Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 138: Phiên ngoại 1 : Kiếp trước của Diệp Phạm và Hạ Hàn (2)



Xong xuôi tang lễ của cha mẹ, Diệp Phạm và bà ngoại cùng nhau trở về nhà, hai người đều trong tình trạng kiệt sức, bất kể là thân thể hay là tâm lý đều gánh chịu phải trọng thương.

Thân thể của bà ngoại vốn cũng không tốt, cũng không đoái hoài tới Diệp Phạm, Diệp Phạm giục bà ngoại đi về phòng nghỉ ngơi. Diệp Phạm tiến vào phòng bếp, nấu một nồi cháo.

Trước kia, mẹ Diệp cùng ba Diệp luôn rất chăm sóc Diệp Phạm, Diệp Phạm chỉ đơn giản nấu một chút cháo, cô khống chế không tốt lượng nước, bị cạn khét nhiều lần, mới miễn cưỡng nấu xong.

Diệp Phạm đi vào phòng bà ngoại nhìn thoáng qua, bà ngoại đã chìm vào giấc ngủ, cô chỉ còn cách tự mình bưng cháo trở về phòng bếp, sau đó đi về phòng mình.

Trên người Diệp Phạm mỗi một chỗ đều đang kêu gào mệt nhọc, mí mắt của cô rất nặng, nhưng cô làm thế nào cũng không ngủ nổi. Thẳng đến khi chân trời nổi lên màu trắng bạc, mặt trời mới chỉ hơi nhô lên, cô mới miễn cưỡng nhắm mắt.

Không ngủ được bao lâu, chuông cửa liền vang lên không ngừng, tiếng chuông vốn êm dịu lúc này nghe vào lại dị thường chói tai.

Diệp Phạm khoảng thời gian này giấc ngủ vốn đã không được sâu, cô sợ quấy rầy đến bà ngoại đang nghỉ ngơi, lập tức từ trên giường ngồi dậy, lúc cô mở cửa phòng đi ra, bà ngoại cũng đã tỉnh, bà  đang ra mở cửa.

"Các người sao lại tới đây?" Đứng ở ngoài cửa chính là bác của Diệp Phạm, cũng là anh trai của ba Diệp. Không riêng gì ông ta tới, còn có thân thích của ông ta, bọn họ không xuất hiện tại tang lễ, lại xuất hiện vào ngày đầu tiên sau khi cử hành tang lễ xong, rõ ràng là có ý đồ bất thiện.

Tâm Diệp Phạm siết chặt, vô ý thức dựa vào bên cạnh bà ngoại.

Bọn họ cũng không cùng Diệp Phạm nói nhảm, trực tiếp nơi đó nói ra mục đích tại sao mình tìm đến: "Ba của cô trước khi chết ký mấy cái hợp đồng, cũng đồng thời đầu tư không ít hạng mục, hiện tại ông ấy rời đi như thế, để lại cho công ty một cục diện rối rắm."

"Hiện tại công ty cùng chỗ phòng ở này toàn bộ đều phải dùng để gán nợ, chúng ta là họ hàng thân thích, cũng không muốn hai người phải chịu khổ chịu thiệt gì, đã tìm phòng ở cho hai người xong xuôi rồi, ngày hôm nay liền chuyển qua đi."

Lời nói của ông ta rất đường hoàng, nhưng tâm của Diệp Phạm vẫn như cũ không thể tránh khỏi đau đớn, rõ ràng là đang nói dối, bọn họ thật sự chỉ coi cô như là một đứa bé sao? Cô có phải là nên cảm ơn bọn họ đã tìm lấy một cái cớ, không trực tiếp đuổi bà và cô đi.

Cho dù Diệp Phạm trong lòng tức giận, nhưng cô lại bất lực. Bà ngoại tức giận đến hoa cả mắt: "Các ngươi có còn là người hay không? Diệp Phạm nhỏ như vậy, con bé biết sống thế nào."

Bác của Diệp Phạm nghĩ rằng đã cho Diệp Phạm chỗ ở rồi, đã không còn gì phải vướng bận rồi, ông ta không kiên nhẫn nhăn lông mày: "Đây là việc của Diệp gia chúng tôi, không cần bà quản."

Ông ta trước đó bởi vì đã làm sai chuyện, bị ba Diệp đuổi ra khỏi công ty, ba Diệp từ trước đến nay luôn công chính, sẽ không bao che cho anh em của mình, từ đó quan hệ của hai người liền trở nên vô cùng ác liệt.

Nhưng chuyện này đã sớm làm cho bác của cô ghi hận trong lòng, hiện tại ba Diệp vừa mất, ông ta rất tự nhiên đem công ty mà ba Diệp sáng lập ra thu về tay mình. Về phần Diệp Phạm chết hay sống, ông ta căn bản không quan tâm.

Diệp Phạm sợ cảm xúc của bà ngoại quá kích động, lập tức kéo bà lại, giúp bà ổn định tâm tình. Biến cố đột nhiên xảy ra làm cho Diệp Phạm lập tức trưởng thành lên rất nhiều, không có cha mẹ làm bạn, cô cũng phải học được độc lập. Diệp Phạm an tĩnh mở miệng: "Tôi có thể cầm chút quần áo mới đi không? Bên ngoài bây giờ đang rất lạnh."

Ngoài cửa sổ tuyết vẫn rơi như cũ, tuyết trắng phau như lông ngỗng tựa hồ không biết vui buồn, rơi không ngừng, giống y như ngày cha mẹ cô xảy ra chuyện, tuyết lớn phủ kín mặt đất.

Bác của Diệp Phạm nhìn thấy bộ dáng Diệp Phạm biết điều như vậy, bất đắc dĩ nhẹ gật đầu: "Chỉ được mang quần áo đi thôi, vật gì khác đừng cầm loạn đi."

Diệp Phạm an ủi bà ngoại vài câu, chạy chậm lên lầu, cô thừa dịp người khác không chú ý, đem chiếc túi giấu ở trong ngăn kéo ở giữa lấy ra, bên trong có không ít tiền tiêu vặt cha mẹ cho cô.

Diệp Phạm không hề mang theo đồ vật dư thừa nào khác, cô nhanh chóng chỉnh lý tốt quần áo của mình cùng bà ngoại, sau đó đem những bức ảnh chụp chung đang bày ra ở trên bàn cẩn thận từng li từng tí thu vào trong rương hành lý.

Diệp Phạm kéo theo hành lý đi xuống lầu, cô cùng bà ngoại ngồi lên xe mà bác của cô đã chuẩn bị cho bọn họ, xe chở bọn họ hướng về phía không biết tương lai ra sao chạy đi. Căn phòng ở sau lưng dần dần trở nên nhỏ bé.

Thẳng đến nhìn không thấy nữa, Diệp Phạm mới thu hồi ánh mắt. Diệp Phạm giờ phút này đã mất đi hết tất cả, không có người nào hướng bọn họ giúp đỡ.

Phòng ở mà bác đã chun bị cho bọn họ đương nhiên sẽ không quá tốt, dưới nóc nhà nho nhỏ, đơn giản chỉ hai cái gian phòng, không có nhiều những thứ khác. Bà ngoại đã lớn tuổi, thân thể cũng không tốt, Diệp Phạm lập tức trở thành trụ cột gia đình. Từ sau khi dời đến nơi ở mới, Diệp Phạm chưa từng ở trước mặt bà ngoại khóc qua.

Diệp Phạm trở nên càng an tĩnh, cô chỉ có thể hết sức tiếp tục sinh hoạt bình thường, không có thời gian để cho cô bi thương.

Mà lúc này Hạ Hàn vừa quay phim xong, anh đang từ Bắc Kinh trở về nhà. Trong nhà không có ai, cha mẹ đều đi ra ngoài làm việc, chỉ có anh một mình ở nhà.

Giữa đôi lông mày của Hạ Hàn mang theo mỏi mệt, anh ngồi ở trên ghế sa lon xoa mi tâm. Hạ Hàn đối với bất cứ chuyện gì cũng đều rất chân thành, đối với quay phim cũng không ngoại lệ. Liên tục mấy ngày thức đêm quay phim làm anh cảm thấy mệt nhọc.

Có lẽ là bởi vì sơ ý, TV trong phòng khách không tắt, thanh âm trong TV tràn đầy cả gian phòng. Lúc này, trên TV đang phát một cái tin tức, vào tuần lễ trước, ở trên đường gần sân bay đã phát sinh một tai nạn xe cộ.

Bởi vì người gây ra họa say rượu điều khiển xe, lái băng qua đường, đụng phải chiếc xe đối diện đang lái tới. Thời điểm tai nạn xe cộ phát sinh, trong xe có một nhà ba người, hai người lớn tử vong tại chỗ, cô con gái ngồi ở phía sau sau khi thông qua cứu giúp đã thoát khỏi nguy hiểm.

Lúc đầu Hạ Hàn nghe được tin tức chỉ hơi nhăn nhăn lông mày, tin tức tiếp tục thông báo, Hạ Hàn lại ngồi thẳng người, ánh mắt anh thẳng tắp rơi vào trên màn hình TV.

Qua vài giây, Hạ Hàn bấm một số điện thoại, không lâu sau, điện thoại liền được người bên kia tiếp lên. Thanh âm của Hạ Hàn nặng nề vang lên: "Anh có thể giúp tôi tra một việc không? Tuần trước ở gần sân bay có phát sinh một vụ tai nạn xe cộ, cô bé còn sống sót kia gọi là gì?"

...

Sau khi cha mẹ Diệp Phạm qua đời, chỉ còn có bà ngoại ở cạnh cô. Bà ngoại cùng Diệp Phạm hai người sống nương tựa lẫn nhau. Nhưng bà ngoại suy nghĩ quá nhiều, tâm sự nặng nề, sau đó không lâu cũng nhập viện.

Diệp Phạm mỗi lần sau khi tan học, đều sẽ tới bệnh viện thăm bà ngoại, dần dà, những người  cùng phòng bệnh đều nhận biết Diệp Phạm.

Bọn họ hay nói: "Diệp Phạm, lại đến xem bà ngoại của con đấy à." "Cháu gái của bà rất hiếu thuận."

Bọn họ cũng đều biết Diệp Phạm đã mất đi cha mẹ, ánh mắt nhìn cô cũng mang theo đồng tình.

Bà ngoại nhìn về phía Diệp Phạm, lộ ra nụ cười hiền lành: "Bên ngoài rất lạnh, con mặc nhiều quần áo một chút."

Diệp Phạm: "Vâng ạ."

Diệp Phạm ngồi trên một cái ghế, cùng bà ngoại trò chuyện. Bà ngoại mệt mỏi, Diệp Phạm liền ngồi ở bên cạnh làm bài tập. Nếu đến giờ, cô liền trở về trường học lên lớp, ban đêm lại tới.

Diệp Phạm đã nghĩ kỹ, trong những ngày kế tiếp, cô sẽ cùng bà ngoại vượt qua. Cho dù chỉ có cô cùng bà ngoại hai người, thời gian cũng có thể cứ thế chậm rãi trôi qua. Thế nhưng, khoảng thời gian ấm áp này cuối cùng cũng nhanh chóng kết thúc.

Diệp Phạm vĩnh viễn nhớ kỹ, ban đêm hôm đó không có ánh trăng, tối như mực, giống như nhìn vào vực sâu không thấy đáy. Ngoài cửa sổ là tuyết bay tán loạn đầy trời, băng lãnh giá lạnh bao trùm cả thành thị.

Bệnh viện thông báo cho Diệp Phạm biết bệnh tình của bà ngoại đang nguy kịch, bà ngoại đã từng phải cấp cứu mấy lần rồi. Diệp Phạm ngồi ở ngoài hành lang, lo lắng chờ đợi. Một lát sau, bác sĩ đi tới, nhìn về phía Diệp Phạm: "Đi gặp bà ngoại cô một lần cuối đi."

Tâm của Diệp Phạm bỗng dưng trầm xuống. Từ sau khi bác sĩ nói cho cô, bệnh tình của bà ngoại cô rất nặng, Diệp Phạm liền biết sẽ có một ngày này. Cô luôn hi vọng ngày này tới chậm một chút.

Thế nhưng, ngày này vẫn đến.

Diệp Phạm đi vào phòng bệnh, trông thấy bà ngoại nằm ở trên giường. Sắc mặt của bà rất kém, trên mặt như phủ một tầng ánh sáng ảm đạm. Diệp Phạm cầm tay bà ngoại, nghẹn ngào kêu một tiếng: "Bà ngoại."

Tiếng nói của cô vang lên, nước mắt cũng rơi xuống. Bà ngoại nhìn về phía Diệp Phạm, ánh mắt của bà đã có chút tan rã. Bà luôn biết cháu ngoại của bà luôn ưu tú như vậy, lại kiên cường như vậy. Bà muốn nhìn Diệp Phạm lớn lên, nhìn xem Diệp Phạm trở thành một người càng ngày càng thêm ưu tú.

Thế nhưng là ngày đó, bà cũng không thể nhìn thấy. Bà ngoại mở miệng: "Tiểu Phạm, con phải tự chăm sóc mình thật tốt, càng phải kiên trì theo đuổi giấc mộng của mình."

Bà rất rõ, Diệp Phạm rất thích kéo đàn violon, có thể là bởi vì không có tiền, Diệp Phạm đã rất lâu rồi không đụng vào đàn violon nữa. Bà hi vọng tương lai nếu có cơ hội, Diệp Phạm còn có thể một lần nữa kéo đàn violon, thực hiện giấc mộng của mình.

Diệp Phạm gật đầu, nước mắt lại rơi xuống. Cô nắm tay bà ngoại thật chặt, muốn để cho tay bà ấm lên. Nhưng vô luận cô làm thế nào, thân thể của bà vẫn càng ngày càng lạnh băng, sắc mặt cũng biến thành càng thêm trắng.

Tuyết rơi lớn dần, một màu trắng trầm tĩnh lặng yên không một tiếng động phủ đầy mặt đất, cũng tượng trưng cho tuyệt vọng sâu nhất, vây quanh Diệp Phạm. Bà ngoại lại dặn dò Diệp Phạm vài câu, thanh âm của bà càng ngày càng thấp, sắc mặt cũng lờ mờ. Hai mắt của bà nhắm nghiền, rồi đình chỉ hô hấp.

Diệp Phạm ngơ ngẩn nhìn, chỉ cảm thấy cô giống như rơi vào một thế giới đầy giá lạnh. Tay chân của cô lạnh buốt một mảnh, hơi thở lạnh lẽo kia tựa hồ như muốn xông vào bên trong cô.

Sau khi cha mẹ rời đi, bà ngoại chính là người thân duy nhất của cô, hiện tại liền ngay cả tia ấm áp cuối cùng này, cũng đã rời cô đi mất. Diệp Phạm ngồi thật lâu, thân thể của cô đều cứng nhắc, đã mất đi tri giác.

Bên ngoài tuyết vẫn rơi như cũ, không có chút nào muốn ngừng, tựa như tuyệt vọng trong lòng Diệp Phạm, sẽ không bao giờ tiêu tán.

Tang lễ của bà cũng làm cực kì đơn giản, người tới cũng không nhiều. Ai tới cũng đều cảm khái vận mệnh của Diệp Phạm long đong, cô gái này quá đáng thương. Cô đã liên tiếp mất đi mấy người thân, những thân thích khác lại cướp đi công ty của cô.

Bọn họ đều bàn luận, không biết con đường về sau của Diệp Phạm, sẽ tiếp tục đi như thế nào đây. Diệp Phạm không biết người khác ý nghĩ, cả người giống như là đã mất đi sinh khí.

Từ ngày này trở đi, cuộc sống của cô đã là màu xám, không còn sáng ngời như trước nữa.

Sau khi Diệp Phạm lo xong xuôi tang sự của bà ngoại, lại đi tới trường lên lớp. Sinh hoạt vẫn như thường lệ tiếp tục, thế nhưng đối với Diệp Phạm mà nói, hết thảy đều trở nên tĩnh mịch nặng nề.

Ngày đó, chủ nhiệm tìm tới Diệp Phạm, nói: "Diệp Phạm, em đến phòng làm việc của hiệu trưởng một chuyến."

Diệp Phạm gật đầu, cô không nói gì, tay cầm bút khẩn trương thêm mấy phần, đầu ngón tay trắng bệch. Tiếng chuông tan học vang lên, Diệp Phạm cầm sách bỏ vào túi, rời phòng học. Trời vào đông bên ngoài lạnh thấu xương, bởi vì tuyết vừa rơi xuống, trong không khí lộ ra tia lạnh lẽo băng giá.

Diệp Phạm chậm rãi đi tới phía trước, gió lạnh thổi qua, gương mặt của cô có chút đau rát, nhưng cô giống như chưa tỉnh. Cô đang suy nghĩ, hiệu trưởng tìm cô làm cái gì. Cô hiện tại không có tiền chi trả học phí, cô đã không có biện pháp tiếp tục học nữa.

Hiện tại hiệu trưởng tìm cô, hẳn là muốn bảo cô nghỉ học... Diệp Phạm nghĩ như vậy, trên mặt lộ ra một tia cười thảm. Trừ cái này, cô không nghĩ rằng sẽ còn có lý do gì khác.

Lại một cơn gió thổi tới, Diệp Phạm cúi đầu, nắm chặt lấy đồng phục. Thế nhưng tia lạnh lẽo xuyên thấu qua không khí, vẫn như cũ bao trùm trên toàn thân cô, tránh cũng không thể tránh.

Sau khi bà ngoại qua đời, Diệp Phạm liền gầy đi rất nhiều, cái cằm càng thêm nhọn, bả vai cũng cảm giác toàn là xương cốt. Đồng phục trên người Diệp Phạm, càng thêm lộ ra rộng lớn. Diệp Phạm nhắm mắt lại, mặc kệ là chút nữa hiệu trưởng cùng cô nói cái gì, cô cũng đều đã chuẩn bị kỹ càng.

Diệp Phạm đi đến phòng làm việc của thầy hiệu trưởng, cô giơ tay lên gõ cửa một cái. Bên trong truyền tới một thanh âm: "Tiến vào đi."

Diệp Phạm đi vào, hiệu trưởng nhìn về phía Diệp Phạm, Diệp Phạm đứng ở nơi đó, sắc mặt tái nhợt, không có một tia huyết sắc. Cô gầy như vậy, giống như là một trận gió liền có thể đem cô thổi ngã.

Hiệu trưởng nhớ đến các thầy cô chủ nhiệm mỗi khi nhắc đến Diệp Phạm, đối với cô luôn luôn có đánh giá rất tốt.

Diệp Phạm là học sinh có thành tích tốt nhất niên khóa, quan hệ với các bạn học cũng không tệ. Trừ phương diện đó, Diệp Phạm còn lấy được giải quán quân cuộc thi đàn violon giành cho thanh thiếu niên trên toàn quốc.

Vô luận là từ phương diện nào, Diệp Phạm cũng đều là một học sinh phi thường ưu tú, tất cả mọi người đối với cô đều hết lời khen ngợi. Tất cả đều đang tốt đẹp như vậy, lúc Diệp Phạm muốn ra nước ngoài tham gia tranh tài cuộc thi đàn violon quốc tế, lại có chuyện ngoài ý muốn phát sinh.

Cha mẹ của Diệp Phạm bởi vì tai nạn xe cộ mà qua đời, bà ngoại của cô về sau cũng bệnh tật mà qua đời, vận mệnh đã cho Diệp Phạm một đả kích quá lớn. Diệp Phạm cũng bởi vì vậy mà trở nên càng thêm trầm mặc.

Đáy mắt của hiệu trưởng lộ ra vẻ tiếc hận. Ông thở dài một hơi, thanh âm rất nhẹ: "Diệp Phạm, đối với những việc xảy ra, thầy thực sự chia buồn với em."

Diệp Phạm không nói gì. Cô rũ mắt xuống, nỗi bi thương trong lòng lại dâng lên. Từng ký ức đâu khổ, lại từng màn hiển hiện ở trước mắt cô.

Hiệu trưởng: "Học phí học kỳ này của em còn chưa nộp..."

Đầu Diệp Phạm cúi xuống thấp hơn, tay của cô rũ xuống hai bên người, nắm chặt thêm mấy phần. Nửa ngày sau, lại vô lực buông ra. Đầu ngón tay chỉ còn có không khí lạnh băng.

Tiếp tới, hiệu trưởng chắc muốn để cho mình thôi học. Trong lòng Diệp Phạm tràn đầy cảm giác bất lực cùng bi thương, cô không có cách nào nói ra, muốn mình tiếp tục lưu lại học tập. Bởi vì cô đã không có tiền chi trả học phí nữa rồi.

Lúc này, thanh âm của hiệu trưởng lại vang lên: "Diệp Phạm, em không cần lo lắng chuyện này, có một người nguyện ý giúp đỡ em tiếp tục đóng học phí cùng tiền sinh hoạt."

Diệp Phạm ngẩn ngơ nhìn hiệu trưởng, còn có chút chưa kịp phản ứng. Có người muốn giúp đỡ cô?

Hiệu trưởng nói tiếp: "Người đó nặc danh quyên tặng cho em, ủng hộ em học xong cấp ba cùng tiếp tục việc học cao lên nữa."

Diệp Phạm hiện tại đã lấy lại tinh thần, cô thật sự không có nghe lầm, có người muốn giúp đỡ cô. Hiện tại giờ phút này, có người muốn trợ giúp cho cô, phảng phất giống như một tia sáng le lói trong bóng tối, kéo cô đi ra khỏi tuyệt vọng.

Mũi của Diệp Phạm chua chua, khóe mắt có chút ướt.

Giọng của hiệu trưởng trở nên ôn hòa: "Cho nên, em có thể tiếp tục hoàn thành việc học cấp ba."

Diệp Phạm gật đầu, thanh âm có chút nghẹn ngào: "Vâng."

Hiệu trưởng: "Nếu như em còn có vấn đề khác, em có thể tự mình hỏi người đã nặc danh quyên tặng kia." Hiệu trưởng đưa cho Diệp Phạm một trang giấy, mở miệng: "Đây là hòm thư điện tử của người đó."

Diệp Phạm tiếp nhận trang giấy, cúi đầu nhìn. Trên trang giấy trắng thuần, viết rất rõ ràng một địa chỉ một cái e-mail. Tay Diệp Phạm nắm thật chặt tờ giấy, tựa như đang nắm một tia hi vọng cuối cùng.

Cô cẩn thận nhìn, rất nghiêm túc. Đây là hòm thư của người kia... Tay của Diệp Phạm lại nắm chặt hơn chút nữa, động tác vạn phần trân trọng.

Diệp Phạm đi ra khỏi phòng của hiệu trưởng, cô đứng trong không khí rét lạnh, xung quanh không có người, cực kỳ yên tĩnh. Gió nhẹ thổi qua lá cây, vang tiếng rào rào. Diệp Phạm nhớ tới người giúp đỡ nặc danh kia, nhớ tới việc cô lại có thể tiếp tục học tập một lần nữa, hốc mắt lại đỏ lên.

Cô mặc dù biết người kia nghe không được, nhưng cô lại rất nghiêm túc mở miệng. Trong không khí yên tĩnh, Diệp Phạm nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cảm ơn."

Cảm ơn ai đó đã cho cô hi vọng. Cô sẽ trân quý cuộc sống bây giờ, cho dù đã mất đi hết tất cả, cô vẫn cần phải nghiêm túc nỗ lực, cố gắng bước tiếp.

Đêm tự học kết thúc, Diệp Phạm chỉnh lý túi sách trở về nhà. Cô ngồi ở trên xe buýt, tất cả những thứ vừa rồi phát sinh tựa như là một giấc mơ, lúc cô cùng đường, đột nhiên xuất hiện một tia hi vọng.

Diệp Phạm nhìn cảnh đêm của thành phố bên ngoài cửa sổ, trong lòng cũng không có biện pháp ngắm nhìn thưởng thức. Cô chỉ là đang một mực suy nghĩ, người nặc danh quyên góp giúp đỡ kia sẽ là ai? Cô đem tờ giấy kia nắm chặt trong tay, phía trên đó là phương thức liên lạc duy nhất.

Xe buýt đến trạm, Diệp Phạm xuống xe, trên đường đi trở về phòng trọ, ban đêm gió thổi lạnh lẽo. Sau khi trong nhà xảy ra nhiều chuyện như vậy, Diệp Phạm rời khỏi phòng ở cũ, cô bình thường kiêm thêm vài công việc, cùng bà ngoại ở trong chung cư nhỏ này.

Nhưng, hiện tại căn chung cư này chỉ còn lại một mình cô.

Diệp Phạm mở cửa, đưa tay lần công tắc ở trên vách tường, ấn mở đèn. Ánh sáng phút chốc lóe lên, đem căn phòng nho nhỏ chiếu sáng.

Cô đi vào, dựa vào ở trên vách tường, túi sách còn chưa kịp buông xuống, đã lặng yên mở bàn tay, bên trong có một tờ giấy trắng noãn. Trên đường về nhà, Diệp Phạm nắm quá chặt, tờ giấy hiệu trưởng đưa cho cô đã có chút nhàu.

Còn may là chữ viết ở bên trong vẫn hoàn hảo không chút tổn hại, cô thở phào một hơi. Diệp Phạm nhìn hàng chữ phía trên tờ giấy, phía trên là một địa chỉ e-mail.

Cô yên lặng nhìn thật lâu, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ gì. Thật lâu sau, cô lấy điện thoại di động ra, ấn mở hòm thư, tại địa chỉ người nhận thư nhập e-mail của người kia.

Cảm ơn, tôi...

Diệp Phạm nhíu nhíu mày, lại xóa bỏ, tối hôm đó, cô xóa tới xóa lui thật nhiều lần, mới gửi một e-mail đi qua.

Bên kia.

Hạ Hàn bởi vì công việc nên ở tại Bắc Kinh. Hành trình của anh rất vẹn toàn, không có nhiều thời gian trống. Quay xong cảnh cuối cùng ngày hôm nay đã là rạng sáng, Hạ Hàn trở lại chung cư ở Bắc Kinh, thời điểm anh lấy điện thoại di động ra, phát hiện nhận được một e-mail.

Hạ Hàn nhắm mắt lại, cái e-mail này là e-mail riêng mới lập của anh, không phải là e-mail dành cho công việc, cũng không có những bạn bè khác biết.

Gửi e-mail đến địa chỉ này, sẽ chỉ có một người.

Diệp Phạm.

Hạ Hàn bỗng dưng giật mình trong lòng.

Đây là lần đầu sau nhiều năm như vậy, Hạ Hàn lại lần nữa biết được tin tức của Diệp Phạm, nhưng lần này cùng lúc trước không giống, anh không phải là thấy được tin tức cô đạt giải thưởng trên TV nữa, mà là chính cô nói cho anh biết.

Hạ Hàn ấn mở hòm thư, tra xét e-mail kia.

Nội dung bức thư đầu tiên mà Diệp Phạm viết cho anh không dài, từng câu từng chữ đều là nói cảm ơn. Mà cô cảm ơn lại rất chân thành. Hạ Hàn trước giờ đều là một người không giỏi giao tiếp, cũng không biết làm như thế nào trả lời lại cô.

Anh cũng không biết, Diệp Phạm lúc viết bức thư này, cũng giống như anh rất khẩn trương. Hạ Hàn cũng chỉ trả lời lại mấy câu, anh hi vọng Diệp Phạm có thể tiếp tục mạnh mẽ kiên trì.

Anh nghĩ nghĩ, ở phía dưới thư cuối cùng nhập một chữ cái, H.

Ngày hôm sau là cuối tuần.

Diệp Phạm bị đồng hồ báo thức đánh thức, cô vội vội vàng vàng ngồi lên xe buýt, muốn nhanh chóng đến nơi làm việc. Nhưng lúc cô đến trạm xe bus mới nhớ tới, học phí của mình đã không còn là vấn đề nữa, còn phải cảm tạ người đã giúp đỡ kia.

Diệp Phạm quyết định nghỉ làm, cô sẽ không làm lãng phí số tiền mà người nặc danh kia đã chi ra để giúp đỡ cô. Cô nhất định phải chuyên tâm vào việc học, thi đỗ vào một trường đại học tốt, ngày sau kiếm tiền trả lại người đó.

Lúc Diệp Phạm ấn mở điện thoại, phát hiện nhận được một e-mail. Rõ ràng chỉ có mấy câu, Diệp Phạm lại nhìn đi nhìn lại nhiều lần, tầm mắt của cô đặt thật lâu trên chữ ký kia.

H.

Lúc chiều, Diệp Phạm nhận được một cú điện thoại. Cô có một bưu kiện chuyển phát nhanh. Sau khi ký nhận, Diệp Phạm phát hiện bên trong là một cái hộp rất lớn. Trong lòng Diệp Phạm có thể đoán ra được, cái chuyển phát nhanh này có thể là do H gửi tới.

Cô cẩn thận từng li từng tí mở bưu kiện ra, lại thấy được một cái hộp đàn, bên trong là một chiếc đàn violon cùng nhãn hiệu với chiếc đàn mà cô dùng trước kia.Diệp Phạm đột nhiên giật mình, cái mũi chua chua, khóe mắt nổi lên nước mắt. Đàn violon của cô đã bị vỡ nát trong tai nạn kia.

H tặng cô một phần quà, là giấc mộng mà cô trân quý nhất cũng có thể coi như là điều mà cô không nghĩ mình còn có thể với tới. Bên trong hộp đàn còn có một tờ giấy, phía trên dòng chữ viết cứng cáp hữu lực. 

Hi vọng em có thể lại tiếp tục theo đuổi giấc mộng của mình, H.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Phạm, Hạ Hàn liền bị tiếng đàn của cô đả động, hi vọng tiếng đàn của cô có thể được càng nhiều người nghe đến và biết đến, đây cũng là nguyện vọng đơn giản nhất ngay từ đầu của anh.

Diệp Phạm quay đầu lại, ánh mắt rơi vào bên trên đàn violon, trong lòng phút chốc hiện lên một chút sợ hãi. Cô mím chặt môi, cầm lấy đàn violon, muốn đỡ trên bờ vai, nhưng đến dũng khí cầm lên cô cũng không có.

Tay Diệp Phạm khẽ run lên, suýt nữa buông tay ra. Cô lập tức nắm chặt đàn violon, sợ nó rơi trên mặt đất. Đây là H tặng cho cô, cô không hi vọng quà anh tặng bị rơi vỡ.

Diệp Phạm run rẩy cầm lên cây đàn, lúc này, tai nạn xe cộ lại xuất hiện ở trước mắt cô. Tuyết lớn bay đầy trời đêm, cô lại thấy một màu máu tươi. Thân thể của Diệp Phạm cứng ngắc, một nốt nhạc cũng không thể kéo ra được. Mỗi khi cầm cây kéo lên, liền sẽ nghĩ tới cảnh tượng lúc đó.

Cô chỉ có một thân tài hoa này, nhưng lại mất đi bản năng diễn tấu. Qua thật lâu, Diệp Phạm nhẹ nhàng gác lại đàn violon, cô cầm lấy tờ giấy bên trong hộp đàn kia, nhìn hàng chữ kia của H.

Diệp Phạm xem đi xem lại tấm thẻ này, nội tâm dần dần bình tĩnh lại. Dòng chữ viết lạ lẫm, còn có con người lạ lẫm này, thế nhưng lại mang lại lực lượng cho cô.

Thời gian chậm rãi trôi qua, ánh sáng yếu ớt chiều tà từ bên ngoài dần dần lọt vào. Ánh hoàng hôn cùng bóng mây đem đàn violon chiếu lúc sáng lúc tối, không biết qua bao lâu, Diệp Phạm lần nữa cầm lên cây đàn violon.

Diệp Phạm nhắm mắt lại, chuẩn bị nghênh đón sợ hãi sắp tới. Cô kéo động dây đàn, đã lâu không luyện tập, tiếng đàn có chút không lưu loát phát ra. Trong bóng đêm, Diệp Phạm nhìn thấy ánh sáng chói mắt kia, ánh sáng đèn xe làm cho cuộc đời cô xoay chuyển biến hóa lớn.

Chiếc xe tải kia lảo đảo đâm thẳng về phía xe của bọn họ. Tay của Diệp Phạm run lên, cô không buông đàn violon xuống, mà cố gắng nắm chặt lấy nó. Tiếng đàn dần dần trở lên trôi chảy hơn, trong tiếng đàn như ẩn chứa thật nhiều ký ức và cảm xúc. Thân thể Diệp Phạm cũng còn nhớ rõ.

Sau đó, máu tươi ở trước mắt Diệp Phạm thoáng hiện, sinh tử ngay trước mắt, bọn họ đem hi vọng để lại cho cô. Sống lưng của cô toát lên ý lạnh, nhưng cô vẫn tiếp tục kéo đàn violon. Cô biết, cô nhất định phải sống cho tốt, không thể phụ sự chờ mong của cha mẹ cô.

Tiếng đàn từng chút từng chút đem hồi ức về tai nạn xe cộ đáng sợ lúc ấy xua tan.

Diệp Phạm ngừng kéo đàn, cô nhẹ vuốt đàn violon, cảm xúc cuồn cuộn trong nội tâm còn chưa lắng lại.

Diệp Phạm nhắm mắt lại. Cho dù H không ở nơi này, nhưng cô lại vì anh kéo một khúc nhạc. Ngoài cửa sổ tuyết tung bay lả tả, tiếng đàn cũng phiêu lãng trong căn phòng yên tĩnh.

Không biết tại sao, Diệp Phạm vô thức nhẹ nhàng cong môi. Chỉ cần nhớ tới âm nhạc mà cô yêu quý, còn có người kia, cô đã cảm thấy tràn đầy lực lượng.

~~~

Editor: Lại ngoi lên, hnay tâm tình tốt lên ngồi gõ gõ 🤣 định làm một nửa không hiểu sao lại thôi cố làm hết chương. Cố gắng!!! 💪

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.