Cô nhìn khuôn mặt Đô Đô, phát hiện Đô Đô không vui.
Diệp Phạm nói khẽ: "Con chờ mẹ chút."
Đô Đô ngoan ngoãn gật đầu.
Diệp Phạm quay đầu, nhìn Nghiêm Tiểu Tiểu: "Tiểu Tiểu. Vừa nãy cô giảng cho em những yếu điểm rồi, giờ em luyện thử đi."
Nghiêm Tiểu Tiểu: "Dạ, cô Diệp."
Diệp Phạm ôm Đô Đô, đi đến chỗ khác. Chỗ này không có ai, rất yên tĩnh.
Diệp Phạm thả Đô Đô xuống, cô ngồi xổm nhìn mắt Đô Đô con.
"Con nói với mẹ. Con bị làm sao?"
Đô Đô nhìn Diệp Phạm, đôi mắt to tròn cụp xuống.
Bé hít hít mũi, giọng sữa trở nên hơi ấm ức.
"Mẹ bị người khác cướp đi."
Diệp Phạm không ngờ do nguyên nhân này.
Vừa nãy cô chuyên tâm dạy Nghiêm Tiểu Tiểu đánh đàn, quên nói chuyện với Đô Đô.
Đô Đô nhạy cảm hơn đứa trẻ bình thường nên bé luôn có cảm giác bất an.
Giọng Diệp Phạm đầy áy náy: "Do mẹ sai."
Diệp Phạm đỡ bả vai Đô Đô, nói khẽ: "Vừa nãy mẹ dạy chị gái đánh đàn, không để ý đến con."
"Con tha thứ cho mẹ được không?"
Đô Đô mân mê miệng, nghiêm túc nhấn mạnh: "Mẹ không sai."
"Do mẹ quá tốt nên mọi người mới thích mẹ."
Diệp Phạm nhéo gương mặt mềm mại của Đô Đô, cảm thấy trái tim bị bảo bối này hòa tan.
Cơ thể mập mạp của Đô Đô bổ nhào vào ngực Diệp Phạm. Gương mặt đầy thịt cọ vào Diệp Phạm.
Bé nói khẽ một câu.
"Con thích mẹ nhất."
Diệp Phạm ôm Đô Đô, tiếp tục nói: "Vừa nãy mẹ chỉ đang dạy chị gái đánh đàn thôi, con đừng lo."
Đô Đô nháy mắt, nói: "Chị kia thích mẹ, con cũng thích mẹ. Vậy con cũng thích chị ấy."
Tư duy Đô Đô rất đơn giản. Bà và chị gái đều đối tốt với mẹ thì bé cũng đối tốt với hai người.
Diệp Phạm dí nhẹ cái trán của Đô Đô, cười nói: "Sao con lại ngoan thế chứ."
"Lát nữa con ngồi giữa mẹ và chị gái, mẹ ôm con được không?"
Đô Đô cười toe toét: "Dạ."
Diệp Phạm dẫn Đô Đô về chỗ đàn piano.
Nghiêm Tiểu Tiểu đang đánh đàn, tiếng đàn vang lên, tràn ngập căn phòng.
Diệp Phạm dẫn Đô Đô, ngồi cạnh Nghiêm Tiểu Tiểu. Đô Đô được gần Diệp Phạm, hài lòng cười.
Nghiêm Tiểu Tiểu đàn xong khúc nhạc, Đô Đô vỗ tay: "Chị đàn cũng rất dễ nghe."
Diệp Phạm cười nhìn Đô Đô.
Cảm xúc của trẻ con tới nhanh, đi cũng nhanh.
Diệp Phạm cũng khen: "Tiểu Tiểu, con tiến bộ hơn nhiều."
Nghiêm Tiểu Tiểu hơi xấu hổ.
"Con luyện tập lại mấy lần, làm quen một chút thì chắc chắn lúc thi sẽ vượt qua." Diệp Phạm nói.
Nghiêm Tiểu Tiểu cười rất vui: "Thật không ạ? Con sẽ cố gắng."
Nghiêm Tiểu Tiểu lại luyện một lúc, Diệp Phạm để cô bé nghỉ ngơi.
Đô Đô cuộn trong ngực Diệp Phạm, bé nhìn đĩa bánh kẹo vừa nãy bà đặt trên bàn.
Đô Đô đứng dậy, nện bước chân, chạy đến cạnh bàn, cầm mấy cái kẹo đường.
Rồi bé lại vui vẻ chạy đến cạnh Nghiêm Tiểu Tiểu.
Đô Đô ngẩng đầu, nâng cao tay.
"Chị ăn kẹo."
Nghiêm Tiểu Tiểu sửng sốt.
Sau đó cô bé nở nụ cười và nhận bánh kẹo: "Cảm ơn Đô Đô."
Đô Đô cầm kẹo đường, lạch bạch chạy về, bổ nhào vào ngực Diệp Phạm.
Đô Đô đưa bánh kẹo trong tay cho Diệp Phạm, giọng nói mềm mại.
"Kẹo đường ăn ngon, cho mẹ."
Diệp Phạm nhận kẹo đường, ôm chặt cơ thể mềm mại của Đô Đô.
Trong lòng cô còn ngọt hơn kẹo đường.
Sau khi dạy đàn xong, Diệp Phạm dẫn Đô Đô về nhà. Mấy ngày sau Đô Đô la hét muốn chơi với chị Tiểu Tiểu nên Diệp Phạm thường dẫn bé qua nhà Trình Bình.
Trình Bình rất thích bảo bối Đô Đô. Bà bảo lúc Diệp Phạm bận có thể đưa Đô Đô đến nhà bà.
...
Diệp Phạm biểu hiện suất sắc trong chương trình « Đi du lịch nào » khiến danh tiếng cô như nước lên thì thuyền lên.
Là người đại diện kim bài trong nghề, Đái Cận Sơn không nhìn lầm người.
Lúc trước đạo diễn và tổ tiết mục gây khó dễ. Nếu là nghệ sĩ bình thường gặp tình huống này thì chắc sẽ luống cuống.
Bọn họ sẽ bối rối đi theo kịch bản, cõng nồi oan ức này chứ đừng nói thay đổi cục diện.
Nhưng Diệp Phạm lại khác, cô xử sự tỉnh táo bình tĩnh. Đái Cận Sơn dẫn dắt nhiều nghệ sĩ rồi nhưng chưa từng gặp ai có tâm tính tốt như vậy.
Trải qua sóng gió lần này, Đái Cận Sơn càng chắc chắn tiền đồ Diệp Phạm khó thể đo lường.
Gần đây Diệp Phạm hot trong giới giải trí nên đương nhiên cũng có thương hiệu tìm tới cửa.
Sau khi Đái Cận Sơn chọn giúp cô, bỏ qua độ nổi kém và danh khí thấp, cuối cùng cũng nhận làm đại diện cho một thương hiệu quần áo nổi tiếng.
Thương hiệu này chủ yếu nhắm vào giới trẻ, phong cách thanh xuân, còn có người đại diện nam Tề Thuật.
Tề Thuật là nam ca sĩ nổi nhất trong giới âm nhạc.
Tuy Diệp Phạm là nữ minh tinh đang rất nổi nhưng không thể so được với Tề Thuật bây giờ.
Cô cũng làm đại diện cho thương hiệu này, chứng tỏ bên đó coi trọng Diệp Phạm.
Qua mấy ngày, Diệp Phạm và trợ lý đến một tòa nhà.
Diệp Phạm quay quảng cáo trong phòng chụp ảnh của studio này, Tề Thuật cũng sẽ tới.
Tề Thuật thấy Diệp Phạm, chủ động đi tới: "Lần đầu gặp, tôi là Tề Thuật."
Diệp Phạm mỉm cười: "Diệp Phạm."
Tề Thuật rất hứng thú nhìn Diệp Phạm.
Cô không khác gì trong TV, thậm chí còn đẹp hơn, khó trách Hạ Hàn muốn theo đuổi.
Tề Thuật nói đầy ý vị sâu xa: "Tôi đã xem video cô kéo đàn violon."
Chẳng qua là thấy trên điện thoại Hạ Hàn.
Tề Thuật không keo kiệt khen ngợi: "Cô đánh rất êm tai, có tiêu chuẩn rất cao."
Tề Thuật cũng không phải nhìn mặt Hạ Hàn mà nói. Anh ấy rất chân thành, từ trước đến nay không nói dối.
"Lúc ấy chỉ vì chương trình, trình độ của tôi không so được với anh." Diệp Phạm cười.
Tề Thuật rất hot, chơi được nhiều loại nhạc cụ, mọi ca khúc đều tự hoàn thành. Diệp Phạm từng nghe anh ấy hát, quả là xứng danh ca sĩ nổi tiếng nhất.
"Tề Thuật, cậu đang bắt chuyện với cô bé à?" Đạo diễn tới trêu chọc, "Vậy dẫn Diệp Phạm đi trang điểm đi."
Anh chàng Tề Thuật này không hề kiêu ngạo, rất hòa đồng với mọi người.
Từ khi xuất đạo đến nay, Tề Thuật chỉ có một người bạn gái nhưng ngoại giới không ai biết.
Sau khi hóa trang, Diệp Phạm và Tề Thuật đứng trong phòng chụp ảnh, bắt đầu quay quảng cáo.
Quảng cáo hướng đến sức sống tươi trẻ của thanh xuân.
Diệp Phạm nghe theo yêu cầu của đạo diễn, mỉm cười, tạo một nụ cười dào dạt thanh xuân.
Đạo diễn nhíu mày: "Không đúng cảm giác."
Không biết vì sao. Rõ ràng Diệp Phạm biểu hiện rất hoàn mỹ, từ vẻ mặt đến hành động đều rất dụng tâm, rất chân thành.
Nhưng luôn có cảm giác rất kỳ lạ.
Yêu cầu của đạo diễn rất cao.
Diệp Phạm không ngừng quay lại, không hề mệt mỏi.
Nhưng quảng cáo này đã quay hai tiếng mà vẫn không tìm được cảm giác chính xác.
Lúc này, có người chú ý có người đứng ở cửa phòng chụp ảnh.
Âm thanh ở đây bỗng yên tĩnh lại.
Tề Thuật ngẩng đầu, nhìn người tới. Tất cả nhân viên cũng ngừng động tác trong tay.
Diệp Phạm vô thức nhìn về phía cửa.
Một người đàn ông có khí chất lạnh lẽo đứng đó.
Cũng không biết anh đứng bao lâu, nhìn bao lâu.
Anh quay quảng cáo ở phòng bên cạnh. Trên người là âu phục màu đen, phác hoạ dáng người cao thẳng nhưng không che được khí chất trên người.
Hạ Hàn tới.
Lần nào gặp cũng thế.
Chỉ cần Hạ Hàn xuất hiện, ánh mắt mọi người đều di chuyển về phía anh.
Đạo diễn chào hỏi với Hạ Hàn, Hạ Hàn chào lại, rồi chậm rãi đi đến trước mặt Tề Thuật.
Tề Thuật nhíu mày, cười như không cười nói: "Người bạn tốt của tôi có mấy khi đến gặp tôi đâu."
Hạ Hàn mím môi, lườm Tề Thuật.
Ánh mắt lạnh như băng, như một cây đao, xé toạc suy nghĩ trong lòng Tề Thuật.
Tề Thuật không nói nữa nhưng trên mặt lại mang nụ cười lười biếng.
A, đàn ông.
Hạ Hàn nhìn Diệp Phạm.
Giọng nói lạnh lẽo của anh rơi vào phòng chụp ảnh.
Giống như chỉ vì Tề Thuật mới thuận miệng chỉ điểm cô vài câu.
"Không cần cố gắng theo yêu cầu của đạo diễn, diễn theo cảm nhận."
Diệp Phạm sửng sốt, giọng nói đạo diễn vang lên: "Thử theo ý Hạ Hàn xem."
Ánh sáng, thiết bị vào chỗ, bắt đầu quay lại từ đầu.
Hạ Hàn đứng bên cạnh, ánh mắt rất nhạt, không lộ chút gì, cũng không có ai đoán được ý nghĩ trong lòng anh.
Diệp Phạm đối diện với ống kính, hơi cong môi, nở nụ cười nhàn nhạt.
Vốn chỉ là quần áo thanh xuân bình thường lại làm tăng khí chất thanh lãnh của cô. Có cảm giác ung dung không vội lại sạch sẽ xinh đẹp.
Hiệu quả ngoài ý muốn.
Minh tinh theo đường ngọt ngào rất nhiều, lại chẳng mấy ai đi đường thanh lãnh.
Mỗi ngũ quan Diệp Phạm đều rất đẹp, đặc biệt có khí chất thanh nhã.
Khí chất thanh lãnh nâng nhan sắc kinh diễm lên, tự nhiên mà thành.
Chỉ nhìn cô một cái đã rất khó quên.
Tăng một phần, giảm một phần cũng không thể hiện được sự đẹp đẽ đặc biệt của cô.
Lần quay này, đoàn đội còn sinh ra một linh cảm.
Chủ đề tuyên truyền vào tháng tới sẽ là làm chính mình.
Thanh xuân và đẹp đẽ, không có chủ đề đặc biệt.
Mù quáng diễn theo yêu cầu sẽ thể hiện được cái đẹp của trào lưu nhưng tìm thấy ưu thế của mình lại càng khó hơn.
Sau khi quay xong, Diệp Phạm phát hiện Hạ Hàn vẫn đứng đó.
Cô suy nghĩ một lúc, đi đến trước mặt Hạ Hàn.
Diệp Phạm nói: "Cảm ơn lời đề nghị vừa nãy."
"Sau chúng ta còn hợp tác." Hạ Hàn lạnh nhạt nói, nhìn thẳng vào mắt Diệp Phạm.
Anh nhìn thẳng cô, dường như tìm kiếm được cảm giác quen thuộc trong ký ức.