Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 34: 34: Cái Chân Này Sao Không Nghe Theo Lời Của Cậu Vậy




Chu Diễn cùng Từ Tòng Giản cũng không quen, hai người cũng không có gì để trò chuyện.
Hai người, một người nổi danh là giáo bá, một người nổi danh là học bá, ngoại trừ chuyện học cùng một lớp thì bình thường không có giao lưu với nhau.

Chu Diễn nhớ tới vệt máu trên bàn tay, còn có đau nhức ở cánh tay, hỏi: "Nơi này có bán loại thuốc cao hoặc là dầu không?"
Từ Tòng Giản dừng lại một chút: "Có."
Thân hình Chu Diễn thoải mái tiến vào cửa hàng tiện lợi: "Vậy tôi mua một lọ."
"Ân." Năng lực làm việc của Từ Tòng Giản rất xuất sắc, hai ngày ngắn ngủi đã sắp xếp các mặt hàng lên trên kệ rất tốt, đồng thời còn nhớ rõ vật phẩm bày ra ở nơi nào.

Rất nhanh cậu đã tìm thấy mấy loại dầu bôi khác nhau, rồi đưa cho Chu Diễn chọn: "Chính cậu muốn mua loại nào thì lấy."
Chu Diễn đối với mấy cái này không hiểu rõ lắm, tiện tay lấy một bình dầu, thời điểm quét mã trả tiền, động tác hơi dừng lại một chút, giả bộ lơ đãng nói: "Chuyện tôi đến đây mua dầu, đừng nói cho cô ấy biết."
Cậu không muốn cha mình biết chuyện này.
Mặc dù hôm nay thật sự rất mệt mỏi rất mệt mỏi, có thể là do đây là quyết định của chính mình, nếu để cho ba ba biết, không phải rất mất mặt sao, giống như độc ngần ấy chuyện mà cậu cũng làm không xong.
Cho nên dù trong nhà có tủ để thuốc, có bác sĩ riêng, nhưng cậu vẫn nghĩ nên mua dầu rồi tự mình giải quyết ở bên ngoài.
Từ Tòng Giản đáp: "Mua đồ ở cửa hàng tiện lợi không cần phải lưu tên."
Ý là, chỉ cần bà chủ không thăm dò, thì cậu sẽ không nói.
Chu Diễn yên tâm, cầm lấy lọ dầu: "Cám ơn."
Khuôn mặt Từ Tòng Giản bình tĩnh.
Chu Diễn đem lọ dầu giấu ở trong ba lô, cậu ghét bỏ mùi mồ hôi khó ngửi ở trên người mình, tiến vào khu biệt thự Sâm Lâm với tốc độ nhanh nhất, rồi lại chạy chậm khi trở về nhà.
—–—––——
Nhân duyên của Khương Tân Tân tốt, xuyên sách tới đây không bao lâu đã quen với mấy người ở cùng khu biệt thự này một chút, tỷ như Lưu nãi nãi hôm nay tới đây làm móng tay, bà đau lòng Khương Tân Tân vì sợ kinh doanh ở cửa hàng tiện lợi vất vả, lúc cửa hàng tiện lợi không chưa khai trương, đã đề cử với con cái.

Công việc của con gái Lưu nãi nãi rất bận bịu, nhưng mỗi tháng đều đến thăm bà.

Vì muốn làm cho Lưu nãi nãi vui vẻ, mà nói về sau công ty mà cần trà với đồ ăn vặt, thì đều mua ở cửa hàng tiện lợi của Khương Tân Tân.
Đây đối với con trai Lưu nãi nãi mà nói, cũng chỉ là một câu nói, còn đối với Khương Tân Tân mà nói, thì là một đơn đặt hàng lớn nhất từ lúc mở cửa hàng, đây là một khách hàng ổn định của cô.
Ở công ty bất động sản, mỗi ngày đều có rất nhiều người đến xem phòng, trước khi Khương Tân Tân xuyên sách cũng đã chạy tới mấy công ty kiểu này nhiều lần, mấy công ty này khi bán nhà cũng có ít đồ ăn cùng nước uống để trên bàn.


Hiện tại con trai Lưu nãi nãi đã bảo trợ lý liên hệ với cô, hai bên đã ký hợp đồng, đã đưa danh sách cung ứng, cuối tháng thì cùng nhau tính tiền.

Có thể nói như vậy, chỉ là dựa vào sinh ý của con trai Lưu nãi nãi, thì có thể nuôi sống cái cửa hàng tiện lợi này.
Khương Tân Tân nhớ tới trước khi xuyên sách có một vị tiên sinh đoán mệnh cho cô nói qua, cô là người mệnh trung đắt cỡ nào.
Nếu như chỉ là dân văn phòng bình thường, thì là quy bên trong củ.
Nếu như mà có sự nghiệp làm ăn, thì tài vận vô biên.
Thật sự Khương Tân Tân không quá tin vào những cái gọi là huyền học, bất quá người bên cạnh lại trầm mê ở đây, cô cũng đã bị lôi kéo vào rất nhiều lần, đối với cái tốt cô tin, còn những cái mà không tốt, cô không tin.

Bất kể là ai mà xem mệnh cho cô cũng đều nói cô có tài vận, đại khái là cô bị lời này ảnh hưởng đi, cô đối với mấy chuyện làm ăn kiếm tiền, từ năm 17 18 tuổi đã bắt đầu nảy sinh ra hứng thú nồng đậm.
Ngẫm lại thì cảm thấy đúng, có ai đi làm công có thể phát tài nha?
Từ lúc mở cửa đến nay mọi chuyện xuôi gió xuôi nước, làm tâm tình của Khương Tân Tân vui sướng không thôi, nên cô càng muốn chạy hết tốc lực ở trên con đường này.
Dương quản gia báo với cô, lái xe gọi điện nói hôm nay Chu Minh Phong có cuộc hội nghị bằng video, chắc đến rạng sáng mới kết thúc, vì không muốn quấy rầy cô, nên buổi tối hôm nay anh sẽ ở khách sạn gần ngay công ty để nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian này không phải ngày nào Chu Minh Phong cũng sẽ trở về nhà.
Tập đoàn Chu thị có sản nghiệp rộng khắp nơi, trong đó cũng tiếp vào nghành khách sạn, Chu Minh Phong có cổ phần ở một khách sạn năm sao, hơn nữa ông chủ khách sạn là bạn tốt của anh nhiều năm, đã sớm để lại cho anh một căn phòng xa hoa.

Khách sạn này cách tập đoàn Chu thị rất gần, lái xe mười phút là có thể đến, bởi vậy lúc Chu Minh Phong ở Yên Kinh, cũng có một nửa thời gian là ở lại khách sạn.
Đối với Khương Tân Tân mà nói, Chu Minh Phong ở đây hay không có ở đây, cũng không có xảy ra chuyện gì quá lớn.
Anh không có ở đây, cũng chỉ là toàn bộ phòng ngủ kể cả giường lớn đều thuộc về cô.
Cho tới bây giờ Khương Tân Tân không nghĩ tới, chính mình thế mà có thể bình yên chìm vào giấc ngủ khi bên cạnh có một người.
Truy cứu nguyên nhân, đại khái là vì toàn thân Chu Minh Phong tản ra một cỗ khí không bình thường.

Làm cô đối với anh có cảm thấy an tâm, thậm chí cô bắt đầu cảm thấy, chỉ cần cô không nói ra, chỉ cần cô không nguyện ý, dù đoạn hôn nhân này tiếp tục đến lúc 80 tuổi, thì cô sẽ không có quan hệ tình dục.
Cái này thật sự làm người an tâm a!
Sau khi Khương Tân Tân ngâm mình trong bồn tắm xong thì cô lên trên giường rồi lăn lăn lăn, vui vẻ cảm nhận cuộc sống thần tiên, cô bắt đầu nằm lỳ ở trên giường chơi điện thoại.
Chơi điện thoại đương nhiên là lướt Wechat, weibo, mấy video ngắn.

Lúc gần 10h, Khương Tân Tân xem được một video thấy chủ blog mới đăng không lâu, họ đang ăn lẩu!
Cái này khiến Khương Tân Tân đột nhiên nhớ tới, từ khi xuyên sách tới đây, ăn tổ yến vây cá, rồi bữa tiệc hải sản, hay ăn cả đống quà vặt, duy nhất chỉ chưa ăn lẩu a.

Cái này làm sao về sau cô tự xưng là sát thủ nồi lẩu được?
Lúc này cô không đói bụng, nhưng mà thèm a.
Sau khi quyết định sẽ "ăn", cô lấy điện thoại di động ra, tìm mấy cửa hàng phụ cận, cuối cùng đã tìm ra được một tiệm lẩu.

Cái giờ này, với khoảng cách này, nên chi phí ship sẽ mắc tiền hơn một tí, nhưng vẫn không ngăn cản được tâm cô muốn ăn lẩu.

Sau khi cô chọn đồ ăn, liền mong mỏi trông mong tiểu ca đến giao thức ăn.
Tốc độc tiểu ca giao lẩu rất nhanh, lúc Khương Tân Tân vừa lên đơn được khoảng nửa giờ, đã có một tiểu ca mặc quần áo lao động tới đưa nồi lẩu.
Cái giờ này, quản gia cùng a di đều đang nghỉ ngơi ở nhà phụ sát vách.
Khương Tân Tân nghĩ đến chuyện một bên xem tivi một bên ăn lẩu, liền thu thập mân đựng trái cây ở trên bàn trà trong phòng khách, để tiểu ca đặt đồ ăn cùng nồi lẩu ở trên bàn.
Sau khi tiểu ca rời đi, Khương Tân Tân ngồi trên tấm thảm.
Cà chua ở đáy nồi bắt đầu sôi lên, cô nhanh chóng nóng mao đỗ, trong một nháy mắt, không nói khoa trương chút nào, linh hồn cô đã được thỏa mãn.
Chạng vạng tối sau khi Chu Diễn trở về bởi vì toàn thân ê ẩm nhưng không có gì đáng ngại, cơm tối chỉ vội vàng ăn vài miếng, nên rất nhanh trước khi đi ngủ đã cảm nhận được tư vị của việc bụng đói đến mức ngực dán vào lưng là gì.

Đói bụng đến cực hạn, thế nào cũng không ngủ được, dứt khoát rời giường chuẩn bị đi xuống lầu tìm một chút đồ ăn, nào biết được mới vừa đi tới cầu thang, liền ngửi được một cỗ mùi hương nồng đậm.
Cậu đi xuống lầu liền nhìn thấy Khương Tân Tân đang ngồi một bên xem tivi, một bên ăn lẩu.
Rõ ràng, mùi hương là từ bên kia thổi qua đây.
Khương Tân Tân cũng nghe được tiếng bước chân, ngước mắt nhìn lên, thấy Chu Diễn đứng cách đó không xa, cũng không nghĩ quá nhiều, hỏi: "Muốn cùng nhau ăn không?"
Trong nháy mắt đó, trong tiềm thức của Chu Diễn đã vì chính mình mà tìm rất nhiều cớ.
Tóm lại, chờ lúc cậu phản ứng kịp, thì đã đứng ở chỗ bàn trà rồi.
Cậu mờ mịt lại luống cuống: Cái chân này của mình làm sao lại không nghe theo chủ nhân vậy?
Đại khái là vì trước đó mấy lần ở chung cảm thấy vui sướng, mặc dù không nói lời gì với Khương Tân Tân, nhưng hai người cũng coi như là sống chung hòa bình, cho nên căn bản cậu đối với cô không có cách sinh ra ác cảm, nên khi nghe được lời mời của cô, thân thể cậu đã tuân theo bản năng.

"Chính mình tự đến phòng bếp cầm chén đũa ha." Ngữ khí Khương Tân Tân mười phần đương nhiên, tiện thể sai cậu một câu: "Nhân tiện thì cầm lon cola trong tủ lạnh nha."
Chu Diễn: "...?"
Cậu vẫn vào phòng bếp, chính mình cầm bát đũa, còn từ trong tủ lạnh cầm cho cô một lon khả nhạc, tiện thể lấy cho mình cầm cho mình một lon Sprite.
Lẩu cùng với đồ uống có ga lạnh, chỉ một chữ thôi, tuyệt.
Vốn Chu Diễn đang đói bụng, không khách khí chút nào ở trước mặt Khương Tân Tân mà thể hiện tài nghệ của mình —— ăn như vũ bão.
Lúc Khương Tân Tân đặt mua, căn bản không có cân nhắc qua muốn cùng người khác ăn chung, nên đồ ăn chỉ đủ cho một người thôi, chỉ mình cô ăn thì có chút không hết, nhưng bây giờ có thêm Chu Diễn đang ở thời điểm phát triển, đồng thời hôm nay tiểu tử này còn làm việc hao thể lực, nên những đồ ăn này còn thiếu rất nhiều.
"Đến phòng bếp nhìn xem còn cái gì để ăn lẩu hay không." Khương Tân Tân đứng dậy.
Da mặt Chu Diễn không có dày đến mức ngồi ở chỗ này đợi cô mang thức ăn lên.
Cậu cũng đứng dậy theo, do dự một lát, vẫn là theo đuôi cô đi tới phòng bếp.
Khương Tân Tân tìm được tôm to ở trong tủ lạnh, còn có trâu cùng một số thức ăn chay.
Cô có chút xoắn xuýt nhìn móng tay chính mình vừa mới làm, lại liếc nhìn Chu Diễn đứng ở bên cạnh, nghĩ thầm, cậu ăn nồi lẩu của cô, như vậy đi, cô phân phó cậu làm một chút việc nhỏ, cũng nên a? Cũng coi như trao đổi bình thường ha?
Nghĩ đến đây, cô liền mở miệng: "Cậu có để ý mình sẽ phải làm một chút xíu chuyện không?"
Chu Diễn nhìn về phía cô, hiển nhiên có chút không hiểu: "Cái gì?"
"Đó chính là không ngại." Khương Tân Tân chỉ vào tôm: "Đem những con tôm này rửa sạch đi, một nửa cho trực tiếp vào nồi lẩu, một nửa làm tôm trượt."
*Tôm trượt
Chu Diễn: Vấn đề không lớn.
Cậu gật đầu: "Được."
"Oa oa đồ ăn rửa nhanh một chút, còn có khoai tây, tốt nhất nên cắt thành phiếm.

Có thể chứ?"
"Ân."
Khương Tân Tân thở dài một hơi.
Kỳ thật nam chính vẫn là rất dễ thân cận, không giống nguyên văn viết là cuồng khốc túm nha.
Không phải sao, rõ ràng rất có đạo lý nha, biết cắn người miệng mềm bắt người ngắn tay*.
*Nghĩa nó giống như an phận thủ thường.
Nếu như nam chính phản nghịch như này, thì cô vẫn có thể tiếp nhận, sợ nhất là đụng phải loại lão tử là thiên hạ đệ nhất, tất cả mọi người đều phải nghe lời ta như nô lệ hầu hạ ta "Thiếu gia mỏ dầu".
——————
Chu Minh Phong kết thúc hội nghị so với dự đoán sớm hơn hai giờ.
Trên xe, anh mệt mỏi nhắm mắt dưỡng thần ở phía sau xe.
Lái xe tận tụy mà thấp giọng hỏi một câu: "Chu tổng, hiện tại trực tiếp đi đến Quân Đình sao?"
Chu Minh Phong đưa tay nhéo nhéo mũi, thanh âm trầm thấp: "Mấy giờ rồi?"

Lái xe đáp: "Tầm 10h20."
Chu Minh Phong nhớ tới hôm nay là ngày đầu tiên con trai đến công ty là công nhân bốc vác, lúc này cũng không tính là muộn, nhân tiện nói: "Không tới Quân Đình, trực tiếp về nhà đi."
"Vâng."
Mười rưỡi tối, đã qua giờ kẹt xe lâu rồi, thậm chí trên đường đi đến biệt thự Sâm Lâm, xe cũng không tính là nhiều, một đường đi thẳng, so với lúc trước thì đến trước tầm mười phút.

Sau khi Chu Minh Phong xuống xe không quên dặn dò lái xe: "Đi thẳng về nghỉ ngơi đi.

Cũng không sớm nữa."
Lái xe lên tiếng.
Chu Minh Phong xuống xe, lái xe chậm rãi lái xe tới nhà để xe.
Hiện tại đã gần mười một giờ rồi.
Trăng sáng sao thưa, yên tĩnh im ắng.
Anh bước trầm ổn tiến vào biệt thự, cửa có hệ thống an toàn muốn mở khóa cần vân tay hoặc khuôn mặt.

Anh mới bước lên bậc thang, cửa đã từ từ mở ra, đi vào phòng, đầu tiên xộc vào mũi anh là một cỗ hương vị nồng đậm của nồi lẩu, nhìn lướt qua, trên bàn trà là một mảnh hỗn độn, khi nhìn chỗ này đã đoán ngay ra được có người ăn lẩu ở chỗ này.
Kỳ quái là, có hai bộ bát đũa, bên cạnh bát con là Khả Nhạc, một bát con bên khác là Sprite.
Lúc đang suy nghĩ thì trong phòng bếp có âm thanh nói chuyện truyền đến.
Anh hơi suy nghĩ một chút, rồi đi tới phòng bếp bên kia, còn chưa đi tới cửa, liền nhìn thấy hai người đưa lưng về phía mình, đứng ở bồn rửa tay là Chu Diễn cùng Khương Tân Tân.
Khương Tân Tân đứng ở một bên, ngay từ đầu còn có chút thu liễm, càng về sau thái độ càng thản nhiên sai bảo Chu Diễn làm.
Để Chu Diễn nếm được tư vị bị sai bảo một lần trên đời.
"Tôm muốn rơi a, không cần cối xay thịt đâu, dùng dao băm cũng được, để một lòng trứng vào..." Khương Tân Tân nhìn thực đơn trên điện thoại di động: "Còn thêm một chút muối, rượu cùng một chút hồ tiêu nữa."
Đây là lần đầu tiên Chu Diễn làm những chuyện này.
Cậu nghe lời này, hỏi: "...!Một chút là bao nhiêu?"
"Tôi cũng không rõ lắm, cậu nghe theo tổ tiên mách bảo đi!"
Chu Diễn: "..."
Cậu kỳ thật hối hận.
Hối hận cái dạ dày của chính mình, chân của mình, nếu như lúc nãy không đi tới bên bàn trà kia, cậu tùy tiện tìm một chút bánh mì ở trong tủ để ăn thì nó không thơm sao?
...
Dưới ánh đèn sáng ngời, Chu Minh Phong vừa làm xong công việc, giờ phút này không thấy sự cẩn thận tỉ mỉ vào ban ngày đâu cả, anh đưa tay lười biếng xắn tay áo lên, nghe đối thoại của bọn họ mà trợn mắt, khóe môi có một tia nụ cười thản nhiên..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.