàng để trên tủ đầu giường một chút, nhưng cũng ung dung đeo lên, ra mở cửa, quả nhiên ngoài cửa là Chu Diễn đang tóc tai lộn xộn.

Chu Diễn suýt chút nữa đã bật lên tiếng "Chu Minh Phong" rồi...

May mà vừa khéo cậu nhìn thấy dáng vẻ thành thục của ba mình bây giờ, lúc này mới vội vàng sửa lời: "Ba."

Trước kia cậu đã quen gọi đầy đủ tên ba của mình rồi.

A, thế là mấy ngày tốt đẹp đã kết thúc rồi có phải không??

Sớm biết thế, sớm biết trở về thế này, thì cậu đã gọi thêm mấy lần rồi.

Chu Minh Phong lạnh lùng nói: "Có việc?"

Chu Diễn khoát tay: "Không, không có gì, chỉ là con muốn đến nhìn thử..."

Khương Tân Tân đang nằm trên giường không có ý muốn để cho Chu Minh Phong trả tiền dầu mè, cô đau đầu xoa xoa tốc, nhận lệnh hô lên với ngoài cửa: "Được rồi được rồi biết rồi! Về đi!"

Chu Diễn: "... Được!"

Cậu chỉ muốn đến xác nhận chút thôi.

Cuộc hành trình xuyên thời gian này cuối cùng đã kết thúc.

Không có núi vàng núi bạc nào như ổ chó nhà mình ~

Bình yên quay trở lại, sau khi Chu Minh Phong trao cho Khương Tân Tân một nụ hôn sâu vào lúc sáng sớm, rồi vững lòng đi đến công ty làm lúc tám giờ sáng.

Chu Minh Phong đi đến văn phòng, mở ngăn kéo ra.

Trong ngăn kéo có một tờ báo, tờ báo này có chút kỳ quái, cũng có chút cũ kỹ.

Là thời đại trước.

Ở góc dưới cùng bên phải có một bài văn ngắn.

Chu Minh Phong dùng ngón tay nhớ nhung mà sờ lên, cười nói: "Không phải muốn đọc qua à?"

Trong cuộc đời Chu Minh Phong có rất nhiều việc bình thường. Anh từng có một đoạn tình cảm vô cùng nóng bỏng, chỉ là anh quên mất, người xung quanh cũng quên mất, anh vẫn đang hoàn thành từng cái một trong sinh hoạt đời mình. Mãi đến mấy ngày hôm trước, anh đột nhiên nhớ lại ký ức về đoạn thời gian bị che giấu này.

Lúc còn trẻ anh từng yêu một người.

Có một ngày người này không thấy nữa, anh cũng quên mất cô, giống như cô chưa từng xuất hiện trong đời anh.

Nhưng sau này, cô lại xuất hiện lần nữa, mà anh, cuối cùng vẫn không khống chế được mà yêu thương cô.

- -- Chu Minh Phong, em chờ anh trong tương lai.

- -- Được.

- ---

Tác giả nói lên suy nghĩ của mình:

Thật ra lúc đầu viết ngoại truyện, tôi cũng không nghĩ nhiều như thế, muốn viết thoải mái một chút, nhưng sau đó dưới bình luận có người đọc hỏi tôi, làm sao để trọn vẹn nhất... Tôi chết lặng, bởi vì ngay lúc đầu không không muốn nó trọn vẹn [Đưa tay buồn cười.jpg]

Cho dù có thế nào, thì phần ngoại truyện này khiến người làm tác giả như tôi rất hài lòng, cũng cảm thấy đã trọn vẹn.

Mọi người cũng không cần phải đau lòng cho thời niên thiếu của Chu Minh Phong, dù là Chu lớn hay Chu già, thì suy nghĩ vẫn rất kiên định, có Tân Tân ở đấy anh ấy sẽ vui vẻ hơn nhiều, nhưng không có cô ấy ở đó, anh cũng sẽ cố gắng thực hiện lý tưởng của mình. Mà Chu Minh Phong như thế, mới là người khiến Tân Tân yêu chứ.

Thật ra từ lúc bắt đầu đến bây giờ, dưới khu bình luận cũng có nhiều người đau lòng cho Chung Phỉ.

Có thể là tuổi tác tôi cũng đã lớn, nên đối với nhiều chuyện cũng có cách nhìn khác đi, Chung Phỉ đáng thương sao? Đương nhiên không rồi, trong cuộc đời của mỗi người chúng ta, đều sẽ gặp được rất nhiều người, không phải ai cũng có một tình yêu có được hồi đáp, cũng không phải ai cũng sẽ có một người thích hợp bên cạnh đến bạc đầu. Nhưng thế thì đã sao?

Tôi cũng thấy rất vui, một ít người đọc nói là rất khâm phục Chung Phỉ, cuối cùng mọi người cũng không lấy "Ai là nam chính yêu thích nhất" để cân nhắc là thành công hay thất bại, cho dù đó là ghen tị hay thông cảm.

Nói tóm lại, thật ra nghiêm khắc mà nói, phần truyện chính không có nhiều liên quan đến phần ngoại truyện cả.

Cảm ơn mọi người đã thích!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.