Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 118: Tiền tài dụ hoặc cô ta đưa ra quyết định



Diệp Phạm kinh ngạc nhìn Hạ Hàn, ánh mắt rưng rưng, nhất thời mất đi thanh âm. Cô dùng tay che lại miệng, đáy mắt hiện ra thần sắc mừng rỡ. Không còn gì để nói, chỉ là đang không ngừng gật đầu.

Sau một lúc lâu. Thanh âm nhỏ bé của Diệp Phạm vang lên: "Em nguyện ý."

Hai người bọn họ từ khi tiến tới với nhau, may mắn liền liên tiếp đến. Có lẽ nguyên nhân cũng bởi vì Đô Đô, huyết mạch quấn quýt, hết thảy chung quanh đều trở nên tốt đẹp. Hạ Hàn từ trong hộp lấy ra chiếc nhẫn, đeo lên trên ngón tay Diệp Phạm. Chiếc nhẫn kim cương trượt vào ngón tay tinh tế thon dài, dưới sự phụ trợ của làn da trắng nõn, lộ ra ánh sáng rực rỡ.

Kích thước dĩ nhiên cũng vừa vặn, nhiều một chút thì quá lớn, thiếu một chút lại quá nhỏ.

Diệp Phạm kỳ quái hỏi: "Anh làm sao lại biết kích thước ngón tay của em?"

Tay Hạ Hàn còn chưa rời đi, lòng bàn tay anh nhẹ nhàng khẽ vuốt vuốt ngón tay của cô.

Hạ Hàn cười khẽ một tiếng, ngước mắt nhìn Diệp Phạm. Đối diện với con mắt của cô, anh cong cong môi: "Mỗi lúc trời tối, anh đều nghiêm túc cảm thụ."

Diệp Phạm nghe hiểu ý tứ của Hạ Hàn, mặt của cô xoạch một cái đỏ bừng lên. Cô dời đi ánh mắt, bên tai cũng nóng lên, nhỏ giọng nói thầm: "Ban đêm đều không ngoan ngoãn ngủ đi..."

Hạ Hàn nghe được Diệp Phạm nói vậy, anh cúi người xích lại gần bên tai của cô, thanh âm trầm thấp quanh quẩn: "Bởi vì người đó là em a."

Diệp Phạm không nói chuyện, bên môi lại không tự chủ được lộ ra một nụ cười.

Hạ Hàn nhẹ nhàng vuốt ve vành tai của cô, một cảm giác tê dại ngứa ngứa lập tức lan tràn ra. Anh bắt đầu hôn, xẹt qua vành tai, lướt qua cái cổ, vén áo lên. Hạ Hàn nhẹ lấy tay vuốt ve ngón tay của Diệp Phạm, thay cô lấy xuống chiếc nhẫn kia, thả trên bàn ở sau lưng.

Đeo theo như vậy thật sự là trướng ngại hành động của bọn họ. Anh duỗi ra một cái tay khác, vuốt ve bờ eo của cô, nâng cả người cô lên. Anh một bên hôn một bên nâng thân thể của cô, tựa vào trên ghế sa lon.

Bọn họ buổi sáng đều không có hành trình, có được thời gian cả một buổi trưa rảnh rỗi, ngay tại trong ánh nắng lười biếng cùng nhau trải qua. Sau một phen vuốt ve an ủi, ánh nắng chiếu xuống, ngón tay hai người đan xen thật chặt. (Editor: Công phu của tác giả thật thâm hậu, có thịt mà như không thịt 😅)

Hạ Hàn ôm Diệp Phạm vào trong ngực, mái tóc dài của cô dán ở trên cổ của anh, cào cào làm cho tâm của anh ngứa ngáy. Anh dùng tay nắm lấy bàn tay của Diệp Phạm, vuốt vuốt ngón tay trắng noãn xinh đẹp của cô, thảo luận tương lai của bọn họ.

Bọn họ thậm chí thảo luận việc tổ chức hôn lễ. Hai người đều là nhân vật của công chúng, vì để bảo hộ Đô Đô, hôn lễ đương nhiên là muốn ẩn giấu.

Diệp Phạm trở mình ở trong ngực Hạ Hàn, nhìn con mắt của anh: "Kỳ thực... Hôn lễ không có trọng yếu như vậy."

Mắt sắc của Hạ Hàn dần dần sâu, không trả lời cô.

Diệp Phạm: "Chỉ cần người bên cạnh là anh, những cái khác em cũng không quá để ý."

Hạ Hàn gần sát vào người Diệp Phạm, vuốt vuốt tóc của cô. Ngón tay của anh như có như không vuốt bờ vai của cô, không lý do kích thích nhiệt độ nổi lên.

Môi mỏng của anh khẽ mở, ngữ khí không cho phép cự tuyệt: "Việc tổ chức hôn lễ, em không cần phải quan tâm, cứ giao cho anh đến xử lý." Hạ Hàn nhìn qua Diệp Phạm, ánh mắt nhìn cô chăm chú: "Em an tâm làm việc của chính mình là được, còn lại, anh sẽ giải quyết."

Diệp Phạm cảm thấy hôn lễ tổ chức đơn giản là được rồi. Nhưng là, Hạ Hàn không đồng ý. Ý nghĩ của Hạ Hàn cũng giống Diệp Phạm về một số phương diện, quy mô hôn lễ có thể không lớn, mời ít người một chút, đều là người quen.

Nhưng mà, Hạ Hàn không cho phép hôn lễ của anh quá mức đơn giản. Diệp Phạm sắp trở thành vợ chân chính của anh, chi tiết của hôn lễ nhất định phải tinh tế, các phương diện anh cũng có bận tâm đến. Lại phô trương thì như thế nào, đây là vì vợ anh chuẩn bị.

Cũng không biết qua bao lâu.

Hạ Hàn nhìn đồng hồ, đã đến trưa rồi. Anh cùng Diệp Phạm ở đây dùng cơm trưa, buổi chiều còn có một hoạt động cần tham gia. Diệp Phạm thì ở nhà, Hạ Hàn đổi một bộ quần áo mới, sửa sang rồi mới đi ra ngoài. Hết thảy nhìn như bình tĩnh lại hài hòa, nhưng là bình tĩnh của hiện tại lại chẳng mấy chốc sẽ bị đánh vỡ.

...

Nhà trẻ.

Giống như ngày thường, Đô Đô được Trình Bình đưa đến trường học, sau khi bé cùng Trình Bình nói tạm biệt, rất nhanh liền cùng các bạn chơi với nhau.

Đô Đô đã càng ngày càng thích ứng sinh hoạt trong nhà trẻ, ngày hôm nay lại là một ngày Đô Đô đến chinh phục nhà trẻ, các bạn nhỏ khác đều thích cùng Đô Đô chơi.

"Mọi người trước tiên đi rửa tay nào, đợi chút nữa liền có thể ăn điểm tâm." Cô giáo nhắc nhở các bạn cùng lớp, tất cả các bạn nhỏ đã học được việc trước tiên xếp đi bồn rửa tay để rửa tay.

Biết sắp được ăn điểm tâm, tất cả mọi người đều rất hưng phấn. Những đứa trẻ rất tích cực rửa tay xong liền bắt đầu đứng xếp hàng nhận điểm tâm. Điểm tâm nhỏ của buổi chiều là bánh kem hoa quả, một cái bánh ga tô không lớn, sau khi ăn xong nếu ai còn muốn ăn có thể đi nhận cái thứ hai.

Đô Đô thích nhất bánh kem ngọt ngào, tự nhiên đi nhận cái thứ hai.

Không cần phải cô giáo giám sát, các bạn nhỏ đều bắt đầu ăn, Đô Đô nghĩ đến bánh kem hoa quả này ăn ngon như vậy, bé rất muốn chia sẻ cho mẹ ăn.

Đô Đô liền cứ như vậy nghĩ đến Diệp Phạm, đem hai khối bánh kem đều đã ăn xong.

"Đô Đô, bạn thật lợi hại a." Mạc Điềm Điềm chỉ ăn một khối, liền không ăn được nữa, cô bé nhìn thấy Đô Đô ăn hai cái, mở to một đôi mắt tròn nhìn xem Đô Đô, trong mắt tràn đầy sùng bái.

Trong mắt trẻ nhỏ, bất kỳ sự tình nhỏ nhoi gì cũng đều có thể trở thành lý do cho bọn họ sùng bái. Đô Đô có chút ngượng ngùng gãi đầu một cái, bé toét miệng cười cười: "Tớ có thể ăn rất nhiều rất nhiều đồ vật."

Đô Đô nhìn qua so với các bạn khác béo một chút xíu, nhưng chiều cao cũng so với những người khác cao hơn. Cho dù Đô Đô giải thích như vậy, nhưng là ở trong mắt Mạc Điềm Điềm, Đô Đô đã biến đến mức lợi hại hơn chút nữa rồi.

Đợi đến sau khi các bạn nhỏ ăn xong điểm tâm, cô giáo cho mỗi một bạn nhỏ phát đất sét, để mọi người tùy ý sáng tác.

Vốn một buổi chiều yên bình vui vẻ lại bị chuyện ngoài ý muốn xuất hiện đột nhiên phá vỡ, trong lớp có một bạn nhỏ bỗng nhiên xuất hiện hiện tượng đau bụng. Cô giáo còn đang trông lớp bước nhanh tới, cô gọi tới người, muốn đem bạn nhỏ này đưa đến bệnh viện.

Không nghĩ tới liên tiếp, càng có nhiều đứa bé bắt đầu xuất hiện triệu chứng như vậy, thậm chí còn có chút nghiêm trọng hơn, đau bụng đồng thời còn kèm theo nôn mửa. Đô Đô cũng không có may mắn thoát khỏi, triệu chứng của bé tựa hồ so với người khác còn nặng hơn một chút. Bởi vì khó chịu, nước mắt của Đô Đô lạch tạch rơi xuống, trong miệng lẩm bẩm mẹ mẹ.

Mỗi lần đến lúc này, Đô Đô liền sẽ đặc biệt muốn Diệp Phạm. Đô Đô che lấy bụng nhỏ của bé, hung hăng dùng tay lau nước mắt, bé chưa từng có khó chịu như vậy qua, bé rất muốn được mẹ ôm vào trong ngực.

Đô Đô nức nở: "Mẹ, Bảo Bảo muốn mẹ ôm."

Diệp Phạm nếu là biết bộ dáng hiện tại này của Đô Đô, nhất định sẽ đau lòng vô cùng. Bình thường cô mặc dù đối với Đô Đô rất nghiêm khắc, nhưng từ trước cho tới nay không có để Đô Đô phải nếm trải qua sự việc khó chịu như vậy.

Mà Hạ lão thái thái cùng Giản Lan sau khi biết chuyện này,cũng nhất định sẽ hoảng sợ.

Không khí bình yên trong nháy mắt bị đánh vỡ, khắp nơi đều là tiếng khóc của những đứa bé. Lần này các thầy cô giáo lập tức luống cuống, bọn họ lập tức gọi xe cứu thương tới, muốn đem các bạn nhỏ trong lớp đưa đến bệnh viện.

Chuyện này rất nhanh liền có cô giáo báo cho Tôn hiệu trưởng, Tôn hiệu trưởng lập tức chạy tới trong lớp, bà lập tức để các cô giáo khác đi thăm dò các lớp còn lại, phải chăng cũng xuất hiện triệu chứng giống nhau.

Nhưng là căn cứ vào phản hồi, trừ lớp của Đô Đô ra, các bạn nhỏ khác đều bình an vô sự. Mà bên trong lớp này cơ hồ toàn bộ những đứa trẻ đều xuất hiện vấn đề.

Tôn hiệu trưởng cùng các cô giáo khác lần lượt ôm từng đứa bé vào xe cứu thương, bác sĩ theo xe cho rằng triệu chứng của những đứa trẻ rất giống như là ngộ độc thức ăn.

Xe cứu thương chở những đứa trẻ hướng bệnh viện chạy tới. Lông mày của Tôn hiệu trưởng nhíu chặt, bà để các cô giáo thông báo cho từng phụ huynh của mỗi đứa bé trong lớp, bà thì lưu lại, điều tra nguyên nhân phát sinh sự tình.

Lúc này, có người gõ cửa phòng làm việc của Tôn hiệu trưởng.

"Mời vào." Tôn hiệu trưởng vừa mới gọi xong một cú điện thoại, cửa phòng mở ra, đi vào là nhân viên nhà ăn Ngô Bình.

Trên mặt Ngô Bình mang theo áy náy, ông nói cho Tôn hiệu trưởng biết, chuyện đồ ăn trong nhà trẻ gây nên đau bụng nguyên nhân là bởi vì ông. Bởi vì có việc gấp,  ông quên đem một phần bánh kem trong số đó bỏ vào bên trong ngăn lạnh.

Ngô Bình cho rằng chỉ để bên ngoài một đoạn thời gian có thể sẽ không xảy ra chuyện gì, không nghĩ tới mấy đứa bé ăn xong những chiếc bánh kem này về sau, lại bị đau bụng đưa đến bệnh viện. Chuyện này ông thoát không khỏi liên quan, lương tâm của ông bất an, cho nên mới chủ động nói ra với Tôn hiệu trưởng.

Sau khi Ngô Bình rời khỏi phòng làm việc, Tôn hiệu trưởng nghĩ một lát, quyết định tự mình gọi điện thoại cho Diệp Phạm.

...

Diệp Phạm đang ở Hoa Thụy, Đới Cận Sơn đang chuẩn bị nói cho cô các công việc được an bài trong khoảng thời gian này. Đới Cận Sơn tìm cho Diệp Phạm mấy kịch bản, để Diệp Phạm đến quyết định sẽ diễn kịch bản nào.

Lúc này, điện thoại di động của Diệp Phạm vang lên, Diệp Phạm nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại vang lên thanh âm lo lắng của Tôn hiệu trưởng: "Diệp Phạm, Đô Đô bây giờ đang ở bệnh viện."

Tâm của Diệp Phạm chấn động, cô nắm chặt điện thoại, giọng có chút run rẩy: "Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"

Tôn hiệu trưởng: "Đô Đô bị ngộ độc thức ăn, bây giờ đang ở bệnh viện." Tôn hiệu trưởng nói tên bệnh viện còn có số phòng bệnh của Đô Đô.

Diệp Phạm hít sâu một hơi: "Cháu lập tức tới ngay."

Đới Cận Sơn ngồi ở một bên, nhìn thấy thần sắc của Diệp Phạm không thích hợp, hỏi: "Sao vậy?"

Sau khi Diệp Phạm nói về việc Đô Đô, Đới Cận Sơn cũng có chút lo lắng: "Hiện tại Đô Đô thế nào?"

Diệp Phạm mím chặt môi: "Đô Đô ngộ độc thức ăn, tôi nhất định phải đi xem tình huống hiện tại của thằng bé một chút." Không tận mắt thấy Đô Đô không có việc gì thì lòng của cô sẽ không thể thả lỏng được.

Đới Cận Sơn bỗng nhiên nói một câu: "Cô có biết nếu bây giờ cô đi qua thì sẽ như thế nào không?"

Mắt Diệp Phạm trầm xuống, cô làm sao lại không rõ ràng?

Nhà trẻ xảy ra chuyện, nhiều đứa trẻ như vậy tiến vào bệnh viện, đã là một việc không nhỏ rồi. Nếu như cô lại xuất hiện trong bệnh viện, rất có thể sẽ bị cẩu tử chụp tới.

Bí mật mà cô vẫn một mực giấu diếm, rất có thể sẽ bị bại lộ. Thế nhưng cô sao có thể không đi qua?

Đô Đô bị ngộ độc thức ăn, đối với một đứa bé nhỏ như vậy mà nói, chuyện này xem như rất nguy hiểm, nếu như ở thời điểm này, cô còn không ở cạnh Đô Đô, cô vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho chính mình.

Giọng điệu của Diệp Phạm trấn định cực kỳ: "Cho dù tôi biết rõ sẽ phát sinh cái gì, tôi vẫn là sẽ đi qua."

Hạ Hàn bây giờ đang tham gia hoạt động, nhưng nếu như Hạ Hàn ở đây, cô tin tưởng Hạ Hàn cũng sẽ quyết định như vậy.

Đới Cận Sơn đã sớm liệu đến câu trả lời của Diệp Phạm. Anh nhanh chóng suy tư, Tôn hiệu trưởng cùng Hạ gia rất quen thuộc, Diệp Phạm đi qua, Tôn hiệu trưởng nhất định sẽ giấu diếm giúp chuyện này. Nếu làm tốt, chuyện này cũng sẽ không truyền ra ngoài.

Đới Cận Sơn: "Tôi đưa cô đi."

Diệp Phạm gật đầu, lúc này, điện thoại lại chấn động, Diệp Phạm nhìn sang, phía trên hiển thị  là Giản Lan. Diệp Phạm nhận điện thoại: "Mẹ."

Thanh âm của Giản Lan vẫn dịu dàng như vậy: "Tiểu Phạm, đêm nay con cùng Đô Đô đến chỗ của mẹ ăn cơm đi, mẹ làm rất nhiều đồ ăn ngon..."

Giản Lan biết Diệp Phạm bận rộn công việc, bình thường lúc Diệp Phạm làm việc, cũng sẽ cùng bà liên lạc qua điện thoại. Giản Lan biết Đô Đô đã đi nhà trẻ, nên cũng muốn biết Đô Đô bây giờ thế nào.

Diệp Phạm vừa muốn nói chuyện, thanh âm lập tức nghẹn ngào, Giản Lan nhạy bén đã nhận ra không thích hợp, ôn nhu nói: "Tiểu Phạm, xảy ra chuyện gì?"

Diệp Phạm âm thanh run rẩy: "Đô Đô nhập viện rồi." Cô ngắn gọn nói lại đầu đuôi câu chuyện.

Giản Lan mười phần lo lắng, bà quả quyết nói: "Mẹ đi cùng với con."

Bà cũng lo lắng cho tình huống của Đô Đô, là một người mẹ, bà càng hiểu quyết định của Diệp Phạm hơn, sẽ ở lúc này hoàn toàn ủng hộ Diệp Phạm. Lòng Diệp Phạm mềm nhũn, bởi vì Giản Lan tồn tại, làm cho hoảng loạn trong lòng cô thoáng an định lại một chút: "Được ạ."

Thời gian không nhiều, Diệp Phạm cũng không có nhiều lời, cô ngồi lên xe của Đới Cận Sơn, trên đường đi đến bệnh viện.

Xe đi trên đường phố rộng rãi, cảnh vật không ngừng lùi lại phía sau, Diệp Phạm nhìn ra ngoài cửa sổ, tim từ đầu đến cuối đều như treo lên.

Đô Đô hiện tại thân thể thế nào? Bảo bảo có thể hay không đang rất khó chịu...

Suy nghĩ của Diệp Phạm phức tạp phân loạn, mỗi một cái ý niệm hiện lên trong đầu đều vây quanh Đô Đô. Vừa gặp phải Đô Đô, Diệp Phạm từ trước đến nay tỉnh táo, tựa hồ liền không bình tĩnh được.

Khóe mắt của Diệp Phạm hơi ướt, cô hít sâu một hơi, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại. Việc đã đến nước này, cô không muốn để mình bị rối loạn bước chân. Diệp Phạm nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, đáy mắt trở nên thanh minh, chỉ là đáy mắt vẫn còn ẩn lấy lo lắng.

Diệp Phạm để mặt mộc, trên mặt không có trang điểm, hiện tại sắc mặt mười phần tái nhợt. Cô mặc một chiếc áo khoác màu đen, mang theo một chiếc mũ màu đen, vành mũ ép xuống rất thấp.

Xe đến cửa sau bệnh viện, Giản Lan cũng đến, bà trông thấy Diệp Phạm, lập tức tiến lên cầm tay Diệp Phạm: "Không cần lo lắng, Đô Đô nhất định sẽ không có việc gì."

Giản Lan làm cho tâm tình của Diệp Phạm hơi bình tĩnh lại, cô nắm thật chặt tay bà: "Vâng."

Cửa sau của bệnh viện rất ít người, nhưng Diệp Phạm cũng không lại chỗ này trì hoãn, Diệp Phạm cùng Giản Lan nhanh chóng hướng tới thang máy. Thang máy từ từ đi lên, Diệp Phạm lại càng ngày càng khẩn trương.

Cửa thang máy mở ra, Diệp Phạm kéo xuống vành mũ, cùng Giản Lan đi ra ngoài.

Phòng bệnh của Đô Đô ngay tại cuối hành lang, trong bệnh viện là một màu trắng đem lại cảm giác mênh mông vô bờ, khiến cho trong lòng người bị kiềm chế. Diệp Phạm bước nhanh hơn, hướng phòng bệnh đi đến.

Lúc Diệp Phạm cùng Giản Lan sắp đi đến cửa phòng bệnh, cửa mở, mấy y tá đi ra. Diệp Phạm vô ý thức cúi đầu, Giản Lan cũng nghiêng người ngăn ở phía trước Diệp Phạm, che khuất thân thể của cô.

Mấy cô y tá kia đứng rất gần, bọn họ nhìn qua. Các y tá khác cảm thấy Diệp Phạm có chút quen thuộc, nhưng không nhận ra được, cũng không cảm thấy cô là minh tinh. Nhưng trong đó có một người y tá vừa nhìn thấy Diệp Phạm, đôi mắt khẽ nhúc nhích, trong lòng của cô ta khiếp sợ cực kỳ. Cô ta bình thường rất chú ý bát quái, đối với mặt  các minh tinh nhớ rất kỹ.

Mặc dù người kia cúi đầu, mũ cũng che thấp xuống, nhưng ngũ quan xinh đẹp thanh lãnh của cô ấy, cẩn thận phân biệt liền có thể nhận ra, cô ấy chính là minh tinh danh khí rất lớn, Diệp Phạm.

Tôn hiệu trưởng biết Diệp Phạm muốn đi qua, đã an bài cho Đô Đô một gian phòng bệnh độc lập, bà muốn giúp Diệp Phạm giấu diếm chuyện này. Đợi đến khi mấy cái y tá kia rời đi, Diệp Phạm mới vội vàng đi vào phòng bệnh, chuẩn bị nhìn xem tình huống của Đô Đô.

Ai cũng không có chú ý tới, người y tá kia lặng lẽ trốn ở ngã rẽ hành lang, nhìn xem động tĩnh nơi này. Cô ta trông thấy Diệp Phạm tiến vào phòng bệnh, trong đầu lập tức hiện lên một cái ý nghĩ.

Bé trai bên trong phòng bệnh kia, có phải hay không là con trai của Diệp Phạm?

Diệp Phạm là đại minh tinh a, nếu như mình nói cho cẩu tử biết, Diệp Phạm có một cậu con trai ba tuổi, cái tin tức kình bạo này, nhất định có thể bán lấy một số tiền lớn.

Tiền tài dụ hoặc thúc đẩy cô ta đưa ra một cái quyết định.

Y tá tránh đi tất cả mọi người, cô ta lặng lẽ đi đến một nơi yên lặng hẻo lánh, gọi điện thoại cho phòng làm việc tòa soạn Lập Thịnh, đầu kia điện thoại rất mau chóng có người nhận.

Y tá mở miệng: "Trên tay của tôi có một tin tức cùng Diệp Phạm có quan hệ, các anh có hứng thú hay không?"

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.