Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 87: Cơn giận của đế vương



Hương Vũ bị Hoắc Quân Thanh bọc trong chăn mền ôm về, lòng dạ nàng rối bời, vốn chưa kịp nói gì đã bị gỡ chăn mền ra lần nữa.

Sau đó, cả người nàng mệt mỏi bị Hoắc Quân Thanh ôm ngủ thật say.

Khi ngủ nàng mơ giấc nhiều, trong mơ nàng và Hoắc Quân Thanh sát cánh cùng nhau.

Ngày hôm sau tỉnh lại, Hương Vũ suy nghĩ nửa ngày mới hiểu được xảy ra chuyện gì. Trong phút chốc nàng vẫn không thể tin được, nàng vẫn nghĩ là Hoắc Quân Thanh đã cưới người khác, ai ngờ đó mà mộ gió của nàng. Nàng lại nhớ đến mấy năm này nàng đau khổ vướng mắt, gần như là giật mình khỏi  một giấc mơ.

Hoắc Quân Thanh nhìn ánh mắt mờ mịt kinh ngạc của nàng, trong giây phút đó hận không thể ôm nàng thương nàng, nhưng nhớ đến việc lớn nhà mình thì rốt cuộc cũng nhịn xuống, vuốt tóc nàng nói: "Nghĩ gì thế?"

Hương Vũ lắc đầu: "Nhã Đạt đâu rồi, ngài đã nói chuyện này với Nhã Đạt chưa?"

Hoắc Quân Thanh: "Nói rồi, nhưng mà đứa nhỏ này cũng là người ngang bướng, đêm qua ta phải dỗ dành một phen đấy."

Đương nhiên Hương Vũ cũng tò mò, hỏi ra mới biết vì dỗ Nhã Đạt, thậm chí Hoắc Quân Thanh còn kể chuyện trước khi ngủ. Nàng mỉm cười mà nói: "Ngài cũng chưa kể chuyện xưa cho ta nghe!"

Giọng nói nàng trầm thấp dịu dàng oán trách, giống như là nũng nịu. 

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hoắc Quân Thanh than nhẹ một tiếng, nhịn không được đưa tay sờ lên môi nàng: "Được, đêm nay ta sẽ kể chuyện xưa cho nàng nghe có được không."

Nói xong, hắn cúi đầu bên tai nàng khẽ nói: "Vừa kể chuyện xưa cho nàng, vừa..."

Hai chữ đằng sau kia nhỏ đến mức chỉ nghe khí âm, có lẽ chỉ mình Hương Vũ mới có thể nghe được.

Hương Vũ nghe thấy vậy thì mặt đỏ đến mang tai, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt liếc hắn một cái.

Hoắc Quân Thanh nhìn mặt nàng đỏ ửng như đánh phấn, thật sự vô cùng mềm mại trơn bóng động lòng người, suýt nữa nhịn không được mà đè nàng xuống. Nhưng mà hắn nghĩ đến nhi tử nên nói: "Hôm nay ta đã sai người tìm một món quà đưa cho thằng bé, cùng đi xem đi."

Hương Vũ: "Cái gì?"

Hoắc Quân Thanh: "Đến gì biết?"

Qua một lúc sau lại thấy một con ngựa con, con ngựa con có màu lông trắng như tuyết không có lông tạp. Nhã Đạt ở nơi đó vui vẻ chơi đùa với con ngựa con.

Nhã Đạt quay đầu lại nhìn mẫu thân mình, đương nhiên vui vẻ, nhào tới ôm Hương Vũ không buông.

Lúc đầu Hoắc Quân Thanh nhìn thấy nhi tử thì tâm trạng vô cùng tốt, bây giờ nhìn thằng bé ôm Hương Vũ thì nói: "Con không phải tiểu hài tử nữa, không nên quấn quýt mẫu thân, còn không đi cưỡi ngựa đi?"

Nhã Đạt nghe xong thì không cam lòng cho lắm, đưa đầu khỏi ngực Hương Vũ, hừ nhẹ một tiếng: "Con muốn quấn quýt nữa, tối qua nương không ngủ với con, bây giờ con quấn lấy nương thì sao?"

Hoắc Quân Thanh: "..."

Nhã Đạt tức giận nói: "Lại nói thúc có phải cha con hay không con còn chưa tin đâu!"

Hoắc Quân Thanh: "..."

Nhã Đạt ngửa mặt: "Nương, thúc ấy nói thúc ấy là cha nói không giữ lời bội tình bạc nghĩa đạo đức bại hoại có thật không?"

Lời này vừa nói ra, Hoắc Quân Thanh đã đen mặt, sao nhi tử này có tính cách giống nương của nó thế hả. Tối hôm qua còn ôm năn nỉ hắn kể chuyện xưa, sáng nay lại bắt đầu chà đạp thanh danh của hắn?

Hương Vũ hơi chột dạ nhíu mày, vội vàng ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào nhi tử, sau đó nghiêm túc nói với nhi tử: "Đây đúng là cha ruột của con, nhưng mà, nhưng mà..."

Nàng liếc nhìn qua hắn một cái, phát hiện gương mặt hắn trầm như nước, vội vàng khẽ nói: "Cha con là người tốt, không phải là người bội tình bạc nghĩa gì cả, sau này đừng nói như thế."

Nhã Đạt kinh ngạc trừng to mắt: "Không phải nói cha từ bỏ chúng ta, không cần chúng ta sao?"

Hương Vũ có thể cảm giác được sau khi Nhã Đạt nói ra lời này thì sắc mặt nam nhân bên cạnh càng khó coi hơn.

Nàng vội vàng giải thích: "Không có, đây cũng là hiểu lầm thôi, giữa cha con và nương có chút hiểu lầm, nhưng cha chưa từng bỏ rơi nương và con, cha vẫn luôn tìm chúng ta."

Nhã Đạt nhíu mày, nghiêng đầu suy nghĩ một phen, sau đó giật mình: "Cha đưa ngựa con cho con, cha tốt với con?"

Hương Vũ vội vàng gật đầu: "Đúng đúng đúng! Nhã Đạt, không phải con thích cung tiễn sao, cha con rất lợi hại đó, cha con có thể dạy cho con."

Câu nói này của nàng cũng coi như nâng lên hứng thú của Nhã Đạt, Hoắc Quân Thanh cũng đi tới, mặt đen dẫn Nhã Đạt đi cưỡi ngựa bắn tên.

Có phụ thân cùng cưỡi ngựa đương nhiên có cảm giác rất vui, Nhã Đạt nhanh chóng quên đi chuyện không vui lúc trước. Đặc biệt là khi Hoắc Quân Thanh kéo dây cung liên tục bắn trúng hồng tâm, Nhã Đạt gần như hét lên: "Cha thật sự lợi hại quá, cha con thật lợi hại!"

Giống như tia nắng vụn vỡ dưới ánh mặt trời, Hoắc Quân Thanh ngồi trên lưng ngựa quay đầu nhìn lại, ngược sáng. Hương Vũ không nhìn thấy rõ lắm, nhưng mà nàng cảm thấy lúc này hắn đã thu lại sự sắc sảo, vẻ mặt ôn hòa.

Hương Vũ nhìn hai người một lớn một nhỏ, cảm thấy hơi cảm động, hồi ức ngày xưa này nọ, thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi mình sai rồi sao?

Có lẽ ngay từ đầu nàng không nên rời đi, nên ở bên cạnh hắn?

Nhưng mà nghĩ lại một chút, đó là hầu gia cao cao tại thượng, mà nàng chỉ là một tiểu nha hoàn.

Nếu như nàng vẫn dịu dàng hầu hạ bên cạnh hầu gia, sợ là hắn vẫn xem mình là một tiểu nha hoàn. Chỉ khi nàng đi, biệt ly mấy năm cho trong tim nam tử cao ngạo cương quyết kia một sự tiếc nuối thì hắn mới hiểu, thì mới có lời hứa thâm tình như hôm nay.

Nghĩ đến điều này, Hương Vũ không có tiếc nuối nhiều như thế nữa.

Nhưng mà...

Nàng nhớ tới tình trạng của nàng lúc này, nàng nên làm gì đây?

Nương của nàng cực hận Hoắc Quân Thanh, vừa nhắc đến đã nghiến răng nghiến lợi, sao nàng có thể không quan tâm suy nghĩ của nương mà nhất định phải gả cho Hoắc Quân Thanh? Còn nếu nàng gả cho Hoắc Quân Thanh, vậy thì ca ca Triệu Nghênh Phong phải làm sao bây giờ?

Hương Vũ nghĩ về chuyện này lại có hơi phiền muộn. Nàng lo lắng không biết phải nói cho Hoắc Quân Thanh biết thân phận của mình thế nào?

***{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hương Vũ không nghĩ tới chuyện này lại đến nhanh như thế.

Ngay trong buổi chiều hôm đó, Hoắc Quân Thanh dẫn theo Nhã Đạt đi đến trang viện gần đó cưỡi ngựa, ai có thể ngờ vậy mà nương của nàng lại từ trên trời giáng xuống, nói thẳng muốn dẫn nàng rời đi.

Hương Vũ cũng trợn tròn mắt, nàng không rõ nương tới lúc nào, sao lại đột nhiên tìm tới nơi này.

Công chúa Kỳ Nhã lại cười lạnh một tiếng: "Tự ta có cách."

Nói xong, công chúa Kỳ Nhã không nói gì đã mang Hương Vũ rời đi.

Đương nhiên Hương Vũ không muốn: "Nương, Nhã Đạt còn trong tay hắn, chúng ta phải chờ..."

Nhưng mà công chúa Kỳ Nhã lại nhíu mày nói: "Thế nào, Hương Vũ, bây giờ con theo nam nhân kia không quan tâm người làm nương như ta sai. Con còn ngóng trông hắn trở về, ở cùng hắn?"

Công chúa Kỳ Nhã nhắc đến chuyện này, Hương Vũ suýt nữa muốn khóc, nàng cúi đầu xuống trầm mặc một hồi mới nói: "Nương, không phải hắn không quan tâm con, sau đó hắn vẫn luôn tìm con."

Công chúa Kỳ Nhã: "Hắn tìm con làm gì, làm thiếp làm nha hoàn à?"

Hương Vũ vội vàng giải thích: "Không phải, hắn muốn tìm con về để cưới con, hắn chưa từng cưới qua ai khác. Hắn còn nghĩ con mất rồi nên làm mộ gió cho con, hắn nghĩ con là thê tử đã mất mà đối đãi."

Công chúa Kỳ Nhã: "Hừ, con sống tốt lành như thế mà hắn lại lập mộ gió cho con?"

Hương Vũ: "Nhưng mà nương, rốt cuộc hắn vẫn là cha ruột của Nhã Đạt. Nhã Đạt đã ba tuổi rồi, thật ra trong lòng thằng bé luôn ngóng trông có phụ thân! Nương không nhìn thấy phụ tử bọn họ ở chung, nhìn thấy tình cảnh đó, sao con có thể đành lòng để Nhã Đạt rời xa phụ thân?"

Công chúa Kỳ Nhã thở dài: "Nữ nhi khờ của ta, làm nương cũng không phải muốn dùng gậy đánh uyên ương. Tên họ Hoắc đó muốn cưới con cũng được, nhưng mà nhất định hắn phải biểu hiện thành ý ra, không phải hắn nói dăm ba câu dỗ dành con thì ta sẽ gả nữ nhi cho hắn, con nói có đúng hay không?"

Hương Vũ nghe thế thì giật mình, tất nhiên là cảm thấy cũng đúng.

Công chúa Kỳ Nhã: "Mau đi cùng ta, tên họ Hoắc kia bố trí nhân mã ở gần đây, ta phái người qua cũng chỉ kéo dài thời gian thôi. Nếu bây giờ con không đi sẽ không kịp nữa."

Hương Vũ nghiến răng một cái, không nói gì nữa, đi theo nương của mình.

Nàng cảm thấy nương nói cũng đúng, đương nhiên nương sẽ không hại nàng.

***

Dù thế nào Hoắc Quân Thanh cũng không nghĩ tới, trong trang viện của hắn nhưng người sống sờ sờ lại không thấy.

Quả thật hắn chưa từng phòng tùy, tuy ở gần trang viện có đám nhân mã nhưng mà cũng không nhiều.

Dù sao nơi này cũng ngoài thành Yến Kinh, dưới ban ngày ban mặt, ở trạch viện riêng của An Định quốc công, thái bình thịnh thế, còn không đến mức ban ngày trộm cướp có thể ngang nhiên đi vào biệt trang của hắn.

Nhưng mà như thế lại chẳng thấy Hương Vũ đâu.

Sau khi cha con hai người nhìn nhau một phen, Nhã Đạt lên tiếng nói trước: "Nương con đâu? Có phải người xấu bắt cóc nương con rồi?"

Nhã Đạt nghĩ về việc này, lại bắt đầu hoài nghi Hoắc Quân Thanh: "Cha, có phải cha lén giấu nương của con rồi không!"

Sắc mặt Hoắc Quân Thanh tái xanh, cười lạnh một tiếng, lúc này sai người nhanh chóng điều tra các nơi, cũng nhanh chóng phong bế các quan đạo tiến về thành Yến Kinh. Sau khi bố trí xong những việc này, hắn lại sai người dẫn một người đến.

Người đến mặc trang phục màu trắng, lại là Bạch Giản.

Thì ra ngày đó sau khi Hương Vũ rời đi, Bạch Giản vẫn luôn đi theo, cũng có mấy lần âm thầm ra tay giúp đỡ, lúc đó mới giữ cho Hương Vũ lên đường bình an. Sau đó, Hương Vũ bị người tìm được, nàng mới không tiếp tục đi theo mà canh giữ ở nơi xa, cố tình bày ra nghi trận, thiết lập manh mối tiếp tục lừa dối Hoắc Quân Thanh.

Ở nước Đại Chiêu, Hoắc Quân Thanh có thế lực ngập trời, tìm người vốn chỉ cần ra lệnh. Nhưng vấn đề nằm ở Bạch Giản này đây, nàng vốn là cao thủ được Hoắc Quân Thanh một tay bồi dưỡng được lên, đương nhiên biết được bản lĩnh tìm người của Hoắc Quân Thanh, cũng biết ứng đối thế nào. Vì thế nàng bày các loại nghi trận, lại có thể lừa gạt Hoắc Quân Thanh, đến mức Hương Vũ bị công chúa Kỳ Nhã mang đi.

Hoắc Quân Thanh nhiều lần tìm người không có kết quả, đương nhiên hiểu rõ có cao nhân ở đó bảo vệ Hương Vũ mà cản trở, cuối cùng bắt được Bạch Giản. 

Bạch Giản bị Hoắc Quân Thanh bắt được quỳ ở nơi đó thỉnh tội, truy cứu nguyên do, nhưng mà lúc trước Hoắc Quân Thanh giao Bạch Giản cho Hương Vũ. Nếu hắn đã đưa rồi thì Bạch Giản sẽ không nhận hai chủ.

Bạch Giản quỳ ở nơi đó, giọng nói hùng hồn mà nói: "Bạch Giản cảm tạ hầu gia đã đào tạo, nhưng bây giờ chủ nhân của Bạch Giản chỉ có Hương phu nhân, chỉ thuần phục Hương phu nhân."

Hoắc Quân Thanh cũng không làm khó Bạch Giản, quả thật hắn đã đưa Bạch Giản cho Hương Vũ, Bạch Giản trung thành với Hương Vũ cũng không có sai.

{Truyện được Edit & Đăng tại Yeungontinh.vn}

Hắn chỉ muốn đạt được nhiều tin tức từ trong miệng Bạch Giản, sau đó, sau các loại hình phạt, suýt nữa Bạch Giản đã mất nửa cái mạng. Sau khi Bạch Giản cửu tử nhất sinh, Hoắc Quân Thanh chỉ xác nhận một điểm: Hương Vũ rời đi đúng là bởi vì hắn không có suy nghĩ muốn cưới nàng, nàng muốn gả cho hắn.

Khi biết được điều đó, hắn buông tha Bạch Giản, tha cho Bạch Giản một cái mạng.

Hoắc Quân Thanh nhìn Bạch Giản, vẻ mặt sâu xa khó hiểu.

Bạch Giản cũng không dám nói chuyện, ba năm trước bị trọng hình, tay trái của nàng chỉ còn lại ba ngón, nhưng nàng vẫn quỳ ở đó, sống lưng thẳng tắp.

Sau khi Hoắc Quân Thanh trầm mặc hồi lâu mới chậm rãi nói: "Năm đó người mang Hương Vũ đi Bắc Địch lại trở về."

Sau khi Hoắc Quân Thanh điều tra thì cũng biết chung chung, gần đây người Bắc Địch có xuất hiện gần đây. Về phần liên quan giữa những người kia và sứ đoàn quan hệ Bắc Địch thì đang đợi điều tra.

Bạch Giản nghe lời này, vẻ mặt hơi chấn động nhìn về phía Hoắc Quân Thanh.

Trong mắt Hoắc Quân Thanh lộ vẻ lạnh lẽo.

Xem ra hướng điều tra của hắn cũng không sai, năm đó người mang Hương Vũ đi là người Bắc Địch.

Lần này cũng như thế.

Hắn sai người dẫn Bạch Giản đi, lúc này thay đổi triều phục dẫn theo nhi tử Nhã Đạt đi vào trong cung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.