Nghe hầu gia nói nàng yếu ớt, Hương Vũ đương nhiên là cảm thấy ủy khuất, nàng yếu ớt sao? Không đời nào. Nàng từ nhỏ đã thức khuya dậy sớm, lúc làm nha hoàn lại càng bán mạng làm việc, chỗ nào yếu ớt chứ.
Có điều nàng không dám phản bác, chỉ biết ngậm miệng liều mình nhẫn nhịn.
Nhưng vì quá ủy khuất, ủy khuất đến mức không thể nào nhịn nổi, cho nên cánh môi đỏ mọng không tự chủ được bất giác run rẩy, nước mắt cũng vì thế mà đong đầy khóe mắt.
Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng nàng như vậy thì cau mày, tiểu cô nương này sao lại thích khóc như vậy, cứ hệt như bị người khác khi dễ.
Ngay sau đó, vẻ mặt hắn có chút lãnh đạm: "Không phải bản hầu đã nói rồi sao, không cho phép khóc nữa."
Hương Vũ cắn môi chịu đựng: "Nồ tỳ, nô tỳ, nô tỳ không có khóc."
Hoắc Quân Thanh trầm giọng ra lệnh: "Cười một cái nào."
Hương Vũ không muốn cười, nhưng hầu gia ra lệnh cho nàng phải cười, nàng lại không dám không cười, bèn cố nặn ra một nụ cười gượng gạo.
Hoắc Quân Thanh: "Thật khó coi."
Hương Vũ càng ủy khuất, là chính hầu gia bảo nàng cười, dựa vào cái gì mà chê nàng cười khó coi.
Hoắc Quân Thanh nhìn bộ dạng này của nàng, tự nhiên cũng đoán được tâm tư trong lòng nàng.
Vật nhỏ này rốt cuộc trưởng thành như thế nào, toàn bộ tâm tư đều viết rõ lên mặt.
"Đi theo bản hầu, cảm thấy ủy khuất sao?"
"Không có..." Đương nhiên Hương Vũ không dám nói ủy khuất, nếu nói như vậy, vạn nhất dưới cơn nóng giận, hầu gia lại đem nàng cho chó hoang ăn thì sao?
“Nếu đã như vậy, sau này không cho phép khóc.” Cánh tay Hoắc Quân Thanh siết chặt tiểu cô nương, ra lệnh nói.
“Dạ, hầu gia.” Hương Vũ nào dám nói gì.
Hoắc Quân Thanh cúi đầu nhìn tiểu nha đầu, tuy rằng ủy khuất nhưng tính tình lại mềm mỏng, vừa ngoan vừa dịu dàng lại non mềm đến mức có thể vắt ra nước, nhất thời không khỏi khiến hắn nghĩ đến xế trưa hôm qua, lúc hắn trêu chọc tiểu nha đầu. Trên mặt nàng hiện lên vẻ ngượng ngùng ửng đỏ, cùng giọng nói ngọt mềm tựa đường mật.
Quả thực là câu người.
Hương Vũ tự nhiên phát giác thấy biểu cảm biến hóa của nam nhân trước mặt, hắn bắt đầu hô hấp một cách dồn dập và nặng nề, vẻ mặt vẫn bình tĩnh uy nghiêm, nhưng trong sự uy nghiêm đó lại có mấy phần khát vọng khiến nàng thấp thỏm.
Nàng muốn giãy dụa tượng trưng hai cái, nhưng cảm cảm giác được, lực đạo của hầu gia thực sự rất lớn. Hắn là nam nhân khoảng hơn ba mươi tuổi phong nhã hào hoa, từng là Định Viễn hầu ra tiền tuyến giết địch, mà bản thân mềm yếu không xương ngọ nguậy trong ngực hắn như vậy, ngược lại tựa như đang làm nũng, bèn dứt khoát bất động.
Đương nhiên là hắn phát hiện ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng đỡ sau lưng nàng, để thân thể mềm mại của nàng tựa vào người mình, mà đôi môi kề sát bên tai nàng nói: "Sao, lần này ngoan rồi à?"
Mặt Hương Vũ đỏ tới tận mang tai, cắn môi không dám nói lời nào.
Thấy nàng không lên tiếng, Hoắc Quân Thanh liền tiến người về phía trước.
"A…" Hương Vũ không nhịn được khẽ kêu một tiếng.
Lần này đến quá đột ngột, sức lực của hắn cũng mạnh hơn một chút.
Chỗ nhô lên mềm mại như nước, bị ngón tay thon dài cường tráng của nam nhân vân vê, thật sự là vừa ngượng ngùng lại hoảng sợ không thể tả, hoảng sợ đến nỗi thân thể cũng run lên, hai chân mềm nhũn, cả người yếu ớt vô lực.
“Hầu gia, đừng…” Hương Vũ thấp giọng cầu xin, nàng không muốn như vậy, nàng sợ, nàng không muốn bị một nam nhân xoa nắn chỗ này.
“Ngày mai sẽ thưởng cho nàng một cuộn gấm tốt.” Hoắc Vân Thanh đột nhiên nói.
“Ồ.” Hương Vũ nghĩ đến tấm gấm kia kia, hoa văn lóa mắt giống một đám mây ngũ sắc, nàng lập tức động lòng, nàng muốn gấm vóc, cũng muốn ăn tổ yến. Nàng vểnh môi, mềm mại dựa vào bả vai tráng kiện của nam nhân, thấp giọng thỉnh cầu: "hầu gia nô tỳ có thể ăn tổ yến nữa được không?"
“Được.” Giọng nam nhân khàn khàn, gấp gáp.
hầu gia vẫn không muốn cơ thể nàng, chẳng qua hắn chỉ trêu chọc một phen, lại ăn một phen.
Nghĩ đến cảnh hầu gia nằm sấp trước ngực mình cúi đầu gặm cắn, Hương Vũ liền mặt đỏ tim đập.
Đây có còn là hầu gia cao cao tại thượng không? Sao ngài ấy có thể làm ra loại chuyện như vậy?
Nhưng nếu hồi tưởng lại một chút, ngược lại nàng cảm thấy cũng có thể, bởi vì từ lâu nàng đã nghe nói trước kia hầu phủ có dưỡng vài vú nuôi, những vú nuôi này phải đúng giờ lấy sữa người cho hầu gia uống.
Nghĩ theo cách này, hầu gia thích gặm cắn như vậy cũng không có gì kỳ quái.
Nếu ngài ấy muốn ăn, thì cứ để ngài ấy ăn, dù sao ngài cũng sẽ thưởng cho nàng những thứ tốt đẹp.
Vừa nhắc đến đồ tốt mà hầu gia ban thưởng kia, Hương Vũ liền mở cờ trong bụng.
Bạch Giản cô nương lại đến đây lần nữa, để nàng tự tay chọn những món ăn hàng ngày, nghĩa là nàng muốn ăn món gì thì nhà bếp sẽ nấu món đó, hơn nữa còn làm cho nàng một phần canh tổ yến. Tơ lụa vải vóc lại càng không thể thiếu, là loại vải quý hiếm chỉ trong cung mới có, đưa tới mấy cuộn, để nàng tự chọn màu, còn làm xiêm y cho nàng.
Chỉ có duy nhất một điểm không tốt là Bạch Giản cô nương nói nàng không thể ra ngoài, chỉ có thể ở trong viện tử này, ngay cả các tỷ muội tốt của nàng cũng không thể đến gặp nàng.
Hương Vũ cảm thấy mất mát một lúc, xem ra là muốn nhốt nàng ở chỗ này giống như nuôi heo sao?
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng liền cảm thấy thoải mái trở lại.
Nàng nghĩ, nàng sẽ không làm một nữ nhân thông phòng cho hầu gia, nhất định không làm, ngay cả Vạn Tú các kia, nàng cũng không muốn đi vào!
Nhốt thì nhốt đi, dù sao nhìn dáng vẻ kia của hầu gia, hẳn là sẽ không thực sự muốn thân thể của nàng, chẳng qua chỉ gặm gặm trêu chọc phía trên phía dưới. Chuyện này thì có gì ghê gớm?
Nếu da mặt dày một chút, nàng còn có thể tự tin thừa nhận rằng Hương Vũ nàng vẫn còn một thân trinh trắng! Sau này ngộ nhỡ có cơ hội ra ngoài, vẫn theo lệ thường tìm nam nhân gả cho hắn chung sống qua ngày.
Sau khi suy nghĩ rõ ràng vấn đề này xong, tâm trạng Hương Vũ liền tốt hẳn lên, ôm vải vóc cống phẩm thượng đẳng kia trên tay, bắt đầu nghĩ xem nên làm gì với cái này, phải làm gì với cái kia. Đương nhiên, trước tiên phải làm một cái yếm mới, bây giờ thân thể nàng càng ngày càng nảy nở, cái hiện tại thật sự rất chật.
Mấy ngày sau, hầu gia cũng không tới gặp nàng, Hương Vũ ở trong này dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ tự tại, ngày ngày đều có tổ yến cùng đồ ăn thượng đẳng thưởng thức, hơn nữa còn dùng xiêm y làm bằng tơ lụa Vân Thường, tự nhiên là vui vẻ không biết làm sao cho hết.
Ai ngờ được hôm nay, lúc nàng đã dùng xong tổ yến, đang ở đó vuốt ve gấm vóc thượng đẳng kia của mình, thì nghe thấy thanh âm ồn ào bên ngoài, còn có tiếng tranh chấp.
Hương Vũ nghe được cái này liền biết có chuyện không ổn, tức khắc nhanh trí, lập tức gom toàn bộ gấm vóc thượng hạng vào trong bao nải, sau đó lại giấu bao nải dưới chăn.
Sau khi hoàn tất những việc này, nàng mới chạy ra ngoài xem chuyện gì đang xảy ra.
Giọng nói bên ngoài vậy mà lại là của thiếu gia.
Thiếu gia đang tức giận khiển trách: "Ai cho các ngươi lá gan, lại dám ngăn cản bản thiếu gia đi vào?"
Một thị vệ bên cạnh nói: "Thiếu gia, hầu gia có lệnh, những người không có phận sự không được phép vào, cho dù hầu viện này cũng không được bước vào."
Thiếu gia lập tức phát giận: "To gan! Đây là hầu viện hầu phủ của ta. Sao phụ thân lại không cho ta vào? Đây không phải là nơi quan trọng, chỉ là một phòng chứa củi tầm thường, bất quá chỉ giam cầm một tiểu nha đầu mà thôi. Tại sao không thể đi vào?"
Thị về càng tỏ vẻ cung kính nói: "Thiếu gia, đây là lệnh của hầu gia, xin thiếu gia đừng làm khó thuộc hạ."
Ngay sau đó thiếu gia giận đến mức thở hổn hển: "Phụ thân ta chỉ là nóng giận nên thuận miệng nói vậy thôi, vậy mà các ngươi cũng coi là thật! Chờ ngày khác ta đi gặp phụ thân, nói cho người biết là được, hiện tại các ngươi cứ để ta vào trước!"
Có điều, thiếu gia đang thở hổn hển dĩ nhiên là không thể vào được, hắn ta bị chặn lại bên ngoài, tức đến mức không ngừng giậm chân.
Ở trên sân viện, Hương Vũ nghe được thì vô cùng khiếp sợ nhưng cũng rất cảm động.
Xem ra người bên ngoài không biết chuyện hầu gia nuôi nàng như heo, thiếu gia cũng không biết, có lẽ thiếu gia cho rằng nàng ở bên trong chịu khổ nên lúc này mới nóng lòng muốn vào trong cứu nàng.
Con người thiếu gia thật tốt.
Cảm khái quá đi, Hương Vũ cũng có chút chột dạ, dẫu sao ở bên ngoài thiếu gia đang lo lắng cho nàng, nhưng thật ra bên trong nàng sống cuộc sống ăn uống no đủ áo cơm không lo, miễn bàn có bao nhiêu thư thản?
Như vậy có tốt không?
Đang do dự, chợt nghe thấy thiếu gia bi thương gọi nàng ở bên ngoài: "Hương Vũ, Hương Vũ, nàng có nghe thấy ta nói không? Nàng thế nào rồi? Không sao chứ? Nếu như nghe được, thì trả lời ta một tiếng!"
Hương Vũ do dự một chút, đáp hay không đáp?
Phải đáp lại cái gì đây?
Ở bên ngoài, thiếu gia hiển nhiên là đang thống khổ không dứt: “Hương Vũ, ta đã đi cầu xin cha ta, nhưng không gặp được người, nàng chờ ta, ngày mai ta lại đi gặp phụ thân, nhất định phải khiến người đồng ý thả nàng đi! Nàng không làm gì sai, dựa vào cái gì mà đối xử với nàng như vậy?"
Hương Vũ lại càng chột dạ, tốt hơn hết nàng không đáp lại thì hơn?
Nếu không, không biết phải giải thích vấn đề này như thế nào.
Làm sao có thế nói, thật ra phụ thân ngài không làm gì nô tỳ cả, chỉ gặm gặm, ăn ăn xoa xoa, ngoài cái này ra, ngài ấy đối xử rất tốt với nô tỳ, còn cho nô tỳ ăn tổ yến cùng với rất nhiều đồ ăn ngon.
Nhưng ai biết được, sau đó giọng của thiếu gia tựa như đang khóc: "Hương Vũ, sao nàng không trả lời, nàng bị bệnh sao? Nàng ở đó có sợ hãi không? Ta thật vô dụng, không giúp gì được cho nàng! Đều tại ta, không gặp được phụ thân."
Hương Vũ:...
Nàng cắn môi, cuối cùng quyết định lên tiếng, ít nhất cũng phải nói cho thiếu gia biết nàng thực ra vẫn ổn, trừ việc bị nhốt ở đây thì mọi thứ đều rất tốt.
Nếu không, nhìn thiếu gia lo lắng cho mình, nàng sẽ cảm thấy có lỗi.
… Dù không bao giờ muốn nàng làm người thông phòng, nhưng dù gì thiếu gia vẫn quan tâm đến nàng.
Ai ngờ nàng đang định mở miệng nói, đột nhiên cảm thấy trên lưng nằng nặng.
Hương Vũ sững người, một lúc sau nàng mới nhận ra, có người đặt tay lên vai mình.
Nàng sợ tới mức không dám nhúc nhích, vô thức muốn hét lớn lên.
Nhưng người đó nhanh chóng mạnh mẽ bịt miệng nàng, sau đó buộc nàng phải quay lại.
Trong lúc vật lộn, nàng phát ra tiếng "Um um um", nhưng cuối cùng khi nhìn thấy khuôn mặt của người đó, mới nhận ra là hầu gia.
hầu gia nhìn nàng với cặp mắt lạnh lùng, vừa cao lãnh vừa uy nghiêm.
Như thể, nếu nàng còn dám lên tiếng nữa, hắn sẽ trực tiếp giết cái mạng nhỏ này của nàng.
Hương Vũ lập tức không dám lên tiếng, nàng vội vàng dùng ngón tay ra hiệu, tuyệt đối không nói chuyện, cầu xin hắn mau buông miệng nàng ra.
Môi hầu gia câu lên một nụ cười lạnh, sau đó mới buông nàng ra.
“Nô tỳ tham kiến hầu gia.” Sau khi đứng vững, Hương Vũ nhỏ giọng nói.
“Vừa rồi muốn đáp lại hắn sao?” Giọng hầu gia rất trầm, trầm đến mức chỉ có hai người mới có thể nghe thấy.
“Không không.” Hương Vũ vội vàng lắc đầu.
Nhưng không ngờ đúng lúc này, bên ngoài thiếu gia đột nhiên thở dài: "Hương Vũ, trước kia tâm tư của ta đối với nàng, chắc là nàng biết, vậy tâm tư nàng đối với ta, thực ra ta cũng hiểu được. Ta và nàng cùng lớn lên từ nhỏ, tuy thân phận có khác biệt, nhưng trong lòng ta rốt cuộc vẫn dành một vị trí cho nàng, nếu nàng xảy ra chuyện, bằng bất cứ giá nào dù phải chọc giận phụ thân, ta cũng sẽ cứu nàng ra."
Trong lúc y đang ồn ào, hầu gia trước mặt đang nhìn nàng với ánh mắt có phần chế giễu.
Hương Vũ chỉ cảm thấy khó chịu khắp người.
Thiếu gia à, thiếu gia, xin ngài nói ít lại hai câu, đây là chỗ đông người, phụ thân ngài còn đang ở đây đó, rốt cuộc là ngài đang nói cái gì vậy?!
Lúc này, thiếu gia đột nhiên nói: "Phụ thân dựa vào cái gì mà giam giữ nàng, nàng không làm gì sai? Dựa vào cái gì đối xử với nàng như vậy!"
Nghe vậy, Hương Vũ thực sự không dám nhìn hầu gia. Nàng cảm tưởng trong mắt hầu gia có gai lạnh, nếu nhìn chằm chằm nàng như vậy, toàn thân nàng liền bị châm trích đến khó chịu.
Vị thiếu gia này xin ngài đừng nói nữa!
Thiếu gia lại bắt đầu: "Ta đi hỏi phụ thân! Người không nên đối xử với nàng như vậy! Ta đi tìm phụ thân!"
Nói xong liền chạy đi.
Hương Vũ khóc không ra nước mắt, gục đầu xuống căn bản không dám nhìn hầu gia.
Không biết sau khi nghe được những lời này của con trai mình, trong lòng hầu gia sẽ nghĩ gì...