Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 43: Chim sẻ bay lên đầu cành cao



Nghe thấy Hoắc Nghênh Vân nói như vậy, trong khoảnh khắc đó Hương Vũ lập tức luống cuống.

Bây giờ nàng thành người hầu hạ bên người hầu gia, nàng vẫn chờ trong tiểu viện đó, cũng không biết chuyện bên ngoài. Nàng nghĩ tất cả mọi người cũng đã biết nàng hầu hạ bên người hầu gia.

Lần này nàng đến là muốn lấy lại đồ của mình, dù sao váy áo có thể không cần, nhưng mà trâm hoa và vòng tay vàng kia thế nào cũng phải cầm về.

Nhưng mà nàng vẫn không gặp được hầu gia, cũng không gặp được Bạch Giản và Chu Y. Nàng giày vò mấy ngày nay, không có chỗ hỏi, cứ chờ như thế cũng không phải là cách, chỉ có thể ra hỏi thăm một chút.

Nàng chưa từng nghĩ đến thì ra mọi người vốn không biết người bị nuôi dưỡng trong viện kia chính là nàng.

Hoắc Nghênh Vân sao còn quản những chuyện đó, lúc này đưa tay ra lệnh nói: "Một đào nô mà còn dám trở về, trước tiên phải vả miệng!"

Hoắc Nghênh Vân nói xong lời này, mắt thấy một tiểu nha hoàn đi tới, nhìn như có vẻ muốn đánh nàng một bạt tay.

Đương nhiên Hương Vũ cũng không muốn bị đánh một bạt tay, lúc này nàng vội nói: "Tiểu thư muốn đánh nô tỳ, nô tỳ không có gì để nói, nhưng người phải nói cho rõ ràng nô tỳ đã làm sai điều gì? Không thì trong lòng nô tỳ sẽ không phục!"

Nàng nói chuyện thế này, Hoắc Nghênh Vân lại cảm thấy bất ngờ, nhìn nàng hồi lâu, sau đó cười lạnh một cái.

"Ngươi chỉ là một nha hoan nho nhỏ, ta muốn đánh thì đánh, làm sao, ta còn phải nói lý lẽ với ngươi sao?" Hoắc Nghênh Vân không thể nào hiểu được mà hơi nhíu mày, cũng cảm thấy kỳ quái. Lúc này chỉ mới có mấy ngày không gặp mà tiểu nha hoàn này lại to gan như thế, vậy mà bắt đầu phân rõ phải trái với nàng rồi?

Nàng nhìn chằm chằm vào tiểu nha hoàn, buồn cười nói: "Ngươi chỉ là một nô tài lại chạy đi không biết tung tích, bây giờ đột nhiên trở về ngươi có mặt mũi lý luận với ta sao? Ngươi đây không phải tự mình chạy trốn thì còn có thể là gì nữa?"

Nói xong, nàng ra lệnh nói: "Đánh!"

Tiểu nha hoàn kia giơ bàn tay muốn đánh tới.

Nếu là lúc trước, đương nhiên Hương Vũ ngoan ngoãn đứng ở nơi đó chịu đánh, không hề phản kháng chút nào. Dù sao nàng cũng là nô tỳ của tiểu thư, nếu bị đánh chết cũng không có chút oan ức nào.

Nhưng mà bây giờ thì khác.

Trong lòng Hương Vũ hiểu rõ, từ khi nàng hầu hạ hầu gia thì thân phận của nàng đã không giống với trước kia rồi.

Trước kia nàng muốn gả cho Nhị Cẩu Tử, cha nương của Nhị Cẩu Tử chưa chắc muốn cưới nàng. Nhưng mà sau đó, Nhị Cẩu Tử phải cúi đầu khom lưng với kiệu phu của hầu gia, nàng lại có thể ngồi trong kiệu mà kiệu phu nâng.

Nàng muốn gả cho một nam nhân bình thường lại không gả được, bây giờ nàng theo hầu gia, tuy rằng chỉ là một thị thiếp nhưng nàng đã đi theo, cũng không cần ở đây chịu ủy khuất mặc cho người ta tùy ý sỉ nhục đánh chửi.

Cho nên nàng lập tức lui lại một bước né tránh, sau đó nói: "Tiểu thư, người muốn đánh nô tỳ thì cũng phải nói lý lẽ. Nếu không thì trong lòng nô tỳ sẽ không phục, nô tỳ không phục thì sẽ đi tìm hầu gia phân xử."

Là một cô nương, nàng không tiện nói rằng mình đã hầu hạ hầu gia trước mặt tiểu thư, nên đành phải kín đáo nhắc đến như thế.

Nhưng mà một tiểu nha hoàn vậy mà có thể hầu hạ hầu gia, đương nhiên Hoắc Nghênh Vân không nghĩ đến việc này.

Nàng ta phì cười một tiếng, nhìn Hương Vũ: "Tìm hầu gia phân xử? Ngươi cho rằng ngươi là cái thá gì?"

Hương Vũ đứng ở đằng kia, cắn môi, nhìn Định Viễn tiểu thư Hoắc Nghênh Vân.

Nàng biết, trong lòng tiểu thư khinh thường những nha hoàn như các nàng.

Thật ra chuyện này cũng không có gì sai, nàng ấy là tiểu thư, còn nàng chỉ là nha hoàn, trong mắt tiểu thư nàng chỉ là một con giun dế, muốn xử trí thế nào thì xử trí thế đấy.

Cũng vì điều này mà Hương Vũ cũng chưa từng trách qua tiểu thư.

Dù cho kiếp trước, rõ ràng tiểu thư đã âm thầm đưa nàng cho cô gia để nàng lôi kéo trái tim cô gia, sau đó lại châm ngòi ly gián ám hại nàng bị đuổi khỏi phủ, nàng cũng không thấy oan ức. Cái mạng ti tiện này của nàng vốn phải sinh vì tiểu thư chết vì tiểu thư.

Nhưng mà bây giờ thì khác.

Cho nên Hương Vũ đứng lên, nhìn thấy ánh mắt kiêu ngạo mà khinh thường của tiểu thư, nàng bình tĩnh nói: "Tiểu thư, nô tỳ biết nô tỳ ở bên cạnh tiểu thư không là cái thá gì cả, chỉ là một mạng hèn hạ mà thôi, tiểu thư muốn đánh thế nào cũng được, nô tỳ không có gì để nói cũng không hề oán giận Nhưng lần này nô tỳ trở về là người hầu hạ bên cạnh hầu gia, đánh chó cũng phải nể mặt chủ, nô tỳ đã là người hầu hạ bên người hầu gia. Nếu tiểu thư muốn đánh nô tỳ thì dù sao cũng phải xem ý tứ của hầu gia, nể mặt hầu gia."

Lúc Hương Vũ nói ra lời này, tiểu nha hoàn bên cạnh còn có Nguyệt Tinh, Lan Nhược các nàng đều hoảng sợ.

Các nàng có thân phận gì, chỉ là một nha hoàn mà thôi.

Trước khi vào phủ, nha hoàn, nô tỳ trong phủ đều có văn tự bán đứt. Trong luật pháp của nước Đại Chiêu, trong văn tự bán đứt nha hoàn, mệnh của nha hoàn chính là của chủ tử, chủ tử không vui muốn ngươi chết, ngươi cũng không nói được nửa câu.

Các nàng vào phủ gần mười năm, vẫn cảm thấy đây chính là đạo lý hiển nhiên, tiểu thư nhíu lông mày một cái thì các nàng phải nơm nớp lo sợ.

Không ai dám ở trước mặt tiểu thư nói nhiều hơn một câu chứ đừng nói lý luận với tiểu thư.

Nhưng mà bây giờ Hương Vũ, Hương Vũ bình thường nhát gan, nhu nhược lại đần độn, vậy mà đứng ở trước mặt tiểu thư, nói chuyện với tiểu thư.

Nguyệt Tinh không dám tin tưởng cắn môi, Lan Nhược nhíu mày, mấy tiểu nha hoàn ở bên cạnh bị dọa đến mặt như màu đất.

Các nàng hoảng sợ, không chỉ bởi vì lời nói của Hương Vũ mà bởi vì Hương Vũ ngẩng đầu, cứ như thế bình thản nhìn qua tiểu thư, thật giống như nàng không phải nô tỳ, thật giống như nàng không hề sợ tiểu thư.

Hoắc Nghênh Vân cũng bất ngờ.

Nàng sinh ra là đại tiểu thư, đã sớm có thói quen được một đám người xung quanh khúm núm nịnh bợ, cũng đã quen với việc ở trong viện này, tất cả mọi người nhất định phải cúi đầu xuống ở trước mặt nàng, nhất định phải tuân theo tất cả những phân phó của nàng.

Đây không phải là đạo lý hiển nhiên sao?

Nhưng mà bây giờ Hương Vũ lại như thế? Nàng ta còn nhắc đến chuyện gì mà phải đi hầu hạ phụ thân của nàng?

Nàng nhìn tiểu nha hoàn ngang tuổi mình, nghĩ đến vậy mà nàng ta lại nói một phen đạo lý, cũng vừa buồn cười vừa tức giận.

Nàng không dám tin mà lắc đầu, cuối cùng nở nụ cười chế giễu: "Đây là ăn gan hùm mật gấu sao? Một tiểu nha hoàn nho nhỏ cũng dám nói chuyện với ta như thế? Ngươi đần độn rồi sao?"

Lập tức nàng đưa tay lên: "Đánh, đánh mạnh vào, ta cũng không tin một tiểu nha hoàn dám nói với ta như thế, đây là muốn làm phản sao?"

Ngay khi nàng hạ lệnh như thế, mấy tiểu nha hoàn bên cạnh rốt cuộc cũng phản ứng kịp, cùng nhau đi lên muốn đánh Hương Vũ.

Nguyệt Tinh và Lan Nhược đều không nhúc nhích, nhưng mà cũng không dám che chở cho Hương Vũ, chỉ lo lắng cắn môi.

Hương Vũ thấy mấy tiểu nha hoàn xông lại, nàng cũng không giãy dụa, cũng không phản kháng.

Nàng cứ như thế mà nhìn Hoắc Nghênh Vân: "Tiểu thư, đánh chó phải nhìn chủ nhân, dù cho Hương Vũ là một con chó thì bây giờ cũng không phải chó bên người tiểu thư..."

Lúc nói đến đây, hai tiểu nha hoàn đã nắm chặt đi đến.

Nhưng mà lúc tay hai tiểu nha hoàn đụng vào bả vai của Hương Vũ thì một giọng nói vang lên: "Dừng tay!"

Theo giọng nói đó, một bóng dáng xông vào.

Ngay sau đó một bóng người lóe lên. Khi mọi người nhìn thấy rõ thì hai tiểu nha hoàn đã bị đẩy qua một bên, mà hai bóng người đó cũng đứng ở trước mặt Hương Vũ.

Hai người bất thình lình xuất hiện kia là Bạch Giản và Chu Y.

Hương Vũ nhìn thấy Bạch Giản, trong lòng khẽ thở ra.

Vừa rồi nàng mới nghĩ xong, không cần quan tâm bị đánh, bị đánh thì đi cầu xin khóc lóc với hầu gia. Nàng cũng đã nói bây giờ nàng hầu hạ hầu gia, mà đại tiểu thư còn không tin muốn đánh nàng, vậy thì nàng sẽ khóc lên.

Cho nên trong khoảnh khắc đó nàng không thèm quan tâm.

Nhưng mà bây giờ cũng may, còn chưa bị đánh, nàng không cần khóc lóc cầu xin hầu gia, cũng không cần bị đánh.

Bị đánh cũng rất đau, có thể không đau thì không đau.

Hương Vũ khẽ thở ra, vội vàng đứng sau lưng sau lưng Bạch Giản, còn đưa tay cầm tay áo Bạch Giản: "Bạch Giản tỷ tỷ, may mà tỷ đã đến, không thì muội sẽ bị đánh mất."

Nàng biết Bạch Giản tỷ tỷ đối tốt với mình.

Mà khi Hương Vũ vừa nói xong lời này thì mấy nha hoàn xung quanh đều hít vào một hơi.

Hương Vũ, Hương Vũ thật to gan, vậy mà nàng ta lại dám gọi Bạch Giản là Bạch Giản tỷ tỷ?

Rốt cuộc nàng ta có biết Bạch Giản là ai không? Đó là người giết người không chớp mắt, đó là người khẽ vươn tay có thể xé nát một con ngựa đó!

Nhìn gương mặt lạnh như băng của Bạch Giản, sao nàng lại dám...?

Hoắc Nghênh Vân nhíu mày.

Đột nhiên nàng cảm thấy tình cảnh trước mắt hơi quen quen.

Lần trước, ở nơi này nàng đánh Hương Vũ, Bạch Giản, Chu Y xuất hiện.

Mà lần này, Bạch Giản và Chu Y lại xuất hiện.

Hoắc Nghênh Vân nhớ tới lời Hương Vũ nói khi nãy, Hương Vũ nói bây giờ nàng hầu hạ trước mặt hầu gia... Nghĩ tới đây, mí mắt nàng nhảy một cái, dường như có cảm giác không tốt.

Nhưng mà rốt cuộc nàng vẫn cố chống đỡ nói: "Bạch Giản, Chu Y hai vị cô nương, sao các người lại tới?"

Ánh mắt hờ hững bình thản của Bạch Giản nhìn vào mặt của Hoắc Nghênh Vân, sau đó dùng giọng nói không hề có cảm xúc lên xuống gì mà nói: "Tiểu thư, nô tỳ và Chu Y tới là mời Hương Vũ cô nương trở về."

Hoắc Nghênh Vân nghe nói như thế thì cười: "Hai vị cô nương, đây là có chuyện gì? Hương Vũ là nha đầu ở chỗ ta, vừa rồi nàng ta mới phạm sai lầm, ta chỉ muốn giáo huấn nàng ta một phen."

Hương Vũ vừa nghe đến hai chữ "Giáo huấn" thì nàng càng siết chặt tay áo của Bạch Giản, không hề lên tiếng.

Đương nhiên Bạch Giản cảm nhận được, giữa hai hàng lông mày của nàng phát ra sự lạnh lẽo khó phát hiện được. Nàng nhìn qua Hoắc Nghênh Vân: "Tiểu thư, có lẽ người tính sai rồi, Hương Vũ cô nương không phải là nha đầu trước mặt người, đây là người hầu hạ trước mặt hầu gia."

Hoắc Nghênh Vân nghe thấy Bạch Giản nói như thế, trong lòng đột nhiên ngừng lại.

Nàng ý thức được quả nhiên là thật, Hương Vũ không hề nói láo, vậy mà nàng ta đi tới trước mặt cha nàng, trở thành người hầu hạ cha nàng?

Chuyện này... Làm sao có thể?

Đột nhiên sắc mặt Hoắc Nghênh Vân thay đổi.

Nếu như nói trước đó nàng hơi cảm nhận được, trong lòng ít nhiều cảm thấy không lành nhưng vẫn tồn tại một tia hi vọng.

Nhưng mà bây giờ, nàng hoàn toàn ý thức được một chuyện, Hương Vũ đã thành người hầu hạ bên cạnh cha nàng.

Vậy mà tiểu nha hoàn này lén lút quyến rũ cha nàng, bây giờ còn lấy cha nàng đến đe dọa nàng nữa?

Sao lại có nô tỳ gan lớn trùm trời như vậy?

Trước đó nàng chỉ nhắc đề phòng nàng ta trêu chọc Sở công tử kia, không nghĩ tới nàng ta có thể chạy tới trước mặt cha nàng khoe khoang làm dáng!

Hoắc Nghênh Vân hít sâu một hơi, nhưng mà nàng cũng cố bình tĩnh lại.

Nàng nhìn về phía Bạch Giản, ra vẻ thoải mái mà cười: "Bạch Giản cô nương, đây có ý gì. Đây rõ ràng là nha hoàn hầu hạ trước mặt ta, sao lại thành hầu hạ trước mặt phụ thân rồi. Bạch Giản cô nương không nói nhầm chứ?"

Muốn đến trước mặt phụ thân nàng gây sóng gió thì phải qua cửa ải của nàng trước đã.

Nàng không thả người thì sao?

Bạch Giản lại lạnh lùng nhìn Hoắc Nghênh Vân, nói: "Tiểu thư, mặc dù vị cô nương này cũng tên là Hương Vũ, nhưng mà nàng là cô nương mang tóc tu hành trong am Bát Giác. Bởi vì lần này nàng giúp đỡ hầu phủ thêu tranh chúc thọ cho thái hậu, hầu gia nói nàng có công, nên giữ nàng bên người hầu hạ."

Á?

Bạch Giản nói kiểu này, đừng nói là Hoắc Nghênh Vân, dù cho đám người xung quanh cũng không thể tin tưởng, cô nương giữ tóc tu hành?

Đây rõ ràng là đồ ngốc Hương Vũ kia?

Đây chẳng phải là mở to mắt nói lời bịa đặt sao?

Nhưng mà Bạch Giản vẫn cứ mở to mắt nói lời bịa đặt, vậy mà nàng lại nhìn về phía Hương Vũ, bình thản nói: "Hương Vũ cô nương, không phải nói mời cô nương đến nơi này của tiểu thư để thêu thêm vài nét vào tranh chúc thọ, cũng xem như một mảnh hiếu tâm của tiểu thư đối với thái hậu sao? Cô nương đã làm xong chưa?"

Hương Vũ nghe được lời này, mặc dù như lọt vào sương mù nhưng mà Bạch Giản tỷ tỷ nói chuyện nhất định là đúng, dù sao Bạch Giản tỷ tỷ sẽ không lừa nàng. Nàng vội vàng hùa theo Bạch Giản mà nói: "Tất nhiên là thêu rồi, ta vừa qua đến giúp đỡ thêu nửa ngày, cũng đã thêu xong rồi. Bây giờ tranh chúc thọ này đang ở chỗ tiểu thư nè."

Bạch Giản: "Được, nếu như thế thì mời tiểu thư lấy tranh chúc thọ của Hương Vũ cô nương thêu ra, nô tỳ cũng dễ trở về phục mệnh với hầu gia."

Hoắc Nghênh Vân: "..."

Đột nhiên nàng có hơi không rõ, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Vì sao chỉ dăm ba câu mà thành nàng muốn giao tranh chúc thọ cho nha hoàn của nàng, mà công lao làm tranh chúc thọ kia sao lại hoàn toàn thuộc về tiểu nha hoàn kia rồi?

Còn nữa, cái gì mà giữ tóc tu hành? Đây là đùa nàng sao?

Đương nhiên là Hoắc Nghênh Vân không cam tâm.

Nàng chỉ tùy tiện muốn làm khó dễ tiểu nha hoàn dưới tay nàng mà thôi, lúc đầu nàng muốn giáo huấn một phen, bây giờ lại bị Bạch Giản dẫn đi như thế? Còn bất thình lình trở thành người bên cạnh phụ thân? Sao nàng có thể chịu phục.

Dù cho Bạch Giản tự mình ra mặt thì thế nào, rốt cuộc thì đó cũng không phải phụ thân.

Hoắc Nghênh Vân nhìn về phía Bạch Giản, cười nói: "Bạch Giản cô nương, sợ là cô nương nhận lầm người rồi, tiểu nha hoàn này tên là Hương Vũ, vẫn luôn hầu hạ bên người ta. Mấy ngày trước đột nhiên không thấy nàng ta nữa, không nghĩ tới nàng ta lại giả vờ làm ni cô mang tóc tu hành, lại dám gạt cô nương. Bây giờ theo ta thấy vẫn nên để nàng ta tiếp tục ở nơi này, đương nhiên ta sẽ trừng phạt thích đáng."

Tiếp theo, nàng cười nói một tiếng: "Về phần tranh chúc thị, đương nhiên là tự mình bản tiểu thư thêu rồi, sao có thể là giả?"

Nàng ta nói câu này cũng rất thông minh, lại phủi sạch trách nhiệm của Bạch Giản, chỉ nói Bạch Giản bị Hương Vũ lường gạt. Kể từ đó, nàng ta không đến mức đắc tội Bạch Giản, nhưng có thể giữ Hương Vũ lại, không đến mức để Hương Vũ bị Bạch Giản mang đi.

Bạch Giản nghe nói như thế lại bình tĩnh nhìn qua Hoắc Nghênh Vân: "Tiểu thư, Hương Vũ cô nương này chỉ trùng tên với Hương Vũ cô nương ở trong viện của người mà thôi, cũng không phải là người kia, người nhớ lầm rồi?"

Hoắc Nghênh Vân nhíu mày, nhìn chằm chằm Bạch Giản: "Cô nương có chứng cớ chứ?"

Mặt Bạch Giản không cảm xúc: "Có nhân chứng."

Hoắc Nghênh Vân cười: "Nhân chứng? Vậy cô nương hỏi nha hoàn trong phòng này đi, mỗi người các nàng đều là nhân chứng, đều biết đây là nha hoàn Hương Vũ trong phòng ta."

Bạch Giản: "Nhân chứng là hầu gia. Hầu gia nói, đây là cô nương tu hành chờ trong am Bát Giác."

Nụ cười của Hoắc Nghênh Vân cứng lại ở nơi đó.

Trong phủ Định Viễn hầu này, phụ thân nàng Định Viễn hầu nói một không hai. Ở đây, ông ấy nói con ngựa này màu trắng thì không có ai dám nói nó màu đen.

Cho nên bây giờ, Bạch Giản nói nhân chứng là cha nàng, vậy thì không ai dám nói không phải.

Nàng nheo mắt lại nhìn về phía Bạch Giản.

Vẻ mặt Bạch Giản vẫn bình thản.

Hoắc Nghênh Vân thở sâu, nàng hoàn toàn hiểu rõ.

Tiểu nha hoàn dáng vẻ không tệ nhưng đần độn ở cạnh này đây đã trèo lên cành cao, vậy mà nàng ta lại bò lên giường của cha nàng!

Ngàn phòng vạn phòng, ai có thể đề phòng chuyện này?

Chuyện tới nước này, Bạch Giản và Chu Y tự mình ra mặt, lại nói đến như thế, nàng không thể nào nói gì nữa.

Lúc này, Hoắc Nghênh Vân vẫn cười như cũ, mặc dù nụ cười hơi cứng đờ nhưng nàng vẫn nói: "Đã như thế thì tranh chúc thọ thêu xong kia cũng do chính tay ta thêu, ta sợ là tranh chúc thọ kia Hương Vũ cô nương không thể thêu xong được."

Nhưng mà nàng vừa nói xong lời này, Hương Vũ vẫn luôn im lặng nắm tay áo Bạch Giản lại đột nhiên nói: "Bạch Giản tỷ tỷ, lúc ta thêu bức tranh này dùng thủ phép riêng, không ai có thể bắt chước được."

Nàng thốt ra lời này xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng. 

Ánh mắt của Hoắc Nghênh Vân có vẻ chế giễu, ánh mắt tiểu nha hoàn bên cạnh không thể nào tin nổi, còn có ánh mắt lo lắng của tỷ muội tốt ngày trước.

Hương Vũ cảm thấy những ánh mắt này giống như từng sợi dây leo, dây leo kia siết cổ nàng lại, khiến cho nàng không thở nổi.

Nàng bắt đầu ý thức được, trong mắt của tiểu thư, nô bộc nha hoàn trong sân, thậm chí trong mắt những tiểu tỷ muội kia, Hương Vũ là người thế nào.

Hương Vũ là một tiểu nha hoàn, một tiểu nha hoàn, nàng nên quy củ cúi đầu xuống, không dám nói gì, sao nàng có thể lớn tiếng nói lý lẽ với tiểu thư chứ.

Dù cho ngươi có lý hay không có lý, ở trước mặt tiểu thư, ngươi cũng không có lý.

Mười năm trước, Hương Vũ cũng luôn cho rằng như thế.

Nhưng mà bây giờ, nàng nói ra những lời này, nàng bắt đầu tranh luận với tiểu thư.

Nàng không muốn làm tiểu nha hoàn Hương Vũ nhu thuận an phận trong mắt bọn họ.

Cho nên Hương Vũ ngóc đầu lên, cứ như vậy nhìn qua Hoắc Nghênh Vân, hỏi: "Tiểu thư, nếu người vẫn không tin thì có thể lấy tranh chúc thọ ra, ta không cần nhìn cũng có thể nói bố cục bên trong và phác hoạ kim khâu, tiểu thư người có thể nói được không?"

Ánh mắt Hoắc Nghênh Vân dừng lại, nàng nhìn chằm chằm tiểu Hương Vũ trước mắt.

Nha hoàn nho nhỏ lúc này lại đối mặt đứng đó với nàng, lại không có vẻ nhu nhược và sợ hãi như ngày xưa. Nàng ta cứ nhìn lấy nàng như thế, muốn đối chất với nàng, muốn lý luận với nàng, muốn phân biệt chuyện đúng sai với nàng.

Đó không phải là tiểu nha hoàn ngày xưa nàng biết.

Hoắc Nghênh Vân im lặng hồi lâu, nghiến răng, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nàng nhìn Bạch Giản ở bên cạnh, nụ cười cứng đờ: "Hương Vũ cô nương đã nói chắc như thế thì chắc là ta nhầm rồi, vậy thì đem đi đi."

Nàng đã nói như vậy, Bạch Giản cũng không hỏi nhiều nữa. Dù sao đây cũng là tiểu thư hầu phủ, là nữ nhi của hầu gia, có thể thuận lợi dẫn Hương Vũ và tranh chúc thọ đi đó mới là nhiệm vụ của nàng.

Thế là ngay trước mặt bao người, Hoắc Nghênh Vân sai người mang tranh chúc thọ tới giao vào tay Bạch Giản.

Lập tức Bạch Giản muốn dẫn theo Hương Vũ rời khỏi.

Đợi đến khi đám người Bạch Giản đi khỏi viện, cuối cùng Hoắc Nghênh Vân không nở nụ cười được nữa.

Nàng trở lại trong phòng, một tay lấy tất cả vật bài trí trong phòng ném trên đất, tức giận không thôi mà nói: "Tiện nhân, thật sự là tiện nhân! Ngày xưa, trong hầu phủ nuôi ngươi, ta cũng không đối xử tệ với ngươi, kết quả ngươi thì hay rồi, vậy mà ỷ vào nhan sắc đi quyến rũ phụ thân ta!"

"Ngươi cho rằng mình là cái thá gì? Vậy mà còn dám lý luận trước mặt ta? Không phải ỷ vào mình xinh đẹp, ỷ vào Bạch Giản và Chu Y cho ngươi chỗ dựa sao?"

"Trong Vạn Tú các, ngươi cũng chỉ là thiếp của phụ thân, ngươi chưa từng thấy ông ấy đặt những người kia ở trong mắt sao? Ngươi cho rằng ngươi là ai! Nói không chừng ngày mai sẽ bị túm ra ngoài cho chó hoang ăn đó!"

Lúc nàng phẫn nộ như thế, tất cả đồ bài trí trong phòng đều bị ném trên mặt đất, có cái còn bay ra ngoài cửa sổ. Trong phút chốc, trong ngoài phòng một mảnh lộn xộn, nô bộc hầu hạ bị dọa đến mặt không còn chút máu, thi nhau quỳ xuống, không dám lên tiếng.

Hoắc Nghênh Vân tức đến nổ phổi, nhìn các nha hoàn quỳ trên đất, liếc nhìn mấy người Nguyệt Tinh, Lan Nhược. "Mấy người các ngươi nhìn đi, Hương Vũ thấp hèn như thế, vậy mà lại làm ra chuyện hoang đường thế này. Nếu các ngươi dám học nàng ta, thì trước tiên sẽ đuổi các ngươi đi!"

Mấy nha hoàn ai cũng câm như hến.

Hôm nay Hương Vũ như thế đã khiến các nàng khiếp sợ không thôi, không thể tin được đó chính là Hương Vũ ngốc mình quen biết trước kia.

Mà bây giờ tiểu thư nói thế càng làm cho các nàng sợ hãi trong lòng, từng người thi nhau nói mình không dám.

Hoắc Nghênh Vân vẫn oán hận như cũ.

Tuy nói phụ thân luôn luôn ra ngoài, cũng không thân cận với tỷ đệ bọn họ, nhưng nàng là tiểu thư duy nhất của hầu phủ, có thể nói là xưa nay nàng muốn cái gì có cái đó, xưa nay chưa từng thiếu gì! Ngoại trừ Sở Đàm Vân kia khiến cho lòng nàng rất bất đắc dĩ, buồn bã khi muốn mà không có được thì có thể nói nàng chưa hề chịu qua chút tủi thân nào.

Nhưng mà bây giờ, một Hương Vũ lại khiến cho nàng mất mặt trước nhiều nha hoàn như thế!

Nàng cảm thấy mất hết mặt mũi!

Nàng đang buồn bực như thế, đột nhiên nàng nhìn thấy Lan Nhược quỳ phía trước.

Nàng lại nhớ tới.

Thì ra ở trong trang viên kia, Hương Vũ ở trúc lâu kia, bóng dáng người mặc đồ xanh kia chính là Hương Vũ, thì ra tiểu tiện nhân kia trốn ở trong trúc lâu không cho nàng đi vào!

Nàng ta nhìn từ xa thấy nàng không vào được, có lẽ trong lòng đang chê cười nàng!

Xưa kia còn làm nha hoàn của nàng, vậy mà leo lên đầu nàng làm mưa làm gió rồi?

Còn có, còn có kia trước mùa kia nữa, là Hương Vũ cho người đưa đến cho nàng ăn?

Hoắc Nghênh Vân nhớ tới chuyện này, chỉ cảm thấy cuống họng nghẹn chết mất. Nàng không thở nổi, lảo đảo một bước, suýt nữa ngã xuống.

Một hồi lâu sau nàng mới tỉnh táo lại, nàng nhìn chằm chặp Lan Nhược, dùng giọng điệu kì lạ hỏi: "Ngươi qua đây."

Lan Nhược nơm nớp lo sợ đi lên: "Tiểu, tiểu thư."

Trên mặt Hoắc Nghênh Vân không hiện cảm xúc: "Lúc ấy, ta bảo ngươi đi qua đưa quạt thêu, ngươi nhìn thấy người kia không?"

Sau khi Lan Nhược hoảng sợ một phen, dần dần nàng ý thức được quý nhân kia vậy mà lại là Hương Vũ sao?

Nàng không thể tin được, nhưng dường như có cảm giác. Nàng nghĩ đến chuyện này, cả người đều rét run.

Gương mặt nàng trắng bệch lắc đầu: "Không, chưa thấy qua."

Nhưng mà sau khi nói câu này, Hoắc Nghênh Vân lại tát một bạt tai.

"Bốp" một tiếng, trên mặt Lan Nhược nóng bỏng đau rát, nàng không dám lên tiếng, chỉ cắn chặt môi.

Hoắc Nghênh Vân cười: "Ngươi còn dám nói chưa thấy qua sao? Ngươi là nô tỳ phản chủ! Ta để ngươi đi đưa cho quý nhân là muốn tặng cho quý nhân đến từ thành Yến Kinh, cũng không bảo ngươi đưa qua cho tiện nhân kia. Vậy mà ngươi lại cầm đồ của ta đi lấy lòng tiện nhân kia! Dựa vào nàng ta cũng xứng sao!"

Lan Nhược run lẩy bẩy, cúi đầu, cũng không dám lại.

Nàng biết tiểu thư là người thế nào.

Tiểu thư tức giận thì sẽ phát tiết ra ngoài, nếu như nàng cãi lại gì đó thì tiểu thư sẽ càng tức giận thôi, vậy thì nàng sẽ càng bị đánh. Cho nên nàng cụp mắt, không dám nói gì cả.

Ngược lại là Nguyệt Tinh bên cạnh, nàng nhìn tình cảnh này, nước mắt trong mắt cũng muốn rơi xuống.

Nàng nghĩ đến Hương Vũ khi nãy, Hương Vũ nhát gan nhu nhược cũng dám nhìn thẳng vào tiểu thư, tranh luận với tiểu thư.

Nàng cảm thấy Hương Vũ thay đổi, không giống với trước kia nữa.

Nhưng nàng thích Hương Vũ bây giờ, bây giờ cả người Hương Vũ tỏa sáng, mang theo hào quang khiến cho nàng không dám nhìn thẳng.

Nàng nghĩ như thế, trong phút chốc thậm chí hơi xúc động, nàng muốn đi qua nói cho tiểu thư biết dựa vào cái gì mà Hương Vũ không xứng được hưởng quạt thêu kia? Quạt thêu kia do chính Hương Vũ thêu ra đó!

Nhưng nàng cũng chỉ nghĩ mà thôi, nàng cũng không dám làm.

Nàng siết chặt nắm đấm thầm nghĩ, nàng không phải Hương Vũ. Bây giờ Hương Vũ hầu hạ hầu gia là một bước lên trời, mới có sức mạnh, còn nàng lúc này không có sức mạnh đó.

Hoắc Nghênh Vân tức nổ phổi, hận đến trái tim còn đang chảy máu, xấu hổ đến mức tận cùng.

Vậy mà nàng phải đi lấy lòng nô tỳ ngày trước của mình, còn cảm thấy đương nhiên phải lấy lòng quý nhân đến từ thành Yến Kinh kia.

"Không phải chỉ là một tiện tỳ thôi sao!" Hoắc Nghênh Vân nghiến răng nói thế.

Ai biết vừa nói xong lời này thì nghe ngoài cửa có tiếng bước chân, tiếp theo một nha hoàn vội vàng chạy vào.

Giọng nói của tiểu nha hoàn kia run rẩy: "Tiểu thư, Bạch Giản cô nương lại trở về."

Lại trở về rồi?

Hoắc Nghênh Vân nheo mắt lại: "Nàng ta trở về làm gì?"

Tiểu nha hoàn lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết."

Hoắc Nghênh Vân: "Để cho nàng đi vào."

Không bao lâu sau, Bạch Giản đi đến.

Mặt của Bạch Giản không có chút cảm xúc nào: "Tiểu thư, Hương Vũ cô nương tới giúp đỡ thêu thùa, lúc đi có mang theo chút đồ tùy thân. Nô tỳ đến giúp nàng mang về."

Hoắc Nghênh Vân nghe lời này, bắt đầu có chút không thể tin được.

Còn có thể như thế?

Các ngươi cố chấp nói Hương Vũ là gì đó mang tóc tu hành trong am, được, ta nhận, ta nín nghẹn chịu đựng.

Nhưng mà bây giờ các ngươi còn quang minh chính đại muốn lấy đi đồ của tiện tỳ đó, đây không phải là ức hiếp người sao?

Đen trắng phải trái đều do các ngươi định đoạt?

Hoắc Nghênh Vân há miệng nói: "Không..."

Nhưng mà Bạch Giản lại nói: "Có hai món đồ là hầu gia thưởng cho Hương Vũ cô nương."

Chữ "Không được" kia của Hoắc Nghênh Vân bị nghẹn phải nuốt trở về.

Nàng trừng mắt nhìn Bạch Giản, qua nửa ngày cuối cùng nói: "Bạch Giản cô nương, cô nương muốn lấy gì cứ lấy."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.