Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 17: 17: Không Muốn Lúc Con Trai Mình Bị Đánh



Trên chìa khóa xe vẫn còn mang theo nhiệt độ cơ thể của Chu Minh Phong.



Trong phòng bao, cho dù là Nghiêm Chính Phi hay Vân Hinh đều không muốn về nhà vào lúc này. Một người là bạn chơi với Chu Diễn từ nhỏ tới lớn, một người là người thầm mến Chu Diễn, lúc này hai người đều cho rằng, chú Chu tuyệt đối không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài của mình, chú ấy cố ý đuổi mọi người đi, chẳng lẽ là muốn đánh Chu Diễn sao? Chỉ nghĩ đến trường hợp này đã thấy lo lắng rồi.



Nhưng mà, cho dù là như thế, hai người cũng không hề dám mở miệng.



Nghiêm Chính Phi thì còn tạm ổn, nhưng khi Vân Hinh rời đi thì cẩn thận từng bước chân, vẻ mặt vô cùng lo lắng.



Giống như Chu Minh Phong không phải ba của Chu Diễn, mà là kẻ thù của Chu Diễn vậy.



Sau khi đi ra khỏi phòng bao, không có áp lực lớn từ Chu Minh Phong mang đến, thần kinh căng chặt của hai người cũng dần thả lỏng, Nghiêm Chính Phi đi đường không vững, Vân Hinh nhỏ giọng nói: “Tớ có chuyện muốn nói với cô ấy.”



Khương Tân Tân đi về phía trước bọn họ.



Nghiêm Chính Phi uống rượu nên đầu óc cũng không nhanh nhẹn như bình thường: “Nói gì thế?”



Vân Hinh bực bội nói: “Tớ muốn nói riêng với cô ấy.”



Sao thế, cậu vẫn chưa nghe hiểu ám chỉ của cô hả, nếu Nghiêm Chính Phi ở trên xe thì cô nói thế nào được?



Sau khi Nghiêm Chính Phi ra khỏi thang máy, một lúc sau mới hiểu ra nói: “Thế tớ về bằng cách nào đây?”



Giờ này, gọi xe cũng không được, tuy bình thường ba mẹ cậu cũng hay bận công tác không có nhiều thời gian để quản lý cậu, nhưng cậu đều gọi lái xe đến đón, nếu lái xe biết cậu ở chỗ này lại còn uống rượu, thì chắc chắn là ngày mai ba mẹ cậu đều sẽ biết… nghĩ đến đã thấy đau đầu nhức tai rồi.



Vân Hinh không suy nghĩ đến vấn đề này, như là chuyện đương nhiên nói: “Vậy cậu tự nghĩ cách đi.”



Nghiêm Chính Phi: “…”



Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Vân Hinh, giọng Nghiêm Chính Phi bất giác cũng mềm đi nói: “Thế đi đi, tớ gọi anh trai tớ đến đón.”



Đi ra khỏi quán bar, Nghiêm Chính Phi kéo đôi chân nặng nề của mình, nhanh chóng đến bên cạnh Khương Tân Tân, trên mặt là nụ cười nịnh nọt nói: “Dì à, là vầy, anh trai đến đón cháu, hay là, dì chở Vân Hinh về đi, anh trai cháu đến ngay đấy.”



Khương Tân Tân ngạc nhiên, lại cúi đầu nhìn thời gian: “Thế cũng được, chờ anh trai cháu đến thì tôi lại đi.”



Nghiêm Chính Phi cười không ngừng: “Không cần đâu ạ, Vân Hinh có gác cổng, nếu cậu ấy không về, chú Vân chắc chắn sẽ đi khắp nơi để tìm cậu ấy đấy ạ.”



“Thế à.” Khương Tân Tân nhìn thoáng qua Vân Hinh đang cúi đầu đứng bên cạnh không nói lời nào, nói: “Thế được rồi, cháu cẩn thận đấy, nếu không cháu ở trong quán bar chờ đi, nhân viên của quản lý Trương cũng không tệ lắm đâu.”



“Vâng.” Nghiêm Chính Phi vui vẻ vỗ vỗ ngực: “Yên tâm ạ! Một quyền của cháu đánh chết hổ đấy, không có gì đâu ạ!”



Khương Tân Tân đành phải đưa theo Vân Hinh lên xe, khi ngồi vào ghế lái, cô đợi mình thích ứng một lát rồi mới bắt đầu khởi động xe lái đi.



Mặc dù chiếc xe cũ cô mua trước khi xuyên sách là hàng rẻ tiền, xe mới ra mắt mà giá cả cũng không vượt quá mười lăm vạn.



Để lái một chiếc xe sang trọng như thế này là việc vô cùng khó khăn, nếu nói trong lòng không hoảng hốt thì là nói dối, nhưng mà sau khi kích động thì lại có chút phấn khích, chiếc xe này còn đắt hơn cả căn nhà cô mua bằng số tiền khổng lồ.



“Vân Hinh, nhà cháu ở đâu thế?” Khương Tân Tân mở bảng chỉ dẫn ra, hỏi.



“Biệt thự Hạo Nguyệt.”



“Được.”



Khi chọn điểm đến là biệt thự Hạo Nguyệt, Khương Tân Tân nhìn thấy từ đây lái đến đó ít nhất cũng nửa tiếng.



Trong lòng cũng bình tĩnh chút ít, đi đi về về ít nhất cũng một tiếng, cho dù Chu Minh Phong muốn dùng nắm đấm hay dùng lý trí để bình tĩnh lại thì nhiêu đây thời gian cũng đủ cho anh rồi.



Chờ khi cô trở lại, chắc chắn đã giải quyết xong hết rồi.



Lúc đầu Khương Tân Tân cũng chưa quen lắm nhưng sau khi đi vào đường lớn, càng lái càng thấy thuận tay, nếu không có Vân Hinh ngồi ở bên cạnh, thì cô đã muốn huýt sáo và khen cái xe này chạy tốt rồi.



Khương Tân Tân thích nói chuyện với người khác, nhưng lúc này nhìn thấy Vân Hinh uống rượu, hơn nữa tuổi của đối phương cũng không lớn, nói chuyện cũng chẳng nói được đến đâu, cho nên vừa mới gặp, cô đã bỏ ngay ý định muốn nói chuyện với hoa khôi học đường này rồi.



Đừng nói là nữ phụ, cho dù là nữ chính vẫn còn chưa lên sân khấu, thì mười sáu mười bảy tuổi vẫn là trẻ con thôi, suy nghĩ của cô cũng khác với bọn họ.



Nhưng mà, hoa khôi học đường này đương nhiên không muốn buông tha cho cô.



Vân Hinh chủ động đánh vỡ bầu không khí yên lặng trong xe này, giọng nói có chút đau buồn: “Dì à, dì hiểu Chu Diễn không?”



Khương Tân Tân: “?”



Không đợi cô trả lời, Vân Hinh đã tự mình nói tiếp: “Chắc chắn là dì không biết rồi, có lẽ chú Chu và dì Chung cũng không hiểu cậu ấy. Trước kia cậu ấy không giống như bây giờ, lúc học cấp hai, cậu ấy học chung lớp với cháu, không, là học sinh có thành tích tốt nhất trong trường chúng cháu, chỉ là, cậu ấy phát hiện ra cho dù cậu ấy có thi tốt đến mức nào, hình như chú Chu cũng không hề thấy tự hào vì cậu ấy, cho dù là chú Chu hay là dì Chung, thì Chu Diễn cũng không phải điều quan trọng nhất trong lòng hai người họ, nhưng rõ ràng, là hai người họ đưa Chu Diễn đến thế giới này, chẳng lẽ không muốn chịu trách nhiệm với cậu ấy sao?”



“Sau khi sinh con trai, chỉ cần để cho cậu cơm no áo ấm, cho cậu ấy một điều kiện vật chất thật tốt, như thế là đủ rồi sao? Chu Diễn muốn để chú Chu chú ý đến mình, nên cậu ấy không thèm học nữa, có một khoảng thời gian thường xuyên đánh nhau, gây chuyện, cậu ấy nghĩ như thế thì chú Chu sẽ quan tâm đến cậu, nhưng chú Chu không có…”



Khương Tân Tân phát hiện, cô và đứa nhỏ này thật sự có khoảng cách thế hệ.



Cô là một người trưởng thành rồi, đã bị xã hội đánh đập rồi, nên tâm trạng cũng không giống với đứa nhỏ này.



Cô thật sự chẳng thấy Chu Diễn thảm chút nào cả, nghĩ đến chuyện Chu Diễn có hoàn cảnh may mắn như thế cô đã hâm mộ đến mức nước từ khóe miệng chảy xuống luôn rồi đây này.



Nếu ngày hôm nay cô giống như Vân Hinh, có gia cảnh cực tốt, có ba mẹ yêu thương, vô lo vô nghĩ, cuộc sống đã được sắp đặt như một thiên kim đại tiểu thư, có khả năng cô sẽ thấy đồng tình với Chu Diễn một chút. Nhưng mấu chốt là cô không phải, cho nên với đề tài này, cô cũng không có cách nào sinh ra cảm giác đồng cảm với Vân Hinh.



Điều này cho thấy cô rất tốt bụng rồi, đổi lại thành người đang tuyệt vọng khác đánh giá một ngôi nhà, chắc chắn sẽ nói: Tôi no rồi! Cái khổ của kẻ có tiền tôi cũng muốn nếm thử!



Khương Tân Tân im lặng, cũng không ảnh hưởng đến chuyện Vân Hinh đang hào hứng kể chuyện.



“Chu Diễn thật sự rất để ý đến chú Chu, trong lòng cậu ấy rất khát khao nhận được sự quan tâm của chú Chu…” Vân Hinh nghiêng đầu, nước mắt cũng trào ra trong vô thức, mà cô cũng nhìn ra được, Vân Hinh thật sự thích Chu Diễn, cũng rất đau lòng cho cậu: “Dì à, cậu ấy sẽ không tranh giành với dì.”



Khương Tân Tân: “…???”



Sao đề tài này đột nhiên lại bị kéo đến trên người cô thế này?



Chuyển chủ đề thế này cũng nhanh quá nhanh rồi!



Còn nói cái gì mà, cậu ấy sẽ không tranh giành với dì??



“Cậu ấy không phải người như thế, năm sau hai chúng cháu sẽ ra nước ngoài, tương lai cũng sẽ định cư ở nước ngoài, sẽ không quấy rầy dì và chú Chu. Cái khác cháu không dám nói, nhưng Chu Diễn không phải người có lòng dạ hẹp hòi, cậu ấy cũng tuyệt đối sẽ không làm tổn thương người trong lòng của chú Chu.” Vân Hinh thấp giọng nói: “Mọi người ai cũng nói chú Chu rất thích dì, tuy chúng cháu cũng không hiểu dì, nhưng cháu biết, dì nhất định rất tốt, nếu không chú Chu cũng sẽ không như thế.”



“??” Từ từ…



Vân Hinh ngẩng đầu lên, vẻ mặt vô cùng tha thiết nhìn Khương Tân Tân: “Cho nên cháu có một lời thỉnh cầu quá đáng.”



Khương Tân Tân quyết đoán nói: “Có thể tôi không làm được, chuyện hai cha con bọn họ, không phải tôi có thể nhúng tay vào.”



Hoa khôi học đường này thật biết cách làm khó người khác, lần trước cầu xin cô tham gia họp phụ huynh, nếu không phải vì 450 ngàn kia kia, cô cũng lười để ý.



Lần này hoa khôi học đường lại còn nói mình có lời thỉnh cầu quá đáng, có thể thấy trình độ làm người khác khó xử lại tăng lên rồi.



Để cô đi làm dịu mối quan hệ cha con hai người họ, cô rảnh lắm à? Hay cô phải làm gì đó để trở thành một người mẹ kế hoàn hảo?



“Cháu không có ý tứ này,” Vân Hinh chắc cũng biết lời thỉnh cầu này của mình vô lý, nếu không phải uống rượu chắc cô ta cũng không thể nói ra mấy lời này, bởi thế cô ta rất do dự: “Dì à, trong một năm nay, dì không thể cũng đừng…”



“Đừng mang thai.”



Giờ phút này mặt Khương Tân Tân đen lại đầy dấu chấm hỏi: “Hả???”



Vân Hinh cắt ngang, áy náy nói: “Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cháu biết lời thỉnh cầu của cháu rất vô lý, nhưng một năm này thật sự rất quan trọng, chờ đến khi cháu và Chu Diễn ra nước ngoài, cách xa nơi này, cháu tin cậu ấy cũng có thể chấp nhận.”



“Dì không biết chứ để cho cậu ấy trơ mắt nhìn ba của mình chờ mong đứa trẻ khác, thậm chí sau khi em bé chào đời, còn được ba cậu ấy vô cùng yêu thương, đối với cậu ấy mà nói chẳng phải là điều tàn nhẫn lắm sao?”



Bây giờ Khương Tân Tân chính là, thật sự không biết nói gì, đặc biệt không biết nói gì.



Cho dù cô căn bản không có suy nghĩ sinh con, cũng tuyệt đối không có kế hoạch này, nhưng sau khi nghe mấy lời này, cũng không thể trả lời được.



Cô cầm tay lái, thản nhiên nói: “Sinh con hay không sinh con, lúc nào thì sinh, đây cũng là chuyện của tôi, tôi chắc cũng không có nghĩa vụ đồng ý với cháu.”



Vân Hinh ngẩn ra: “Nhưng mà…”



“Vân Hinh này, nếu Chu Diễn có suy nghĩ này, cậu ấy hoàn toàn có thể nói với ba mình.” Khương Tân Tân cười: “Hoặc là nếu cháu cảm thấy mình nhất quyết phải nhúng tay vào chuyện này, cháu không cảm thấy mình nên đi nói với ba của Chu Diễn sao? Hôm nay chỉ mới là lần gặp thứ hai của hai chúng ta thôi.”



Bởi thế có thể thấy rằng, cho dù có là học sinh chưa trưởng thành, cũng biết phải tìm quả hồng mềm mà bóp.



Cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết, Vân Hinh chắc chắn không thể nào nói với Chu Minh Phong mấy chuyện này.



Dựa vào đâu, dựa vào đâu mà đi nói với cô, hai người mới gặp qua có mấy lần.



Người khác xem cô là quả hồng mềm, thế cô sẽ để họ nhìn thấy, đến cuối cùng cô có mềm hay là không.



“Được rồi.” Khương Tân Tân dịu dàng nói: “Cháu uống nhiều, vẫn nên nghỉ ngơi một lát đi, đợi khi đến nhà tôi sẽ gọi cháu dậy.”



Sắc mặt Vân Hinh trắng nhợt.



Có lẽ cũng biết mình phạm sai lầm rồi, cô ta càng lo lắng mẹ kế Chu Diễn sẽ vì chuyện này mà trách móc Chu Diễn, nếu dì ấy nói lại với chú Chu…



Rối rắm cả một đường, khi xe lái đến biệt thự Hạo Nguyệt, Vân Hinh chuẩn bị xuống xe, nhưng trước khi xuống xe, cô ta vẫn khẽ cắn môi, rất thành tâm xin lỗi: “Dì à, cháu xin lỗi, cháu không nên yêu cầu người (*)như thế.”



Khương Tân Tân: Sau khi biết cô không phải quả hồng mềm, thì từ “dì” đổi thành “người” rồi.



(*) 您- xưng hô trang trọng của 你



Cô mỉm cười, giống như chẳng để ý.



Vân Hinh tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, có thể đừng nói cho chú Chu biết không ạ? cháu sẽ không nói chuyện này nữa, thật ra Chu Diễn cũng không có suy nghĩ này, đều do cháu tự mình làm ra.”



Cô cũng biết mình tự làm ra à?



Khương Tân Tân nhẹ giọng nói: “Thật ra…”



Cô dừng một chút, dáng vẻ thần thần bí bí.



Vân Hinh vô cùng lo lắng nhìn sang cô.



Khương Tân Tân chỉ vào một chỗ trên xe, cười vô tội nói: “Tôi cũng không dám chắc, trên xe có chức năng tự ghi âm lại.”



Vân Hinh ngây người: “…”



Khương Tân Tân thỏa mãn lái xe nghênh ngang rời đi.



Mang thai? Không có đâu.



Nhưng cô không muốn mang thai là một chuyện, người khác dựa theo đạo lý mà lừa cô đồng ý hứa hẹn một năm không mang thai… Thật sự làm cô rất khó chịu.



Cái này giống như bình thường cô có thể khiêm tốn nói dáng vẻ mình cũng bình thường, nhưng nếu người khác không có mắt nhìn phụ họa theo nói cô không đẹp, thì người đấy chính là không có mắt nhìn.



Cứ nghĩ việc đối phương mới vị thành niên, nhưng cô ta có quyền gì mà nói như thế, đều là người, đều là con cưng, cô ta dựa vào đâu mà xứng với danh hoa khôi học đường chứ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.