Xuyên Thành Mẹ Ruột Nhân Vật Phản Diện Phật Hệ Hằng Ngày

Chương 73: "Mẹ, hai người đang làm gì?"



Đường Cẩm nghe thấy tiếng của Giản Lan, cô ta quay đầu nhìn về phía Giản Lan.

"Mẹ, Diệp Phạm này thế nhưng là đối thủ một mất một còn của con. Mẹ biết cô ta có bao nhiêu đáng ghét sao?"

Đường Cẩm từ trước đến nay cùng Diệp Phạm không hợp nhau, dưới cái nhìn của cô ta, Diệp Phạm như trước vẫn là một cái thế thân của cô ta, lại mượn danh tiếng của cô ta mà đỏ lên.

Nhưng Đường Cẩm vô thức không để ý đến, lúc trước nếu không phải là bởi vì Đường Cẩm muốn chèn ép Diệp Phạm, cũng sẽ không như vậy.

"Diệp Phạm bình thường nhìn qua rất yên tĩnh, sau lưng lại luôn cùng con đối nghịch."

Đường Cẩm dùng hết sức lực bôi đen Diệp Phạm. Giản Lan giật mình, trực giác của bà nói cho bà biết, Diệp Phạm không phải là người như vậy.

"Con có phải hay không là có chỗ nào hiểu lầm rồi?" Giản Lan vô thức giúp Diệp Phạm nói chuyện.

Nụ cười của Đường Cẩm có chút cứng ngắc: "Mẹ, chúng ta không nói tới cô ta nữa, được không?"

Giản Lan nhìn ra Đường Cẩm không vui, không có tiếp tục giúp Diệp Phạm giải thích.

"Được rồi, mẹ không nói nữa."

Đường Cẩm mới miễn cưỡng ừ một tiếng: "Con về phòng đi ngủ trước, đợi chút nữa lúc ăn cơm tối mẹ gọi con." Đường Cẩm đứng dậy cùng Giản Lan ôm một cái, sau đó trở về phòng.

Giản Lan không tiếp tục lưu lại phòng khách, bà cũng trở về phòng, một lần nữa mở ra TV.

Giản Lan chỉnh tới kênh chiếu « Kế hoạch Cự Tinh », Diệp Phạm xuất hiện lần nữa ở trên màn hình TV. Ban giám khảo đang đối với biểu diễn của Diệp Phạm cùng Thạch Nhị tiến hành bình luận.

Thời điểm nghe thấy ban giám khảo khen Diệp Phạm, khóe miệng Giản Lan lơ đãng hiện lên ý cười. Bà rất muốn biết, Diệp Phạm đến cùng là người như thế nào.

Con mắt của Diệp Phạm thanh mát trong treo như vậy, chắc hẳn cô ấy cũng nhất định sẽ là người như vậy. Mà Đường Cẩm đối với Diệp Phạm đưa ra kết luận không nhất định là đúng.

Giản Lan nghĩ đến, nếu có cơ hội, bà thật sự rất muốn cùng Diệp Phạm gặp mặt một lần. Đồng thời, bà cũng muốn biết rõ ràng, loại cảm giác quen thuộc kia từ đâu mà tới.

...

Hạ trạch.

Hạ lão thái thái rất quan tâm nhân sinh đại sự của Hạ Hàn, mỗi lần anh trở về, kiểu gì cũng sẽ bị hỏi thăm một phen.

Ngày hôm nay cũng không có ngoại lệ, Hạ lão thái thái như thường lệ ở trong phòng khách chờ Hạ Hàn về nhà. Chưa đợi Hạ Hàn tiến vào phòng, bà đã đem anh cản lại.

Hạ lão thái thái: "Công việc bề bộn nhiều việc lắm ư?"

Môi mỏng của Hạ Hàn hé mở: "Bà nói thẳng đi, không cần vòng vo."

Hạ lão thái thái bị đoán đúng tâm tư cười cười, mười phần thẳng thắn mở miệng: "Con nói cô gái kia, có hay không có ảnh chụp?"

Hạ Hàn hơi nhướng mày, trong đầu anh đột nhiên hiện lên một ý niệm.

"Qua mấy ngày nữa, con liền sẽ dẫn người tới thăm bà." Thanh âm lạnh lùng của Hạ Hàn vang vào trong phòng khách, "Được không ạ?"

Hạ lão thái thái có chút kinh hỉ: "Con sẽ mang cô gái kia về nhà?"

Hạ Hàn cong lên khóe môi từ chối cho ý kiến. Anh không phủ nhận cũng không thừa nhận,  trong mắt đen nhánh có ý cười mang theo tia ý vị thâm trường. Bởi vì đến Hạ gia sẽ không chỉ có Diệp Phạm.

Hạ Hàn rất nhanh sẽ tìm Diệp Phạm nói rõ tất cả, sau đó anh muốn tìm một cơ hội để Đô Đô biết được chân tướng. Sau khi Đô Đô tiếp nhận sự thật này, hết thảy liền dễ làm. Qua một đoạn thời gian nữa, sau khi được sự đồng ý của Diệp Phạm, Hạ Hàn sẽ mang theo Đô Đô cùng Diệp Phạm tới.

Hạ lão thái thái chẳng những có thêm một cô cháu dâu, sẽ còn có thêm một chắt trai. Chỉ hi vọng, đến lúc ấy, thái độ của người nhà họ Hạ không quá giật mình.

Đêm đã khuya, Hạ Hàn lật hết kịch bản, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. Mấy ngày nữa anh sẽ tiến vào đoàn làm phim quay một bộ phim mới, phim trường dù xa, nhưng anh sẽ kiên trì trở về bồi Đô Đô.

Bên ngoài mưa nhỏ rơi tí tách tí tách, Hạ Hàn khẽ nhíu mày, ngủ có chút không yên ổn.

Trong mộng, anh thấy một cái hồi ức.

Trong sân trường, bốn phía cánh hoa sắp tàn. Gió thu có chút đìu hiu, phiêu tán trong không khí.

Tại học viện âm nhạc toà chuyên ngành đàn violon, có một thiên tài đàn violon tên là Diệp Phạm. Cô ấy lấy thành tích cao nhất nhập học, trước đó đã đạt được nhiều giải thưởng lớn.

Thời điểm Hạ Hàn đến trường này, nhìn thấy Diệp Phạm. Cô cầm hộp đàn, đi ngang qua cây cao nở đóa hoa màu trắng. Cánh hoa rơi xuống bên chân của cô.

Nơi này tràn ngập hương hoa thanh đạm, không khí thanh lãnh an tĩnh. Bước chân của  Hạ Hàn không nhanh không chậm, đi theo Diệp Phạm tới phòng đàn.

Cửa phòng đàn khó khăn lắm mới đóng lại được, gió thổi qua, lộ ra một khe hở, trùng hợp có thể thấy rõ ràng tình hình bên trong. Hạ Hàn nhìn xuyên qua cửa, thấy Diệp Phạm.

Diệp Phạm ngồi trên ghế, từ trong hộp đàn mười phần trân trọng lấy ra đàn violon. Cô rất cẩn thận từng li từng tí, tựa hồ đem đàn violon mang theo người coi như một kiện Trân Bảo.

Ngón tay của Diệp Phạm thon dài mỹ lệ, cô dùng dầu tùng hương lau nhẹ lên thân đàn cùng dây đàn violon, động tác của Diệp Phạm rất nhẹ, chậm rãi lại nhẹ nhàng.

Hạ Hàn ở ngoài phòng đàn, trầm mặc nhìn xem. Tia đạm mạc lạnh lẽo trong mắt biến mất, dù không lộ vẻ gì, nhưng ánh mắt dần dần trở nên thâm thúy.

Diệp Phạm quá chuyên chú, không chú ý tới bên ngoài có người, cô nâng lên đàn violon, đem đàn violon đỡ ở bả vai bên trái.

Trong phòng.

Diệp Phạm kéo động dây đàn, trong phòng vang lên tiếng đàn nhẹ nhàng.

Từ âm đầu tiên, bên trong phòng đàn tựa hồ có tiếng chim hót, thanh âm Vân Tước xuyên thấu qua không khí.

Ngoài phòng.

Người đàn ông anh tuấn đạm mạc lại ngoài ý muốn thu hồi thần sắc lạnh lẽo, môi mỏng hơi cong, ánh mắt thâm trầm khóa chặt Diệp Phạm.

Mỗi một chỗ diễn tấu, bên trong mỗi một chỗ của khúc nhạc, không một tiếng động chạm tới tâm tình của anh, khiến cho anh ấn tượng sâu vô cùng.

Mà khúc nhạc kia tên là « Vân Tước ».

Trong đêm mưa đen, Hạ Hàn mở mắt.

Tiếng gió ào ào đập vào cửa sổ, nước mưa rơi xuống mang đến hơi ẩm ướt, mơ hồ, nặng nề đè ép tâm tình.

Hạ Hàn nheo lại đôi mắt, mặc cho không khí lạnh buốt xâm nhập tới. Ánh mắt anh dần dần trở lên rõ ràng, tư duy cũng chầm chậm khôi phục lại sự sáng suốt.

Trong đầu Hạ Hàn hiện ra hình ảnh lúc đó, một cô gái mặc váy dài trắng, giống như đoá hoa trắng noãn kia. Cô đứng trong ánh nắng, thần sắc chuyên chú diễn tấu « Vân Tước ».

Giấc mộng kia chỉ là đến từ trí nhớ xa xôi của anh, giống như có lẽ đã là chuyện thật lâu lúc trước, nhưng vẫn chân thật như vậy.

Hạ Hàn ngừng suy nghĩ, không nhớ lại hồi ức trong quá khứ nữa. Bây giờ mới là trọng yếu nhất, ví dụ như Diệp Phạm, còn có Đô Đô của bọn họ.

Anh lấy điện thoại, tùy ý nhấn màn hình mấy lần, nửa phút đồng hồ sau, tiếng nhạc du dương ơ trong phòng vang lên.

Lúc Diệp Phạm ở Vienna, từng ở đầu đường kéo đàn violon. Trữ tình, chậm chạp, như tia nước nhỏ gột rửa tâm linh.

Còn có trước đây không lâu biểu diễn qua khúc « Vân Tước » cao âm, mãnh liệt, mỗi một âm từ tay cô lúc kéo ra, kéo động không chỉ là dây đàn, còn có tiếng lòng của mọi người.

Cô hết sức chăm chú diễn tấu, toàn tâm tình đều nhập vào, tiếng đàn của Diệp Phạm trở lên trong trẻo thanh thoát.

Tiếng đàn của cô vĩnh viễn là như vậy, có loại lực lượng khiến người tâm tình bình tĩnh.

Ban đêm càng thêm thâm trầm, nhưng Hạ Hàn không ngủ tiếp. Anh hơi khép hai mắt, để hết thảy tất cả các giác quan đều yên tĩnh, chỉ có lỗ tai đang lắng nghe.

Tiếng đàn của Diệp Phạm vẫn đang phát ra, một lần lại một lần quanh quẩn ở trong phòng.

Tiếng đàn khơi gợi lên hồi ức của Hạ Hàn, tiếng đàn từ trí nhớ xa xôi của anh mà đến, bây giờ cùng Diệp Phạm của quá khứ, còn có vận mệnh kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi, đem bọn họ một nhà ba người buộc lại với nhau.

...

Qua mấy ngày nữa chính là show trình diễn thời trang thu đông của Dior, Dior đưa Diệp Phạm cùng Đường Cẩm sản phẩm son môi mới của bọn họ.

Son môi của Dior được bày ở trên bàn, từng thỏi được đặt rất chỉnh tề. Diệp Phạm nhìn qua.

Diệp Phạm biết, nếu như trong show này biểu hiện của cô làm cho người phụ trách của Dior hài lòng, cơ hội quảng bá sản phẩm son môi mới lần này, sẽ rơi vào trong tay cô.

Như vậy, cô phải biểu hiện như thế nào để có hiệu quả tốt nhất đây?

Diệp Phạm trầm tư, lần trình diễn thời trang này, Đới Cận Sơn chuẩn bị cho cô một bộ lễ phục màu đen. Lễ phục màu đen cùng màu son nào hợp nhất?

Diệp Phạm nghĩ nghĩ, cuối cùng, cô cầm lên một thỏi son môi trong số đó.

Tuần lễ thời trang của Dior ngày đó rất nhanh liền đến, Diệp Phạm mặc vào lễ phục màu đen, trang điểm xong, cùng đoàn đội lên xe bảo mẫu.

Xe chạy chậm rãi, hướng tuần lễ thời trang chạy đi.

Trên xe, thợ trang điểm ngồi ở bên cạnh Diệp Phạm, cô ấy đang bổ trang cho Diệp Phạm. Diệp Phạm có làn da tinh tế trắng nõn, chỉ cần bôi một chút xíu phấn liền phi thường tự nhiên.

Lập tức sẽ đến nơi, Diệp Phạm nhìn qraua ngoài cửa sổ, phóng viên đã vây đầy tại cổng của show thời trang.

Chỉ vẻn vẹn cách cửa xe, đã có thể nghe thấy thanh âm huyên náo, còn có âm thanh máy ảnh răng rắc răng rắc chụp ảnh.

Trong tay các phóng viên đều cầm máy ảnh, con mắt nhìn chằm chằm xe, tùy thời quay chụp trực tiếp tư liệu.

Diệp Phạm biết, xuống chiếc xe này, liền mang ý nghĩa đứng dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, mọi cử động sẽ xuyên qua ống kính, bị bày ra rõ ràng.

Vô luận xảy ra chuyện gì, đều phải giữ nụ cười vừa vặn, không được bộc lộ quá ra ngoài.

Diệp Phạm biết rõ điểm này.

Diệp Phạm đã chuẩn bị kỹ càng. Cửa xe màu đen mở ra, Diệp Phạm xuống xe.

Cô lập tức bị tia sáng huỳnh quang đèn vây quanh, ánh đèn sáng ngời chỉ một thoáng đã bao phủ ở trên người cô.

Nụ cười Diệp Phạm không mất đi, cô đi đến khu chụp ảnh, mỉm cười đứng ở nơi đó, mặc cho các phóng viên chụp ảnh.

Diệp Phạm mặc một thân lễ phục màu đen, màu sắc đen nhánh làm lộ ra làn da giống như trân châu của cô, ở dưới ánh đèn sáng cực kỳ.

Lễ phục thiết kế rất đơn giản, lộ ra một bên bả vai. Chiều dài váy vượt qua bắp chân, vẻn vẹn lộ ra một đoạn mắt cá chân trắng noãn tinh tế.

Trên môi Diệp Phạm thoa sản phẩm son môi mới của Dior, màu sắc này là Phong Diệp (màu lá Phong), sử dụng cho mùa đông, màu sắc xinh đẹp nhưng lại không nặng nề, vừa vặn.

Đã là đầu mùa đông, trong không khí tràn ngập lạnh lẽo. Gió lạnh thổi qua thân thể Diệp Phạm, đều là rét lạnh. Sắc mặt Diệp Phạm không có chút nào biến hóa, khóe môi vẫn dắt nụ cười.

Các phóng viên vây quanh Diệp Phạm, cầm microphone giơ lên trước mặt Diệp Phạm, bọn họ dồn dập đặt câu hỏi.

"Diệp Phạm, cô lần này tới Dior xem trình diễn thời trang, có phải là cùng Dior có ý hợp tác? Có thể hay không tiết lộ một chút?

"Diệp Phạm, sau khi cô tham gia chương trình truyền hình thực tế, danh khí cao lên rất nhiều, cô có hay không nghĩ tới tiếp đó sẽ đi như thế nào?"

"Đường Cẩm khiêu chiến thành công, các cô về sau gặp mặt, có thể hay không thấy khó xử?"

"..."

Vấn đề của phóng viên lần lượt được đưa ra, thậm chí có chút sắc bén, nhưng Diệp Phạm từ đầu tới cuối duy trì nụ cười nhàn nhạt. Diệp Phạm thong dong hào phóng trả lời: "Ngày hôm nay tôi chỉ là đến xem show diễn."

Sau đó, Diệp Phạm không trả lời nữa, chỉ bảo trì mỉm cười.

Phóng viên hỏi không ra được điều gì, liền tản ra, Diệp Phạm đi vào, bước tiến của cô ưu nhã chậm chạp, mỗi một bước đều không nhanh không chậm.

Diệp Phạm ngồi tại chỗ, lưng cô thẳng tắp, hai cánh tay giao nhau, nhẹ nhàng khoác lên trên đầu gối. Động tác thật đơn giản, nhưng Diệp Phạm làm, lại mang theo cảm giác cao quý.

Khí chất ưu nhã lạnh nhạt tự nhiên mà thành. Diệp Phạm biết, người của Dior rất có thể đã chú ý tới cô.

Tuy nhiên, cô không cần tận lực làm gì cả, hết thảy chỉ cần bình thường tiến hành là được.

Từ lúc Diệp Phạm đi vào show trình diễn thời trang tú, tổng thanh tra nghệ thuất của Dior là Smith liền bắt đầu chú ý cô.

Lúc Diệp Phạm đối mặt với câu hỏi của phóng viên, sắc mặt ung dung không vội vàng.

Lại nhìn cách ăn mặc lần này của Diệp Phạm, cô mặc một bộ lễ phục màu đen kiểu dáng đơn giản, tính chất cao cấp. Một bộ quần áo khiêm tốn như vậy, Diệp Phạm mặc lại có vẻ kinh diễm, phá lệ đẹp đẽ.

Cuối cùng, ánh mắt Smith dừng lại ở trên mặt của Diệp Phạm.

Không ngoài suy đoán, Diệp Phạm đêm nay trang điểm rất đẹp. Một chút xíu thôi liền thể hiện ngũ quan của cô.

Nhưng, đẹp mắt nhất vẫn là cặp kia môi.

Smith liếc mắt liền nhìn ra, kia là sản phẩm son môi mới của Dior mà ông đưa qua, là một màu trong đó, Phong Diệp sắc.

Những thỏi son môi này, Đường Cẩm bên kia cũng có.

Mục đích ông đưa son môi qua là, nhìn xem đêm nay trong show trình diễn thời trang này, hai người sẽ chọn dạng son môi gì. Môi đỏ của các cô, phối hợp với lễ phục của riêng mình, ai sẽ để lại cho bọn họ ấn tượng sâu sắc hơn.

Smith lại liếc mắt nhìn Diệp Phạm, màu sắc môi của Diệp Phạm tươi đẹp, lại không hề nặng nề.

Môi cô có hình dáng rõ ràng, đem màu sắc tươi sáng này hiện ra ở trong đêm đen.

Cho dù ở dưới ánh đèn có chút tối nhạt, mặt Diệp Phạm vẫn như cũ để cho người ta không thể chuyển dời ánh mắt.

Smith chỉ có một cái ý niệm trong đầu. Môi son đỏ này rất thích hợp với Diệp Phạm.

Diệp Phạm biểu hiện xuất sắc như thế, tiếp đến, còn phải nhìn biểu hiện của Đường Cẩm.

Lúc này, nơi cổng truyền đến tiếng vang, Smith nhìn qua. Một nữ minh tinh đi vào, là Đường Cẩm.

Đường Cẩm liếc mắt liền thấy được Diệp Phạm, cô ta cùng Diệp Phạm liếc nhau một cái, cô ta rất nhanh liền dời ánh mắt.

Đường Cẩm biết, Dior ở giữa cô ta cùng Diệp Phạm hai người, muốn lựa chọn một người làm đại diện thân thiết của nhãn hiệu. Đường Cẩm rất tức giận, Diệp Phạm lại muốn cùng cô ta tranh cơ hội lần này.

Đại diện cho Dior, Đường Cẩm còn chưa từng lấy được qua. Diệp Phạm mới xuất đạo không bao lâu, liền được Dior để vào mắt, Đường Cẩm có thể không ghen ghét sao.

Nhưng, sắc mặt Đường Cẩm không có hiển lộ gì, cô ta rõ ràng, người của Dior đang quan sát các cô. Cô ta nhất định phải biểu hiện thật tốt.

Đường Cẩm hướng phương hướng của Diệp Phạm đi tới, cách Diệp Phạm mấy vị trí ở xa xa, Đường Cẩm ngồi xuống.

Smith nhìn xem Đường Cẩm, ánh mắt nhìn môi Đường Cẩm, mắt sắc lóe lên.

Đường Cẩm cùng Diệp Phạm cư nhiên lại chọn màu son môi giống nhau, thật sự là trùng hợp.

Nhưng mà, màu son môi giống nhau, càng có thể so sánh người nào thích hợp hơn. Smith nhìn một chút Đường Cẩm, xác thực rất xinh đẹp.

Sau đó, ông lại liếc mắt nhìn Diệp Phạm, trong lòng nhất thời nổi lên một cái ý nghĩ.

Đường Cẩm đẹp thì đẹp vậy, nhưng là ông đã thấy qua sự hoàn mỹ của Diệp Phạm, lúc này lại nhìn người khác, tựa hồ cũng không vào được trong mắt.

Show trình diến thời trang đã bắt đầu. Âm nhạc vang lên, trên đài, người mẫu từng người đi tới.

Diệp Phạm an tĩnh nhìn lên.

Diệp Phạm cùng Đường Cẩm hai người ngồi ở phụ cận, ở giữa cách có ba cái vị trí mà thôi.

Ánh đèn rơi xuống, lướt qua mặt Diệp Phạm cùng Đường Cẩm, chiếu rõ lên ngũ quan của hai người.

Smith nhìn mấy người bên cạnh một chút, nói: "Mấy người thấy rõ ràng rồi?"

Mấy người này đều là người phụ trách từng mảng của Dior, bọn họ cũng đang quan sát Diệp Phạm cùng Đường Cẩm.

Diệp Phạm cùng Đường Cẩm ngồi ở chỗ đó, ánh mắt của bọn họ cư nhiên lại hoàn toàn không chú ý tới Đường Cẩm, Diệp Phạm cơ hồ cướp đi toàn bộ ánh hào quang của Đường Cẩm.

Sản phẩm son môi mới bôi ở trên môi Đường Cẩm, hiệu quả không tệ. Nhưng là, môi đỏ của Diệp Phạm lại lộ ra cao quý, thong dong, có thể để bọn họ nhớ thật sâu màu sắc này.

Cao thấp đã phân.

Smith rõ ràng, bọn họ cũng cùng mình có ý tưởng giống nhau. Rất hiển nhiên, lần này người phát ngôn cho son môi đã được xác định.

Diệp Phạm, chính là người phát ngôn son môi của Dior lần này.

Trong show trình diễn thời trang ở Thượng Hải sẽ có trình diễn cao cấp của Dior, mà Giản Lan vừa vặn đi tới chi nhánh công ty ở Thượng Hải. Công ty có chút việc, thế là bà đích thân phải đến Thượng Hải một chuyến.

Ban đêm show thời trang rất nhanh liền kết thúc, Giản Lan gọi điện thoại cho Đường Cẩm. Điện thoại được trợ lý của Đường Cẩm tiếp, anh ta nghe thấy Giản Lan muốn đích thân đón Đường Cẩm về nhà, rất nhanh liền đưa ra ý kiến để Giản Lan đợi ở cửa sau của show diễn.

Đêm xuống, bóng đêm đen trầm, xe của Giản Lan từ công ty xuất phát, lái vào trong bóng đêm. Chỉ còn đèn đường chiếu xuống, bóng hình trùng điệp trùng điệp.

Thời điểm Giản Lan đến, show thời trang không sai biệt lắm vừa kết thúc. Trợ lý của Đường Cẩm đã ở chờ phía sau, anh ta nhìn thấy Giản Lan, lập tức mang theo bà đi vào.

"Đường Cẩm ở phòng trang điểm, phỏng vấn vừa kết thúc."

Giản Lan khẽ gật đầu, trợ lý đi ở bên cạnh Giản Lan.

Lúc này, điện thoại trợ lý cầm ở trên tay đột nhiên vang lên, thời điểm nhận điện thoại, sắc mặt của anh ta trở nên hơi khó coi.

Giản Lan chờ sau khi anh ta cúp điện thoại, mới mở miệng hỏi: "Có chuyện gì không?"

Sắc mặt của trợ lý có chút khó khăn: "Vừa rồi trang phục xảy ra chút vấn đề, tôi nhất định phải tới một chuyến."

Giản Lan nhàn nhạt cười, tuyệt không để ý: "Bây giờ cậu đi qua đi, tự tôi đi tìm người cũng được."

Trợ lý lộ vẻ cảm kích, nếu là trang phục thật sự xảy ra vấn đề, anh ta thoát không khỏi liên quan. May mắn tính cách mẹ của Đường Cẩm cùng Đường Cẩm hoàn toàn tương phản.

Chuyện này nếu là đặt tại trên người Đường Cẩm, Đường Cẩm tất nhiên sẽ tức giận. Làm sao hai người này rõ ràng là hai mẹ con ruột thịt, tính cách lại kém nhiều như vậy.

Nhưng bây giờ không phải thời điểm xoắn xuýt cái này, trợ lý cùng Giản Lan nói một tiếng thật có lỗi, liền tranh thủ thời gian tiến đến phòng trang phục.

Giản Lan nhanh chóng nhìn lướt qua hậu trường, bà rất nhanh liền xác nhận đại khái phương hướng của phòng trang điểm, Giản Lan cất bước đi vào.

Trong phòng trang điểm.

Diệp Phạm đã thay đổi quần áo, cô tẩy trang, chuẩn bị ngồi xe bảo mẫu rời đi. Lái xe đã chờ ở bên ngoài, cô cầm qua chiếc túi nhỏ tùy thân, hướng bên ngoài phòng trang điểm mà đi.

Diệp Phạm một bên kéo tóc dài sau đầu, một bên đẩy cửa phòng ra.

Diệp Phạm xuyên qua hành lang dài dằng dặc, ánh đèn tuyết trắng sáng loáng chiếu tới. Cô vượt qua hành lang, chuẩn bị từ cửa sau rời đi.

Cuối hành lang, một người phụ nữ mặc áo khoác đơn giản, bà có chút con người, cúi đầu nhìn xem giày cao gót trên chân.

Có thể là bởi vì trật chân, người kia một mực đứng tại chỗ. Bà cúi đầu, Diệp Phạm cũng thấy không rõ mặt của người kia.

Bước chân của Diệp Phạm dừng lại, không hề nghĩ nhiều, liền hướng phương hướng người kia đang đứng đi đến.

"Có cái gì tôi có thể giúp một tay sao?"

Lúc này, Giản Lan đang cúi đầu, theo thanh âm vang lên, có một đôi chân đứng tại trước mặt của bà.

Giản Lan trong lòng bỗng dưng khẽ giật mình, trái tim của bà không bị khống chế cuồng loạn lên, căn bản không an tĩnh được. Giản Lan ngẩng đầu, nhìn hướng người tới.

Diệp Phạm đang đứng ở trước mặt của bà.

Diệp Phạm chưa từng nhìn thấy Giản Lan, tự nhiên cũng không biết người trước mắt này chính là mẹ ruột của nguyên chủ. Cho nên Diệp Phạm cũng không có lộ ra vẻ mặt kinh ngạc gì.

Thái độ của Diệp Phạm đối với Giản Lan, giống như đối đãi với một người bình thường lại xa lạ.

Biểu lộ của Giản Lan có chút sợ sệt, bà không có lập tức mở miệng nói chuyện, chỉ là như thế lăng lăng nhìn xem Diệp Phạm. Diệp Phạm cho rằng bà đã xảy ra chuyện gì, mi tâm hơi nhíu lại.

Một giây sau, Diệp Phạm ngồi xuống: "Không ngại để tôi chạm thử mắt cá chân của người chứ?"

Giản Lan vô ý thức ừ một tiếng, ánh mắt kinh ngạc nhìn theo Diệp Phạm. Diệp Phạm vươn tay, nhẹ nhàng đụng một cái vào mắt cá chân của Giản Lan.

"Mắt cá chân của người không có vấn đề gì lớn, nếu như người không yên lòng, có thể đi bệnh viện một chuyến."

Trong quá trình quay phim, Diệp Phạm khó tránh khỏi sẽ gặp phải các loại đau đớn, nhưng cô đều cắn răng kiên trì diễn, bây giờ đối với một vài vấn đề bị thương phổ biến, Diệp Phạm đều có thể tự mình giải quyết.

Diệp Phạm đứng lên, cô phát hiện ánh mắt của Giản Lan vẫn như cũ rơi vào trên người cô, Diệp Phạm đối diện với con mắt của Giản Lan m.

Ánh mắt của bọn họ cơ hồ giống nhau như đúc, bất kể là hình dạng mắt, con ngươi hay là độ cong nhếch lên của đuôi mắt, tựa như là ở cùng một nơi khắc ra.   Diệp Phạm có chút thất thần, bởi vì cô phát hiện con mắt của Đô Đô cùng người trước mắt này cực kì tương tự. Mà các ngũ quan khác của Đô Đô đều giống Hạ Hàn, chỉ có cặp mắt kia là giống cô.

Trong lòng Diệp Phạm ẩn chút suy đoán, cô vừa định lên tiếng hỏi, Giản Lan ở trước đó mở miệng trước.

"Cô chính là Diệp Phạm sao?"

Giọng điệu của Giản Lan có chút loạn, bà cũng không rõ mình làm sao vậy, bà vậy mà lại ở trước mặt một người xa lạ thất thố (hoảng loạn, không giữ đc bình tĩnh). Từ trước tới hôm nay, bọn họ căn bản là chưa từng gặp mặt.

Diệp Phạm nhẹ gật đầu: "Chính là tôi."

Giản Lan còn muốn cùng Diệp Phạm trò chuyện, lại cũng không biết bắt đầu nói từ đâu.

"Ta..." Giản Lan vừa muốn mở miệng, sau lưng đột nhiên có người đánh gãy lời của bà.

"Mẹ, hai người đang làm gì?"

Diệp Phạm cùng Giản Lan đồng thời quay đầu, nhìn về phía phương hướng âm thanh truyền tới.

Nơi đó rõ ràng có một người đứng đấy.

Đường Cẩm.

~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.