Đô Đô theo dì Lý đến khu đồ ăn cho trẻ. Vừa nãy dì Lý xuất hiện khiến trái tim nhỏ của bé vẫn đập thình thịch, sợ dì Lý phát hiện bé nói chuyện với người lạ.
Dì Lý bế Đô Đô lên ghế trẻ em, đặt bát nhỏ lên bàn.
"Đô Đô." Dì Lý gọi một tiếng.
Đô Đô bị dọa ngẩng đầu, một đôi mắt tròn mở to, không hề chớp mắt, bé nghĩ dì Lý phát hiện ra.
Nên Đô Đô trông như con Hamster bị kinh sợ.
Dì Lý đẩy bát nhỏ đến gần: "Đồ ăn đã nguội bớt rồi, Đô Đô có thể ăn."
Đô Đô thở phào nhẹ nhõm, không cần dì Lý thúc giục, tự mình cầm thìa nhỏ lên, xúc một thìa cho vào miệng.
Động tác Đô Đô rất vụng về, nhưng bé vẫn cầm chắc thìa. Trước khi Diệp Phạm xuyên qua, Đô Đô ăn phải có người đút.
Trải qua sự rèn luyện từ Diệp Phạm, bây giờ Đô Đô đã có thể tự ăn cơm.
Diệp Phạm sẽ không chiều Đô Đô. Dù ở phương diện khác, cô sẽ dung túng Đô Đô đủ kiểu, nhưng cô vẫn rèn cho Đô Đô tính độc lập.
Miệng bé phình lên. Lúc bé ăn, hai má hơi nhúc nhích, trông rất giống con Hamster mập mạp khi ăn.
Dì Lý luôn nhắc Đô Đô ăn từ từ, không để bé nghẹn.
Cơm nước xong xuôi, dì Lý chuẩn bị dẫn Đô Đô về nhà.
Đô Đô nhanh chóng kéo tay dì Lý: "Bà ơi, bà quên rồi sao? Chúng ta phải mua quà cho mẹ."
Vẻ mặt Đô Đô gấp gáp, sợ mình không thể vẽ tặng cho Diệp Phạm.
Dì Lý được Đô Đô nhắc mới nhớ ra.
"Sao Đô Đô nhớ vậy chứ? Không có cháu nhắc là bà quên mất rồi."
Dì Lý thương Đô Đô như cháu trai mình, bà thấy Đô Đô chỗ nào cũng tốt.
Đô Đô ôm cổ dì Lý, mỉm cười, lộ ra hàm răng sữa nhỏ đều đặn, lúm đồng tiền trên mặt càng sâu.
"Chuyện về mẹ, con luôn nhớ."
Giọng điệu bé tự nhiên, vô cùng ngoan ngoãn.
Dì Lý đi quanh siêu thị mua mấy loại bút vẽ cho Đô Đô. Vừa về tới nhà, Đô Đô cũng không ngủ, nhất định phải vẽ tranh xong mới ngủ.
Bình thường đứa bé nhỏ như vậy sẽ không ngồi yên một chỗ mà sẽ chạy loạn khắp nơi.
Vì để làm xong quà tặng Diệp Phạm, Đô Đô đã ngồi yên trước bàn rất lâu. Bé vụng về cầm bút vẽ, vẽ trên tờ giấy trắng.
Tờ giấy vốn sạch sẽ, dần dần xuất hiện nhiều màu sắc khác nhau.
Lực cầm bút của Đô Đô không nặng nên vẽ ra đường cong xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng dễ nhìn ra được trên mặt giấy tràn đầy tình yêu của bé dành cho mẹ.
...
Ngày hôm sau, Diệp Phạm trở về từ Austria.
Cô vừa về nước, Đái Cận Sơn đã gọi cô đến công ty.
Đái Cận Sơn bảo Diệp Phạm yên tâm. Sau khi « Đi du lịch nào » phát sóng, đoàn đội họ sẽ dựa trên sự biên tập của chương trình mà khống chế dư luận, tiến hành phản kích với tổ tiết mục.
Diệp Phạm biểu hiện rất tốt trong chương trình. Lúc chương trình phát sóng, cô chắc chắn sẽ hút fans.
Sau khi Diệp Phạm rời khỏi công ty, lập tức trở về nhà, cô đã rất lâu không gặp Đô Đô rồi.
Diệp Phạm mở cửa bước vào, trong phòng im ắng, chắc Đô Đô đang ngủ trưa.
Do Diệp Phạm không chắc thời gian về đến nhà nên cô không nói rõ với dì Lý.
Diệp Phạm tháo giày ở trước cửa rồi đi vào.
Cô vừa ngẩng đầu thì phát hiện cửa phòng đóng chặt mở ra. Dì Lý nghe thấy tiếng động, mở cửa phòng bước ra.
Một lát sau, một hình bóng nhỏ bé xuất hiện đằng sau.
Tay nhỏ Đô Đô đặt trên cửa, kinh ngạc nhìn Diệp Phạm.
Lúc ngủ bé còn mơ về mẹ, không ngờ vừa tỉnh dậy, mẹ thật sự xuất hiện.
Một giây sau, đáy mắt Đô Đô chứa đầy nước mắt, bé oa một tiếng khóc òa.
Đô Đô chạy đến chỗ Diệp Phạm.
Diệp Phạm bỏ đồ trên tay xuống, ôm lấy Đô Đô đang nhào đến.
Lúc Đô Đô mềm mại dựa vào người Diệp Phạm, Diệp Phạm mới cảm thấy lòng trống rỗng mấy ngày nay của cô được lấp đầy.
Đô Đô khóc rất tội nghiệp, nước mắt rơi xuống quần áo Diệp Phạm, cả khuôn mặt bé tràn ngập nước mắt.
Sau khi Diệp Phạm bước vào, Đô Đô vẫn đang ngủ. Không biết do tâm linh tương thông hay điều gì mà khi Đô Đô nghe thấy tiếng đóng cửa thì tỉnh ngay.
Đô Đô vừa rời giường, vẫn còn mơ màng. Khoảng khắc thấy Diệp Phạm, hoàn toàn hỏng mất.
Đô Đô khóc đến thở không ra hơi, Diệp Phạm vô cùng đau lòng.
Bé thút tha thút thít nức nở: "Mẹ... Mẹ... Sao giờ mẹ mới về nhà?"
Trái tim Diệp Phạm tan nát khi nghe tiếng khóc của Đô Đô, cô hôn bé con mấy lần liền.
Hốc mắt cô đỏ lên, cô cẩn thận ôm Đô Đô vào lòng.
Diệp Phạm ôm Đô Đô đứng dậy, đi xung quanh phòng, dỗ dành bé.
"Mẹ không tốt, mẹ không nên rời khỏi con lâu như vậy."
Diệp Phạm dịu giọng dỗ dành, sau mỗi một câu, cô lại hôn Đô Đô một cái.
Đô Đô ôm mặt Diệp Phạm cọ cọ, cơ thể nhỏ nhắn rúc vào người cô.
"Mẹ hứa với con, sau này sẽ không rời khỏi con lâu như vậy nữa."
Diệp Phạm lau khô nước mắt trên mặt Đô Đô, nhẹ nhàng vỗ lưng bé, an ủi bé.
Một lúc sau, Đô Đô bình tĩnh lại, bé đột nhiên nhớ một chuyện.
"Mẹ, con chuẩn bị quà cho mẹ."
Giọng bé vẫn mang theo tiếng khóc nức nở, bé ngửa đầu nhìn Diệp Phạm, đôi mắt to ướt sũng.
Diệp Phạm cười dịu dàng, khác với dáng vẻ thanh lãnh khi cô ở trước mặt người khác.
Toàn bộ sự dịu dàng của cô dành hết cho Đô Đô.
"Thật sao? Thế con để quà ở đâu rồi?"
Đô Đô bảo Diệp Phạm thả bé xuống, bé muốn tự mang quà cho cô xem.
Nhưng chân Đô Đô vừa chạm đất thì bé lại nắm tay Diệp Phạm thật chặt, không chịu buông ra.
Diệp Phạm hơi cúi người, đi theo Đô Đô.
Đô Đô lấy bức tranh từ trên giường ra.
Bé sợ tranh bị mất, lúc ngủ cũng phải đặt bên cạnh.
Diệp Phạm ngồi xuống đất, đặt Đô Đô trên đùi.
Hai người cùng nhìn quà Đô Đô tặng cho Diệp Phạm.
Trên tờ giấy, không có quá nhiều nét vẽ.
Nhưng Diệp Phạm vẫn nhìn ra được, Đô Đô vẽ bé và cô trên đó.
Một căn phòng không lớn lắm, chỉ có Đô Đô và cô.
Diệp Phạm dán mặt mình lên đầu Đô Đô, mùi sữa trên người bé khiến cô yên lòng.
Diệp Phạm ôm chặt Đô Đô, cô nói thầm bên tai Đô Đô.
"Con phải nhớ, mẹ yêu con nhất."
...
Đái Cận Sơn gọi Diệp Phạm đến Hoa Thụy, nói có việc muốn bàn. Diệp Phạm đến Hoa Thụy, Đái Cận Sơn đang ngồi bên trong.
Diệp Phạm ngồi xuống, Đái Cận Sơn đưa cô một kịch bản, nói: "Em xem kịch bản này một chút đi."
Diệp Phạm cúi đầu, đọc tên bộ phim truyền hình này lên: "« Thẩm tướng »."
Đái Cận Sơn: "Đây là bộ phim nam chủ(1). Phim nói về một đám nam nhân tranh đấu tước quyền. Người yêu nam chính là công chúa mất nước Dao Quang."
(1) Phim nam chủ: phim chủ yếu xoay quanh nam chính. Kiểu như phim "Thần điêu đại hiệp", "Thủy hử",...
Diệp Phạm nhìn qua nội dung kịch bản, ngẩng đầu hỏi: "Anh muốn em diễn nhân vật Dao Quang này sao?"
Đái Cận Sơn gật đầu: "Em cũng thấy đó. Bộ phim này chủ yếu nói về nam chính nhưng làm người yêu nam chính nên phần diễn của Dao Quang cũng khá quan trọng."
"Trong phim nam chủ, mọi người thường chú ý nam chính hơn nên các tiểu hoa sẽ không nhận bộ phim này."
"Nhưng những người khác thì không chắc." Đái Cận Sơn nhìn Diệp Phạm, "Theo anh biết, có mấy nghệ sĩ đã nhìn trúng nhân vật này."
Diệp Phạm trầm tư, nói: "Nói cách khác thì cạnh tranh rất kịch liệt."
"Anh cảm thấy em rất hợp với nhân vật Dao Quang này." Đái Cận Sơn nói, "Em nên đi thử kính."
Diệp Phạm biết, lần thử sức này sẽ khó khăn, cô đành phải cố gắng làm tốt nhất có thể.
Vài ngày sau, Diệp Phạm đến chỗ thử kính. Trợ lý bảo cô chờ một lúc, bên trong có người đang thử kính.
Diệp Phạm kiên nhẫn chờ đợi.
Một lúc sau, cửa mở, mấy người đi ra. Trợ lý nhìn Diệp Phạm: "Cô vào đi."
Diệp Phạm đứng dậy, cô vừa đẩy cửa ra đã nghe được giọng nói lo lắng của một người đàn ông.
"Mấy người vừa nãy không hợp với nhân vật Dao Quang."
Mấy nữ minh tinh đến thử kính, ông ta đã nhìn qua ba người trong đó. Họ không đủ xinh đẹp. Dao Quang là đại mỹ nhân, cái này các cô ấy không thể tự nhiên diễn ra được.
Có người rất đẹp nhưng lại thiếu khí chất.
Phó đạo cau mày, thở dài: "Nhân vật Dao Quang quả thật rất khó tìm người thích hợp."
Phó đạo rất đau đầu, ông ta không biết có nữ minh tinh diễn được khí chất của Dao Quang không nữa. Xem ra lần thử kính này còn phải tiếp tục rất lâu.
Lúc này, trợ lý nói: "Phó đạo, Diệp Phạm tới."
Phó đạo ngẩng đầu nhìn qua.
Diệp Phạm đứng đó, làn da trắng như tuyết, cần cổ thon dài tinh tế, khí chất thanh lãnh đặc biệt.
Đôi mắt phó đạo diễn tỏa sáng: "Diệp Phạm, cô đi hóa trang thử đi."
Khí chất Diệp Phạm khác với những người khác, không chừng cô có thể diễn được nhân vật này,
Công chúa Dao Quang là công chúa mất nước, nàng bị địch quốc bắt đi, nhốt trong lao ngục nên trang dung cần trong đoạn diễn này là yếu đuối tái nhợt.
Thợ trang điểm nhìn kỹ gương mặt Diệp Phạm. Ngũ quan của cô tinh xảo, da rất trắng, khí chất lạnh nhạt. Chỉ như vậy, Diệp Phạm đã rất phù hợp với nhân vật này.
Trước đó có mấy nữ minh tinh đến thử kính, phó đạo nhìn các cô ấy vài lần đã bảo rời đi, thậm chí còn không cho đi hóa trang thử.
Thợ trang điểm hiểu vì sao phó đạo diễn lại chọn Diệp Phạm.
Thợ trang điểm bôi kem nền cho Diệp Phạm trước rồi cầm phấn lót màu đậm. Cô ấy nhẹ nhàng đánh lớp phấn lên mặt Diệp Phạm, tạo thành mấy vết thương nhỏ. Làn da Diệp Phạm tinh tế, những vết thương này trông rất rõ.
Hóa trang xong, thợ trang điểm bảo Diệp Phạm đổi đồ hóa trang. Sau khi chuẩn bị xong hết, Diệp Phạm bước ra khỏi phòng hóa trang.
Tất cả mọi người quay lại, nhìn Diệp Phạm. Vừa nhìn Diệp Phạm, bọn họ không khỏi nín thở.
Tóc Diệp Phạm đen nhánh như mực. Da cô trắng như tuyết, khuôn môi tinh xảo có một lớp son nhẹ.
Ngũ quan cô lạnh lẽo vắng vẻ, không chút mị sắc, giống như một bức tranh thanh nhã độc đáo.
Nhưng tất cả mọi người đều có cảm giác, đây chính là công chúa mất nước Dao Quang nổi danh khắp thiên hạ nhờ mỹ mạo.
Nàng chỉ nhìn nhàn nhạt cũng đã khiến mọi người tin phục mỹ mạo đó.
Vì nhân vật cần nên Diệp Phạm mặc quần áo tù nhân trắng, chiếc áo to rộng bao quanh người cô, lộ ra thân hình cực kỳ hoàn mỹ của cô.
Sắc mặt Diệp Phạm hơi tái nhợt, tóc hơi lộn xộn, trên mặt cô thậm chí vẽ lên mấy vết thương. Nhìn gương mặt trắng như tuyết thì thấy rất rõ.
Thế nhưng, Diệp Phạm không hề hiện chút chật vật nào.
Lưng Diệp Phạm thẳng tắp, sắc mắt bình tĩnh trong trẻo lại cứng cỏi.
Giống hệt nhân vật Dao Quang. Dù nàng trong lồng giam, nhưng không gì có thể bẻ gãy ngạo cốt(2) của nàng.
(2) Ngạo cốt: tính cách bất khuất, không chịu nhún nhường
Giây phút phó đạo diễn nhìn Diệp Phạm đã hóa trang thì ông đã xác định, Diệp Phạm chính là Dao Quang trong lòng ông.
Chỉ nhìn bề ngoài thì không ai có thể thích hợp với nhân vật này hơn Diệp Phạm.
...
Hóa ra lúc thử kính vai nữ phụ, người diễn vai nam chính sẽ không đến.
Không biết vì sao, tin tức Diệp Phạm thử kính lại bị truyền ra.
Đạo diễn tuyển diễn viên nhận được một cuộc điện thoại, nói vài câu với người đầu dây bên kia.
Các nhân viên đang nói chuyện trong phòng. Lúc bọn họ bàn tán xôn xao, Diệp Phạm mơ hồ nghe được một câu.
"Người diễn vai Thẩm Uyên tí nữa sẽ đến."
Diệp Phạm không để trong lòng, cô cúi đầu xem kịch bản, tiến vào trạng thái.
Một phút sau, bên ngoài vang lên tiếng đập cửa.
Cửa phòng bị mở ra, có tiếng bước chân xen lẫn tiếng nói chuyện đến gần.
Không biết vì sao, căn phòng huyên náo bỗng trở nên yên tĩnh.
Diệp Phạm dừng động tác trong tay, ngẩng đầu nhìn qua.
Tầm mắt cô đối đầu với đôi mắt đen nhánh thâm trầm lãnh đạm của Hạ Hàn.
Diệp Phạm nao nao.
Hạ Hàn đứng đó.
Anh mặc bộ quần áo màu đen thêu hình mãng xà bằng tơ vàng, trang trọng và uy nghiêm.
Tia sáng nhẹ trong phòng phủ lên người Hạ Hàn, tạo nên một vầng sáng nhẹ.
Khí chất lạnh lùng đã tăng thêm mấy phần lạnh lẽo, mấy phần đạm bạc.