Xuyên Thành Mẹ Kế Nữ Chủ

Chương 9: Dường như ngực trở nên lớn hơn



Ngày xuân trong hậu hoa viên ánh nắng chói chang, chiếu mọi thứ trước mắt trở nên đặc biệt rõ ràng.

Tóc tiểu cô nương hơi rối, vài sợi tóc rối ẩn hiện màu vàng dưới ánh mặt trời. Da thịt nàng vừa mịn vừa trắng như tuyết, như là hơi có chút long lanh trơn bóng, tỏa ra ánh sáng óng ánh. Đôi mắt đen của nàng trong suốt trong vắt, dường như chứa đựng tất cả ánh nắng trên thế gian này.

Nhưng mà một cô nương như thế lại nâng ngực mình lên, hơi ngửa mặt, cắn môi, cứ nhìn chằm chằm vào hắn như thế.

Gió nhẹ thoảng qua mặt cùng với dương liễu mang theo hương hoa xông vào mũi, điều này khiến cho cảnh trước mặt càng có vẻ xinh đẹp mềm mại.

Yết hầu của Hoắc Quân Thanh khẽ nhúc nhích, vẻ mặt lạnh lùng: "Đụng hư rồi?"

Trong lòng Hương Vũ đang cuồng loạn.

Nàng nhớ đến lời Nguyệt Tinh nói tối hôm qua, phải dựa dẫm, dựa dẫm người có tiền có thể, nhưng nàng lại không dám dựa dẫm hầu gia. Hầu gia đáng sợ như thế, sao nàng có thể dựa dẫm ngài ấy.

Nhưng mà bây giờ chẳng có cách nào cả, con chó đen ăn thịt người ở bên cạnh đang thở hồng hộc nhìn nàng chằm chằm, hầu gia lại còn ép hỏi rốt cuộc nàng muốn làm gì. Rơi vào bước đường cùng, nàng chỉ có thể cố gắng một lần, dựa dẫm một lần.

Hương Vũ cắn môi gật đầu, giọng nói nho nhỏ mà nói: "Đêm qua nô tỳ lăn qua lăn lại ngủ không ngon, vô cùng đau đớn, sợ là bị đụng hư rồi..."

Hoắc Quân Thanh: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"

Hương Vũ dè dặt liếc nhìn hắn một cái, lấy dũng khí nói: "Là hầu gia đụng."

Hoắc Quân Thanh nghe vậy đột nhiên hiểu ra.

Hôm qua ở trước giàn nho, hắn không đề phòng đột nhiên nàng quay lại, lúc ấy nàng lập tức đụng vào. Mặc dù cách lớp quần áo nhưng hắn có thể cảm giác được xúc cảm mềm mại kia, cũng không tính là nhỏ.

Đôi mắt của Hoắc Quân Thanh trở nên sâu xa, trầm ngâm một lát rồi nói: "Nếu như thế thì ngươi muốn thế nào?"

Thật ra khi Hương Vũ quyết định dựa dẫm vào vị hầu gia này thì chỉ trong một phút bốc đồng. Mà nói lại, mọi chuyện rõ ràng, sự tức giận trong lòng nàng cũng biến mất, nàng cũng không còn cách nào khác.

Bây giờ nàng nghe hầu gia lại hỏi nàng "Muốn thế nào", nàng cảm thấy không thể tin được.

Đây là ý gì, chẳng lẽ nói vậy là có thể dựa dẫm được rồi?

Nàng thật sự có thể chứ...

Trái tim nhỏ bé của Hương Vũ trở nên kích động.

Thế là Hoắc Quân Thanh nhìn thấy trong ngày xuân tươi đẹp dịu dàng, trong đôi mắt đen nhánh trong suốt của tiểu cô nương lộ vẻ vui sướng không ngờ và ánh sáng khát vọng. Thậm chí nàng còn liếm bờ môi, dè dặt hỏi: "Ý của hầu gia là nô tỳ muốn gì thì hầu gia cũng đáp ứng?"

Nàng vô cùng kích động, đến mức nói chuyện cũng không thể trôi chảy.

Con báo ở dưới chân kia có bộ lông như gấm đen phát ra ánh sáng dưới ánh mặt trời, Hoắc Quân Thanh đứng chắp tay, áo bào rộng lớn khẽ lay động trong gió.

Trong mắt hắn hiện lên ý cười: "Ngươi cứ việc nói, bản hầu đã đụng vào nơi đó của ngươi..."

Ánh mắt hắn như có như không lướt qua chỗ kia của tiểu cô nương, bởi vì nàng che ngực lại nên nó lộ ra, kết hợp với xúc cảm hắn chạm vào khi ấy, dáng vẻ của tiểu cô nương này rất đẹp, vô cùng động lòng người.

Rốt cuộc hắn nhàn nhạt nói: "Đương nhiên bản hầu sẽ chịu trách nhiệm."

Lời này vừa nói ra, đôi mắt của Hương Vũ gần như phát sáng: "Thật sao? Hầu gia không lừa gạt nô tỳ chứ?"

Vẻ mặt Hoắc Quân Thanh nhàn nhạt: "Đó là đương nhiên."

Hương Vũ căng thẳng nuốt nước bọt, ngửa mặt lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hầu gia uy nghiêm cao lớn ở trước mắt, cuối cùng khẽ nói: "Vậy hầu gia, hầu gia có thể..."

Ánh mắt Hoắc Quân Thanh nhìn vào chỗ khác, lúc này gió xuân thổi nhẹ, hương hoa thoang thoảng, khí tức ngây ngô xinh đẹp của tiểu cô nương dường như đâm chồi nhỏ.

Nhưng vào lúc này, hắn nghe thấy tiểu cô nương: "... Thưởng cho nô tỳ ít bạc vụn?"

?

Hoắc Quân Thanh cảm thấy có thể là gió quá lớn, hắn nghe lầm.

Hắn nhìn về phía tiểu cô nương.

Trong lòng tiểu cô nương đầy khát vọng nhìn Hoắc Quân Thanh, khẽ nói: "Hầu gia, không cần nhiều quá, chỉ một chút là được... Đủ cho nô tỳ mua thuốc chữa bệnh là được rồi..."

Đương nhiên tốt nhất là thêm nhiều một chút! Nhiều đến mức nếu nàng gả cho nam nhân nghèo thì cũng có thể sống tốt lành qua ngày! Nhiều đến mức nàng có thể nuôi sống hài tử trong tương lai!

Vẻ mặt của Hoắc Quân Thanh dẫn trở nên lạnh lùng, ánh mắt sắc bén nhìn tiểu cô nương. Hắn có thể thấy được nàng không hề nói dối, càng không lấy tiến làm lùi, nàng thật lòng muốn chút "Bạc vụn".

Hoắc Quân Thanh nhìn nàng với tâm trạng phức tạp, một câu cũng không muốn nói.

Nhưng mà Hương Vũ nhìn thấy dáng vẻ này lại lập tức thất vọng.

Nàng nghi hoặc cắn môi, dè dặt hỏi: "Hầu gia, hầu gia muốn trốn nợ sao..."

Vừa rồi rõ ràng nói hay lắm, sao mà chút bạc vụn cũng không muốn thưởng đây, tốt xấu gì cũng phải cho nàng mua thuốc xem bệnh chứ!

Nhưng mà nàng vừa nói được một nữa cũng không dám nói tiếp.

Nàng có thể cảm giác được hầu gia không vui.

Mặc dù bề ngoài không nhìn ra, nhưng lúc này hầu gia hất vạt áo cũng có vẻ không vui, chứ đừng nói đến con chó hoang màu đen to lớn kia đang nhìn nàng chằm chằm, nhe răng trợn mắt với nàng!

Hương Vũ co rúm lại, ủy khuất chép miệng, nàng cố gắng khống chế xúc động muốn khóc, khẽ nói: "Nô tỳ sai rồi, nô tỳ không cần bạc vụn nữa..."

Đột nhiên Hoắc Quân Thanh lại nói: "Sẽ cho ngươi bạc, ngươi không cần ủy khuất như thế."

Sau khi nói xong, hắn xoay người rời khỏi.

Con chó đen lớn kia xông về phía nàng nhe răng, sau đó cũng vội vàng chạy theo chủ nhân.

Hương Vũ ngây ngốc quỳ ở nơi đó, nhớ đến hơi thở nóng hổi mà con chó đen lớn kia phun lên mặt mình, trong lòng nàng còn sợ hãi.

Sau khi nàng đứng ngốc ở nơi đó một lúc, cuối cùng cũng thu lại tâm trạng của mình.

Nàng nghĩ vừa rồi hầu gia không để chó lớn ăn nàng chắc là buông tha cho nàng rồi.

Trong hầu phủ có nhiều nha hoàn nô bộc như thế, nàng chỉ là một nha hoàn nho nhỏ, có lẽ ngày mai hầu gia sẽ quên nàng thôi. Cho nên nàng có thể giả vờ nàng chưa từng chọc giận hầu gia, tiếp tục an phận nghĩ cách tìm nam nhân.

Mà nam nhân, chỉ có một mình Nhị Cẩu Tử.

Hương Vũ thở sâu đi về phía cổng trong, nàng muốn đi tìm Nhị Cẩu Tử.

Ai biết còn chưa đi đến cửa trong, nàng chỉ thấy Nhị Cẩu Tử theo Vương quản sự đi dọc theo hoa viên đi vào trong. Nàng nhìn thấy Nhị Cẩu Tử, đương nhiên hai cha con Nhị Cẩu Tử cũng nhìn thấy nàng.

Còn cách một hành lang, Vương quản sự nhìn về phía Hương Vũ cách đó không xa, ông ta đã thấy thân hình nhỏ nhắn mềm mại quyến rũ kia, chỉ nhìn chiếc bóng đã thấy đẹp mắt. Ông ta khẽ hỏi con trai mình: "Đây là tiểu nha đầu mà còn từng nhắc đến sao?"

Nhị Cẩu Tử cười lấy lòng: "Cha, chính là nàng ấy. Nàng tên là Hương Vũ, người đơn thuần lại khéo tay, lần trước con cho nương chiếc hầu bao kia là do chính nàng thêu đấy!"

Thật ra ban đầu Vương quản sự cũng không quá vui, tiểu cô nương này quá xinh đẹp, không giống như bọn gia nô như bọn họ có thể nuôi được. Nhưng nhớ tới hầu bao, phu nhân mình khen không dứt lời, xem ra tiểu cô nương này quả thật khéo tay.

Nàng ta có thể thêu đẹp như thế chắc là tính cách cũng yên phận, trái lại có thể nhìn một chút.

Ông ta khẽ vuốt cằm: "Trông dáng vẻ cũng không tệ, tay cũng khéo, mặc dù thân phận thấp một chút nhưng cũng được. Lát nữa cha sẽ xem tính cách của nàng ta, nếu tính cách không tệ thì cha sẽ không quan tâm mà nhắc với hầu gia, để định chuyện này cho hai con."

Nhị Cẩu Tử nghe xong thì lập tức vui vẻ, nhìn tiểu Hương Vũ cách đó không xa, hắn thích đến nỗi xoa tay.

Vương quản sự nhìn thấy hôn sự của nhi tử cũng đã bàn xong một nửa, lắc đầu nói: "Thôi con đi qua đó nói với nàng ta vài câu đi, để một mình cha đi gặp hầu gia đáp lời."

Hôm nay, đột nhiên hầu gia sai người gọi ông ta qua, lúc này ông ta mới vội vàng dắt nhi tử cùng đi đến. Ông vốn muốn cho nhi tử lộ mặt trước mặt hầu gia, ai biết lại gặp tiểu nha hoàn này.

Nhị Cẩu Tử vui vẻ, cảm tạ cho mình một phen, lúc này mới chạy tới tìm Hương Vũ.

Hương Vũ đã thấy từ sớm, nàng muốn đi qua chào Vương quản sự một chút nhưng da mặt mỏng, ngại đi qua. Bây giờ thấy Nhị Cẩu Tử đúng là hiểu tâm ý của mình.

Thật ra trước kia Hương Vũ không thích Nhị Cẩu Tử mấy, nàng cảm thấy Nhị Cẩu Tử, người cao gầy như cây gậy trúc, không có gì đặc biệt.

Nàng vẫn thích Trần Trung hơn, khỏe mạnh có sức, làm việc có kỹ năng, dù sao tốt xấu gì cũng giống A Phúc ở hậu hoa viên đó.

Nhưng nàng không được chọn, chỉ còn lại Nhị Cẩu Tử.

Nàng quyết định cố gắng thích nam nhân cao gầy này.

Nàng nhìn Nhị Cẩu Tử cao gầy ở trước mắt, đôi mắt trở nên mềm mại: "Nhị Cẩu Tử ca ca..."

Đây đã là người ca ca thứ ba rồi, nếu lại không thành nữa nàng thật sự chỉ có thể vừa nằm trên đất vừa khóc.

Nhị Cẩu Tử nghe được giọng nói ngọt ngào dịu dàng "Nhị Cẩu Tử ca ca", lập tức thân thể cứng đờ, suýt chút nữa đã ngã sấp xuống.

Đương nhiên là hắn thích Hương Vũ, trước đó nói chuyện với Hương Vũ, Hương Vũ luôn luôn hơi tránh né, hắn còn sợ trong lòng Hương Vũ không có mình. Hắn còn từng nghĩ ngộ nhỡ nàng không bằng lòng thì mình phải nói thế nào.

Không nghĩ đến bây giờ nàng lại mở miệng gọi hắn là Nhị Cẩu Tử ca ca.

Nghe tiếng Nhị Cẩu Tử ca ca này thân thiết đến mức nào chứ.

Trong lòng Nhị Cẩu Tử vô cùng vui sướng, nếu như có đuôi thì chắc chắn hắn sẽ phe phẩy một cái.

"Hương Vũ muội muội." Nhị Cẩu Tử vò đầu, ngượng ngùng cười: "Muội đi đâu thế? Sao lại ở đây một mình?"

"Vừa rồi đi theo tiểu thư qua chỗ hầu gia tặng đồ, lúc trở về tiểu thư đi qua thiếu gia, muội lại không muốn đi nên tìm lý do từ chối. Cũng là tiểu thư tốt, vậy mà cũng không trách muội." Hương Vũ nói rõ cho Nhị Cẩu Tử nghe.

"Thế sao?" Nhớ đến thiếu gia, trong lòng Nhị Cẩu Tử thầm nghĩ: "Hương Vũ muội muội, sao muội lại không muốn đi qua chỗ thiếu gia sao? Không phải từ nhỏ muội đã quen biết thiếu gia sao?" 

Đây là nghi ngờ trong lòng của hắn.

Hắn cảm thấy Hương Vũ quá đẹp, mà thiếu gia lại thường xuyên đi đến chỗ tiểu thư, cũng quen thân với mấy người Hương Vũ. Hắn cảm thấy dường như thiếu gia có tình ý với Hương Vũ?

"Nhị Cẩu Tử ca ca, ca nói gì đó! Thân phận của muội chỉ là một nha hoàn thôi, sao có thể quen thân với thiếu gia được. Đó là thiếu gia cao cao tại thượng, không phải là loại người giống chúng ta. Trước kia muội còn nhỏ không hiểu chuyện thì cũng thôi đi, bây giờ lớn rồi đương nhiên cũng có chừng mực. Đừng nói muội không đi theo tiểu thư qua đó, dù cho đi qua thì cũng là tiểu thư và thiếu gia nói chuyện, muội đứng ở một bên hầu hạ."

Hương Vũ nghe Nhị Cẩu Tử nói lời này đã biết hắn lo nghĩ, nên lúc này nàng vội vàng giải thích một phen, nhất định phải đánh tan nỗi lo của hắn.

Dù sao đi nữa nàng không thể có quan hệ dính líu với thiếu gia được, ngộ nhỡ người khác thật sự nghĩ nàng muốn làm thiếp của thiếu gia, vậy thì cho dù nàng nhảy sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được. Cho nên Hương Vũ cố gắng chối bỏ, miệng nhỏ nói liên hồi, phủi sạch được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.

Nhị Cẩu Tử nghe lời này, mở miệng là "Chúng ta", cũng đã đẩy thiếu gia ra thật xa, hắn lập tức hiểu rõ, trong lòng mừng thầm. Nhưng mà hắn vẫn còn hơi nghi hoặc: "Hương Vũ muội muội, ta đã hiểu tâm tư của muội, nhưng mà ta không rõ, muội..."

Hương Vũ nhìn Nhị Cẩu Tử trước mặt, nhìn thật kỹ, gương mặt gầy gò này cũng xem như tuấn tú, nhìn nhiều cũng không khó nhìn, ngược lại vô cùng đẹp mắt.

Nàng càng nhìn càng thích, vội nói: "Nhị Cẩu Tử ca ca, ca có gì thì hãy nói đi, giữa chúng ta còn có gì không thể nói chứ?"

Hương Vũ có gương mặt xinh đẹp, nói chuyện muốn ngọt bao nhiêu có ngọt bấy nhiêu, đương nhiên đã dỗ tới Nhị Cẩu Tử này không biết làm sao mới tốt.

Hắn nhìn qua Hương Vũ, thậm chí cảm thấy Hương Vũ gần như trở thành vợ hắn.

Hắn đỏ mặt, rốt cuộc vẫn hỏi: "Hương Vũ, tất cả mọi người đều nói muội xinh đẹp, nói tiểu thư cũng không xinh đẹp bằng muội, muội đẹp như thế muốn làm thiếp của thiếu gia chẳng phải việc rất dễ dàng sao. Hoặc là sau này tiểu thư xuất giá, vị trí thiếp thất cũng không thiếu muội được, muội chưa từng nghĩ qua những chuyện này sao?"

Hương Vũ vội vàng lắc đầu khoát tay, nghiêm túc mà nói:: "Nhị Cẩu Tử ca ca, sao ca lại nói như thế? Dù cho muội phải gả cho gà cho chó thì cũng muốn  được danh chính môn thuận làm chính thế, sao có thể làm thiếp cho người ta được. Dù cho phú quý thì muội cũng không làm thiếp!"

Nhưng là lời nói để gạt Nhị Cẩu Tử thôi, nhưng cũng là lời thật lòng của nàng. Bởi vì dùng quá sức, nên nàng nói đến gương mặt cũng đỏ bừng.

"Nếu muội muốn một lòng gả cho thiếu gia làm thiếp thì sao lại trốn tránh thiếu gia chứ! Nhị Cẩu Tử ca ca, ca nghĩ như thế thì xem như muội nhìn lầm ca rồi. Thôi, muội cũng không muốn nói nữa!"

Nói xong, Hương Vũ quay người muốn đi.

Nhị Cẩu Tử thấy vậy thì luống cuống, vội vàng giữ nàng lại. "Hương Vũ muội muội, muội đừng nóng giận, đều là ta nói sai, là ta không tốt được chưa?"

Đương nhiên Hương Vũ không muốn đi thật.

Trên thực tế nếu Nhị Cẩu Tử không kéo nàng lại, vậy có lẽ nàng sẽ hối hận đến xanh ruột mất.

May mắn, may mắn.

Nhưng mà Hương Vũ lại quyết định kiêu ngạo một phen, nàng cụp mắt không nói lời nào.

Nhị Cẩu Tử thấy vậy thì sốt ruột, giống như một con chó vàng nôn nóng đảo quanh Hương Vũ, muội muội dài muội muội ngắn, nói ngọt dỗ dành một phen, cuối cùng trong lòng Hương Vũ cũng dễ chịu hơn.

Nàng nhếch môi cười, nhìn Nhị Cẩu Tử: "Nhị Cẩu Tử ca ca, thật ra muội không giận ca, chỉ cảm thấy ca không tin muội, trong lòng muội rất khó chịu."

Nhị Cẩu Tử: "Muội muội ngoan, sao ta không tin muội được! Chỉ là bình thường... Thôi, thôi không nói bình thường thế nào nữa. Hôm nay muội đã nói những lời này với ta, ca ca hận không thể móc trái tim mình cho muội."

Hương Vũ nghe vậy thì trong lòng nở hoa, lại nhìn gương mặt gầy gò của Nhị Cẩu Tử, thật sự còn anh tuấn, anh minh thần võ, đẹp mắt hơn trong bức tranh nhiều!

Hai người lập tức ta một câu ca ca, ngươi một câu muội muội, nói chuyện vô cùng tình cảm. Bọn họ chỉ còn thiếu phá lớp giấy cửa sổ kia, mặt đỏ tai nóng nhìn nhau. Nếu như không phải vừa lúc có người đi qua, chỉ sợ sẽ lập tức nắm tay nhỏ rồi.

Sau khi hai người tách ra, Hương Vũ trở về nghĩ đến lời nói của Nhị Cẩu Tử ca ca, nàng thật sự vừa cảm động lại xúc động.

Trước đó còn muốn chọn A Phúc hoặc là Trần Trung, chưa từng nghĩ Nhị Cẩu Tử ca ca mới là người thật lòng nhất với nàng. Người nam nhân thế này dù cho có gầy gò thì nàng vẫn thích!

Cũng không bàn đến việc hắn là con trai của Vương quản sự, nàng gả cho hắn thì không cần lo ăn mặc nữa.

Hương Vũ càng nghĩ càng thấy quá tốt, cảm thấy cuối cùng nàng không cần lo âu nữa rồi, đêm nay có thể ngủ ngon giấc rồi.

Mà lúc này, cha của vị hôn phu hiền lành của Hương Vũ, Vương quản sự đang nơm nớp lo sợ bước vào thư phòng của hầu gia.

Ông không hiểu, rõ ràng lúc nãy đã nói hết rồi, nên bàn giao cũng bàn giao, sao đột nhiên hầu gia lại sai người gọi ông trở lại? Là ông đã nói chỗ nào không tốt không đúng sao?

Vương quản sự tỏ vẻ sợ hãi.

Hầu gia hỉ nộ vô thường, cũng không dễ dàng sống chung.

Ông nơm nớp lo sợ đứng ở nơi đó, chờ hầu gia lên tiếng.

Qua một lúc lâu, cuối cùng ông cũng nghe được tiếng của hầu gia: "Con của ngươi là Nhị Cẩu Tử sao?"

Vương quản sự liên tục gật đầu: "Vâng vâng vâng!"

Hầu gia hơi gật đầu, sau đó lạnh nhạt nói: "Tuổi cũng không nhỏ, cũng nên định ra một mối hôn nhân tốt."

Trong lòng Vương quản sự càng không hiểu thế nào, đành phải liều mạng gật đầu: "Cũng không nhỏ, còn chưa định hôn. Nô tài đang nghĩ cho hắn cưới thê tử để buộc hắn lại!"

Lúc Vương quản sự nói đến đây, ông lại nhớ đến tiểu nha hoàn Hương Vũ kia.

Nếu như nhi tử thích, vậy thì đành phải thuận theo, mặc dù ông không hài lòng lắm.

Đang suy nghĩ, đột nhiên cảm thấy ánh mắt hầu gia nhìn ông mang theo vài phần lạnh lùng, tim ông lập tức run lên.

Ông nói sai sao?

Hoắc Quân Thanh cong môi, lại lạnh nhạt nói: "Mấy ngày trước, có bằng hữu từ Tịnh Châu phủ tới, có đứa mấy nữ tử tài mạo đầy đủ tới, bảo Nhị Cẩu Tử chọn một thê tử đi."

A?

Vương quản sự không dám tin.

Ông biết mấy nữ tử kia, bọn họ đều là nữ tử xinh đẹp tài hoa thượng đẳng, cho hầu gia làm tiểu phu nhân cũng đủ chuẩn, hầu gia lại muốn thưởng để làm thê tử cho nhi tử ông?

Vương quản sự vui mừng không thể kiềm chế được, liên tục gật đầu: "Đa tạ hầu gia!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.