Đạo diễn tập trung Diệp Phạm và Đường Cẩm, thông báo một chuyện.
Đạo diễn nhìn mọi người một chút, ánh mắt dừng lại trên mặt Diệp Phạm một lúc lâu, mới mở miệng: "Bây giờ tiền đã mất, tổ tiết mục tạm thời cho mọi người mượn một khoản tiền, nhưng từ giờ trở đi, mọi người phải nghĩ cách kiếm tiền."
Cố Nhã Thần nhíu mày: "Bây giờ bọn tôi ở nước ngoài, kiếm tiền kiểu gì?"
Đạo diễn: "Chuyện này phải do mọi người tự nghĩ cách."
Cố Nhã Thần lườm Diệp Phạm một chút, không kiên nhẫn. Nếu không phải do Diệp Phạm, bọn họ sao cần phải đi kiếm tiền.
Đạo diễn nói tiếp: "Đinh Nhược Nghi ngã bệnh, mọi người còn lại bốn người, tự chia thành hai tổ đi kiếm tiền."
"Quá trình kiếm tiền đều được phát sóng trực tiếp, khán giả sẽ thấy những gì mọi người làm."
"Trong thời gian quy định, tổ nào kiếm được nhiều tiền hơn thì tổ tiết mục thưởng cho nhóm đó."
Cố Nhã Thần lập tức quyết định, cô ta quay đầu nhìn phía Đường Cẩm: "Đường Cẩm, chúng ta thành một tổ nhé."
Cô ta không giỏi bất cứ cái gì, nếu muốn kiếm tiền, nhất định phải dựa vào người khác. Đường Cẩm còn trẻ, danh khí lại rất lớn, cô ta bám lấy Đường Cẩm thì chắc chắn sẽ có rất nhiều cảnh quay.
Đầu tiên Đường Cẩm nhìn Diệp Phạm, giống như đang khoe khoang với Diệp Phạm cô ta đã nhân duyên tốt.
Sau đó, cô ta mới cười nói: "Được."
Biểu hiện của Diệp Phạm rất lạnh nhạt.
Đường Cẩm nghĩ thế nào, đương nhiên cô biết rõ, loại người ngây thơ như Đường Cẩm, cô không thèm chấp.
Lúc này, Lý Quỳnh đi đến, nhìn Diệp Phạm: "Diệp Phạm, hai chúng ta một tổ."
Mặc dù bây giờ có vẻ Diệp Phạm làm mất tiền, nhưng Lý Quỳnh cảm thấy Diệp Phạm không phải loại người này. Ngược lại, rất có thể tổ tiết mục đã giở trò gì, có rất nhiều chuyện không thể nhìn từ bên ngoài.
Diệp Phạm gật đầu: "Được."
Vậy là, Diệp Phạm và Lý Quỳnh một tổ, Đường Cẩm và Cố Nhã Thần một tổ, bọn họ phải trong thời gian quy định kiếm được tiền.
Sáng hôm sau, Đường Cẩm và Cố Nhã Thần xuất phát từ rất sớm.
Diệp Phạm và Lý Quỳnh vẫn rời khỏi phòng của tổ tiết mục.
Diệp Phạm suy nghĩ, nhìn Lý Quỳnh nói: "Cô Lý, hay là cháu tự đi kiếm tiền vậy."
Lý Quỳnh sững sờ: "Vì sao?"
"Đinh Nhược Nghi ngã bệnh, cháu cảm thấy cần có một người ở lại chăm sóc cô ấy."
Diệp Phạm đã cân nhắc, lần này Đinh Nhược Nghi bị bệnh khá nặng, không có ai chăm sóc cô ấy, cô không yên tâm. Vả lại cô đã nghĩ ra một cách kiếm tiền, dù một người cũng được.
Buổi sáng, sau khi rời giường, trực tiếp cũng bắt đầu.
Cư dân mạng trong nước đang đối diện với màn hình, xem phát sóng trực tiếp hai tổ khách mời của « Đi du lịch nào ».
Trên màn hình lập tức xuất hiện rất nhiều bình luận.
"Bây giờ Diệp Phạm ra vẻ làm người tốt làm gì? Lúc cô ta làm mất tiền, tại sao cô ta không nói chắc chắn sẽ giữ tiền thật kỹ?!"
"Một người ở nước ngoài, không có ai giúp đỡ, kiếm tiền cũng rất khó. Vậy mà Diệp Phạm lại tự tin như vậy. Để tôi nhìn xem, cô ta có tự vả vào mặt mình không?"
"Diệp Phạm đừng hứa suông nữa, không kiếm được tiền lại lãng phí thời gian, tổ của Đường Cẩm thắng chắc."
Phần lớn mọi người đều cho rằng Diệp Phạm tự tin mù quáng, tự mình kiếm tiền quả thật là ý nghĩ hão huyền.
Diệp Phạm và Lý Quỳnh ở Austria, các cô không thể thấy được loạt bình luận này.
Lý Quỳnh hơi do dự.
"Nếu cháu không kiếm được tiền, cháu chắc chắn sẽ quay về nhờ cô giúp đỡ." Diệp Phạm nói đùa nhưng rất lễ phép, nghe khá thoải mái.
Không biết vì sao, Lý Quỳnh có loại trực giác rằng nhất định Diệp Phạm sẽ kiếm được tiền, hơn nữa còn vượt ngoài mong đợi của tất cả mọi người.
Lý Quỳnh đồng ý: "Được."
Bên kia, Đường Cẩm và Cố Nhã Thần đã xuất phát. Trên đường đi, Cố Nhã Thần hỏi: "Đường Cẩm, cô đã có cách để kiếm tiền chưa?"
Đường Cẩm: "Tôi vẫn chưa nghĩ ra. Còn cô?"
Cố Nhã Thần: "Tôi luôn không có ý định gì."
Ánh mắt Đường Cẩm thoáng lóe lên một tia chế giễu, ý của Cố Nhã Thần, không phải là dựa vào cô ta sao. Chẳng qua, bây giờ đang trực tiếp, Đường Cẩm không thể biểu hiện những cảm xúc này ra ngoài, chỉ có thể ép xuống.
Đường Cẩm mỉm cười: "Tôi sẽ hát trên đường phố."
"Hóa ra cô biết hát." Nụ cười Cố Nhã Thần rõ ràng hơn một chút.
Cô ta sẽ không keo kiệt khen ngợi Đường Cẩm.
Đường Cẩm mặc kệ Cố Nhã Thần.
Đường Cẩm từ lâu đã biết tổ tiết mục sẽ sắp xếp để các cô kiếm tiền, tổ tiết mục cũng đã sắp xếp xong xuôi để giúp cô ta, cô ta chỉ cần làm theo trình tự là xong.
Đường Cẩm đến một cửa hàng, lấy loa và microphone.
Đường Cẩm lắp microphone xong, thử loa, bắt đầu ca hát.
Tiếng ca vang lên, lúc đầu không nhiều người, về sau dần nhiều lên, rất nhiều người tới vây xem Đường Cẩm.
Một phần trong đó có người thật sự tò mò Đường Cẩm là ai, nhưng phần lớn là người do tổ tiết mục sắp đặt.
Nhất thời, trước mặt Đường Cẩm càng ngày càng nhiều tiền. Cố Nhã Thàn thấy vậy, không khỏi cảm thấy may mắn khi mình cùng tổ với Đường Cẩm, cô ta biết Đường Cẩm chắc chắn có cách kiếm được tiền.
Phần bình luận, rất nhiều cư dân mạng bày tỏ ý kiến của mình, đoàn đội của Đường Cẩm và thuỷ quân cũng cố gắng tẩy trắng cho cô ta.
"Lúc trước Đường Cẩm dính vào chuyện diễn viên đóng thế, bây giờ cô ấy vẫn điệu thấp."
"Luận sự được không? Đây là chương trình thực tế, Đường Cẩm hát rất tốt, cô ấy nghĩ ra cách kiếm tiền này, đã rất hiếm thấy."
"Mặc dù Đường Cẩm không thể hát chuyên nghiệp như ca sĩ, nhưng cô ấy đã kiếm được tiền, đây chính là bản lãnh của cô ấy."
"Chậc chậc chậc, Diệp Phạm bên kia một chút tiến triển cũng không có, xem ra lần này Diệp Phạm thua chắc."
Đường Cẩm xuất đạo nhiều năm, fan hâm mộ vốn rất nhiều, mặc dù chuyện diễn viên đóng thế lộ ra, nhưng fan trung thành vẫn đứng về phía Đường Cẩm.
Hầu hết bình luận đều khen Đường Cẩm, tuy có người nghi ngờ vì sao trong thời gian ngắn đã có nhiều người như vậy, nhưng sẽ nhanh chóng bị các bình luận che lấp.
Đường Cẩm nhìn thấy tiền càng ngày càng nhiều, vẻ mặt không khỏi đắc ý.
Diệp Phạm, bây giờ tôi xem cô so với tôi kiểu gì?
...
Lúc đạo diễn nói để mọi người kiếm tiền, trong lòng Diệp Phạm đã có một ý tưởng. Trong thế giới của cô, cô là nhạc sĩ, đương nhiên tinh thông các loại nhạc cụ.
Vì vậy, cô muốn kéo đàn violon trên đường phố, thông qua cách này hấp dẫn mọi người.
Nhưng việc bắt buộc bây giờ là phải mượn được một cây đàn violon.
Diệp Phạm ra ngoài, đi tìm một cửa hàng nhạc cụ. Austria là thiên đường của âm nhạc, bầu không khí văn hóa rất nồng đậm. Trên đường có rất nhiều cửa hàng nhạc cụ, cô chuẩn bị đi hỏi một cửa hàng.
Diệp Phạm thấy một cửa hàng nhạc cụ, dừng chân.
Lúc này, mọi người dồn dập bình luận.
"Tôi đi, Diệp Phạm và cửa hàng nhạc cụ làm gì? Chưa từng nghe cô ta biết chơi nhạc cụ mà?"
"Bạn suy nghĩ nhiều, ai quy định vào cửa hàng nhạc cụ là sẽ kéo đàn, biết đâu cô ấy chỉ đến hỏi đường."
"Trông Diệp Phạm rất có khí chất, có khi cô ấy thật sự học nhạc."
Diệp Phạm đi vào, bên trong có một người phụ nữ ngoại quốc. Diệp Phạm nói mục đích của mình, muốn mượn một cây đàn violon, người phụ nữ kia từ chối.
Diệp Phạm cũng không nhụt chí, cô biết yêu cầu này sẽ có một số người không chấp nhận, cô cũng đã đoán được. Diệp Phạm rời khỏi, lại chuẩn bị tìm một cửa hàng khác hỏi.
Diệp Phạm tiếp tục đi về phía trước, cô nhìn xung quanh, có một cửa hàng to lớn trước mặt. Từ bên ngoài nhìn vào, có thể thấy những chiếc đàn piano tuyệt đẹp và mấy cây đàn violon treo trên tường.
Diệp Phạm ngẫm nghĩ một lúc, nhấc chân bước vào. Trong tiệm này có một người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh. Diệp Phạm lịch sự nói: "Xin chào, có thể cho tôi mượn một cây đàn không?"
Người kia tên là Ben.
Ben nhìn Diệp Phạm một lúc, phát hiện cô là cô gái Trung Quốc rất xinh đẹp, anh ta không trực tiếp từ chối mà hỏi một câu: "Cô mượn đàn làm gì?"
Diệp Phạm giải thích: "Tôi đang ghi hình trong một chương trình, trong thời gian quy định nhất định phải kiếm được tiền. Tôi cần dùng đến đàn, vậy anh có thể cho tôi mượn được không?"
Ben nghĩ một lúc rồi nói: "Tôi có thể cho cô mượn đàn violon, nhưng tôi có một yêu cầu."
Diệp Phạm lắng nghe.
"Trong tiệm tôi có một giáo viên âm nhạc, cô ấy đến từ học viện anh Vienna." Ben chỉ vào người phụ nữ bên cạnh, tiếp tục nói, "Nếu cô kéo đàn tốt hơn cô ấy thì tôi sẽ cho cô mượn đàn."
Vốn anh ta cũng muốn xem cô gái Trung Quốc này kéo ra sao?
Lúc Diệp Phạm soạn nhạc, thường dùng nhiều loại nhạc cụ. Từ khi cô xuyên vào cơ thể này, đây là lần đầu tiên cô đụng vào đàn violon, cảm giác trong lòng khó mà nói rõ.
Diệp Phạm cầm đàn, nhẹ nhàng sờ thân đàn, động tác rất quý trọng và cẩn thận.
Diệp Phạm cúi đầu, gác đàn lên vai. Cô chậm rãi nâng tay kia, đặt lên đàn.
Diệp Phạm chăm chú nhìn đàn violon, sườn mặt cô yên tĩnh lại xinh đẹp.
Mưa đạn lập tức lại nhảy ra.
"Đừng nói, Diệp Phạm đứng đó đã mang cảm giác khí thế."
"Mấy người khen cái gì, tư thế tốt thì sao, nhỡ đâu cô ta chỉ gà mờ."
"Yếu ớt nói một câu, động tác này của Diệp Phạm trông rất chuyên nghiệp."
Diệp Phạm bình tĩnh, ngón tay trắng nõn khẽ di chuyển.
Lúc này, tiếng đàn đẹp đẽ vang lên, chậm rãi rơi vào không trung.
Tiếng đàn rất rõ, mỗi một nốt nhạc đều cực kỳ linh hoạt và kỳ diệu. Giống như tiếng gió đêm thanh lãnh, chạm đến trái tim mọi người.
Ben cũng nhắm mắt lại, hưởng thụ tiếng đàn này.
Lúc này, ngay cả chuỗi mưa đạn cũng ít đi rất nhiều, bọn họ đều đắm chìm trong tiếng đàn của Diệp Phạm.
Ồn ào náo động dường như tan biến, tiếng đàn của Diệp Phạm đã làm dịu trái tim của tất cả mọi người.
Một lúc sau, Diệp Phạm dừng động tác lại, buông đàn xuống.
Ben phản ứng kịp, anh ta mở mắt ra, vẫn chưa thỏa mãn. Anh ta không ngờ cô gái nhỏ này kéo đàn tốt như vậy.
Anh ta cười nói: "Cô gái nhỏ, cô kéo đàn rất khá, nên cho cô mượn đàn này vậy."
Diệp Phạm chân thành nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
"Nếu cô có việc gì cần bọn tôi giúp đỡ thì cứ việc nói." Cô gái bên cạnh Ben nói một câu.
Bình luận trực tiếp lập tức có rất nhiều, tốc độ bình luận nhanh đến kinh người.
"Tôi thu lại câu nói vừa rồi, Diệp Phạm khiến tôi thật kinh hãi, hóa ra cô ấy lợi hại như vậy!"
"Nhỡ Diệp Phạm chỉ biết kéo khúc này thì sao? Nếu vậy cô ta kéo tốt cũng bình thường."
"Diệp Phạm thật đẹp, dáng vẻ cô ấy kéo đàn giống như là một bức tranh vậy, tỏ tình với Bạch tiểu thư nè."
"Cho dù Diệp Phạm kéo đàn tốt, nhưng Đường Cẩm cũng đã kiếm được rất nhiều tiền, cuối cùng cô ta cũng thua Đường Cẩm thôi!"
Mặc dù còn có rất nhiều bình luận nghi ngờ, nhưng những bình luận không tốt cũng dần dần ít đi.
Diệp Phạm không thấy loạt mưa đạn này, cô hoàn toàn không biết người ta đánh giá cô ra sao, cô chỉ chăm chú làm chuyện của mình.
Diệp Phạm cầm đàn violon, đi vào cửa hàng nhạc cụ gần đó. Cô quan sát xung quanh. Bây giờ, người trên đường không nhiều, đi lại chỉ có mấy người.
Diệp Phạm thu hồi ánh mắt, cô cũng không hề để ý. Cô cầm đàn violon, hít sâu một hơi.
Ngón tay trắng nõn đặt lên đàn, cây đàn đen nhánh càng làm tăng bàn tay trắng như tuyết của cô.
Diệp Phạm loại bỏ suy nghĩ, tất cả đều cách xa cô. Lúc này, trong mắt cô chỉ còn âm nhạc.
Đường phố Austria, ánh nắng tươi sáng dịu dàng, những tia sáng nhỏ bé chìm chìm nổi nổi.
Diệp Phạm yên lặng đứng đó, dáng người thẳng tắp xinh đẹp, tóc đen nhánh rũ xuống hai bên, trông rất dịu dàng mà lạnh nhạt.
Diệp Phạm nhắm mắt lại. Ánh mắt cô nghiêm túc và chăm chú.
Không quan tâm bất cứ chuyện gì nữa.
Diệp Phạm kéo đàn.
Giờ phút này, tiếng đàn du dương vang lên.
...
Trong nước.
Cửa phòng mở, Đô Đô nằm trên giường lớn, mặt chôn trong chăn, cơ thể nho nhỏ không nhúc nhích, thỉnh thoảng chân nhỏ của bé sẽ nâng lên một chút.
Hôm nay mẹ lại không ở nhà, thật muốn gặp mẹ.
Đô Đô nghiêng đầu sang một bên, bé bĩu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn ngập không vui.
Dì Lý đang nấu cơm trong phòng bếp, thỉnh thoảng bà sẽ nhìn tình huống của Đô Đô một chút, cửa phòng mở rộng, bà có thể tùy lúc nhìn phản ứng của Đô Đô.
Cơm nấu xong rất nhanh, dì Lý mẹ tắt bếp, đi ra.
Dì Lý luôn chú ý động tĩnh của Diệp Phạm. Hôm qua, trong chương trình Diệp Phạm làm tiền mất, việc này gây ồn ào nhốn nháo.
Dì Lý ở chung với Diệp Phạm đã lâu, bà tin Diệp Phạm không phải người như vậy.
Diệp Phạm đối với Đô Đô rất cẩn thận, huống chi cô đang quay chương trình, sao có thể bất cẩn được.
Hôm nay Diệp Phạm sẽ phát sóng trực tiếp trên mạng, dì Lý đang phân vân có nên để Đô Đô xem video của Diệp Phạm không.
Dì Lý biết, Đô Đô luôn nhớ mẹ.
Ngày nào Đô Đô cũng muốn xem video của Diệp Phạm một lúc, lặp đi lặp lại, không biết bao nhiêu lần.
Dì Lý lấy điện thoại ra, mở trang phát sóng trực tiếp của chương trình thực tế « Đi du lịch nào ».
Ngay từ đầu, dì Lý đã điều chỉnh âm lượng nhỏ đi, bà không muốn Đô Đô nghe thấy.
Dì Lý sợ Diệp Phạm biểu hiện được không tốt, người khác sẽ nói xấu Diệp Phạm. Đến lúc đó, Đô Đô nhìn thấy thì sẽ buồn tủi. Nhưng dì Lý càng xem, nụ cười trên mặt càng lớn.
Dì Lý nhanh chóng bật to âm lượng video, bà cầm điện thoại đi vào trong phòng: "Đô Đô mau đến xem, mẹ cháu ở đây."
Đô Đô vừa nghe đến chữ mẹ, lập tức ngẩng mặt từ trong chăn lên, bé nhanh chóng ngồi thẳng dậy, hai mắt tràn đầy chờ mong.
"Đâu? Đâu? Mẹ ở đâu?"
Dì Lý đưa đặt điện thoại trước mặt Đô Đô. Trên màn hình, Diệp Phạm đang kéo đàn violon, cô nhắm mắt lại, tiếng đàn violon du dương truyền ra từ điện thoại, rơi vào phòng.
Đô Đô mở to mắt, không dám chớp mắt.
Đô Đô ngẩng đầu nhìn dì Lý, ngón tay mập phì chỉ vào màn hình.
"Bà ơi, mẹ thật sự ở trong này."
Dì Lý thấy Đô Đô lập tức nở nụ cười, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa rồi, bà cũng cười sờ đầu Đô Đô.
"Mẹ cháu biểu hiện rất tốt, tất cả mọi người đang khen mẹ cháu."
Sau khi nghe thấy lời này của dì Lý, Đô Đô cười càng vui vẻ, giọng nói non nớt tràn đầy tự hào.
"Có thật không? Cháu biết mẹ tuyệt nhất mà."
Dì Lý đột nhiên nhớ đến còn đồ đang nấu dở trong phòng bếp, bà nhanh chóng thả cơ thể nhỏ nhắn của Đô Đô xuống: "Đô Đô ở đây xem nhé, bà vào phòng bếp chút."
Đô Đô nằm lỳ trên giường, đầu không nỡ chuyển, ánh mắt bé không nỡ rời khỏi màn hình.
Dì Lý thấy lực chú ý của Đô Đô đặt hết vào video, bà quay người ra khỏi phòng.
Đô Đô nằm trên giường, tay nhỏ chống cằm, bé sợ bỏ qua bất cứ một động tác nào của Diệp Phạm.
Đô Đô càng nhìn mẹ, càng cảm thấy nhớ cô.
Thời gian dần trôi qua, hốc mắt Đô Đô dần đỏ lên, nước mắt treo trên khóe mắt, sắp rơi xuống.
Mẹ từng nói, bé là một bé trai, không thể tùy tiện rơi nước mắt.
Nhưng, nhưng bé vẫn không nhịn được.
Tay nhỏ Đô Đô nắm chặt thành quyền, bé cắn nắm tay nhỏ của mình, không để mình khóc ra, nhưng nước mắt ngày càng nhiều.
Lách tách một tiếng, nước mắt rơi trên màn hình.
Nước mắt khiến tầm mắt Đô Đô mơ hồ.
Đô Đô dụi mắt, nếu bé khóc thì sẽ không thấy rõ mẹ. Bé vươn tay, lau nước mắt trên màn hình đi, muốn tiếp tục nhìn Diệp Phạm.
Hình như Đô Đô vô tình ấn nhầm nút gì, video đang phát trực tiếp lập tức biến mất.
Trong nháy mắt, tiếng đàn dừng lại, Diệp Phạm cũng biến mất khỏi màn hình.
Đô Đô mê mang, không lau nước mắt treo trên lông mi dài nữa, vẻ mặt bé kinh ngạc, bé không biết vì sao đột nhiên không thấy mẹ nữa.
Một giây sau, Đô Đô lập tức khóc òa lên, nước mắt giống như hạt châu, lách tách lách tách rơi xuống không ngừng, không thể ngăn được.
"Mẹ." Giọng Đô Đô mang theo tiếng khóc nức nở, không ngừng gọi mẹ.
Sau khi dì Lý nghe thấy tiếng khóc của Đô Đô, chạy nhanh ra khỏi phòng bếp. Đô Đô ngồi trên giường, khóc đến thở không ra hơi, cả khuôn mặt đỏ bừng, trên mặt đều là nước mắt.
Dì Lý luống cuống: "Con sao thế?."
Đô Đô khóc thút thít, bé chỉ vào màn hình nói không ra lời, giọng nói đứt quãng: "Mẹ... Mẹ... Không thấy."
Dì Lý nhanh chóng bật video lên lần nữa, Đô Đô thấy Diệp Phạm xuất hiện lần nữa trên điện thoại, cảm xúc mới dần bình tĩnh lại.
Do vừa nãy khóc quá dữ dội, Đô Đô vẫn đang hít thở sâu.
Dì Lý không dám đi xa, bà ngồi yên trên giường, ngồi bên cạnh Đô Đô, sợ lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Bà vào toilet vò một cái khăn mặt bằng nước ấm để rửa mặt cho Đô Đô.
Khăn mặt ấm lau nhẹ khuôn mặt trắng nõn, mịn màng của Đô Đô, bé chậm rãi bình tĩnh lại.
Dì Lý muốn xoa dịu cảm xúc của Đô Đô nên không tắt video, để Đô Đô xem tiếp.
Đô Đô cẩn thận từng li từng tí cầm điện thoại, bé sợ tay mình lại ấn loạn rồi mẹ lại biến mất.
Đô Đô chỉ dám duỗi ngón út ra, thỉnh thoảng chạm vào Diệp Phạm trên màn hình. Tay nhỏ của bé muốn ấn vào màn hình.
Dáng vẻ của bé vừa muốn ấn lại không dám, ấm ức nhìn chằm chằm vào Diệp Phạm trên màn hình.