Lúc cậu nói như vậy đã mở Weibo ra, nhìn thấy tin tức Cổ Lộ Trần phát ra, nghe Hoa Tự Cẩm nói: ” Thằng nhóc này cố ý!”
Dung Ngọc mở hình ảnh, nhìn thấy hình ảnh mình đang ăn cái gì đó bị chụp vào.
Đại khái hiểu được ý tứ câu nói này của Hoa Tự Cẩm, không tỏ vẻ gì, sau khi rời khỏi mở bình luận lên——
[ A a a a a, Trần Trần chúng ta thật yêu khí a, thật thích cái này, lưu lại!!!!! ]
[ Trời ạ tấm ảnh này tuy không thấy chân dài nhưng tôi không được rồi, Trần Trần sao có thể dễ nhìn như vậy, a a a a!!!! ]
[ Tôi muốn hỏi đằng sau đó là RY???? ]
[ Cẩm Ngọc Lâu khi nào ra hộp cơm????? ]
[ Đằng sau là RY???? ]
[ RY có chút ngốc nghếch là chuyện gì xảy ra, hình như là vô tình chụp được!!! ]
[ Giá trị nhan sắc RY tôi có thể chấp nhận, RY cá tính tôi hold không được. ]
[ Trên lầu có phải là thủy quân hay không, nói thật thì giá trị nhan sắc của chủ nhà cũng bình thường, liếm quá là giả, còn không bằng RY dán phía sau. ]
[ Lần đầu tiên nhìn cảm thấy rất tốt, nhưng không có kiên nhẫn nhìn, RY phía sau ăn cơm cư nhiên đáng yêu như vậy sao? ]
[ Một số KY* có thể câm miệng hay không, cảm thấy RY đẹp có thể đi ra ngoài nói không? ]
*Có nghĩa là không có mắt nhìn, cũng chính là đối với bầu không khí hiện tại không có phán đoán, muốn cùng đối phương thiết lập giao tiếp thân thiện lại không dựa theo bầu không khí lúc đó hoặc sắc mặt mọi người làm ra phản ứng thích hợp.
[ Không phải là fan của ai, nói thật cũng không được sao, nếu đào sâu, sao lại trùng hợp như vậy liền đem RY chụp vào, cái loại vị trí chéo góc này, không cố ý nghiêng người có thể chụp được sao? ]
[ Tôi cũng cảm thấy có chút cố ý, bởi vì góc độ kia hình như thật sự là cố ý vì bại lộ ra RY ăn cái gì vậy! ]
[ Quan hệ giữa hai người bọn họ không tốt lắm, tôi nhớ rõ, như thế nào còn cố ý khoe khoang, thực tế ngầm phát ra ảnh xấu của người khác, quả thực chính là tình bạn plastic! ]
[ Trên lầu phân tích cư nhiên rất có đạo lý, nếu thật sự thì 66666, không cần cảm ơn! ]
[ Nghiêm trọng hoài nghi thủy quân phía trước vượt quá tiêu chuẩn!! ]
[ Gửi ảnh cũng có thể ầm ĩ lên, Trần Trần cũng hot, một số người thiệt lầy lội, ngay cả loại ảnh phúc lợi cho fan cũng nghẹn! ]
……
” Việc này cậu đừng quản, loại thủ đoạn cấp thấp này tạm thời không xé hắn.” Hoa Tự Cẩm nói xong buông điện thoại di động xuống, hiển nhiên cảm thấy loại thủ đoạn nhỏ này, xé gã là rớt giá, chờ tích góp cùng một chỗ, cùng gã tính toán lớn hơn.
Nhìn bộ dáng Hoa Tự Cẩm ghét bỏ, Dung Ngọc cười gật gật đầu: ” Anh, anh mau ăn đi một hồi lại lạnh.”
” Tôi tức no rồi, đáng tiếc đồ ăn của Cẩm Ngọc Lâu, cậu ăn nhiều vào, buổi chiều còn có cảnh quay!”
Nói xong muốn đem đầu sư tử ( món thịt viên kiểu tàu) chưa từng chạm vào trong hộp cơm của mình đặt vào hộp cơm Dung Ngọc, Dung Ngọc vội vàng ngăn cản: ” Đừng, tôi ăn không nổi, huống chi vì loại chuyện nhỏ này anh cũng không đến mức ăn không ngon chứ.”
Huống chi muốn hắc cậu, cũng không dễ dàng, ảnh chụp cậu cũng nhìn thấy, cho dù đem bộ dáng lúc cậu há miệng ăn vào, cũng không quá khó coi, dù sao người này nền tảng tốt, làm cái gì cũng sẽ không quá cay mắt.
Hoa Tự Cẩm cười nhạo một tiếng: ” Hắn muốn hắc cậu cũng phải có bản lĩnh kia, không làm được đâu.”
Mặc dù ngoài miệng nói đã no, nhưng Hoa Tự Cẩm cuối cùng vẫn ăn hết một hộp cơm, đại khái là hóa bi thương thành thèm ăn.
Ăn cơm trưa nghỉ ngơi xong, Dung Ngọc đứng dậy đi toilet trên đường nghe thấy tiếng Cổ Lộ Trần: ” Chuyện trong nhà cô đừng mang đến trước mặt tôi, thu hồi nước mắt của cô đi, lại để cho tôi gặp lại một lần nữa, cô liền thu dọn đồ đạc cút đi, xui xẻo!”
Bỏ lại những lời này, Cổ Lộ Trần trợn trắng mắt, kết quả gã vừa đi ra, liền nhìn thấy Dung Ngọc hướng bên này tới, biểu tình trên mặt cứng đờ, sau đó ra vẻ trấn định nói: ” Cậu đến đây từ khi nào vậy?”
Biết gã đang thăm dò, Dung Ngọc thẳng thắn nói: ” Ngay lúc cậu vừa mới nói chuyện.”
Vì vậy, rất tiếc màn trình diễn của cậu tôi không muốn hợp tác.
Quả nhiên cậu vừa dứt lời, trên mặt Cổ Lộ Trần vừa mới nhấc lên nụ cười cũng không còn tự nhiên.
Dung Ngọc không đợi gã mở miệng, vòng qua trợ lý nhỏ nhìn lướt qua hốc mắt đỏ hoe đứng ở góc tường, đi vào toilet.
Chỉ là cậu chân trước đi vào, phía sau liền nghe thấy phanh một tiếng.
Hiển nhiên là người nào đó không có biện pháp đem cậu trút giận, chỉ có thể dùng thùng rác đá xuống, thật đúng là thùng rác đáng thương.
Phân cảnh buổi chiều là Thẩm Giác đột phá vòng vây cuối cùng cũng giết vào địa lao, sau khi va chạm với Quỷ Diện Sát, cứu Thẩm Thanh ra khỏi đó——
Thẩm Giác một thân huyết khí, từ bên bờ sông Ma Thủy một đường giết ra, chỉ vì cứu sư đệ mình.
Lúc này Phong Tuyết kiếm trong tay y phát ra tiếng vang giống như tiếng khóc thảm.
Một đôi mắt đen không có nhiệt độ lạnh lùng đặt trên người Quỷ Diện Sát chắn trước người y.
Cổ Lộ Trần cùng Thẩm Giác bốn mắt nhìn nhau, đáy lòng run lên, không biết có phải là buổi trưa vừa mới làm xong chuyện xấu hay không, bị Dung Ngọc dùng đôi mắt lạnh lùng khát máu nhìn chằm chằm, trong lòng sợ hãi.
Run rẩy xuất hiện, vừa quay liền quên lời!
Ngồi ở phía sau máy quay, Bạch Nguyệt Bán phụ trách giám sát cảnh này đứng lên, giơ loa lớn lên: ” Cổ Lộ Trần xảy ra chuyện gì vậy, buổi trưa không ăn no có phải hay không, đoạn phim này đơn giản như vậy cũng quay không tốt, làm lại, đừng chậm trễ thời gian!”
Bị rống như vậy, Cổ Lộ Trần đầu ong ong, theo bản năng nhìn về phía Dung Ngọc, vừa vặn Dung Ngọc lạnh lùng cười với gã, không biết là cố ý hay là thật sự không có diễn trò.
Tóm lại làm cho Cổ Lộ Trần vốn đã sợ run trong lòng, trạng thái càng không tốt, sau đó lại liên tục quay lại ba bốn lần, không phải quên thoại thì chính là trạng thái không đúng, làm cho Bạch Nguyệt Bán lửa nổi cao ba thước, đuổi người đi xuống bình tĩnh một hồi lại lên quay, vì vậy Dung Ngọc chỉ có thể đem tình tiết phía sau, cảnh cứu được Thẩm Thanh ra quay trước.
Cổ Lộ Trần bị đuổi xuống tức giận không chịu nổi, cảm thấy Dung Ngọc chính là cố ý dùng diễn xuất đè gã, làm cho gã khó chịu, vì muốn trả thù chuyện gã chụp ảnh xấu xí giữa trưa.
Hoa Tự Cẩm đứng ở một bên đem biểu hiện vừa rồi của gã thu vào trong mắt, chỉ cảm thấy loại năng lực chịu đựng tâm lý này, còn học người ta làm chuyện xấu, gà mới thì thành thật đi.
Sau khi cảnh này qua đi, Dung Ngọc xuống nghỉ ngơi, Bạch Nguyệt Bán gọi gã một mình lên, bảo gã hướng về phía không khí đem đoạn này bổ sung.
Hoa Tự Cẩm cười nhạo một tiếng, cảm thấy loại người này không cần hắn động thủ, có ngày tự flop thôi, Dung Ngọc chớp chớp mắt, cầm lấy ly uống nước ấm bên trong.
Bởi vì đuổi kịp cảnh quay, Dung Ngọc tối nay quay đến mười hai giờ mới kết thúc công việc, lúc trở về lo lắng động tĩnh quá lớn đánh thức Cố Triều Từ.
Kết quả là cậu vừa đóng cửa, nghe thấy một tiếng phía trên: ” Đã về?”
Cậu giật mình, xoay người che ngực, nhìn người đàn ông đứng trên tầng hai mặc áo sơ mi và quần tây: ” Ah, anh vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”
” Ừm.” Cố Triều Từ đáp một tiếng, ánh mắt đảo qua môi cậu, chỗ trước đó bị anh cắn qua đã tiêu sưng, điều này làm cho anh không hiểu sao cảm thấy có chút đáng tiếc, ” Hôm nay có đau không?”
” Không có, không có.” Nghe thấy vấn đề này, có thể liên tưởng đến chuyện ban ngày ở giữa đống đồ vật, không khỏi khiến hai má nóng lên.
Cậu cảm thấy thật kỳ quái, Cố Triều Từ hơn nửa đêm không ngủ, chạy ra hỏi cậu loại vấn đề này làm gì, đáng ghét!
Người đàn ông liếc nhìn cậu một cách có ý sâu sắc: ” Có vẻ như nó thực sự có hiệu quả sạc.”
Dung Ngọc bị những lời này nghẹn lại, không ngờ ngày đó mình nói hôn nhiều một chút còn chưa bỏ qua.
Cũng may Cố Triều Từ biết cái gì gọi là vừa phải mà nói: ” Nghỉ ngơi sớm một chút.”
Dứt lời xoay người đi vào thư phòng bên cạnh.
Dung Ngọc cúi đầu nhìn thời gian, trễ như vậy vẫn còn ở thư phòng.
Quả nhiên ai cũng không dễ dàng.
Sau đó liên tục mấy ngày, vì buổi tối chống đỡ thêm một hồi, buổi sáng lúc hôn chỉ có thể hôn thêm một lúc, vì vậy Dung Ngọc cảm thấy ánh mắt Cố Triều Từ nhìn cậu càng thêm quái dị.
Kỳ thật chính cậu cũng rất ngượng ngùng, lúc trước cậu thật sự là từ nội tâm muốn cùng đối phương phân rõ giới hạn, ai có thể nghĩ tới hiện tại người giàu nhất sắp thành “sạc riêng” của cậu, truyền ra ngoài ai có thể tin, chờ cậu tốt lên, phần nhân tình này cậu cũng không biết trả như thế nào.
Ngày 21 tháng 6, Dung Ngọc đột nhiên nhận được điện thoại của Dung Tuyền, trong lòng nhịn không được run rẩy, đứng dậy đi sang một bên, ngoan ngoãn kêu một tiếng: ” Anh hai.”
” Thế nào, gần đây có chuyển biến tốt không?”
” Còn, còn như vậy, hiện tại có thể cùng hắn tách ra một ngày.”
Nghe thấy cậu nói như vậy, Dung Tuyền thở dài: ” Hôm nay sinh nhật em, buổi tối có thời gian không, ý của anh là em có thời gian liền đón em về nhà, không có thời gian thì đưa tiền cho em, thích cái gì thì mua cái đó…”
” Phải quay phim rồi, đợt này rất bận rộn, lòng tốt của các anh em nhận, hiện tại em cũng không thiếu tiền.”
” Hắc, hiểu chuyện ha, anh cả và anh ba em bên kia anh mặc kệ, dù sao anh hai có chuẩn bị cho em, để chú Cố giúp em lấy về thì có thể nhìn thấy, là thứ em thích, quay phim chú ý thân thể, có vấn đề gì gọi điện thoại cho anh, không nên gây thêm phiền toái cho chú Cố nghe chưa?”
” Nghe thấy rồi, anh chuẩn bị cái gì cho em?” Nghe Dung Tuyền nói chuẩn bị cho cậu món quà cậu thích, có chút tò mò.
” Trở về em liền biết, hiện tại nói ra thật không có ý nghĩa, chúc mừng sinh nhật A Ngọc.”
” Cám ơn anh hai.”
” Người một nhà không cần khách khí, phần kia của ba mẹ chờ bọn họ trở về, lại để cho bọn họ bổ sung cho em đi, cúp máy đây.”
” Được.”
Buông điện thoại xuống, Dung Ngọc trong lòng ấm áp không nhịn được nghĩ, đây chính là cảm thụ của người nhà.
Nhếch khóe môi lên, xoay người quay trở lại, đôi mắt mèo xinh đẹp đầy ý cười dịu dàng.
Hoa Tự Cẩm nhìn cậu tới, vẻ mặt hoảng hốt: ” Điện thoại của ai, sao trông cậu vui vẻ như vậy?”
Dung Ngọc hạ khóe môi xuống ra vẻ tự nhiên đắc ý nói: ” Có sao?”
” Sao lại không có, cậu xem lại môi đang vểnh lên kìa.” Nói xong chỉ vào khóe môi cậu, trong mắt tràn đầy tò mò, ” Không phải là vị kia chứ?”
Dung Ngọc đưa tay vỗ hắn một cái cười nói: ” Vị nào cũng không phải, anh hai tôi!”
” Thật sao?”
” Ừm!”
Nhất thời Hoa Tự Cẩm từ bỏ tâm tư tò mò, không còn hứng thú truy hỏi.
Trước khi kết thúc công việc Cố Triều Từ đột nhiên gọi điện thoại tới, Dung Ngọc cho rằng anh muốn nói chuyện Dung Tuyền tặng quà cho cậu, kết quả Cố Triều Từ vừa mở miệng chính là: ” Tôi ở bên ngoài bãi đỗ xe.”
Dứt lời trực tiếp cúp điện thoại. Căn bản không cho Dung Ngọc thắc mắc vì sao, có thể nói là tương đối cao lãnh.
Nhưng Dung Ngọc cũng không ngốc, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu tiên Cố Triều Từ gọi điện thoại cho cậu như vậy.
Từ đoàn làm phim đi ra, Dung Ngọc liền nói với Hoa Tự Cẩm không cần đưa cậu về nhà, về phần nguyên nhân cậu không nói Hoa Tự Cẩm cũng biết.
Chỉ là sau khi từ bên trong đi ra bãi đậu xe, cậu cũng không nhìn thấy chiếc Maybach mà Cố Triều Từ thường xuyên lái, đương nhiên cũng không nhìn thấy Aston Martin ngày đó đột nhiên chạy tới đoàn làm phim.
Tìm một vòng đột nhiên nghe thấy hai tiếng “phốc phốc”, dọa Dung Ngọc giật nảy mình.
Sau đó ánh đèn lấp lánh bật lên, Dung Ngọc theo bản năng giơ tay lên ngăn trở ánh đèn, híp mắt nhìn xe mini phía sau cậu, mơ hồ có thể thấy rõ ràng, thân xe này tựa như trải qua trang trí đặc biệt, hiện ra màu hồng nhạt.
Một giây sau ánh đèn hạ xuống độ sáng, cũng làm cho Dung Ngọc thấy rõ toàn cảnh thân xe, ánh mắt đen bóng đột nhiên mở to, cái này không phải, đây không phải là báo hồng sao?
Ai da, đem xe mini biến thành loại dáng vẻ này, sở thích này cũng thật sự là…
Hai chữ còn chưa kịp nghĩ, cửa xe mở ra, Cố Triều Từ từ bên trong đi xuống, thuận thế đem chìa khóa trong tay ném cho cậu.
Dung Ngọc theo bản năng bắt được chìa khóa, có một loại cảm giác phi thường không tốt.