Xuyên Thành Mẹ Kế Nam Chính Thanh Xuân Vườn Trường

Chương 6: 6: Lão Đàn Ông Tâm Địa Lạnh Lẽo





Ở một chỗ khác, Chu Diễn đúng là đến chỗ bệnh viện tư nhân.
Anh từ nhỏ đến lớn đều được bảo hộ rất tốt, mặc dù từ lúc còn rất nhỏ đã biết tình cảm của cha mẹ không hợp, nhưng vô luận là Chu Minh Phong, hay là mẹ ruột Chung Phỉ, đều không có để anh nhận ủy khuất, anh là con trai duy nhất của hai người.

Chuyện phát sinh ngày hôm nay, anh cũng không có biểu hiện chẳng hề để ý, bất quá, anh quan tâm không phải là chuyện mẹ kế sẽ đi cáo trạng, mà là người kia ở bệnh viện có làm sao không.
Có một sự việc duy nhất là mấy tên lưu manh kia đi quấy rối học sinh nữ, mà cái người không may xảy ra tai nạn xe cộ lại là một chuyện khác.
Trường học đối với chuyện này ngậm miệng không nói, thực tế anh cũng không nghe được cái gì, chỉ có thể đến bệnh viện một chuyến.
Đến bệnh viện, anh nghe ngóng từ chỗ y tá "Sáng hôm nay, có đưa đến một tên tóc vàng, cao khoảng một mét bảy, rất gầy."
Đây là anh nghĩ tới hình dáng đặc thù liên quan đến người kia.
Y tá cũng rất nhiệt tình, sau khi tìm kiếm trên hệ thống máy tính, liền ngẩng đầu lên, cười nói với Chu Diễn "Cậu ta nằm ở giường 63 thuộc tầng 6, chỉ bị gãy xương, tình huống không tính là đặc biệt nghiêm trọng."
Khuôn mặt bình tĩnh của Chu Diễn có một tia nhẹ nhõm.
May mắn, không có việc gì.
"Có thể giúp tôi mang cái này giỏ hoa quả này đưa cho cậu ta được không?" Chu Diễn lại hỏi.
Y tá mặt lộ vẻ xoắn xuýt "Tôi sắp đổi ban rồi " y tá quay đầu nhìn đồng hồ, "Bây giờ còn chưa hết thời gian thăm, cậu nắm chắc điểm này đi."
Cuối cùng Chu Diễn vẫn là tiến vào thang máy.
Y tá thấy cậu đi vào, lập tức cầm lấy máy riêng, bấm một cái dãy số, hạ giọng nói mấy câu.

Chờ cửa thang máy vừa mở, Chu Diễn bước dài chân đi, mang theo giỏ hoa quả, có chút do dự đi đến phòng bệnh.
Anh nghĩ kỹ, nên đặt giỏ hoa quả này ở trước cửa đi.
Chỉ cần người không có việc gì là được rồi.
Bởi vì là con nhà mình gây sự, nên mấy gia trưởng tự chủ trương, đem người đưa đến phòng VIP bệnh viện tư nhân.
Tầng này rất yên tĩnh, cũng bởi vì bệnh nhân nằm viện cũng không phải là rất nhiều.
Chu Diễn còn chưa đi đến cửa phòng bệnh, thì đã nghe được bên trong truyền đến vài tiếng cười không một chút kiêng kỵ nào——
"Tiền này thật cũng là dễ kiếm, mấy người nói xem, mấy gia trưởng kia định cầm bao nhiêu tiền để ngăn chặn chuyện này?"
"Ai động thủ trước thì người đó đuối lý, là bọn họ động thủ trước.

Mà mấy gia trưởng này đoán chừng đều vui lòng lấy tiền ra giải quyết, ai nguyện ý cùng chúng ta cãi cọ mỗi ngày, mà còn có video theo dõi, chúng ta căn bản là không có quấy rối nữ sinh kia, chỉ là hỏi thăm đường mà thôi, là do cô ta nghĩ về người khác quá xấu thôi."
Chu Diễn nghe xong lời này, dừng bước.
"Đều nghe ngóng, những người khác không nói, người đầu tiên động thủ là Chu Diễn, nhà cậu ta có nhiều tiền, nghe nói cha cậu ta vì cậu ta mà quyên tặng ba khu dạy học, tôi xem chừng, tối thiểu cũng phải mấy chục vạn đi, vẫn là Cường tử thông minh, biết chạy ra chỗ dòng đường xe chạy, nằm viện tính là gì a, gãy xương tính là gì a, cũng chỉ là một tai nạn xe cộ, chỉ cần chúng ta không hé miệng, gan lớn một chút, muốn một trăm vạn cũng không phải là vấn đề lớn."
"Thật sao, một trăm vạn, vậy chúng ta có thể chia được bao nhiêu?"
"Tôi hỏi qua lão đại rồi, nói là chúng tôi làm việc có lợi, một người sáu chữ số không thành vấn đề.


Nhất là Cường tử, lần này bị thương, khẳng định là nhiều nhất, tất cả mọi người đừng có ý kiến a."
Bọn họ cười thảo luận cầm tiền rồi thì tiêu như thế nào.
Sáu chữ số đối với bọn họ mà nói, là một khoản tiền lớn, ngẫm lại thì tinh thần đều phấn chấn.
Mặt Chu Diễn không biểu tình gì, tay cầm giỏ hoa quả có chút nắm lại, trên mu bàn tay gân xanh như ẩn như hiện.
"Tôi ngược lại thật hi vọng được cùng Chu thiếu đánh nhau một trận, như thế tôi liền có thể đòi ba cậu ta nhiều tiền hơn, có tiền mà không kiếm thì là đồ ngu a, với lại ba cậu ta có nhiều tiền như vậy, hẳn nên hồi báo xã hội cứu tế chúng ta một chút, các người nói có đúng hay không a ha ha ha."
Với tính cách xúc động của Chu Diễn, đích thật là rất muốn lao vào hung hăng đánh bọn họ một trận, nhưng không biết vì cái gì, cậu không có nhấc chân lên, mà là thần sắc hờ hững lấy từ trong túi ra chiếc điện thoại di động, nhấn nút ghi âm.
Từ bệnh viện ra, Chu Diễn ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua mặt trăng ở trên cao kia.
Cậu làm gì sai sao?
Trong đầu có một đống suy nghĩ loạn, anh không biết mình muốn đi đâu, ngồi trên bậc thang của bệnh viện, nghĩ nửa ngày, lấy điện thoại di động ra, ngón tay thon dài tìm đến dãy số của "Cha" rồi dừng lại thật hồi lâu, rồi tiếp tục lướt xuống dưới, cuối cùng ấn gọi dãy số của mẹ cậu, đầu kia không có ai nhận, lúc cậu chuẩn bị nhấn tắt, thì điện thoại lại thông, truyền đến một giọng nói của đàn ông "Xin chờ một chút, Chương Phỉ đang tắm."
Chu Diễn cúi đầu, khóe miệng giật giật, nhấn cúp điện thoại.
Anh đột nhiên cảm thấy không có ý nghĩa.
______(~^-^~)_____
Khương Tân Tân còn đang bận nghĩ cách kiếm tiền rồi chìm vào giấc ngủ.
Ngoại trừ việc thích yêu đương, trước khi xuyên sách cô còn một yêu thích kỳ quái nữa, đó chính là thích tiết kiệm tiền, đồng thời còn có chứng ép buộc, ví dụ như nếu tiền tiết kiệm của cô có tám vạn, thì cô nhất định phải nhanh chóng góp được mười vạn.


Trong thời gian dài, cô đã sớm tiêu hết tiền trong thẻ, lúc Khương Tân Tân tròn hai mươi sáu tuổi đã chuẩn bị một khoản tiền tiết kiệm, cô tin tưởng rằng trên thế giới này ngoài tiền ra không có cái gì đáng tin cậy.
Lúc cuyên sách, cô càng cảm thấy rất cần phải có tiền, không có cái gì so với tiền kiên cố hơn.
Cuộc sống hiện tại của cô, là một phu nhân hào môn, ở biệt thự lớn, đi ra ngoài có xe sang trọng đưa đón, sinh hoạt của cô hoàn toàn có thể vung tay tùy ý, muốn bao nhiêu tiêu sái có bấy nhiêu tiêu sái, thế nhưng là...!Không có tiền a không có tiền! Việc quan trọng phải lập lại hai lần! Hai mươi vạn có thể làm được gì, hiện tại tiền mà các tuyến mười tám kiếm được cũng không chỉ là hai mươi vạn đi, lui một vạn bước mà nói, cô còn có một người chồng siêu cấp giàu, chỉ cần da mặt của cô dày hơn một chút, hướng lòng bàn tay lên xin tiền tiêu vặt cũng không phải là không thể, điểm mấu chốt là, Chu Minh Phong sẽ là người cuồng thê kiếm tiền về để cho cô tiêu sao?
Anh ta là kẻ già đời lăn rất nhiều trên thương trường, lòng dạ thâm sâu khó lường, trước kia cô có nghe nói qua, kẻ có tiền kết hôn nhất định sẽ có hiệp nghị hôn nhân, nếu ai không có thủ đoạn, sau khi cưới sẽ không có biện pháp để mình có thu nhập, sau này một khi đã ly hôn, đừng nói đến một phân tiền, nếu làm không tốt còn để lại một khoảng nợ lớn.
Nhìn phú nhị đại yêu đương, nhìn như ra tay rất xa xỉ, mua một vài bộ quần áo không đáng tiền là mấy, chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, còn có người tặng nhà, tặng xe hay cổ phần.
Khương Tân Tân không khách khí chút nào mà suy đoán về đàn ông âm hiểm kia.
Cho nên a, cô vẫn là nghĩ biện pháp tự mình kiếm tiền, nghĩ biện pháp đứng vững chân ở thế giới này, đây mới là chuyện đúng đắn mà cô phải làm.

Khương Tân Tân miệng lưỡi khô đắng, xem thời gian đã mười giờ rồi, thả ra giấy bút trong tay xuống, quyết định đi xuống lầu uống nước, ai ngờ, vừa xuống lầu, còn chưa có đi vào phòng bếp, thì đã chạm mặt Chu Diễn mới từ bên ngoài trở về.
Kỳ thật nếu như có thể lựa chọn, Khương Tân Tân tình nguyện có quan hệ với nam chính, chứ không muốn có quan hệ với ba nam chính.
Nam chính không quan tâm về sau sẽ cuộc sống về sau sẽ tàn khốc như thế nào, hiện tại cậu chỉ là một học sinh cấp ba mười sáu tuổi thôi, ở phương diện lòng dạ tâm cơ, cô cảm thấy, tạm thời cô vẫn là có thể treo cậu lên để đánh, dù sao cô cũng đã hai mươi sáu hai mươi bảy tuổi, lớn tuổi cậu mười mấy tuổi, mười năm ăn cơm cũng không phải là chỉ ăn không.
Hiện tại, cho dù Chu Diễn tự nhận mình che giấu rất khá, nhưng Khương Tân Tân vẫn liếc mắt một cái là thấy dáng vẻ cô đơn của cậu, cùng với ánh mắt hoài nghi nhân sinh.
Cậu đầy vẻ cô đơn, dáng vẻ như cây cổ thụ lớn đang có một ủy khuất rất lớn.
Khương Tân Tân nhớ tới hôm nay cậu đi đến tiệm trái cây mua giỏ hoa quả, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ ra, là cậu đi bệnh viện, vậy lúc cậu ở bệnh viện có phải đã phát hiện ra chuyện quan trọng gì không?
Kỳ thật hôm nay lúc cô đến trường học để giải quyết tình huống, đã để cho lái xe đi đến trường học phụ cận thăm dò một chút, lúc ấy đã phát hiện ra điểm không thích hợp.


Lá gan của những tên côn đồ này cũng quá lớn đi, cùng với đám lưu manh mà trước kia cô xuyên sách gặp được ngẫu nhiên ở thời học sinh hoàn toàn không giống, lưu manh đều nhìn đồ ăn mà hạ đĩa, cũng chỉ tìm học sinh tiểu học để thu phí bảo hộ, cũng biết tìm quả hồng mềm mà bóp a, có ai lại trực tiếp chọc đến cọng rơm cứng?
Chu Diễn sở dĩ bị phát hiện, bởi vì có một học sinh nữ khác thét lên, học sinh nữ bị quấy dối cũng không có lạc đàn, cô ta đi cùng bạn bè, cô đã hỏi tới, mấy thanh niên lêu lổng kia giống như radar, cô phát hiện ra điểm này khá đáng nghi, thuận tiện hỏi thăm một chút, quả nhiên, mấy học sinh nữ bị quấy rối có thành tích ưu tú, bất quá gia cảnh lại bình thường, từ nhỏ lớn lên với ông bà, loại này gia đình này đối với bọn lưu manh, thì có thể tránh liền tránh, từ đầu tới cuối đều không có bị quấy rối, ngay cả ngôn ngữ trêu chọc cũng không có, cha mẹ đều là đưa lên lãnh đạo cấp cao trong công ty.
Nếu trong đó không có điều gì mờ ám, cô liền không mang họ Khương, cô mang họ Chu.
Đương nhiên, chuyện bây giờ phát triển cũng tràn đầy kịch tính, chẳng lẽ cứ trùng hợp như vậy mà chụp được, lúc Chu Diễn ở bệnh viện liền phát hiện ra khuôn mặt thật đám lưu manh?
Cô lớn mật phỏng đoán, trong này hẳn là có bút tích của Chu Minh Phong.
Không, không phải là hẳn, mà là chính xác
Cô không tin, mọi sự việc xảy ra trùng hợp như thế này, lão hồ ly Chu Minh Phong này lại không biết?
Đây không phải là chỉ cần một cuộc điện thoại liền có thể nói rõ sự việc sao tại sao lại còn phải phiền toái như vậy, chẳng lẽ là do thế giới của người có tiền với cô thật sự không hợp nhau sao?
Chu Diễn đương nhiên là coi Khương Tân Tân như là không khí, cũng không thèm nhìn cô một chút, liền trực tiếp đi lên lầu.
Khương Tân Tân nhớ lại hồi ức trong nguyên tác, trong nguyên tác nam chính trưởng thành tự nhiên, có thể nói là như vậy, chỉ cần tương lai không có phát sinh chuyện long trời lở đất gì, thành tựu của cậu sau này có lẽ cũng sẽ không thua ba của cậu, dù sao cậu cũng có ánh hào quang của nam chính.
Một buổi sáng sớm ngày thứ hai, Khương Tân Tân còn chưa mộng xong giấc mộng phú bà, liền bị dì giúp việc đánh thức.
Nguyên lai là hôm nay quản gia thấy Chu Diễn chậm chạp không có đi ra khỏi phòng để đi học, lúc lòng nóng như lửa đốt, liền mở ra cửa phòng của cậu ra, lúc này mới phát hiện, cậu nhóc cây đại thụ ủy khuất này đã phát sốt.
Mặc dù toàn bộ quá trình đều lấy thân phận người ngoài, nhưng Khương Tân Tân vẫn tự nhận là mình đã biết hết chân tướng.
Quả nhiên là do đầu củ cải mười sáu mười bảy tuổi này bởi vì loại chuyện như này mà ủ rũ, cuối cùng là trằn trọc không ngủ đem chính mình giày vò đến sinh bệnh?
Bày mưu nghĩ kế, không tiếc làm tổn thương đến nội tâm yếu ớt của con trai, cùng còn là soái ca trẻ tuổi non nớt có tiền, trên người không có một nốt chấm đỏ nào, nhưng nếu so sánh đứa con đáng thương yếu ớt lại bất lực, cho nên bây giờ đã giúp Khương Tân Tân hạ kết luận: Lão đàn ông tâm địa cứng rắn lạnh lẽo, ách.
—————



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.