Hương Vũ vui rạo rực đi theo sát Nguyệt Tinh ra ngoài, quả nhiên thấy nương của Nhị Cẩu Tử, cũng chính là vợ của Vương quản sự dẫn theo mấy tức phụ nha hoàn đến chia tiền cho nha hoàn trong phòng của tiểu thư. Khi thê tử của Vương quản sự nhìn thấy Hương Vũ thì lại nghĩ đến ít nhiều gì cũng hơi áy náy, nên sai người bốc một nắm to cho Hương Vũ: "Những thứ này đều cho cô nương, cô nương mau cất đi."
Thật ra ban đầu, Hương Vũ đối đãi với vị này như mẹ chồng tương lai vậy, đột nhiên chuyện này không thành, chợt thấy bà ấy, nhớ đến chuyện trước đó lại ngẩn người. Nhưng mà nhìn bạc vụn trắng bóng kia, trong lòng nàng lại vui vẻ, cũng không nghĩ nhiều như thế.
Nhận lấy bạc, miệng cười không khép lại được, cung kính khéo léo cám ơn thê tử của Vương quản sự.
Thê tử của Vương quản sự nhìn thấy Hương Vũ như thế, da thịt trắng nõn gương mặt xinh đẹp, cười lên giống như hoa mật đào trong gió, thật đúng là vừa đẹp lại say. Lập tức bà cũng khẽ giật mình, nhưng mà lập tức suy nghĩ, thôi, thôi, con dâu xinh đẹp như thế bọn họ không tiêu thụ nỗi. Vẫn là hầu gia ban thưởng là tốt nhất, tốt xấu gì thân phận địa vị cũng ở đó!
Hương Vũ lại không nghĩ nhiều như thế, Nhị Cẩu Tử trở thành quá khứ, bạc trong tay, trong lòng nàng tràn đầy vui vẻ.
Nàng lập tức cùng Nguyệt Tinh trở lại trong phòng, đóng cửa lại, một người chiếm một giường bắt đầu đếm tới đếm lui số bạc đó. Cuối cùng lại ước lượng, ước chừng có hơn năm lượng bạc, đương nhiên trong lòng mừng rỡ.
Trong phút chốc, nàng lại bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, mình chuộc thân cần bao nhiêu tiền, chờ sau khi tích lũy đủ tiền chuộc thân thì có thể chuộc thân rời khỏi hầu phủ được không?
Nếu nàng tự do rời khỏi hầu phủ, tốt nhất là trong tay nàng phải có một số bạc bên người, đến khi đó có bạc muốn nam nhân gì không có!
Cái gì mà A Phúc, cái gì mà Trần Trung, cái gì mà Nhị Cẩu Tử, tất cả nàng đều không thèm, nàng muốn bạc!
Nguyệt Tinh cũng vô cùng phấn khởi, nàng hưng phấn nâng đống bạc vụn trong lòng bàn tay, úp mặt vào: "Bạc à bạc, ta thật sự yêu ngươi chết mất thôi!"
Hương Vũ cũng ở đó ôm bạc: "Muội hận không thể ôm bạc ngủ cùng."
Nguyệt Tinh nghe xong thì lập tức trở nên tỉnh táo: "Để bạc của hai chúng ta vào trong rương, đừng lẫn lộn!"
Tỷ muội thân thiết tự mình tính sổ sách, mọi người ở chung một phòng, cũng không thể hòa lẫn không tính toán được.
Hương Vũ gật đầu: "Được!"
Hai người đang đếm tiền, lại nghe Lan Nhược và Hoa Mộng gọi bọn họ, nói là muốn đi đến trước mặt tiểu thư cảm tạ phần thưởng. Hương Vũ và Nguyệt Tinh cũng vội vàng cất bạc đi qua.
Tâm trạng của Hoắc Nghênh Vân cũng xem như không tệ.
Vậy mà cha nàng còn khen nàng, hiếm khi khen nàng.
Nói nàng thêu đai lưng không tệ, còn muốn ủy thác trách nhiệm cho nàng.
Nàng cười nhẹ nhìn mấy nha hoàn này của mình, bốn nha hoàn mỗi người một vẻ. Hương Vũ có dáng vẻ đẹp nhất, vốn dĩ nên đuổi đi từ sớm, nhưng tay nàng ta khéo léo. May mà trước đó nàng kìm nén mà giữ nàng ta lại, bây giờ có thể ủy thác trách nhiệm rồi.
Lập tức trước tiên, Hoắc Nghênh Vân cho mấy nha hoàn kia lui ra, chỉ để lại Hương Vũ, sau đó bàn với Hương Vũ về chuyện này một phen.
"Thêu bình phong?" Hương Vũ kinh ngạc: "Nhưng mà, nhưng mà nô tỳ không biết thêu bình phong, nô tỳ chưa từng thêu qua!"
Thêu bình phong, đó không phải là thêu hầu bao, không biết cần bao nhiêu công phu nữa.
Nàng còn muốn nhanh chóng tích lũy đủ bạc để sớm chuộc thân về nhà đó.
"Sao, ngươi không muốn à?" Hoắc Nghênh Vân lập tức giận tái mặt.
Chuyện này là cha nàng phân phó xuống, vì muốn tỏ rõ lòng hiếu thảo nên nhất định Hương Vũ phải tiếp nhận. Dù cho khó khăn thì cũng nhất định phải vượt qua khó khăn đâm đầu tiến lên. Nói không biết, nói chưa từng thêu qua chính là tìm lý do!
"Không có, không có!" Hương Vũ lắc đầu khoát tay, vô cùng lo lắng bất an: "Tiểu thư, nồ tỳ chỉ sợ thêu không tốt, đến lúc đó hầu gia tức giận, chẳng phải sẽ liên lụy tiểu thư sao!"
Hoắc Nghênh Vân nghe vậy, lúc này sắc mặt với dịu lại: "Đừng nói chuyện có được hay không, lần này cha ta nhắc đến, ta là nữ nhi, ngàn lần không thể từ chối. Cho nên nhất định ngươi phải thêu giúp ta."
Hương Vũ không còn cách nào, dáng vẻ bộ dạng phục tùng rủ mắt xuống: "Vâng, tiểu thư."
Hoắc Nghênh Vân lại nói: "Để có thể thêu bình phong này, ngươi đến xem kỹ bộ tranh cho thư phòng kia đi."
Hương Vũ nghi hoặc: "Tranh?"
Hoắc Nghênh Vân: "Đó là đương nhiên, cha ta muốn một bộ bình phong giống như bức họa trong thư phòng. Vậy thì đương nhiên phải xem kỹ cái kia, phải thêu giống nhau như đúc thì cha ta mới thích!"
Hương Vũ mờ mịt: "Nhưng mà, nhưng mà nô tỳ chưa từng thấy qua trong thư phòng hầu gia có bức tranh nào!"
Mặc dù nàng cũng đi theo tiểu thư đi qua thư phòng của hầu gia, nhưng mà sau khi đi vào thì nàng còn không dám thở, cũng không dám ngẩng đầu lên, sao biết được bức tranh đó như thế nào. Chứ đừng nói đến phải thêu ra.
Đây là một vấn đề, nhưng mà Hoắc Nghênh Vân đã suy nghĩ xong từ sớm: "Cái này có gì đâu, ta sẽ nói với cha ta, ta có một nha hoàn vẽ đẹp, ta sẽ để ngươi đi qua vẽ. Ngươi vẽ, ta thêu theo, đến lúc đó ngươi có thể quang minh chính đại đi qua thư phòng cha ta xem bức tranh!"
Gương mặt Hương Vũ ủ rũ: "Nhưng mà tiểu thư, Hương Vũ không biết vẽ..."
Hoắc Nghênh Vân trừng mắt: "Ai bảo ngươi vẽ thật, ngươi là kẻ ngốc sao? Đây chỉ là lấy cớ thôi, lấy cớ cho người đi qua nơi đó lén nhìn bức họa của cha ta. Đến lúc đó ngươi nhìn nhiều một chút, buổi tối thêu là được."
Hương Vũ nghĩ lại, càng thêm sầu muộn, ấp a ấp úng: "Nhưng mà, nhưng mà..."
Hoắc Nghênh Vân: "Nhưng mà cái gì?"
Hương Vũ nghẹn ngào một tiếng, quỳ xuống: "Tiểu thư, nô tỳ sợ, nô tỳ không dám đi qua thư phòng của hầu gia."
Hầu gia nơi đó rất đáng sợ, còn có con chó hoang của hầu gia càng đáng sợ hơn.
Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, hơi không kiên nhẫn mà nhìn nha hoàn trước mắt, lại nheo mắt: "Ngươi sợ cha ta, chẳng lẽ không sợ ta?"
Hương Vũ lập tức run rẩy, vội nói: "Vâng, tiểu thư, nô tỳ đi qua đó xem tranh!"
Đưa đầu là một đao, rụt đầu cũng một đao, nàng vẫn nên giữ vững tinh thần, cố gắng chịu đựng thì hơn.
...
Từ khi quyết định phải đi đến thư phòng của hầu gia nhìn tranh mà thêu thùa, Hương Vũ như là quả cà ngâm sương, lập tức ỉu xuống xuống.
Ngay cả khi buổi tối nâng bạc trắng bóng cũng không thể cứu vãn tâm tình của nàng, nàng thở dài một cái, mệt mỏi nằm trên giường.
Bên cạnh Nguyệt Tinh liếc nàng một cái: "Đừng ngốc, đây là cơ hội tốt, không chừng hầu gia nhìn trúng muội đó."
Nghe xong câu này, Hương Vũ bị dọa đến cứng đờ: "Hầu, hầu gia? Nhìn trúng muội?"
Nguyệt Tinh nhìn thấy mặt mũi nàng trắng bệch, biết mình đã dọa nàng sợ rồi, vội nói: "Ôi chao, ta nói đùa thôi, sao có thể chứ!"
Hương Vũ nhớ tới cảnh trong chuồng ngựa, nhiệt độ khi hầu gia cúi đầu kia, còn động tác ngài ấy đưa tay vuốt tóc nàng, đột nhiên nàng đỏ mặt tai bỏng căng thẳng không thôi. Nàng níu tay Nguyệt Tinh hỏi: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ cho rằng hầu gia nhìn trúng muội sao?"
Nguyệt Tinh nhanh chóng trấn an nàng, vô cùng xác định nói: "Đừng ngốc, hầu gia là ai chứ, muội cũng không nhìn một chút. Nữ nhân mà hoàng thượng ban cho, của quan viên bên ngoài đưa đến đều có thể nhét vừa một tòa Thủy Vân lâu. Những nữ kia ai, ai mà không mạnh hơn muội, hầu gia bị mù hay sao mà thích muội được? Muội vừa nhát vừa dốt, không biết nói chuyện, dáng vẻ cũng không có gì đặc biệt!"
Hương Vũ nghe vậy, lúc này hơi khẽ thở ra: "Vậy là tốt rồi."
Thông qua giấc mộng kia, nàng thấy rõ ràng, cũng cam chịu số phận.
Hầu gia thiếu gia cô gia, đều là thuộc "Gia", đây đều là cùng một loại người. Những người này có thể nhìn trúng nàng, muốn thân thể của nàng, nhưng cũng chỉ là ham thân thể mà thôi, nói không chừng còn kêu vào thư phòng, làm việc ngay trên thư án.
Cho nên nghĩ đến những nam nhân làm việc trên giường với nàng đều không phải đồ tốt, đó là không kính trọng nàng, chỉ xem nàng là đồ chơi.
Nàng không muốn làm thiếp, không muốn làm đồ chơi. Người có thân phận địa vị cao hơn sẽ không lấy nàng, cũng sẽ không thật lòng thích nàng.
Nếu như hầu gia thật sự nhìn trúng nàng, đương nhiên nàng chỉ có thể làm thiếp, làm người chỉ hầu hạ trên giường.
Đây không phải điều nàng muốn.
Nguyệt Tinh thấy Hương Vũ thật sự bị dọa, trong phút chốc lại nhớ đến thiếu gia, nhớ đến thiếu gia nàng hỏi: "Trong lòng thiếu gia thích muội, muội thật sự không muốn làm thiếp của thiếu gia sao?"
Hương Vũ gật đầu thật mạnh: "Đó là đương nhiên rồi? Chẳng những không muốn làm, mà Nguyệt Tinh tỷ tỷ, muội cũng khuyên tỷ đừng làm, làm thiếp thật sự không phải chuyện tốt..."
Nguyệt Tinh đưa tay, vội vàng ngăn cản: "Được được được, muội không muốn làm thiếp của thiếu gia, nhưng ta muốn. Lát nữa ta sẽ nghĩ cách làm thiếp của thiếu gia, muội chớ giành với ta là ta vui rồi. Muội không cần khuyên ta, lòng tốt của muội tỷ tỷ ta nhận."
Hương Vũ bất đắc dĩ: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ..."
Nguyệt Tinh: "Muội ngốc, ta cũng không ngốc."
Hương Vũ rất bất đắc dĩ mà nhìn Nguyệt Tinh, bờ môi mấp máy, cuối cùng không nói nữa.
Đến bây giờ, nàng đột nhiên ý thức được những chuyện nàng nói là thật, người khác chưa trải qua cũng sẽ không hiểu.
Nàng khẽ thở dài, nằm trên giường đi ngủ.
Cả đêm đều là mộng, trong mộng có đủ loại nam nhân, A Phúc, Trần Trung, Nhị Cẩu Tử, còn có thiếu gia và cô gia. Vậy mà cuối cùng lại xuất hiện một hầu gia và chó đen lớn.
Dọa cho nàng co cẳng lên chạy, chạy về phía trước cảm thấy vừa mệt vừa đau.
Thân thể mệt mỏi, ngực lại bị đau.
Căng vô cùng đau đớn.
...
Ngày hôm sau khi thức dậy, Hương Vũ cũng quên mất giấc mộng ngày hôm qua, nhưng cảm giác căng đau trước ngực vẫn còn. Nàng cẩn thận nhìn xuống, phát hiện thật ra không sưng đỏ như ngày hôm qua, nhìn qua đã bớt sưng rồi, nhưng vẫn cảm thấy nặng trĩu cang lên, cũng không biết thế nào.
Hương Vũ đành phải tự an ủi mình, có lẽ mấy ngày nữa sẽ ổn, nên càng càng dùng nhiều thuốc cao kia hơn.
Ai ngờ liên tục hai ba ngày, nó cũng không còn sưng nữa, nhưng ngực lại giống như muốn nảy mầm, cảm giác càng ngày càng to ra.
Điều này khiến cho Hương Vũ vô cùng kinh ngạc, lo lắng bất an. Nàng đếm bạc muốn lấy ra đi xem đại phu, sao mà càng lúc càng to...
Nguyệt Tinh nhìn nàng mà ánh mắt đỏ ngầu: "Muội là trưởng thành đó!"
Nàng và Hương Vũ ngủ trong phòng chung giường, lại có thể nhìn bộ ngực kia của Hương Vũ lại muốn căng lên!
Thì ra Hương Vũ xinh đẹp, hình dạng nơi đó cũng vô cùng đẹp mắt, nhưng mà lại nhỏ, cũng chưa đủ lớn. Ít nhất thì so với mấy nha hoàn khác cũng không tính là lớn. Nhưng mà bây giờ, dường như nơi đó lại to ra, đặc biệt là nàng mặc áo ngực nhỏ màu hồng, khiến nơi đỏ bị ghìm nhẹ lại, trong bầu ngực sữa lại có một mảnh đỏ tươi. Nhìn tình cảnh này, đừng nói nam nhân, dù cho nữ nhân nhìn vào cũng phải rung động!
Nguyệt Tinh nhíu mày: "Muội bao nhiêu tuổi rồi, còn chưa qua mười lăm đúng không?"
Hương Vũ ôm ngực, dáng vẻ sầu muộn: "Đúng thế, đến mùa hè muội mới mười lăm."
Nguyệt Tinh cảm thấy hơi khó chịu, đúng là Hương Vũ còn chưa đến mười lăm, thân thể còn phát triển, những nơi khác không thấy béo, vậy mà chỉ nơi này phát triển lên.
Trong phút chốc nàng lại nhìn vòng eo tinh tế của Hương Vũ, vòng eo nhỏ gầy như nhành hoa, nhỏ gầy đến mức không đủ một nắm tay, lại đỡ lấy hai quả đào tròn trịa trơn bóng mềm mịn như thế.
Sao nàng lại không lớn được như thế!
Nguyệt Tinh cảm khái: "Ông trời thật đúng là không công bằng!"
Sao mà đồ tốt đều cho Hương Vũ, tốt xấu gì cũng nên cho nàng một chút để nàng đi dụ dỗ thiếu gia chứ!
Hương Vũ thấy Nguyệt Tinh ghen ghét, nàng nhìn thoáng qua Nguyệt Tinh, thở dài: "Nguyệt Tinh tỷ tỷ, tỷ không hiểu nỗi khổ của muội đâu."
Hương Vũ: "Dường như muội to hơn rồi..."
Nguyệt Tinh: "Đây không phải chuyện tốt sao?"
Hương Vũ buồn bạ sờ áo ngực: "Có lẽ phải may một cái mới, vậy cũng tốn bạc đó!"
Nguyệt Tinh: "..."
Nếu như nàng cũng to thế, nàng hận mình không thể mọc ra trái bí đao lớn như thế để nàng may áo ngực đó!