Vì vậy giờ phút này Lý Ngọc Phân đối với Lạc Văn Thư có một loại ỷ lại đặc biệt.
"Em không đi, Tinh Tinh còn đang ở nhà chờ em.
" Lạc Văn Thư lắc đầu một cái, tất nhiên cô cũng biết suy nghĩ trong lòng giờ phút này của Lý Ngọc Phân.
Chẳng qua giây phút nguy hiểm đã qua, chuyện còn dư lại đến bệnh viện là có thể giải quyết được.
Nhưng suy nghĩ đến thân thể của đứa bé Phương Bằng vốn dĩ đã không tốt, vì lý do an toàn, Lạc Văn Thư lại khom người sờ đầu cậu bé một chút, truyền chút linh lực qua, rồi sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Cô nhìn Lý Ngọc Phân trong xe, nhẹ giọng an ủi, "Chị Ngọc Phân, chị tin tưởng em, Bằng Bằng nhất định sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Sau đó nói với Phương Đại Hào ngồi ghế tài xế ở phía trước, "Anh Phương, anh nhớ lái xe chậm một chút, tuyệt đối đừng chạy quá nhanh.
"Lúc này Phương Đại Hào đã bình tĩnh hơn rất nhiều, anh ấy nghe vậy thì gật đầu một cái, "Được, trước tiên anh đưa Bằng Bằng đi bệnh viện, có tình huống gì sẽ liên lạc với em.
"Còn về chuyện tạ ơn, bây giờ không vội, phần ân tình này, anh ấy sẽ nhớ trong lòng.
--Xe hơi màu đen đi xa, rất nhanh đã không nhìn thấy bóng dáng.
Lạc Văn Thư xoay người lên lầu, gặp phải mấy người hàng xóm, đều nghe được động tĩnh, ra ngoài hỏi thăm tình huống.
"Tiểu Lạc, xảy ra chuyện gì vậy?""Mới vừa rồi hình như tôi nghe được tiếng của Ngọc Phân?""Là tìm được Bằng Bằng rồi đúng không?"Lạc Văn Thư rất kiên nhẫn, trả lời từng người.
"Không phải là chuyện lớn gì.
""Đúng, là chị Ngọc Phân.
""Tìm được rồi, đứa bé không có chuyện gì, chỉ là nghịch ngợm chơi bịt mắt bắt dê rồi ngủ quên.
"Lúc cô đi đến lầu năm, Lạc Tinh Dữ đứng ở cửa cầu thang, hiển nhiên nghe được tiếng động chờ ở chỗ này, cẩn thận nhìn đến.
"Về nhà thôi.
" Lạc Văn Thư đi đến, dắt tay cậu bé về nhà.
Đây là động tác mà nguyên chủ làm rất nhiều lần trong mấy năm gần đây, đã dưỡng thành thói quen, sau khi Lạc Văn Thư đón nhận cổ thân thể này, kế thừa không chỉ là một ít trí nhớ của nguyên chủ, còn có một ít thói quen nữa.
Đối với chuyện này Lạc Văn Thư không bài xích, hơn nữa cũng cảm thấy là nên.
Nhà mà nguyên chủ thuê là nhà kiểu một phòng ngủ một phòng khách, phòng khách kiêm cả chức năng phòng bếp phòng ăn, bày rất nhiều thứ, vì vậy không gian giải trí của hai mẹ con, chỉ có thể ở phòng ngủ.
Sau khi Lạc Văn Thư vào nhà, đi thẳng đến giường bên trong phòng, nằm thẳng xuống, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Cô mới vừa đón nhận cơ thể này, độ phù hợp vẫn không cao, hơn nữa nguyên chủ cũng không phải là người huyền môn, không có tu vi, mới vừa rồi cô có thể sử dụng linh lực, hoàn toàn là vì linh hồn của cô đủ mạnh mẽ.
Nhưng cho dù là như vậy, Lạc Văn Thư cũng phí sức rất lớn, mới có thể làm được.
Hơn nữa sau khi sử dụng linh lực quá độ, thân thể của cô xuất hiện hậu di chứng, cảm thấy cả người đều mệt mỏi, đầu có chút đau nhói.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân cô không đi bệnh viện với vợ chồng Lý Ngọc Phân.
Chẳng qua Lạc Văn Thư không có biểu hiện ra ngoài, từ đầu đến cuối vẻ mặt đều không thay đổi, không có ai nhận ra tình trạng thân thể của cô không tốt.
Cho dù bây giờ đã trở về nhà, nằm trên gường, vẻ mặt của cô vẫn không lộ ra chút sơ hở nào.
Chẳng qua sắc mặt hơi có chút tái nhợt.
.