Bên trong tân phòng, dưới ánh nến làm lộ ra trướng tỏa ra ánh sáng lung linh đỏ chót. Tất cả đều giống như giấc mộng màu đỏ, mà trong giấc mộng xinh đẹp kia, Hương Vũ thấy được người quen thuộc đến mức làm cho người ta run sợ.
Nàng bắt đầu hơi không dám tin tưởng, chớp đôi mắt đẫm lệ kinh ngạc nhìn qua, đôi môi đỏ bừng run rẩy nhưng lại không dám gọi.
Hoắc Quân Thanh cũng mấy ngày chưa gặp nàng, đương nhiên vô cùng nhớ nhung. Lúc này thấy nàng tháo mũ đội rườm rà lộng lẫy mà rưng rưng bối rối nhìn hắn, tất nhiên hắn thương tiếc, lại sợ sự xuất hiện đột ngột của mình hù nàng nên cố hạ giọng mà nói: "Hương Vũ, là ta."
Hương Vũ nghe thấy giọng nói này thì cuối cùng cũng hiểu rõ, đây không phải là mộng, là sự thật.
Ngay tức khắc đôi chân nàng mềm nhũn, suýt nữa quỳ xuống nhào về phía Hoắc Quân Thanh.
May mà tay mắt Hoắc Quân Thanh lanh lẹ đỡ lấy nàng, thân thể vững vàng ôm nàng vào lòng.
Cánh tay cứng rắn của Hoắc Quân Thanh ôm chặt nàng, Hương Vũ nhào vào trong ngực hắn khóc lớn, khóc lớn đến không thành tiếng: "Ta nghĩ là ta phải gả cho người khác, ta nghĩ là ta không còn được gặp lại hầu gia nữa..."
Hoắc Quân Thanh thấy nàng khóc to thì nhớ đến những chuyện lúc trước, cũng vô cùng xúc động, nhưng mà rốt cuộc hắn vẫn dỗ dành nàng mà nói: "Đừng sợ, sau này mỗi ngày ta sẽ chăm sóc nàng, bây giờ nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, chúng ta không rời xa nhau nữa."
Hắn nói xong thì cúi đầu hôn lên mắt nàng, đôi mắt kia vốn tinh tế xinh đẹp, bây giờ vì nàng khóc mà đỏ ửng lên, màu đỏ giống như hoa đào nở trên đầu cành đón mưa, kiều diễm ướt át làm cho người ta thương tiếc.
Hoắc Quân Thanh khẽ hôn lên mắt nàng, đuôi lông mày kia, lông mi ướt át kia, khẽ nói: "Hương Vũ đừng khóc, trách ta không nói rõ với nàng, nhưng mà chuyện này cũng bất ngờ, vẫn không có cơ hội nói với nàng. Nương của nàng bất mãn với ta, nàng cũng biết đó."
Hương Vũ dần ngừng khóc, chui vào ngực ôm eo hắn, trầm giọng hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, không phải nói gả ta cho người khác sao, sao lại là ngài?"
Đầu ngón tay của Hoắc Quân Thanh khẽ vuốt gò má nàng, giọng nói ầm áp: "Bây giờ ta đã đổi thành tên một chữ Tân thôi, nguyên quán Bắc Lăng, không cha không mẹ, lẻ loi một mình cũng chưa từng hôn phối, được hoàng thượng ban đại ân chọn ta làm phò mã tứ hôn cho nàng."
A?
Đương nhiên Hương Vũ không thể tin được: "Nhưng mà, nhưng mà như thế thì tước vị của ngài đâu, đất phong của ngài đâu? Không phải ngài mất tất cả rồi sao?"
Vì thế hắn còn gì chứ?
Hoắc Quân Thanh ngày xưa chiến công hiển hách danh chấn triều đình, đất phong màu mỡ, che chở tử tôn, tất cả mọi thứ, tất cả đều không còn?
Hoắc Quân Thanh nhướng mày cười khẽ, nhìn nàng khẽ nói: "Đúng, bây giờ ta chẳng còn gì cả, chỉ có bàn tay trắng thôi, ăn bữa này không còn bữa sau. Hương Vũ công chúa chê ta sao?"
Hương Vũ nghe lời này thì gần như rơi lệ: "Sao ta ghét bỏ hầu gia được, ta nào có tư cách ghét bỏ hầu gia, ta chỉ là..."
Chẳng qua là cảm thấy hắn vì nàng mà từ bỏ nhiều như thế, trong lòng nàng khó chịu.
Hoắc Quân Thanh ôm nàng cười: "Sau này gọi ta là Hoắc Tân, cuộc sống của Hoắc Tân sẽ dựa vào công chúa, mong rằng công chúa thiện đãi."
Hương Vũ nhớ ngày xưa hắn tôn quý thế nào, kiêu ngạo ra sao, bây giờ lại nói ra lời này. Trong phút chốc trong lòng nàng chua xót không thôi, ôm hắn gần như bật khóc.
Đem tân hôn này, hai người cứ ôm nhau như thế, lại không có làm chuyện vợ chồng mà nói đến nửa đêm.
Hoắc Quân Thanh ôm Hương Vũ nói những chuyện xảy ra gần đây. Một là công chúa Kỳ Nhã vốn không chịu hắn, phải muốn Hoắc Quân Thanh trả giá đắt để tỏ thành ý. Hai là Hoắc Quân Thanh có thân phận cha nuôi của thiên tử, cũng không thể nào cưới muội muội của thiên tử, vì chuyện này nên bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ tước vị đất phong, lấy thân phận khác để làm phò mã của Hương Vũ.
Hắn ôm Hương Vũ, ngược lại nghĩ thoáng ra: "Đất phong này của nàng vừa lúc cạnh bên Định Viễn phủ, đây cũng là nhạc mẫu đại nhân nghĩ kỹ. Sau này trên đời không có Định Viễn hầu nữa, chút đất phong của Định Viễn phủ cũng sẽ hợp nhập vào đất phong của nàng. Hai phu thê chúng ta phụ xướng phu tùy, công chúa hạ lệnh thì phò mã ta đây sẽ cống hiến sức lực vì nàng quản lý đất phong."
Hương Vũ nghe hắn nói đến tương lại thì vô cùng thích thú, nhưng mà cuối cùng có hơi kiêng kị: " Nhưng mà, chẳng phải sau này ngài không thể gặp người, cũng không thể đến thành Yến Kinh. Nếu để người khác nhận ra thì phải làm sao bây giờ?"
Hoắc Quân Thanh cười khẽ một tiếng: "Chuyện này có là gì? Bây giờ ta không phải là Hoắc Quân Thanh, ta chính là Hoắc Tân, dù cho dáng vẻ giống Hoắc Quân Thanh thì cũng là Hoắc Tân. Chẳng lẽ bọn họ có thể nghi ngờ thân phận phò mã của ta sao?"
Hương Vũ khẽ giật mình, sau đó hoàn toàn hiểu rõ.
Hắn ỷ vào không ai dám khiêu chiến thân phận Hoắc Quân Thanh, dù sao ngươi nhận cũng phải nhận, không nhận cũng phải nhận. Đây chính là Hoắc Tân, ai dám nói là Hoắc Quân Thanh, người đó sẽ làm thiên tử không vui.
Nàng nghĩ lại, cũng không nhịn được mà mím môi cười: "Như thế cũng được..."
Hoắc Quân Thanh ôm Hương Vũ: "Không thì thế nào?"
Hương Vũ nghĩ lại, dường như cũng chỉ có một cách như thế.
Thân phận của hai người không thể nào ở cùng nhau được, nhưng nếu nàng từ bỏ thân phận thì nương sẽ không chịu, sẽ càng bất mãn với Hoắc Quân Thanh. Bây giờ Hoắc Quân Thanh từ bỏ thân phận, ít nhiều gì nương cũng sẽ thông cảm một chút, miễn cưỡng xem như vẹn toàn đôi bên.
Đang lúc nói chuyện lại nhắc đến Nhã Đạt, Hoắc Quân Thanh lại nghiến răng: "Vậy mà tiểu tử này lại không nói cho nàng?"
Ngón tay tinh tế của Hương Vũ khẽ ôm eo Hoắc Quân Thanh, lắc đầu: "Không có, thằng bé chỉ nói ta sắp phải lập gia đình, hắn muốn có cha, đây không phải rất tốt sao... Lúc ấy ta cũng không hiểu, chỉ nghĩ là hắn giở tính tình trẻ con, không hiểu chuyện."
Bây giờ nghĩ lại thật ra thằng bé đã sớm biết, chỉ là ý kia nói không rõ mà thôi.
Hoắc Quân Thanh: "Đứa con bất hiếu này, ngày khác."
Hắn vừa nói được một nửa bỗng dưng nhớ tới Kỳ Nhã và thái thượng hoàng, lập tức nuốt lời nói xuống.
Bây giờ hắn không phải Định Viễn hầu uy danh hiển hách, chỉ là một phò mã. Lúc này bất kể thái thượng hoàng hay là công chúa Kỳ Nhã, bọn họ chỉ cần nói một câu thì hắn đành phải thành thật nghe theo.
Nếu như hắn giáo huấn tiểu tử này quá mức, chỉ sợ nhi tử không nghe hắn mà thái thượng hoàng và công chúa Kỳ Nhã đều sẽ bất mãn.
Hoắc Quân Thanh suy nghĩ một chút, lại nhớ tới con nuôi của mình.
Bây giờ cũng chỉ có con nuôi của mình mới có thể dùng một chút.