Mùa hè của Xuân Sơn, cho đến buổi tối tám giờ, bầu trời mới hoàn toàn tối xuống.
Đèn đường đã sớm được bật sáng, nhưng lúc này mới phát huy được tác dụng của mình.
Ánh đèn ấm áp xuyên qua màn cửa màu trắng của cửa sổ đẩy kéo ở lầu cư dân bên cạnh, đi vào trong nhà.
Đây là một căn phòng nho nhỏ, diện tích còn chưa đủ 10m2, trang trí cũng vô cùng đơn giản, một cái đèn trần, tường vôi trắng, một tủ treo quần áo, một cái giường, thêm một bàn học bên cạnh cửa sổ, gần như liếc nhìn một cái có thể nhìn thấy tất cả mọi vật bên trong phòng.
"Mẹ! Mẹ! " Giọng nói của một đứa bé rất nhẹ rất nhỏ, hình như còn có chút run rẩy, từ khẽ cửa chưa đóng kín ở đối diện truyền đến.
Qua mấy giây, một giọng nữ hơi lạnh nhạt đáp lại, "Sao thế?"Giọng nói của đứa bé càng nhỏ, run rẩy nói, "Đã! Đã trễ lắm rồi, mẹ còn chưa ăn cơm! ""Mẹ không đói bụng.
" Giọng nữ vẫn lạnh nhạt.
Mà trong nháy mắt khi cô nói xong, chỉ nghe tiếng "ùng ục~" vang lên, bên trong căn phòng nhỏ, vô cùng rõ ràng.
Bầu không khí có chút lúng túng một cách khó hiểu.
"Con! Con đi mua cơm!" So sánh với vừa rồi, giọng nói của đứa bé hình như đã ít sợ hãi hơn, tiếng bước chân lộc cộc từ từ đi xa.
Rồi sau đó là tiếng mở cửa và đóng cửa.
Rất nhanh trong phòng đã khôi phục yên tĩnh.
Lạc Văn Thư tựa vào trên chiếc giường nhỏ 1m50 đặt sát tường, chậm rãi mở mắt ra.
Bên trong phòng có chút mờ tối, nhưng cũng không ảnh hưởng gì với cô cả.
Cô nhanh chóng quan sát xung quanh, đây là một nơi có hoàn cảnh rất xa lạ, nhưng sau khi tiếp thu trí nhớ của thân thể này, lại làm cho cô có chút cảm giác quen thuộc một cách khó hiểu.
Lạc Văn Thư không phải là người của thế giới này.
Thưở nhỏ cô không cha không mẹ, ăn cơm mọi nhà mà lớn lên, vào lúc bảy tuổi được sư phụ Lạc Minh Tề nhận vào cửa, làm đệ tử cuối cùng.
Sư phụ là chưởng môn Huyền môn, trước đó đã thu ba đệ tử, đều đã học thành tài, là nhân vật quan trọng trong lứa trẻ tuổi của Huyền môn.
Sau đó sư phụ cũng không nhận đệ tử nữa.
Cứ như vậy qua hai mươi mấy năm, bỗng nhiên ông đưa một đứa bé về, trên dưới Huyền môn đều vô cùng chấn động.
Chẳng qua Lạc Văn Thư vào lúc đó, nhỏ nhỏ gầy gầy, lại vừa lúc đến kỳ thay răng, thiếu hai chiếc răng cửa, bộ dạng rất là ngốc nghếch, xấu xí.
Cho nên ai cũng không ngờ được, cô bé vô cùng xấu xí ấy lại là một thiên tài ngàn năm khó gặp.
Lạc Văn Thư nhập môn mười năm, đạt được tu vi sâu không lường được.
Vào năm cô mười tám tuổi, sư phụ Lạc Minh Tề chính thức truyền chức chưởng môn Huyền môn cho cô.
Cả một sảng đường tràn đầy khách khứa, đều là nhân vật quan trọng của Huyền môn, lại không ai có ý kiến gì.
Sư phụ Lạc Minh Tề mong đợi, dưới sự dẫn dắt của Lạc Văn Thư, Huyền môn sẽ leo lên một đỉnh cao mới.
Nhưng không ngờ đến, Lạc Văn Thư còn chưa cầm nóng ấn tín chưởng môn, tối hôm đó sau khi tiếp nhận chức chưởng môn, vừa nhắm mắt mở mắt ra, đã ngoài ý muốn xuyên đến thế giới này.
.