Xuyên Thành Mẹ Ruột Nam Chính Truyện Niên Đại

Chương 24: Chương 23





Cuối cùng thì con gà trống vẫn ngã xuống dưới mũi dao, Hà Hiểu Vân thật sự hoài nghi con gà đó là bị đuổi chạy không nổi nữa nếu không sẽ không chịu chết như vậy.
Gà vừa giết xong thì cả nhà Hà Hiểu Phân cũng tới.
Cô ấy cầm theo cái rổ, ôm con gái nhỏ, con gái lớn thì chồng cô Trương Kim Thịnh ôm.
"U, mấy đứa tới sớm vậy." Vào cổng thấy Hà Hiểu Vân đang trong sân nhổ lông gà thì Hà Hiểu Phân đưa đứa bé cho Lý Nguyệt Quế, vén tay áo lên đến giúp đỡ.
Hà Hiểu Vân cười nói: "Anh chị cũng không muộn."
"Trong nồi có nấu trứng đó, con với Kim Thịnh đi ăn trước đi đã." Lý Nguyệt Quế nói với con gái lớn.
Hà Hiểu Phân nghe vậy thì quay đầu lại nói với chồng mình: "Anh dẫn mấy đứa nhỏ đi ăn đi, em không đói, giờ ăn không vô."
Ngụy Viễn Hàng vốn đang cầm cộng lông đuôi gà chơi ở kia, thấy bỗng tới nhiều người như vậy thì vội chạy tới tựa vào bên người Hà Hiểu Vân.
"Tiểu Hàng hôm nay sao không gọi dì nha?" Hà Hiểu Phân đùa thằng bé.

Ngụy Viễn Hàng gọi dì nhưng vẫn đứng nép sát vào mẹ, bộ dáng có hơi ngượng ngùng.
"Lâu rồi không gặp nên bây giờ hơi ngại đó mà, đợi chút nữa quen rồi là nó sẽ nghịch ngơm lại thôi." Hà Hiểu Vân cười nói, lại nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ: "Lúc trước ở nhà con không phải nói nhớ hai em gái sao, bây giờ em tới rồi con mau đi chơi với em đi."
Hà Hiểu Vân và Hà Hiểu Phân hơn kém nhau hai tuổi lại kết hôn liền kề, thậm chí Ngụy Viễn Hàng còn sinh sớm hơn con gái lớn của Hà Hiểu Phân mấy tháng, nhưng bởi vì nhà chồng hai người không tính gần, ngày thường lại bận rộn nên một tháng có khi cũng không gặp được một lần thế nên Ngụy Viễn Hàng xa lạ với hai em gái hơn Diễm Diễm ở cách vách nhiều.
Đứa nhỏ thấy có bạn chơi mới cũng hơi rụt rè, Hà Hiểu Vân dỗ thêm mấy câu thằng bé mới chạy vào nhà tìm em.
"Em rể đâu?" Hà Hiểu Phân dạo mắt quanh sân một vòng.
Cô biết quan hệ của em gái và em rể không tốt, việc làm trước kia của em mình cô cũng nhìn không nổi nhưng dù sao cũng là em ruột, nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng, cuối cùng vẫn hi vọng nó có thể sống tốt.
Ngày đó đi Ngụy gia, nghe giọng điệu nó nhắc tới em rể có vẻ dịu hơn trước rất nhiều, nhưng không thấy tận mắt hai người ra sao thì tóm lại cô vẫn chưa thể hoàn toàn yên tâm.
"Suỵt..." Hà Hiểu Vân nhỏ giọng xuống, nhìn thoáng vào nhà rồi mới nói: "Anh ấy ở đằng sau giúp ba sửa lồng gà.

Hôm qua ba đã bắt đầu sửa mà vẫn chưa sửa xong, nếu để mẹ biết Kiến Vĩ giúp thì chắc chắn sẽ nói ba tiếp."
Hà Hiểu Phân hiểu gật đầu.

Lý Nguyệt Quế lải nhải Hà Đại Chí bọn họ nghe từ nhỏ tới lớn quả thật lỗ tai cũng chai luôn, thật không muốn hiếm khi về một lần còn phải nghe bà ấy lải nhải nữa.
"Nhìn không ra Kiến Vĩ còn giỏi cái này, em không biết chứ anh rể em ở nhà thật là lười muốn chết, bảo phơi cái tả cũng lề mà lề mề, nhất định phải đợi chị mắng mấy câu mới chịu đi, chị thấy chính là thiếu ăn mắng."
Nghe giọng điệu cô nói anh rể giống hệt mẹ nói ba, Hà Hiểu Vân không khỏi lén cười.
Đang nói thì Trương Kim Thịnh ôm con gái nhỏ tới, vẻ mặt nhức đầu, "Huy Huy không cho anh đút cũng không chịu mẹ, em tới được không?"
"Đi đi đi," Hà Hiểu Phân tức giận nói, "Không thấy em đang bận sao?"
"Vậy anh giúp em nhổ lông gà?" Trương Kim Thịnh bất đắc dĩ đề nghị.
Vẻ mặt Hà Hiểu Phân ghét bỏ, "Mắt mũi gà mờ như anh có thể nhổ sạch sao?"
Nói thì nói vậy nhưng cô vẫn đứng lên, rửa tay lau khô rồi đón lấy con gái, "Hiểu Vân, chỗ này em bận trước, một chút rồi chị ra."

Trương Kim Thịnh quả thật muốn tới hỗ trợ, Hà Hiểu Vân vội nói: "Không cần đâu anh rể, gần xong rồi, em nhổ một chút nữa là xong."
Hà Hiểu Phân liếc anh, "Em thấy anh vẫn là đừng làm loạn thêm, thật muốn làm việc thì đi gánh hai thùng nước đi."
"Biết ngay là sẽ sai anh." Trương Kim Thịnh lẩm bẩm trong miệng nhưng vẫn ngoan ngoãn cầm đòn gánh thùng nước đi ra ngoài.
Hà Hiểu Vân cười nhìn hai bọn họ, mặc dù Lý Nguyệt Quế luôn nói chị cô và anh rể thường xuyên cãi nhau, lại lo lắng chị không sinh ra con trai ở nhà chồng bị khó dễ, nhưng chỉ nhìn tình cảm của hai vợ chồng họ thì quả thật rất tốt.
Không bao lâu thì cô xử lý con gà sạch sẽ rồi cầm vào phòng bếp, chặt con gà thành miếng nhỏ, một nửa cho vào nồi nấu canh gà, một nửa thì để lát nữa kho.
Canh gà hầm trong nồi, Hà Hiểu Vân ngồi dưới lò nhóm lửa, Hà Hiểu Phân nhào bột mì, hai chị em tán gẫu với nhau.
Lý Nguyệt Quế một tay ôm Huy Huy, tay kia cầm cái chén lớn, trong chén chứa mấy quả đào, là vừa nãy hàng xóm tới cho, bà chia xong cho cháu ngoại, còn lại tính cho con gái con rể, "Kiến Vĩ đâu? Sao nãy giờ mẹ không thấy."
Hà Hiểu Vân và Hà Hiểu Phân liếc nhau, đứng lên nói: "Nãy con thấy ảnh đi dạo ở đằng sau, để con đi đưa đào cho."
Nói xong thì cầm lấy hai quả trong chén, từ cửa sau ra ngoài.
Ngụy Kiến Vĩ tay chân nhanh nhẹn đã sửa xong lồng gà, giờ đanh định đan cái cửa lồng có thể hoạt động, Hà Đại Chí không ở đây, đoán chừng là tránh đi đâu hút thuốc rồi.
"Ăn đào." Hà Hiểu Vân đưa đào tới trước mặt anh, tay kia thì cầm một quả khác cắn một cái.

Giống đào này quả không lớn, nước cũng không tính là nhiều nhưng được cái chua chua ngọt ngọt, ăn rất ngon.
Ngụy Kiến Vĩ đang bận tay, nhìn quả đào trước mặt, há miệng ra định cắn.
Hà Hiểu Vân lại rụt tay về, "Gì chứ, lại muốn tôi đút anh ăn sao?"
Ngụy Kiến Vĩ ngẩng đầu nhìn cô, "Không thể sao?"
Hà Hiểu Vân cảm thấy mình gần đây rất thích so kè với anh, anh giở trò xấu đùa giỡn lưu manh vậy thì cô liền cố gắng chiều tới cùng, dù kết quả có thua đi nữa thì khí thế cũng không thể thua!
"Cũng không phải không thể, " cô cười cười, làm ra bộ dáng xấu xa, "Vậy anh cầu xin tôi đi."
Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy ghê.


Trước kia xem ti vi luôn nghe thấy nhân vật phản diện nói ngươi cầu xin ta làm gì làm gì, lúc nghe không cảm thấy có gì, sao tới lượt mình cứ cảm thấy ngu ngốc, xấu hổ là sao?
Nhưng nói cũng đã nói, thu lại cũng đã không kịp, cô tưởng Ngụy Kiến Vĩ sẽ không để ý đến cô, nào ngờ người ta thực sảng khoái thuận theo: "Cầu xin em."
Anh đang ngồi xổm, lúc nói chuyện ngửa đầu nhìn cô, lại phối hợp thêm câu nói như vậy, Hà Hiểu Vân nghe sao cứ có cảm giác như đang trong một cảnh che mờ* nào đó vậy.
*马赛克 (Pixelization): kỹ thuật được sử dụng trong chỉnh sửa hình ảnh hoặc video, theo đó hình ảnh được làm mờ bằng cách hiển thị một phần hoặc toàn bộ hình ảnh ở độ phân giải thấp hơn rõ rệt.
Người nói mặt không đỏ tim không đập, bản thân cô lại xấu hổ tai nóng bừng.
"Anh cũng thật không biết ngượng." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm, chịu không nổi tình cảnh như vậy, cũng ngồi xổm xuống, "Ầy, đừng cắn tay tôi đó."
Quả đào thật sự không lớn, Ngụy Kiến Vĩ mỗi khi cắn một cái môi sẽ đụng phải đầu ngón tay cô.
Hà Hiểu Vân vừa cố gắng tỏ ra không thèm để ý vừa nhịn không được nghĩ trong lòng, nhìn không ra một người đàn ông cao lớn như anh ta, cả người bắp thịt rắn chắc nhưng môi cũng thật mềm...
Trong phòng bếp, Hà Hiểu Phân kiễng mũi chân từ cửa sau nhìn lén, còn cười nói với mẹ mình: "Mẹ thấy được không, còn đút ăn nữa."
Hà Hiểu Vân đút xong, vứt hột đào đi, ngón tay không được tự nhiên vẫn còn xòe ra, "Ừm...!canh gà sắp xong rồi, anh cũng nhanh chút đi."
Nói xong không đợi Ngụy Kiến Vĩ nói gì đã xoay người trở về phòng bếp.
Lúc vào cửa mẹ và chị cô không biết đang nói gì mà đang cười.
Cô hiếu kỳ nói: "Hai người nói gì vậy?"
Hà Hiểu Phân nhướng nhướng lông mày ra hiệu về phía sau vườn, tràn đầy chế nhạo, "Chị nói với mẹ, tình cảm của em với em rể tốt như vậy thì sợ gì Tiểu Hàng không có em, nói không chừng trong bụng giờ đã có rồi cũng nên."
Hà Hiểu Vân cạn lời, chẳng biết tại sao còn hơi đỏ mặt, cô rất muốn hét lớn một câu: mọi người thuần khiết chút đi được không!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.