Một giây sau, ùng ục một tiếng vang lên từ cái bụng bự của Bảo Bảo.
Đô Đô một mặt vô tội nhìn Diệp Phạm: "Đói... Con rất đói."
Diệp Phạm nhận lệnh ôm Đô Đô đi về phía phòng bếp.
Bởi vì nguyên chủ ít khi nấu ăn nên phòng bếp rất sạch sẽ, chỉ có lúc bảo mẫu ở đây thì mới dùng đến phòng bếp này. Mấy ngày nay, bảo mẫu bị bệnh, xin phép nghỉ, Đô Đô hỏi thì nguyên chủ đều trả lời qua loa lấy lệ lừa gạt bé.
Diệp Phạm sờ vào bụng bự có chút xẹp xuống vì đói của Đô Đô, giọng điệu dỗ dành: "Chúng ta ra ngoài ăn được không?"
Đô Đô mặt đầy hưng phấn: "Ăn, con muốn ăn cơm."
Diệp Phạm sợ con đói bụng, cầm túi tiền cùng điện thoại trên ghế sô pha, nhanh chóng ôm bé ra ngoài.
Cách nhà không xa, vừa vặn có một nhà hàng lớn bán thức ăn dinh dưỡng cho trẻ em.
Diệp Phạm một đường ôm Đô Đô, bé trọng lượng không hề nhẹ.
Diệp Phạm ôm một lúc lâu, cánh tay vì mỏi mà run lên một chút.
Cô đem Đô Đô đặt xuống đất rồi dắt tay bé đi.
Diệp Phạm cúi người xuống nhìn bé, mở miệng: "Đô Đô tự đi có được không?"
Đô Đô cũng không khóc không nháo, cầm lấy tay Diệp Phạm.
Diệp Phạm cũng không biết là trẻ con hai, ba tuổi có thể ăn những thứ gì nên chỉ dám gọi những món ăn dễ tiêu hóa.
Cô quyết định về nhà phải thật nghiêm túc tìm các thực đơn cho trẻ em, có thể tự mình làm thì tự mình làm. Cô cũng không thể ngày nào cũng mang con ra ngoài ăn cơm được.
Nhân viên phục vụ dẫn Diệp Phạm ngồi vào chỗ khá tốt. Bởi vì giá trị nhan sắc của Diệp Phạm cùng Đô Đô đều rất cao nên tầm mắt của cô ấy dừng lại trên người bọn họ lâu hơn một chút.
Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên, sảng khoái khen: "Con cô thật đáng yêu."
Cô ấy làm ở nhà hàng này cũng đã được một khoảng thời gian, đây là lần đầu tiên thấy một đôi mẹ con đẹp mắt như thế.
Diệp Phạm sửng sốt trong chốc lát, lập tức cười tự hào.
Diệp Phạm không cười còn đỡ, cười lên một tiếng vốn dĩ ngũ quan(1) xinh xắn trong nháy mắt trở nên xinh đẹp kinh diễm bức người.
(1)Ngũ quan: 5 bộ phận trên khuôn mặt con người là mắt,mũi, tai,miệng và lông mày
Cố tình cô lại có thêm một đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, lúc nhìn vào người khác, đáy mắt sẽ lóe lên từng vụn ánh sáng nhỏ.
Nhân viên phục vụ lập tức giật mình. Người phụ nữ trước mắt vốn không hề trang điểm vậy mà da thịt lại vô cùng mịn màng, có khi cô ấy mà trang điểm thì các nữ minh tinh truyền hình đều thua xa cô ấy.
Diệp Phạm nói cảm ơn, nhanh chóng cầm thực đơn gọi món. Bữa ăn nhanh chóng được mang lên.
Diệp Phạm đút Bảo Bảo ăn trứng gà, bánh hạt dẻ cùng một phần cháo yến mạch táo.
Đô Đô còn nhỏ, cầm cái thìa cũng không xong, sẽ đem cháo rơi trên quần áo, Diệp Phạm dứt khoát đút cho Bảo Bảo từng thìa, từng thìa cháo một. Khi Đô Đô ăn xong, cô mới tùy tiện ăn một chút.
Sau khi ăn xong, Diệp Phạm ôm Đô Đô trở về nhà. Lúc về đến nhà, Đô Đô đã ngủ say trong lòng cô. Diệp Phạm rón rén đặt bé lên giường, nằm cạnh Đô Đô rồi cũng nhanh chóng đi vào mộng đẹp.
Tuy Đô Đô rất hiểu chuyện nhưng để nuôi một đứa bé vẫn như cũ rất mệt mỏi, đặc biệt là với người chưa từng có con như Diệp Phạm.
Ngày hôm sau, Diệp Phạm để bảo mẫu chăm sóc Đô Đô còn cô thì chuẩn bị đến phim trường.
Trên đường đi, cô cẩn thận suy nghĩ về việc quay bộ phim truyền hình này.
Cô diễn bộ phim truyền hình có tên là "Ẩn núp bến Thượng Hải". Giảng là một đôi đặc công cố ý ẩn núp tại Thượng Hải. Nữ chính và nam chính thân phận là một đôi vợ chồng giả, trước mặt người ngoài biểu hiện thân mật, thời điểm làm nhiệm vụ đều cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành.
Nam nữ chính trong quá trình bên nhau làm nhiệm vụ, lâu ngày sinh tình. Bọn họ cùng nhau trải qua gian khổ, cuối cùng cũng lấy được văn kiện số 76 trọng yếu(2), hoàn thành nhiệm vụ.
(2)Trọng yếu: hết sức quan trọng (có thể là những văn kiện, hồ sơ, bản thảo liên quan đến số phận 1 công ty, doanh nghiệp, thậm chí là cả đất nước)
Mấy năm gần đây, những bộ phim liên quan đến chiến tranh thời dân quốc bùng nổ. Các công ty điện ảnh lớn của Hoa quốc đều đầu tư vào thể loại này. "Ẩn núp bến Thượng Hải" là bộ phim truyền hình được đầu tư lớn nhất.
Đạo diễn bộ phim là một nhân vật có tiếng trong lĩnh vực phim truyền hình, nhận qua rất nhiều giải thưởng danh giá. Nữ chính cũng đang là tiểu hoa được yêu thích nhất Đường Cẩm, cô ta có bối cảnh hùng hậu, danh tiếng lại rất lớn.
Đường Cẩm cùng lưu lượng tiểu sinh(3) Đoàn Kỳ yêu đương cũng là điểm nóng không thể bỏ qua. Bọn họ nam thanh nữ tú, công khai tình cảm tự nhiên fan hâm mộ không dữ dội phản kích mà thuận lợi được coi là quốc dân cp.
(3)Lưu lượng tiểu sinh: nam minh tinh có lượng fan hâm mộ hùng hậu, có họ thì doanh thu phòng vé nhất định thắng lớn, tỷ suất người xem phim truyền hình rất cao.
Công ty điện ảnh truyền hình lớn chính tay viết ra kịch bản bộ phim này thậm chí mời cả ảnh đế quốc tế Hạ Hàn nhận diễn vai nam chính, càng khiến bộ phim đã nổi lại càng nổi, quả thật giống như Mặt Trời giữa ban trưa. Vì vậy hạng mục "Ẩn núp bến Thượng Hải" ngay từ đầu đã được nhiều nhà đầu tư coi trọng.
Diệp Phạm được diễn trong bộ phim này sở dĩ là vì làm diễn viên đóng thế cho Đường Cẩm. Bởi vì Đường Cẩm tính tình kiêu căng, những cảnh như rơi xuống nước, té ngựa, chờ chịu ăn khổ trong kịch bản cô ta đều không diễn mà sẽ để diễn viên đóng thế là cô ra thay.
Người ngoài giới không biết bản tính thật của Đường Cẩm, đám fan hâm mộ cũng luôn nghĩ cô ta là người đẹp tính tình tốt.
Diệp Phạm vừa đến phim trường, lập tức có trợ lý tới nói: "Cô đi trang điểm trước đi, sau đó đi lấy trang phục mặc vào là bắt đầu quay phim luôn."
Trợ lý dẫn Diệp Phạm vào phòng hóa trang. Diệp Phạm ngồi xuống, chuyên viên trang điểm nhìn cô cảm thán: "Cô lớn lên thật xinh đẹp."
Diệp Phạm làn da trắng nõn tinh tế, mỗi ngũ quan đều cực kỳ tinh xảo, chỉ là trang điểm sơ sơ thì cả khuôn mặt cũng đã liền trở nên xinh đẹp cực điểm.
Thật lòng mà nói, Diệp Phạm so với phần lớn các nữ minh tinh đều muốn xinh đẹp hơn, cho dù là tiểu hoa Đường Cẩm cũng không thể sánh bằng.
Chuyên viên trang điểm lại nhìn Diệp Phạm một chút. Đáng tiếc người đẹp như vậy lại chỉ là diễn viên đóng thế.
Diệp Phạm trang điểm xong, thay trang phục rồi đi ra khỏi phòng hóa trang.
Tất cả mọi người nhìn về phía cô.
Ánh mắt mọi người nhìn đến chỗ Diệp Phạm. Đầu tiên là đôi tay trắng nhỏ nhắn, nhẹ nhàng đặt trên cánh cửa giống như phủ lên một tầng ánh sáng ngọc trai nhàn nhạt.
Cô dáng người kiều diễm ẩn trong chiếc sườn xám màu xanh đen,cái cổ thon dài tinh tế, vòng eo thon thả vừa một nắm tay khiến người mê mẩn.
Ánh mắt được dời đi, lại nhìn tới khuôn mặt xinh đẹp tinh xảo.
Làn da cô trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp, mỗi chỗ đều như được điêu khắc mà ra.
Cô giống như trời sinh là một mỹ nhân từ họa báo dân quốc tới đây làm minh tinh.
Mọi người mải ngắm nhìn Diệp Phạm, không khí tĩnh lặng trong chốc lát.
Diệp Phạm nhìn thân ảnh cao lớn trước mặt, anh ta chính là người diễn vai nam chính của bộ phim truyền hình này - ảnh đế Hạ Hàn.
Hạ Hàn là ai?
Vua phòng bán vé*, kỹ thuật diễn thần thánh, độ nổi tiếng siêu cao, fan hâm mộ nhiều hơn tất cả các thần tượng trẻ tuổi từng có trong nước.
*rạp chiếu phim (chắc vậy:>)
Hạ Hàn lần đầu đóng phim truyền hình, diễn vai nam phụ thì đã nhận ngay giải thưởng nam phụ suất sắc nhất. Sau đó anh dấn thân vào làng điện ảnh, diễn không ít những bộ điện ảnh được chiếu ở các phòng bán vé danh tiếng.
Hạ Hàn lần lượt hợp tác với tất cả các đạo diễn danh tiếng đều nhận được lời khen ngợi từ họ. Anh liên tiếp cầm xuống giải thưởng Kim Thượng ảnh đế, Kim Mã ảnh đế, Cannes ảnh đế, địa vị trực tiếp đứng vững trong làng điện ảnh.
Mà lần này, Hạ Hàn diễn bộ phim truyền hình này nghe nói là muốn trả ơn đạo diễn năm đó đã coi trọng và nâng đỡ anh.
Bỗng nhiên, Hạ Hàn quay đầu lại, ánh mắt không có chút tình cảm nhìn Diệp Phạm, bộ dạng đạm bạc lạnh lẽo.
Hạ Hàn ngũ quan sắc sảo, rõ ràng, đôi mắt đen nhánh, cằm nhọn thanh tú, môi mỏng bạc tình. Không một chỗ nào là không dễ nhìn, làm cho người nhìn vào đều không thể rời được ánh mắt.
Hạ Hàn đã thay xong trang phục.
Lúc này, anh đang mặc trang phục của quân nhân, dáng người được rèn luyện đến đẹp mắt, trên eo là một dây đai lưng màu đen. Anh lưng thẳng tắp, đem cốt khí kiêu ngạo của người quân nhân thời dân quốc thể hiện đến vô cùng hoàn hảo.
Vành mũ lính bị ép xuống rất thấp, khó khăn lắm mới lộ ra một đôi mắt thanh lãnh.
Nhưng Diệp Phạm một chút cũng không hề dao động, sắc mặt cô rất nhạt, không lộ cảm xúc, Hạ Hàn dù có ưu tú như thế nào đi nữa thì cũng chẳng có quan hệ gì với cô.
Hạ Hàn không biết chính mình có một đứa con, cũng không biết anh cùng nguyên chủ phát sinh quan hệ, tất cả mọi chuyện cũng chỉ có một mình nguyên chủ biết được.
Cho nên thời điểm đối mặt với Hạ Hàn, Diệp Phạm hoàn toàn có thể bình thản ung dung.
Đạo diễn gọi Diệp Phạm cùng Hạ Hàn lại để nói một chút về cảnh quay chuẩn bị phải diễn, Diệp Phạm đành thu cảm xúc xuống, đi đến.
Đoạn diễn là cảnh nữ chính cùng nam chính trong hẻm nhỏ thì bất ngờ đụng phải người điều tra. Mắt thấy kẻ địch muốn đi vào đây lục soát, dưới tình thế cấp bách hai người liền ra vẻ thân mật cho họ xem, liền lừa gạt được kẻ địch, an toàn thoát khỏi.
Lưu lại tiểu sinh Đoàn Kỳ, bạn trai của Đường Cẩm, đã cùng Đường Cẩm nói qua là không muốn cô ta diễn cảnh thân mật với người khác. Vì vậy tuy Đường Cẩm rất phối hợp diễn cùng Hạ Hàn nhưng vẫn đáp ứng Đoàn Kỳ.
Do vậy, đoạn diễn giả mạo làm vợ chồng này, Diệp Phạm phải diễn thay Đường Cẩm. Ánh sáng, nhiếp ảnh đều đã vào chỗ của mình, cảnh quay bắt đầu phải diễn rồi.
.......
Bên ngoài hẻm nhỏ, vang lên một loạt tiếng bước chân vội vã. Kẻ địch đang đi tìm họ, nguy hiểm dần dần tới gần.
Diệp Phạm nhìn Hạ Hàn: "Tôi nghe được tiếng bước chân."
Hạ Hàn sắc mặt nghiêm túc: "Bọn họ đang đến gần."
"Làm sao bây giờ?"_Diệp Phạm hỏi.
Hạ Hàn cúi đầu, ánh mắt nhìn Diệp Phạm. Diệp Phạm đứng ở trong tối, cổ trắng mềm tinh tế, trong hẻm nhỏ tối tăm, làn da cô trắng như tuyết.
Hạ Hàn chậm rãi mở miệng: "Kế tiếp cho dù tôi có làm gì đi nữa, cô đều phải phối hợp với tôi cho tốt."
Diệp Phạm đang chuẩn bị lấy súng, một giây sau liền bị một đôi tay ấm áp phủ lên, Diệp Phạm bỗng nhiên bị kéo về phía sau.
Thân người cô ngả về phía sau, người bên cạnh đỡ lấy vòng eo của cô.
Diệp Phạm giương mắt nhìn lên, đối diện với đôi mắt đen nhánh của Hạ Hàn.
Hạ Hàn bình tĩnh mở miệng, thanh âm lãnh đạm: "Chúng ta là vợ chồng."
Bọn họ làm nhiệm vụ này phải tiếp xúc với nhiều kẻ địch, vì để nhiệm vụ tiến triển thuận lợi, hai người họ phải đóng giả một đôi vợ chồng.
Diệp Phạm không nói gì, mặc cho Hạ Hàn kéo cô đi. Hạ Hàn tiến lên phía trước vài bước, lưng cô bị ép lên trên mặt tường lạnh lẽo cứng rắn.
Hạ Hàn cúi người xuống, chậm rãi tới gần Diệp Phạm. Hơi thở mát lạnh của anh vây quanh Diệp Phạm.
Diệp Phạm cùng Hạ Hàn gần trong gang tấc, cô phảng phất cảm nhận được ánh mắt cực kỳ nguy hiểm của anh, nặng nề áp xuống.
Mãnh liệt như vậy, muốn tránh cũng không thể tránh.
Diệp Phạm không quen cùng người khác dựa gần như vậy, theo bản năng nghiêng đầu tránh ánh mắt Hạ Hàn.
"Cắt!"_Đạo diễn hô lên một tiếng.
Đạo diễn vừa kêu dừng một tiếng, Hạ Hàn đã đứng dậy, nhanh chóng thoát khỏi nhân vật, tầm mắt cũng chưa từng nhìn Diệp Phạm.
Anh thần sắc so với bất cứ ai đều càng lạnh nhạt, trên mặt không chút biểu tình.
Dáng vẻ thân mật vừa rồi chỉ có khi phải quay diễn anh mới làm thôi.
Đạo diễn cau mày, nhìn Diệp Phạm: "Trong đoạn diễn vừa rồi, cô không nên tránh ánh mắt của cậu ấy."
Theo như kịch bản, quả thật Diệp Phạm phải cùng Hạ Hàn đối mắt.
Diệp Phạm biết mình sai sót, rũ mắt xuống nói: "Xin lỗi đạo diễn, tôi sẽ chú ý."
Cô chưa từng học qua diễn kịch phải như thế nào, nhưng cô sẽ từ từ học tập, cho đến khi học được thật tốt mới thôi.
Đạo diễn phất tay: " Diễn lại một lần nữa. "
Diệp Phạm lấy lại bình tĩnh, cô ổn định cảm xúc. Hạ Hàn con mắt đạm bạc nhìn sang, ánh mắt hai người chạm nhau.
Diệp Phạm thu lại cảm xúc, lần này cô không có tránh ánh mắt của anh.
Hạ Hàn cúi người, thân thể một lần nữa phủ xuống. Anh nhìn Diệp Phạm, giơ tay lên, trêu chọc tóc trên trán Diệp Phạm.
"Thật sự xin lỗi, bất đắc dĩ."_Hạ Hàn âm thanh trầm thấp rơi vào tai cô, mang theo mấy phần khàn khàn.
Dưới quần áo dời, Diệp Phạm lộ ra một đoạn bả vai nhỏ mềm mại. Diệp Phạm bỗng thấy bả vai mát mẻ, tai bỗng dưng nóng lên.
Đằng sau cô là bức tường lạnh lẽo, trước mặt lại đối lập là hơi thở ấm áp của Hạ Hàn.
Diệp Phạm bị giam cầm trong lồng ngực Hạ Hàn, không có chỗ trốn.
Cô nắm chặt tay.
Bên ngoài hẻm nhỏ, tiếng bước chân ngày càng gần, giống như nghe thấy âm thanh kẻ địch lục soát mọi nơi tìm họ.
Lúc này, Hạ Hàn từ từ cúi xuống, khoảng cách hai người ngày càng gần, tựa như có thể nhìn thấy đôi mắt của nhau.
Hô hấp của họ nhàn nhạt mà quanh quẩn chung một chỗ.
Ngắn ngủi yên tĩnh, ái muội lan tràn.
Hạ Hàn chống tay tại hai bên sườn thân người Diệp Phạm, hai người trầm mặc đối diện nhau.
Hơi thở Hạ Hàn từng chút từng chút xâm nhập nơi chóp mũi của Diệp Phạm. Diệp Phạm thân thể cứng đờ, căng thẳng lên.
Mắt Hạ Hàn u ám không rõ, ánh mắt chậm rãi đảo qua đôi mắt, bờ môi, cái cổ Diệp Phạm.
Cuối cùng, ánh mắt anh dừng lại bả vai trắng như tuyết của cô.
Anh tiếp tục cúi người xuống, từ từ tiến tới.
Bờ môi Hạ Hàn di chuyển về phía bả vai Diệp Phạm.
Anh rũ mắt, môi mỏng như muốn chạm vào làn da Diệp Phạm.
Chỉ có một tấc(4) khoảng cách.
(4) Một tấc=4 cm
*Trung Hoa Dân quốc (THDQ) là nhà nước thống trị Trung Quốc từ năm 1912 đến năm 1949 nên khoảng thời gian này được gọi là thời dân quốc, mọi người có thể lên mạng tìm hiểu thêm. Nói chung đây là một giai đoạn lịch sử khá loạn của Trung Quốc.