Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 10: Bạc và thuốc



Đêm đó, tâm trạng của Hương Vũ rất tốt, nàng bước đi nhẹ nhàng thoải mái, nói chuyện dịu dàng, cười lên ngọt ngào giống mật, đến mức Hoắc Nghênh Vân ở trong phòng cũng tỏ vẻ: Khí trời đặc biệt ngọt ngào.

Nàng cũng có hứng làm thơ viết được một bài, đúng lúc mấy ngày nữa là ngày mừng thọ của lão thái thái Sở gia, nàng có thể nhân cơ hội dùng tới.

Về phần Hương Vũ, đương nhiên nàng vui vẻ như một com bướm, lông mày cười mắt cũng cười. Một hồi nàng tự ngắm mình trong gương, một hồi lại mím môi cười ngây ngô, một hồi lại đếm tiền trong ví nhỏ mà nàng đã tích góp được, một hồi lại lo lắng nơi mềm mại của nàng bị đụng hư, Nhị Cẩu Tử sẽ ghét bỏ nàng. Tóm lại nàng suy nghĩ rất nhiều, phiền não nhiều, vui vẻ cũng nhiều.

Nàng vui vẻ như thế hết cả buổi chiều, đến chạng vạng tối, đột nhiên bắt đầu có biến.

Quá trình có biến giống như bão tố, nhanh chóng lại nhạy bén.

Hầu gia ban thưởng thê tử cho Nhị Cẩu Tử, Vương quản sự vui vẻ đón nhận. Sau đó trở về mới có với thê tử mình và nhi tử Nhị Cẩu Tử. Thê tử của ông rất vui, cho rằng đây là ân điển của hầu gia, Nhị Cẩu Tử khóc lớn lại chẳng thể làm nên chuyện gì.

Vương quản sự và thê tử cùng nhau nhanh chóng thuyết phục Nhị Cẩu Tử, đem mọi khuyết điểm của tiểu nha hoàn Hương Vũ đếm trên đầu ngón tay nói mười tám lần, lại lấy hầu gia ra để tạo áp lực cho Nhị Cẩu Tử. Bọn họ khóc lóc nỉ non, nói nếu như Nhị Cẩu Tử không nghe lời vậy thì sau này nhà bọn họ sẽ không sống được trong hầu phủ nữa vân vân. Cuối cùng, Nhị Cẩu Tử lầm bầm nói, hắn đồng ý đón nhận thê tử mà hầu gia ban thưởng, không cưới Hương Vũ nữa.

Vương quản sự và thê tử nhìn nhau, trong mắt lộ vẻ vui mừng.

Chuyện này cứ quyết định như thế.

Mà tin tức đã định này lại nhanh chóng truyền đến các nơi trong hầu phủ, đương nhiên cũng truyền đến trong tai Hương Vũ.

Lúc Hương Vũ nghe được tin tức này thì nàng đang rạng rỡ cầm chậu hoa chuẩn bị bày lên song cửa sổ trong gian phòng của tiểu thư. Khi vừa nghe xong kia này, suýt chút nữa chậu hoa kia đã rơi trên đất vỡ nát.

Nguyệt Tinh ở bên cạnh nhìn thấy thì bị dọa sợ: "Muội làm gì, muội làm gì thế? Muội ngốc rồi sao? Đây là chậu hoa tiểu thư thích nhất đấy, muội muốn bị tiểu thư đánh chết sao?"

Nhưng mà Nguyệt Tinh mau chóng nhìn thấy dường như sắc mặt của Hương Vũ giống như người chết vậy.

Nguyệt Tinh càng há hốc mồm: "Muội sao thế?"

Hương Vũ đả kích đến mức không nói nên lời, nàng nghiêng đầu ngây ngốc nhìn Nguyệt Tinh hồi lâu. Sau đó nàng không nói gì cả, trực tiếp đi vào phòng.

Sau khi vào phòng, nàng kêu thảm một tiếng, rồi nhào vào giường che chặt mền.

Nàng không thức dậy nữa, cũng không muốn thức dậy nữa.

Tìm ba nam nhân lại không có nam nhân nào đáng tin cậy, nàng vẫn nên vội vàng vào trong mộng tiếp tục làm ni cô bị hủy dung thì hơn!

Mấy người Nguyệt Tinh, Lan Nhược, Hoa Mộng trơ mắt nhìn tiểu nha hoàn này vui vẻ đắc ý, rồi lại trơ mắt nhìn nàng như cha nương chết, trong phút chốc cũng không biết nàng bị sao nữa. Hơn nữa nhìn dáng vẻ kêu thảm một tiếng đáng thương của nàng, bọn họ không khỏi lo lắng, đều chạy tới nhìn nàng, nhưng bây giờ Hương Vũ còn tâm trạng đâu để ý người.

Nàng tìm ba nam nhân, ba nam nhân này cũng không còn nữa, nàng không trông cậy gả đi được rồi. Không thể gả đi thì kết cục chờ nàng chính là làm thiếp cho người ta, là loại thiếp bất cứ lúc nào cũng được gọi vào trong thư phòng hầu hạ.

Hương Vũ dùng chăn bông che đầu, đột nhiên nàng nhớ lại trong giấc mộng đó, nàng bị thiếu gia đưa vào thư phòng, hôn đến thần trí mê mang yêu thương một phen. Nàng nghĩ đó là thiếu gia thích nàng, ban đầu còn tự cảm thấy vui, sau đó vô tình nghe thuộc hạ trách móc, nói rất khó nghe, nàng mới biết được mình chỉ là một món đồ chơi mà thôi.

Phu nhân đứng đắn đời nào lại đi thư phòng hầu hạ nam nhân như thế, nàng là một vị thiếp đê tiện, một nữ tử mặc cho người đùa bỡn.

Cả đời này của Hương Vũ nàng không cầu đối phương có quyền thế có thân phận, chỉ mong có thể được làm chính thất mà thôi, không nghĩ tới lại khó như vậy!

Lại cảm thấy ngực của nàng hơi hơi sưng lên, còn không biết cuối cùng thế nào, trong lòng nàng càng chua xót đến cực điểm. Nàng nghĩ mình vùng vẫy thế nào đi nữa, sợ là cũng không thoát khỏi số phận!

Trong phút chốc nỗi buồn dâng lên, nghẹn ngào không thôi, hận không thể chết đi cho rồi!

Đến mức Nguyệt Tinh tới khuyên, Lan Nhược đến dỗ, Hoa Mộng tới an ủi. Nhưng những lời này nàng nghe giống như cách một tầng, nàng giống như về tới đời trước, đời trước nàng là thiếp thất đê tiện mặt bị cào đến hủy dung. Cứ như thế mà nàng tuyệt vọng nằm trên giường.

"Ô ô ô ô, ta không muốn sống nữa!" Hương Vũ khóc nghẹn ngào.

Nàng đang khóc như thế lại nghe một giọng nói: "Hương Vũ, con sao thế?"

Bỗng nhiên nghe được giọng nói này, Hương Vũ ngẩn người một chút, nhớ đến đây là Cát ma ma.

Cát ma ma đã lớn tuổi rồi, bà ở trong thiền phòng thanh tịnh ở hậu viện, bình thường rất ít khi đi ra ngoài.

Nghe nói Cát ma ma là lão nhân trong hầu phủ, có cùng bối phận với cha của hầu gia. Cũng vì như thế mà hầu gia âm tình bất định cũng vô cùng kính trọng vị Cát ma ma này. Ngài ấy nghĩ đến bà lớn tuổi, nên đưa bà đến thiền phòng ở hậu viện để bà dưỡng già.

Thỉnh thoảng Hương Vũ cũng đi qua thiền phòng kia, phát hiện Cát ma ma đang xâu kim. Bà cũng lớn tuổi, mắt mờ, một mình cầm chỉ đâm vào lỗ kim, không thể nào xuyên qua được, Hương Vũ đã giúp bà xuyên chỉ vào kim. Nàng lại thấy bà lớn tuổi, thêu thùa thêu thùa may vá cũng không tiện, nên hay thuận tay giúp bà một chút, qua lại mãi cũng thành quen.

Sau khi quen mới biết được ở trong phủ này, Cát ma ma cũng có chút thân phận, nói ra thì ngay cả Vương quản sự cũng rất kính trọng bà. Chỉ có điều bà sợ ồn ào nên mới ở lại thiền phòng, nếu không thì bà lớn tuổi như thế, cho bà một tiểu nha hoàn hầu hạ cũng được.

Ở chỗ Cát ma ma luôn có thức ăn ngon, cũng không biết từ đâu mà có. Hương Vũ vốn là loại người tham ăn, mỗi lần qua đều có quà để ăn, từ đó về sau nàng càng thích Cát ma ma.

Cát ma ma vừa đi đến, nhìn thấy tiểu cô nương ôm chăn mền khóc ô ô ô, bà cũng đau lòng: "Ô ô ô, ma ma, con sợ mình không sống được, con không sống được, con phải chết!"

Cát ma ma lớn tuổi, bị nàng nhào đến như thế thì suýt chút nữa đã lui lại hai ba bước ngã sấp xuống.

Lão nhân gia vội vàng đứng vững lại, nhìn tiểu nha đầu đang muốn tìm chết: "Là ai bắt nạt con rồi?"

Hương Vũ nhớ tới chuyện đau buồn, buồn từ nơi đó đến, nhưng có rất nhiều chuyện không muốn nói với Cát ma ma, cũng chỉ ôm ngực mình nói chuyện mình bị đụng đến sưng lên. Sau đó nàng ủy khuất mà nói: "Chỉ sợ bị đụng hư, không có nam nhân nào cần cả!"

Cát ma ma nghe xong thì hoảng sợ, vội vàng đóng cửa sổ lại, giúp Hương Vũ kiểm tra một phen.

Sau khi kiểm tra xong, bà ha ha cười nói: "Cái này không sao đâu, ta cho con một loại thuốc, con xoa là được rồi."

Đôi mắt trong trẻo của Hương Vũ còn mang theo nước mắt, nghi hoặc nhìn qua Cát ma ma: "Thuốc? Thuốc gì?"

Cát ma ma cười lên một tiếng, lấy một chiếc bình sứ bạch ngọc từ trong ngực ra: "Đứa nhỏ ngốc, con nhìn cái này xem."

Hương Vũ chớp mắt, giọt nước mắt kia rơi xuống, nàng buồn bực nói: "Đây là cái gì vậy?"

Cát ma ma kéo tay nàng ngồi xuống, giải thích với nàng: "Cái này á, gọi là Cửu Vị Sinh Hương cao, chuyên dùng tiêu sưng tan máu bầm, lưu thông máu đau bụng kinh. Con chỉ bị đụng vào thôi, có lẽ hơi sưng lên, dùng thuốc này xoa lên là tốt rồi."

Hương Vũ nghe nói thì vô cùng vui mừng.

Cát ma ma lập tức bôi thuốc cho nàng, lúc bôi thuốc chỉ thấy da thịt kia giống như mỹ ngọc thượng đẳng tản ra ánh sáng trơn bóng ấm dính, tản ra mùi thơm ngát động lòng người. Thật sự là động lòng người. Điều kì diệu là vì tiểu cô nương khẩn trương nên tay nhỏ nắm chặt, cắn môi, theo động tác của nàng thì chỗ bôi thuốc mềm mịn rung động từng đợt.

Thân thể thế này, đừng nói là nam nhân, chính là lão thái thái tuổi đã cao nhìn thấy cũng phải sinh lòng thương yêu.

Cát ma ma khẽ thở dài một hơi, bà đã lớn tuổi như thế, nữ hài xinh đẹp nào mà chưa từng thấy qua. Duy chỉ có Hương Vũ này, tuổi con nhỏ nhưng thân thể đã phát triển như thế, lại có dung mạo xinh như hoa, sao có thể làm nha hoàn được.

Nàng lại là một kẻ ngốc, vì một tên Nhị Cẩu Tử như thế mà muốn tìm chết.

Nhìn trong mắt, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Cát ma ma nghĩ tới đây, lại cảm thấy buồn cười. Bà nhìn Hương Vũ một chút: "Được rồi, sau khi bôi thuốc này thì ngày mai con sẽ khỏe thôi. Cũng đừng khóc nữa, khóc sưng mắt sẽ xấu lắm."

Hương Vũ chỉ cảm thấy chỗ bôi thuốc hơi man mát, giống như chạm vào băng trong mùa hè, ngược lại rất thoải mái. Nàng cẩn thận kéo vạt áo lên, mắt chăm chú nhìn Cát ma ma: "Ma ma, cái này của con thật sự không bị đụng hư sao?"

Giọng nói tiểu cô nương lo lắng bất an, mềm mại động lòng người. Cát ma ma vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.

"Cái gì gọi là đụng hư chứ?"

"Ờ..."

Hương Vũ chớp mắt mấy lần, lông mi đen như mực run lên. Đúng thật là nàng không biết cái gì gọi là đụng hư, chỉ nghe đám ma ma trong phủ nói chuyện phiếm có nhắc qua.

"Chỉ hơi sưng thôi, hết sưng sẽ ổn!"

"Thế à..."

Hương Vũ giật mình gật đầu, yên tâm.

Cát ma ma lại hỏi đến chuyện của Hương Vũ và Nhị Cẩu Tử.

Nhắc đến Nhị Cẩu Tử, đôi mắt của Hương Vũ cũng đỏ lên, môi mếu máo, ủy khuất mà nói: "Hôm qua còn mở miệng gọi một tiếng muội muội, hôm nay lại chọn nữ nhân khác!"

Cát ma ma nghe thế, đành phải trấn an nàng một phen: "Nhị Cẩu Tử kia xem ra cũng không phải người tốt, đừng để tâm hắn. Sau này ta tìm người khác tốt hơn cho con!"

Tìm người tốt hơn?

Hương Vũ càng thêm khó chịu: "Trong phút chốc phải đi nơi nào tìm?"

Tuy nói nam nhân có hai chân dễ tìm, nhưng là chọn người có tình ý với nàng cũng chẳng chắc chắn gì cả, chứ đừng nói chi những người bình thường không thích nàng. Đây có phải là ảo thuật đâu!

Cát ma ma thấy nàng như thế càng thở dài không thôi.

Bà chỉ là một lão ma ma chỉ sống ngây ngốc trong thiền phòng mà thôi, sao có được Cửu Vị  Sinh Hương cao này, còn không phải người khác cho sao.

Bà vốn còn đang lo lắng, chỉ bằng lối làm việc nhanh như chớp của người nọ ngày xưa, nhìn trúng thì sẽ lập tức chiếm thành của mình, sao có thể buông xuôi bỏ mặc được. Bây giờ bà trò chuyện với Hương Vũ thì mới hiểu được.

Loại người ngây ngốc như Hương Vũ, có lẽ là chó ngáp phải ruồi, khiến cho người nọ buồn bực trong lòng!

Chuyện của người trẻ bà cũng không hiểu lắm, nên ít nhúng tay vào thì hơn. Vì thế bà đẩy bình bạch ngọc kia vào lòng Hương Vũ: "Cái này con từ từ tìm đi, chỉ cần dùng tâm tình thì luôn có! Đây, thuốc này cho con, mỗi ngày nhớ xoa đấy, xoa ba lần thì có thể giảm sưng!"

Về phần nàng tìm loại người thế nào chính bà cũng không biết, dù sao đừng tìm hầu gia gây phiền phức là được!

Nói xong, bà co cẳng rời đi.

Hương Vũ vốn còn muốn trò chuyện với Cát ma ma, ai biết trong chớp mắt lão thái thái đã bước ra khỏi cửa, nhìn qua cửa sổ cũng không thấy bóng người...

...

Hương Vũ lại ngẩn người hồi lâu, thầm nghĩ không phải nói bình thường ma ma đi đứng không tốt sao, sao bây giờ đi nhanh giống như bay vậy?

Nàng đang suy nghĩ, đã nghe bên ngoài vang lên tiếng cười huyên náo, một đám nha hoàn cười hi hi ha ha, vô cùng náo nhiệt.

Hương Vũ buồn bực, vội vàng nhìn qua đó.

Ai ngờ Nguyệt Tinh vội vàng chạy từ bên ngoài vào, kéo nàng nói: "Đừng nằm trên giường muốn chết muốn sống nữa, mau cùng ta qua đi!" 

Hương Vũ: "Bên ngoài có chuyện gì thế?"

Nguyệt Tinh vui đến mức mặt mày hớn hở: "Phát tiền đó! Hầu gia nói nha hoàn trong phòng hầu hạ tốt, nên tất cả nha hoàn trong phòng chúng ta đều có thưởng!"

A?

Bạc!

Tâm trạng Hương Vũ trở nên tốt hơn, ném Nhị Cẩu Tử kia ra phía sau đầu: "Đi đi đi! Đi lĩnh thưởng!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.