Đi ở trên đường, di động trong túi Lộc Niệm vẫn luôn vang lên, cô nhận điện thoại, là Triệu Nhã Nguyên.
"Xe nhà tớ chờ ở dưới đón." Lộc Niệm nói, "Không cần tới."
Triệu Nhã Nguyên, "Không phải cậu nói đến nhà tớ ăn cơm? Sau đó lại bị xe nhà cậu đón ở trên đường? Cậu có phải ngốc hay không?"
Lộc Niệm, "......"
Cô nghẹn họng.
Khả năng vì tâm tình quá tốt, chỉ số thông minh cũng sẽ giảm xuống theo.
"Tớ ở Tây Phong ngõ 45." Cô báo địa chỉ, "Trước cửa hàng bánh kem."
Xe rất nhanh liền đến.
Triệu Nhã Nguyên ngồi ở ghế sau, một cặp chân dài, bộ dáng cười như không cười, trên dưới đánh giá Lộc Niệm, "Tâm tình không tồi ha?"
Lộc Niệm vỗ vỗ gò má, "Giống thế."
"Rõ ràng luôn cười ngây ngô."
Lộc Niệm, "......"
Xe chậm rãi chạy trên đường, Triệu Nhã Nguyên nhìn như không thèm để ý, lười nhác hỏi, "Lần này là cái nào đi?"
Lộc Niệm, "Việc tư, không liên quan."
Triệu Nhã Nguyên lười nhác nói, "Được, không liên quan tới tớ, nhưng mà, cậu đã quên, lần này tớ giúp cậu, cậu nói sẽ đáp ứng một việc."
Cậu nhai kẹo cao su, thổi ra một cái bong bóng.
Lộc Niệm đứng dậy, "Cậu muốn tớ giúp chuyện gì?"
Triệu Nhã Nguyên xác thật đã giúp cô rất lớn, trong khoảng thời gian này vẫn luôn vậy, chỉ cần trong phạm vi năng lực, cô sẽ trả ân tình này.
"Ví dụ như, làm bạn gái tớ?"
Con ngươi lộng lẫy của thiếu niên mang theo một tia cười ẩn ẩn, cậu chống cằm, sườn mặt nhìn cô, bởi vì túi da* quá tốt, cho dù như vậy, cũng không có nửa phần suồng sã, tựa hồ chỉ là đề nghị vui đùa.
(P/s: vẻ ngoài.)
Lộc Niệm ngây người một giây đồng hồ.
Cô chỉ chỉ đầu mình, "Chỗ này, đụng vào đâu sao?"
Triệu Nhã Nguyên lười biếng dựa lưng, "Cho nên, không được sao?"
Lộc Niệm quả thực khó có thể tin, "......"
Sao có thể!
Cô không chút do dự cự tuyệt, Triệu Nhã Nguyên một chút cũng không có bộ dáng bị đả kích, nhưng càng làm Lộc Niệm xác định, đây là sự vui đùa nhàm chán.
Cô đơn giản mang tai nghe lên.
Nhìn về phía sườn mặt thiếu nữ thật xinh đẹp, Triệu Nhã Nguyên lẩm bẩm tự nói, giọng nói phóng thật sự thấp, "Vậy về sau, khả năng sẽ có phiền toái......"
Xe Triệu gia chậm rãi đến Lục trạch.
Lộc Niệm vừa vào cửa, lại thấy Trương Thu Bình vui vẻ đi ra, "Tiểu thư, hôm nay tiên sinh cùng phu nhân đều ở nhà, kêu cô qua phòng khách."
Tâm Lộc Niệm lạnh đi một chút.
Phòng khách của Lục trạch to rộng, Hà Điềm nằm trên ghế, đang đắp mặt nạ, cùng Lục Chấp Hoành nói chuyện phiếm.
Lục Chấp Hoành mang mắt kính, đang xem một tờ báo kinh tế tài chính.
Hơn nữa cộng thêm cô, là ba người vờ một nhà hoàn mỹ.
"Vừa rồi con tới Triệu gia?" Thần sắc Lục Chấp Hoành thực hòa hoãn, buông tờ báo, "Ngồi bên này."
Lộc Niệm ngồi xuống, thấp giọng nói, "Vâng."
Lục Chấp Hoành hỏi, "Là Thính Nguyên đưa con trở về? Hay Nhã Nguyên?"
Lộc Niệm đúng sự thật đáp, "Là Nhã Nguyên."
Lục Chấp Hoành gật gật đầu, "Quả nhiên, các con gần tuổi, đều sẽ thân hơn."
Lộc Niệm trầm mặc không nói, cô ở trước mặt Lục Chấp Hoành nói ít, chỉ cần nghe ông an bài là được.
"Chỉ tiếc...... Trước kia nhà chúng ta từng nuôi một đứa, con cùng cậu ta lại không thân." Lục Chấp Hoành lại như nhớ tới cái gì, giọng nói mang theo sự cảm khái, "Xem ra người với người, quả nhiên vẫn có hợp ý, không hợp ý."
Mồ hôi lạnh trên lưng Lộc Niệm đều đã đổ, cô cứng đờ, "Vâng."
Cũng may Lục Chấp Hoành không tiếp tục đề tài này, chỉ thuận miệng nhắc tới, đề tài rất nhanh vòng về anh em Triệu gia.
Ông hỏi, "Con cảm thấy con cái Triệu gia thế nào?"
Lộc Niệm rũ mắt, "Bọn họ đều rất tốt."
Lục Chấp Hoành gật gật đầu, "Vậy ngày thường con ở chung cùng bọn họ cho tốt, nhiều câu chút."
Thấy Lộc Niệm ngoan ngoãn gật đầu, ông nói mắt nhìn, "Hiện tại cũng không còn sớm, con đi rửa mặt ngủ sớm một chút, không cần ngủ quá muộn."
Lộc Niệm như trút được gánh nặng, vội vàng lui ra ngoài.
Phòng khách rộng mở nhất thời chỉ còn lại Lục Chấp Hoành cùng Hà Điềm, người hầy chung quanh đổi trà, vô thanh vô tức rời đi, phòng khách thật an tĩnh.
Lục Chấp Hoành rốt cuộc lơi lỏng, ông lấy mắt kính, nhắm mắt dưỡng thần.
Nhìn như nói với Hà Điềm, lại như lầm bầm lầu bầu, "Con cả Triệu gia xác thật rất tốt, đứa trẻ đó ôn hòa lại trầm ổn, tôi từng gặp qua nó một lần, rất giống với ba nó, là tính cách ôn nhu săn sóc."
Ông lại nói, "Đứa thứ hai lớn lên càng tốt, quan hệ gần với Niệm Niệm, đáng tiếc tính cách kém một chút, hơn nữa, hình như nhỏ hơn Niệm Niệm nửa năm?"
Hà Điềm bóc mặt nạ trên mặt ra, cười nhạo, "Ông nghĩ lâu dài thật."
"Còn chuyện Niệm Niệm xuất ngoại." Hắn nói, "Tôi đã liên hệ với giáo sư trước kia."
Ông nói, "Trong nước không được cái gì, không bằng xuất ngoại."
Hà Điềm duỗi cái eo lười, mang theo sự châm chọc, "Ông có phải có điểm quản nhiều không? Con gái ông thật sự chịu theo?"
Một tiểu cô nương 17-18 tuổi, ăn, mặc, ở, đi lại thời thời khắc khắc đều bị giám sát, gặp người nào học trường gì, đều chịu an bài trong nhà, chẳng lẽ Lộc Niệm thật sự nguyện ý?
Lục Chấp Hoành buồn ngủ, "Tôi chỉ có một đứa như vậy, mặc kệ thì sao được, chẳng nhẽ biến ra một đứa thứ hai?"
Tình hình sức khỏe của ông gần đây cũng như nước sông rút cạn, Lục Dương bất kham, ông cần phải chuẩn bị tất cả cho con gái.
Chỉ cần Lộc Niệm đi theo con đường ông đã quy hoạch sẵn, cái gì cũng có.
Lộc Niệm trở lại phòng ngủ.
Cô thật sự phát giác bản thân toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cửa sổ nửa đóng nửa khép, bức màn theo gió bay bay.
Cô cởi quần áo.
Lưng thiếu nữ trơn bóng, mồ hôi hơi thấm.
Cô vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ cho mình, trên người đều dính bọt nước, gương mặt nữ sinh trong gương trắng hồng, cách một tầng hơi nước mông lung, cô nhìn thấy đường cong lả lướt.
Lau khô bọt nước trên gương, kề sát vào, xem càng rõ ràng.
......
Cô nhấp môi cười với hình ảnh trong gương, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên cảm thấy thẹn thùng, lắc đầu ném ý nghĩ đó ra.
Thật không e lệ.
"Miêu Miêu!" Đổi quần áo xong, Lộc Niệm ướt tóc trở về phòng ngủ.
Miêu Miêu biết cô đang tắm rửa, đã sớm để đồ dùng ra, vào cửa giúp cô sấy tóc.
Một mái tóc đen dài chưa bao giờ nhuộm, rối tung trên đầu vai tuyết trắng gầy yếu, có loại tâm mỹ mị hoặc, thanh thuần đến kinh người, cũng vũ mị đến kinh người.
Gió đêm tháng 5 phá lệ thoải mái, cô mở cửa sổ ra, tấm rèm bay bay, cơn gió thoải mái thổi qua, mang theo hương vị của cây cỏ trong hoa viên.
Cô ghé vào giường, hai gót chân tuyết trắng đung đưa, rốt cuộc nhịn không được, lấy di động.
Tìm đến cái tên kia.
Nhìn vài giây, cô thật sự chịu không nổi.
"Ngủ rồi sao?"
Bên kia không đáp lại.
Lộc Niệm, "......"
Cô ném điện thoại tới một bên, rồi lại lấy về, gò má có chút nóng, bỗng nhiên rất giận.
Cái di động bị cô ném rất xa kia, bỗng nhiên vang lên một tiếng "Đinh".
Lông mày lông mi nữ sinh giãn ra một chút, cô cầm lấy di động.
Phía trên co hai chữ vô cùng đơn giản, "Ngủ."
"Anh hiện tại nên nghỉ ngơi nhiều, đi ngủ sớm một chút," gót chân nhỏ đong đưa, tay bay nhanh đánh chữ, "Anh xem, đã trễ thế này, còn đáp lại nhanh như vậy."
Không cần thiết sao ~ dù sao cô cũng không vội.
Cô nghĩ nghĩ, cảm thấy giống như chưa cho anh không gian nói tiếp.
Vì thế lại vội bổ thêm một cái, "Em buồn ngủ, lập tức đi ngủ đây, không cần đáp lại, ngủ ngon."
Vì thế, bên kia quả nhiên đáp.
Lộc Niệm, "......"
Cô ném cái gối ôm gối ra ngoài, gương mặt tức giận.
Di động bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Lộc Niệm vội cầm lấy, vừa thấy, bên kia có ba chữ*, "Đã biết."
(P/s: 已知的: đã biết.)
Cô nhìn cái chìa khóa đã được bài trí ở ngăn tủ nhất, mắt cong cong, ngăn không được ý cười, kéo chăn lên cằm.
Cô bị anh trào phúng, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy, đã nghe lời như vậy.
Lộc Niệm cân nhắc, vì sao cảm thấy, sau khi anh bị bệnh, so với ngày thường, hình như còn muốn đáng yêu hơn.
Chỉ tiếc không thấy được.
Cô tưởng tượng bộ dáng khi anh nói lời này, trở mình, khóe môi mang theo ý cười, rốt cuộc chậm rãi đi vào giấc ngủ.
*
Cơn sốt đã hoàn toàn lui, Tần Tự kiểm tra nhiệt độ cơ thể, đã bình thường, dạ dày cũng không vừa kéo vừa đau như trước.
Hoàng Mao thấy anh rũ mắt, tựa hồ đang xem tin nhắn.
Dưới ánh đèn tối tăm của quán bar, sườn mặt lãnh đạm của thiếu niên bị ánh đêm bao trùm, đường cong gần như hoàn mỹ.
Cũng không biết có cái gì hay, xem đến chuyên chú như cậy.
Hoàng Mao trộm quan sát một lát, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, đẩy Tiểu Khuất, nhỏ giọng nói, "Khẳng định là em gái Niệm Niệm gửi tới."
Tiểu Khuất cũng lén lút, "Tuyệt đối."
Ngày thường Tần Tự sao lại có cái nhàn tâm này, đi nhắn tin nói chuyện phiếm với người khác, trừ bỏ yêu cầu công việc, cơ hồ là không xã giao, càng không có thời gian đi phí tinh lực làm loại chuyện này.
Thiếu niên đã cất di động.
Thấy tâm tình anh tựa hồ cũng không tệ, Hoàng Mao lấy hết can đảm, "Tần ca, cái kia nhỉ, em gái Niệm Niệm khi nào lại đây ăn cơm?"
Tiểu cô nương lớn lên xinh đẹp chọc người thích, tính cách lại đáng yêu, bọn họ rất thích Lộc Niệm, thích thật, xem như em gái.
Tần Tự trầm mặc.
Lúc Hoàng Mao cùng Tiểu Khuất cho rằng anh sẽ không trả lời.
Nói, "Mấy ngày nữa."
Hoàng Mao kinh hỉ, "Cậu hẹn?"
Tần Tự không lại trả lời, anh cầm cặp sách một bên lên, đeo lên vai.
Thiếu niên mảnh khảnh, lưng thẳng tắp, cho dù đứng trong đám người ở quán bar ồn ào, cũng giống như cách thật xa, đáng chú ý, rồi làm người khác không dám thân cận.
Sau đó nói với Minh ca, "Đi đây."
Anh rũ mắt nhàn nhạt nói, "Thi đại học nên sẽ không qua đây."
"Cái gì cũng đãchuẩn bị tốt." Ngữ khí trước sau như một, "Chiếu theo mà làm, ngu ngốc cũng sẽ không xảy ra sự cố."
"Nói ai ngu ngốc? Lão tử rất thông minh." Minh ca vừa bồi khách uống rượu xong, nhìn thiếu niên giống như chi lan ngọc thụ trước mặt, rốt cuộc nhịn không được, hung hăng đánh một cái vào cái lưng thẳng tắp kia, "Tiểu hỗn đản."
Đây là danh xưng cũ bị vứt đi đã lâu.
Khi Tần Tự mới kết bạn với Minh ca, anh chừng mười tuổi, hai bàn tay trắng, quần áo tả tơi, mình đầy thương tích, chỉ có một đôi mắt đen xinh đẹp là bắt mắt.
Rõ ràng chỉ là đứa trẻ, nói chuyện làm việc, đều đanh đá chua ngoa đến kỳ cục, nội tâm phòng bị còn nặng đến đáng sợ, khi mới vừa quen biết, đã hố Minh ca không ít lần, khi đó Minh ca thường mắng anh là tiểu hỗn đản.
Một chút đã lớn như vậy.
"Cậu vẫn nhọc lòng trọng." Anh nhìn Tần Tự, "Ngày thường không có việc gì thì nghĩ cho chính mình chút đi."
"Anh đây quản mình rất tốt." Minh ca vỗ ngực than.
"Nhóc con, trở về đọc sách cho tốt, thi lên trên rồi, theo đuổi lại em gái Niệm Niệm." Minh ca cười hì hì, "Nơi này, cứ giao cho chúng ta."
*
Thời gian từng ngày qua đi, tháng sáu năm nay dường như khoan thai tới muộn.
Khi cơn nóng tháng 5 trở lại, tháng sáu cũng bắt đầu hiện ra ngày hè nóng bức.
Trung học phụ thuộc An Thành cao tam sắp tốt nghiệp, cách kỳ thi đại học ba ngày, đây là ngày cuối cùng bọn họ ở trường học, sau đó là kỳ nghỉ hai ngày, trực tiếp phải thi đại học.
Buổi tối có không ít hoạt động cầu chúc cho các sĩ tử, học sinh có thể ở nhà, cũng có thể tới trường học tham gia, cuối cùng là tạm biệt với lão sư.
Lộc Niệm gửi tin nhắn cho anh, "Buổi tối có tới trường học không?"
Rốt cuộc, đây hẳn là lần cuối cùng Tần Tự tới trường học.
Lộc Niệm vẫn là cao nhị, tương lai còn ở đây thêm một năm, trường trung học phụ thuộc là chỗ thi của An Thành, bọn họ tự nhiên đều nghỉ ở nhà, giờ phút này cô đang thực hiện kỳ nghỉ hai ngày.
Mỗi ngày lấy di động ra, muốn gửi tin nhắn cho anh, nhưng lại bị nội tâm khắc chế.
Rốt cuộc, thời gian hiện tại rất quý giá, Tần Tự cũng không thừa công phu nói chuyện tào lao với một người lang thang không có mục tiêu như cô.
Nhưng mà, cô gửi cái tin nhắn này, cũng không ôm hy vọng, bởi vì lấy tính cách Tần Tự, căn bản sẽ không tham gia loại hoạt động này.
Anh đáp lại, "Tới."
Lộc Niệm hoài nghi mắt mình nhìn lầm rồi, nhưng cô cũng không truy vấn lý do, "Thật đúng lúc, đêm nay em cũng tới trường lấy thư."
Chỉ một mặt là được.
Cô cong môi, từ trên giường nhảy xuống, cũng muốn xác nhận tình trạng hiện tại của anh, thân thể có phải không hoàn toàn tốt hay không.
Đêm nay trường học quản không nghiêm, rất nhiều học sinh ngoài trường có thể vào, đừng nói Lộc Niệm là học sinh danh chính ngôn thuận trong trường, một đường thông suốt, rất nhanh đã tới hồ phun nước ở quảng trường.
"Em ở quảng trường." Cô cúi đầu, nhắn tin cho Tần Tự.
Không ngờ, mới vừa nhắn xong, vừa quay đầu lại đã thấy được ann.
Anh đứng dưới giàn hoa tử đằng cách đó không xa, mặc áo sơmi đồng phục đơn giản, cả người giãn ra, một thân vô cùng đơn giản như vậy, cũng phá lệ đẹp.
Lộc Niệm vội chạy tới.
Sau sự phân biệt lần trước, có cảm giác đã lâu không gặp Tần Tự.
Cô nghiêng đầu, tỉ mỉ đánh giá anh, cười tủm tỉm, "Trong khoảng thời gian này, dưỡng không tồi."
So với lúc trước thì khá hơn nhiều, ít nhất không phải không có huyết sắc.
Mỗi lần bị cô nhìn, anh đều sẽ không tự nhiên.
Đặc biệt là thời điểm cô kề sát vào, cùng anh nói chuyện.
Cằm của thiếu niên có chút căng chặt, mắt phượng hẹp dài buông xuống, ánh mắt không nhìn cô.
Cũng may có bóng đêm che lấp, biểu tình anh cô không nhìn được.
"Các anh đều tốt nghiệp." Lộc Niệm cùng anh đi trong vườn trường, nói thầm, "Em còn phải ở chỗ này một năm."
"Đúng rồi, Tần Tự, lần trước em có phải từng hỏi anh." Lộc Niệm bỗng nhiên nhớ tới gì đó, thanh âm nhỏ chút, "Anh muốn báo trường nào?"
Tần Tự, "Chưa nghĩ ra."
Lộc Niệm, "Lần trước anh cũng nói như vậy, nhưng, anh khẳng định sẽ báo nơi khác."
Kinh tế An Thành không tồi, nhưng phương diện giáo dục cũng không chạy song song được, lấy thành tích trước mắt của Tần Tự, đại học tốt nhất An Thành cũng không xứng với điểm của anh.
Mỗi năm sau khi học sinh ưu tú tốt nghiệp, đều sẽ giống như bồ công anh xa chạy cao bay, rời khỏi quê nhà, cũng đã thành luật lệ bất thành văn.
Anh không trả lời.
Trí nhớ anh rất tốt, vẫn luôn nhớ rõ, lần trước cô nói, sau khi tốt nghiệp cao trung tốt có lẽ sẽ xuất ngoại.
Lộc Niệm còn truy vấn, "Anh sẽ đi nơi khác?"
Giọng nói anh tựa hồ lạnh một ít, "Đi đâu cũng giống nhau."
Lộc Niệm, "Cũng phải."
Ngẫm lại cũng đúng, Tần Tự không có cha mẹ, cũng không có người thân, bạn bè cũng không mấy ai, căn bản sẽ không tồn tại chuyện luyến tiếc.
Vậy cũng ổn, bớt việc, cô còn nghĩ rằng...... Đến lúc đó còn cần cô khai đạo một chút, khuyên anh không cần thương tâm, hiện tại xem ra, chính anh nghĩ thoáng.
Lộc Niệm cũng trầm mặc.
Gió đêm nay tựa hồ mang theo một tia táo ý, hai người sóng vai, đi trong vườn trường, không ai nói chuyện, nhưng, bầu không khí không kỳ dị cũng không xấu hổ.
Cách đó không xa có học sinh đang viết cầu phúc, khom lưng cầm bút viết tên mình cùng tên đại học, sau đó thành kính dán tờ giấy lên bức tường linh thiêng trong truyền thuyết.
Vườn trường trung học phụ thuộc rất lớn, cách một chặng đèn đường mới có, vì thế bộ phận lớn đều bao trùm trong bóng tối, cái gì cũng không thấy rõ, hơn nữa người quá nhiều, cơ hồ không rõ ai là ai.
Đây cũng là lý do lần này cô có thể, danh chính ngôn thuận đi cùng Tần Tự.
Lộc Niệm giúp anh đi cầu phúc, vì thế cũng không tham gia hoạt động gì khác.
Bọn họ đi qua khu dạy học, trước mắt càng tối.
Lộc Niệm mơ hồ nhìn thấy, ở góc tường cách đó không xa, tựa hồ có hai bóng dáng ở gần.
Hình như đang...... Nói chuyện?
Gần thây bởi vì ham mê vẽ tranh, thị lực có chút giảm xuống, Lộc Niệm xoa xoa đôi mắt, đèn đường tối đêm bên cạnh, lúc này bỗng nhiên sáng lập loè, tuy rằng ánh sáng tối tăm như cũ.
Lộc Niệm rốt cuộc thấy rõ một người, mặt nhìn phía cô.
Tóc dài đến bên hông, bộ dáng thanh nhã nhàn thục...... Không phải Tô Thanh Du sao?
Mà người đối diện, hình như là nam sinh? Cao hơn Tô Thanh Du một cái đầu, bóng dáng cũng phá lệ quen mắt.
Bọn họ cũng không phát hiện cô cùng Tần Tự.
Lộc Niệm rối rắm xem nên đi đường vòng hay không, lại thấy Tô Thanh Du bỗng nhiên cười cười, thấp giọng không biết nói cái gì, dùng ngón tay vuốt sợi tóc ra sau tai, tới gần nam sinh kia, sau đó.
Tầm mắt cô tối thui.
Đôi mắt cô đã bị che kín.
Ngón tay nam sinh thon dài lạnh lẽo, anh kéo cô, mạnh mẽ lôi cô ra khỏi cái góc đó.
"A......"
Trong nháy mắt, hơi thở của anh che trời lấp đất, thể trạng chênh lệch giữa nam sinh cùng nữ sinh phá lệ rõ ràng, Lộc Niệm mới phát hiện, nếu mình ở trong ngực anh, chỉ nho nhỏ như vậy.
Lần trước ở nhà anh, ngoài ý muốn té ngã nên không cảm giác được.
Đáng tiếc đây cũng không phải cái ôm ôn nhu, thiếu niên kéo cô ra khỏi chỗ ngoặt, đã nhanh chóng buông tay.
Cô bỗng nhiên có chút tức giận, hỏi, "Vừa rồi là làm sao?"
Đối với cái trừng mắt của nữ sinh, da tuyết tóc đen, sạch sẽ giống tuyết, cũng thanh triệt như không chứa tạp chất.
Da thịt quá mềm, vừa rồi anh không chú ý khống chế lực, hiện tại vô ý xoa xoa cổ tay, trên đó đã hiện ra vòng đỏ nhàn nhạt.
Là anh lưu lại.
Tai thiếu niên đỏ lên, cứng đờ nói, "Không có gì đẹp "
"Em cũng không muốn xem." Lộc Niệm nói, "Em chuẩn bị đi rồi, hơn nữa bọn họ không phải giống chúng ta sao, chỉ đi ở bên này một chút...... anh phản ứng quá độ rồi."
Cô còn hoài nghi Tần Tự có phải yêu thầm Tô Thanh Du hay không, bằng không phản ứng lớn như vậy làm gì.
Không giống nhau.
Khả năng vĩnh viễn cũng không giống nhau.
Anh nghĩ.
Lúc nữ sinh không cao hứng, môi sẽ hơi hơi nhếch lên, màu hồng hơi ướt, sạch sẽ lại mềm mại.
Anh cưỡng bách chính mình dời tầm mắt đi.
Đã vô số lần, ép những những mơ ước khinh nhường đó không nên có đó xuống.
Gió đêm mang theo táo ý.
Bởi vì mấy ngày nay không thể gặp gỡ, bầu không khí trở nên có chút kỳ quái.
Tần Tự nguyên bản đã ít nói, trước mắt lời càng thêm thiếu, không biết vì sao, Lộc Niệm cũng không muốn nói.
Thời gian không còn sớm.
Nhưng mà, lần này nhìn thấy anh, xác định tất cả đều tốt, Lộc Niệm cũng không có gì tiếc nuối.
Xoay một vòng lớn, Lộc Niệm nhìn nhìn thời gian, đã đến Lục gia tới đây đón cô.
"Kỳ thi cố lên." Nói thêm một lần.
Cô nói, "Người nhà em tới rồi."
Thiếu niên không lên tiếng, trong gió đêm, tóc của nữ sinh bị gió thổi bay, xoay người trong nháy mắt, uyển chuyển nhẹ nhàng đến không thể tốt đẹp hơn.
Cô cong môi cười cười, qua đường cái, lên xe Lục gia.
Gió đêm, bóng dáng của thiếu niên được kéo rất dài,
Anh không rời đi, đứng an tĩnh ở đó, nhìn xe biến mất ở chỗ khuất con đường.
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Rốt cuộc đã thi đại học! Chúng ta chúc mừng Tứ Tứ nhãi con tốt nghiệp.
Tứ Tứ nhãi con hiện tại: Không nên có ý tưởng.
Nhiều năm sau:
Niệm Niệm: Mau nói, anh có phải là kẻ lừa đảo hay không? Tư tưởng thật không thuần khiết.
Tứ Tứ:...... ( bị đùa giỡn đến không chỗ thối lui)
Sau đó rốt cuộc lại nhịn không nổi.
Kỳ thật Niệm Niệm hiện tại cũng chỉ gặp được người quen, một bộ phận ở Tứ Tứ, còn rất nhiều tính cách chưa được triển lãm ra.