Xuyên Thành Nam Phụ Thủ Tiết Độc Ác

Chương 47: 47: Thật Sảng Khoái




Kỳ Minh nghe Tống Nhất kể chuyện mà trước đây Ngưu Ngưu đã từng trải qua, chỉ cảm thấy sống lưng phát lạnh từng cơn.
Đến cùng là ai lại táng tận lương tâm đến mức này, thế mà lại tính kế một đứa trẻ còn chưa ra đời.

Kỳ Minh nghĩ đến bộ dáng bé bỏng mềm mềm của Ngưu Ngưu khi nép vào lòng cậu lúc trước, căn bản là không tài nào tưởng tượng được Ngưu Ngưu đã từng trải qua loại chuyện như vậy, suýt chút nữa là không thể đến được thế giới này rồi.
Thật là một đứa trẻ kiên cường, mới có thể sống sót trong tình cảnh như thế.
“Bây giờ chuyện Thích gia gặp phải, có quan hệ với chuyện trước đó sao?” Kỳ Minh thu lại suy nghĩ, hỏi Tống Nhất.
“Chuyện này hẳn là có quan hệ trong đó, còn phần có liên hệ gì, còn phải nhờ Kỳ tiên sinh tự mình đi tìm.” Tống Nhất trả lời, lúc ấy sau khi anh giúp hai vợ chồng Thích Vân giải quyết chuyện đó xong thì không chú ý đến việc nhà Thích gia nữa.

Hiện tại là ai ở sau lưng hãm hại Thích gia, rốt cuộc có phải cùng với người năm năm trước hay không, Tống Nhất quả thật cũng không biết rõ.
Kỳ Minh rơi vào trầm tư.
Sự tình xảy ra với Thích gia hiện tại giống như là một cuộn len rối nùi, cần phải cẩn thận tìm lấy đầu sợi len mới có thể quấn cuộn len này vào nếp lại.
Nếu như cậu không nhớ lầm thì Thích lão còn nói trên người của Thích Lâm và Trịnh Khâm cũng xảy ra một ít vấn đề, những việc này rốt cuộc là chuyện gì, liệu có liên hệ gì với chuyện mà Thích gia gặp phải lần này hay không?
Mọi thứ đặt ở trước mặt Kỳ Minh khó bề phân biệt, muốn giải quyết chuyện của Thích gia trong khoảng thời gian ngắn cũng không dễ dàng.
Chân mày của Kỳ Minh nhăn lại, cậu có một loại cảm giác vội vàng, bức thiết phải giải quyết sự tình của Thích gia một cách nhanh chóng, bởi vì hiện tại, những người chân chính bị tấn công đều là trẻ con, cho dù là Hân Hân hay là Ngưu Ngưu cũng thế, bọn nhỏ là những người vô tội nhất, vốn dĩ không nên bị cuốn vào loại chuyện tàn khốc này.
Nếu đối tượng bị hại là người trưởng thành thì Kỳ Minh sẽ khó có nhiều tâm đồng cảm, nhưng đối với trẻ con, Kỳ Minh lại dễ dàng nảy sinh lòng thương xót.
“Buổi tối có muốn đi ra ngoài xem một chút không?”.

Đương lúc Kỳ Minh rơi vào trầm tư, Tống Nhất đột nhiên hỏi.

Kỳ Minh ngẩng đầu nhìn về phía anh.
Tống Nhất cười khẽ một tiếng, “Buổi tối, cổ trạch này hẳn là náo nhiệt hơn ban ngày nhiều.”
Kỳ Minh: “...”
Đột nhiên cảm thấy sởn tóc gáy là sao ta?
“Anh đi cùng tôi sao?” Kỳ Minh hỏi, nếu như có đại lão đi theo vậy sau đó có gặp chuyện gì ở Thích trạch này thì Kỳ Minh cũng sẽ không sợ hãi.
Tống Nhất híp híp mắt, bỗng nhiên hỏi một câu không rõ ý vị, “Kỳ tiên sinh hình như rất tin tưởng tôi?”
“Đương nhiên.” Kỳ Minh chớp mắt với vẻ vô tội, “Dù sao thì anh cũng là người mà Tống Côn Lãng để lại cho tôi, tin tưởng anh chính là tin tưởng Tống Côn Lãng đó.”
Lời này đúng là không có nói sai, nhưng khi nghe lời này, Tống Nhất, không, hẳn là Tống Côn Lãng lại cảm thấy hụt hẫng trong lòng, giống như chính anh đã giới thiệu cho bạn đời của mình một kẻ thứ ba vậy.
Chậc, có hơi chua.
Tống Nhất không nói, đứng dậy trước.
Kỳ Minh cũng không biết vì sao anh lại đột nhiên trầm mặc, bèn hô lên một tiếng với bóng lưng của anh: “Anh đi đâu vậy?”
Tống Nhất: “Đi dạo.”
Kỳ Minh nhanh chóng chạy ra ngoài theo, “Anh chờ tôi với, tôi đi thay quần áo rồi chúng ta cùng ra ngoài.” Vì để thuận lợi êm xuôi ngủ lại trong phòng Tống Nhất, Kỳ Minh đã mặc đồ ngủ tới đây, bây giờ muốn đi dạo Thích trạch thì không thể nào trực tiếp mặc áo ngủ đi được.
Chờ Kỳ Minh về phòng mình thay quần áo trở lại, Tống Nhất còn đang đứng ở hành lang đợi cậu, Kỳ Minh đi qua: “Đi thôi.”
Kỳ Minh và Tống Nhất ở phòng dành cho khách thuộc viện thứ ba của Thích trạch, viện thứ tư và thứ năm là nơi người nhà Thích gia ở.

Chỗ nối liền của viện thứ ba và thứ tư có một vườn hoa nhỏ, vườn hoa tên là Vườn bonsai.


Ngoại trừ thiết kế trang phục ra thì hứng thú lớn nhất của Thích lão chính là sưu tầm đủ kiểu bonsai, từ sau khi Thích lão về hưu, đa số bonsai mà ông sưu tầm đều đã được dọn vào Vườn bonsai.
Vào ban ngày, Kỳ Minh đã tham quan Vườn bonsai rồi, dưới ánh nắng ngày đông, những bồn cây cảnh hình dáng khác nhau này đúng là rất đẹp, nhưng vào buổi tối, những bồn cây cảnh này lại giống như một người rồi lại một người vẫn luôn lặng lẽ đứng trong bóng đêm với nhiều tư thế khác nhau.

Ánh trăng kéo dài bóng của chúng, lại có gió thổi qua, thoại nhìn như đang giương nanh múa vuốt.
Kỳ Minh không khỏi nhích lại gần Tống Nhất, ánh mắt vẫn chăm chú đặt lên trên bồn cây cảnh, cứ luôn cảm thấy những bồn cây này có vấn đề, tựa như chỉ một giây tiếp theo thôi sẽ có thứ gì đó nhảy phốc ra từ bồn cây vậy.
Tương liên với Vườn bonsai thông qua một con đường đá cuội là một tòa hoa viên nhỏ, cửa của tòa hoa viên này mở thông với viện thứ tư.

Trong hoa viên nhỏ có một dòng suối con con, dòng suối này nối liền với lạch nước của bờ ruộng ngang dọc của Túc Sơn, thông ra bên ngoài.
Dòng suối nhỏ vẫn chảy uốn lượn về phía trước, xuyên qua trung tâm viện thứ tư và thứ năm, từ một cây cầu đá mà nối liền hai viện.
Bây giờ là mùa đông, cũng may nơi đây là phương nam, tuy rằng không có cảnh đẹp trăm hoa đua nở nhưng cũng xanh um tươi tốt.
Trong hoa viên có mấy cái đèn đường, ánh đèn nhạt nhòa, chỉ có thể chiếu sáng một khoảnh đất nhỏ dưới đèn đường.

Từ dòng suối nhỏ nhìn qua là một mảnh tối đen, người đứng trên bờ đều lo lắng có khi nào trong dòng suối kia sẽ đột ngột có một bàn tay vươn lên kéo mình xuống dưới hay không.
Dù sao thì Kỳ Minh cũng hơi sợ, vốn dĩ là cậu đang đứng gần bờ suối bên kia, vừa nói chuyện cùng Tống Nhất vừa làm bộ như không có việc gì mà đi vào bên trong, để Tống Nhất đứng gần với bờ suối hơn.
Kỳ Minh cho rằng mình diễn quá đỉnh, Tống Nhất lại nhìn thấu toàn bộ tâm tư nhỏ bé này của cậu, khóe môi cong lên, chủ động nhích ra bên ngoài một bước.
Kỳ Minh không hề biết gì về việc này, còn tưởng rằng mình đã thành công thay đổi vị trí với Tống Nhất mà không để lại một chút dấu vết nào rồi, liền thản nhiên chọn một đề tài nói chuyện cùng anh: “Tôi luôn có cảm giác âm khí trong tòa nhà này đặc biệt nặng, anh nói xem liệu có phải có thứ gì đó có thể tụ âm hồn hoặc là âm khí lại đây không?”
Trước đó, Tinh Thần có nói trong tòa nhà này có thiết lập trận pháp tụ âm, chỉ cần phá vỡ mắt trận thì trận pháp tụ âm này sẽ biến mất.


Cho nên hai ngày nay cậu thừa dịp tham quan Thích trạch mà tìm trận pháp tụ âm này ở khắp nơi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa tìm được.
Hơn nữa, Kỳ Minh còn cảm thấy sự tình không đơn giản như vậy, nếu phá vỡ trận pháp tụ âm là có thể giải quyết mọi chuyện thì những âm hồn kia sẽ như thế nào? Sẽ trở về địa phương vốn có ư? Hay là phải diệt trừ toàn bộ? Nhưng đa số những âm hồn đó là bị trận pháp tụ âm này thu hút mà đến, có lẽ bản thân chúng cũng không có ác ý, nếu diệt trừ há chẳng phải sẽ liên lụy đến nhân quả sao?
Càng nghĩ, Kỳ Minh càng cảm thấy mình đang bước vào một ngõ cụt, đôi mày không khỏi nhíu chặt lại.
Kỳ Minh cảm giác đã qua hồi lâu mà vẫn không nghe thấy Tống Nhất trả lời, thế là cậu kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn thì không biết từ lúc nào, Tống Nhất đã rời khỏi bên người cậu.
Cậu đưa mắt nhìn quanh, bóng dáng của Tống Nhất đã biến mất khỏi tầm mắt.
Thịch!
Thịch!
Thịch!
Kỳ Minh nghe thấy tiếng trái tim trong lồng ngực của mình đang đập mãnh liệt, rõ ràng là cảnh sắc xung quanh vẫn giống như trước nhưng Kỳ Minh cảm giác được có thứ gì đó đã thay đổi.
Cậu quấn chặt áo khoác trên người, nhưng từng cơn gió thổi tới vẫn lạnh lẽo như cũ, lạnh đến tận xương tủy.
“Tõm-”
Bỗng nhiên, có âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống nước, cách không mà truyền tới bên tai Kỳ Minh.

Lý trí nói với Kỳ Minh rằng cậu không nên quay đầu lại nhìn, nhưng cậu vẫn không khống chế được, cả người cứng ngắc mà chuyền đầu về phương hướng phát ra tiếng nước.
Nơi đó trùng hợp là cầu đá nối liền viện thứ tư và thứ năm, không biết từ khi nào đèn tiết kiệm năng lượng đã biến thành chiếc đèn lồng trắng toát, ngọn nến trong đèn lồng lay lắt trong gió đêm.
Trên cầu đá không hề có bất cứ thứ gì, nhưng dưới cầu đá, trong con suối nhỏ lại phản chiếu ra hai ngọn đèn lồng trắng toát, có thể thấy rõ ràng từng gợn sóng đang khuếch tán ra, từng vòng từng vòng một, giống như thật sự có thứ gì đó đã rơi xuống.
Kỳ Minh biết ở trong nước nhất định là có thứ gì đó, cậu muốn quay đầu đi nhắm mắt làm ngơ, thế nhưng dường như có ai đó đang mạnh mẽ ấn đầu cậu lại, chống mí mắt của cậu lên, buộc cậu phải nhìn về phía cầu đá.
Gợn sóng trong nước càng ngày càng lớn, âm thành xôn xao vang lên, một người có mái tóc dài xõa vai, mặc trường bào màu trắng từ trong nước trồi lên, nó dường như vô tri vô giác, bò ra từ trong nước, rồi lại lê bước chân nặng nề mà đi lên cầu đá.
Tí tách.
Tí tách.

Là tiếng nước từ trên người nó rơi xuống, ở trong đêm đen yên tĩnh phá lệ rõ ràng.
Chính mắt Kỳ Minh nhìn thấy “người” kia đi lên cầu đá, cuối cùng đứng ở chính giữa cầu, trường bào đẫm nước tung bay trong gió.

Trong miệng ngâm nga một điệu hát dân gian không thành lời, bỗng nhiên cười lên như thần kinh rồi xoay người nhảy từ trên cầu đá xuống.
“Ùm!”
Âm thanh đồ vật rơi xuống nước lại vang lên lần nữa, gợn sóng trên mặt nước lại bắt đầu khuếch tán, giống như lúc Kỳ Minh nhìn thấy ban đầu.
Hai chân của Kỳ Minh như đã mọc rễ, cậu muốn rời đi nhưng không tài nào động đậy được, chỉ có thể trơ mắt nhìn “người” kia nhảy từ trên cầu đá xuống rồi lại chui lên từ trong nước rồi lại nhảy từ cầu đá xuống, từng lần từng lần, tuần hoàn lặp lại như thế.
Ban đầu, Kỳ Minh còn thấy hơi sợ hãi, sau khi nhìn mấy lần liên tục, thì Kỳ Minh cũng quen cmn rồi, nhìn “người” kia tiếp tục nhảy cầu giống như đang hóng chuyện.
"Ùm ùm —— "
Cũng không biết đã là lần thứ mấy âm thanh nhảy cầu lại vang lên, ngay khi Kỳ Minh cho rằng “người” kia sẽ bò dậy một lần nữa thì trên mặt nước lại im lặng như tờ, phảng phất như vừa rồi không hề xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Lồng đèn màu trắng vẫn đung đưa trong gió, có cơn gió thổi qua gian nhà, phát ra âm thanh hu hu hức hức như có người đang khóc nỉ non vậy.
Kỳ Minh không biết “người” kia muốn làm gì, nhưng cậu biết nếu cứ tiếp tục ở lại nơi này thì sẽ không có trái ngọt gì để ăn.
Cậu đang muốn cất bước rời đi thì chợt cảm thấy mắt cá chân bị siết lại, cậu vừa cúi đầu nhìn xuống đã thấy một bàn tay có làn da tái nhợt, móng tay sắc bén không biết đã nắm chặt lấy mắt cá chân của cậu từ khi nào.
Kỳ Minh nhìn theo bàn tay này đi lên, liền thấy “người” không lâu trước đây còn đang hăng say nhảy cầu đã chồm nửa thân mình lên trên bờ suối, một tay túm chặt chân cậu, ngẩng đầu nhìn cậu.
Đó là một khuôn mặt sưng phù không nhìn ra nhìn dạng, cũng không biết đã bị ngâm trong nước bao lâu mà ngũ quan đều đã mơ hồ, khi nhìn từ xa Kỳ Minh còn thấy tóc của nó xõa tung, nhưng khi nhìn gần thì mới thấy nó lộn xộn như đội một đầu rong tảo.
Cố tình “người” này lại không có một chút cảm quan nào đối với diện mạo của mình, đôi môi đã không thể gọi là môi phát ra lời mời đối với Kỳ Minh: “Xuống đây nào.”
Trong khi nói chuyện, “người” này vẫn luôn túm lấy chân của Kỳ Minh, muốn kéo Kỳ Minh xuống.
Kỳ Minh hít sâu một hơi, dùng cái chân không bị quỷ nước túm mà hung hăng đá một phát lên đầu nó, giống y như đá bóng, vậy mà còn thật sự đá bay đầu của con quỷ nước kia đi.
Trước đó, cậu còn cảm thấy dáng vẻ khi Tinh Thần bứt đầu quỷ xuống vô cùng bạo lực hung tàn, đến phiên mình, Kỳ Minh chỉ cảm thấy toàn thân khoan khoái.
Cảm giác này hảo sướng a!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.