Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 107: Một Năm - Phiên Ngoại 1



"Thiếu gia, nên thức dậy rồi."

Giọng nói của A Thư vang lên ngoài cửa, Vân Thanh cau mày mở mắt ra. Trong màn giường vẫn là một mảnh tăm tối, y chớp chớp mắt, trong khoảng thời gian ngắn lại có chút không phân rõ hôm nay là ngày nào.

"Thiếu gia, nếu không dậy sẽ muộn giờ lâm triều đó."

Giọng nói thúc giục của A Thư vang lên lần nữa, Vân Thanh phục hồi lại tinh thần, nhẹ nhàng lên tiếng.

A Thư đẩy cửa phòng đi vào, ngoài phòng trời vẫn còn tối. Động tác của cậu lưu loát đốt đèn, tiến đến vén màn giường lên.

Vân Thanh đã ngồi dậy, bị ánh nến chiếu vào mà híp híp đôi mắt, nghe A Thư nói: "Hôm nay thiếu gia mặc đồ ấm áp một chút, đêm qua tuyết rơi, bên ngoài lạnh vô cùng."

Vân Thanh giật mình, tuyết đã rơi rồi sao?

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, Vân Thanh thay triều phục, A Thư tìm được cái áo khoác thật dày khoác lên vai y. Sau đó đặt cái tắc đang nóng hầm hập vào tay Vân Thanh, lúc này mới cầm đèn lòng từ trong tay hạ nhân, dẫn y ra ngoài cửa phủ.

Nửa năm trước, Hạ Trì dẫn quân xuất chinh, phong Vân Thanh làm Nhϊếp Chính Vương, đem quyền giám quốc to nhất giao cho y. Hắn vốn định cho Vân Thanh ở lại trong cung, thuận tiện cho việc lên triều, nhưng Vân Thanh cự tuyệt không chút nghĩ ngợi.

Trong cung lạnh như băng, Vân Thanh không thích, cho nên vẫn luôn ở trong Thụy Vương phủ. Mỗi ngày đều giống như chúng thần trong triều, sáng sớm canh năm đã dậy sớm rời giường, đến hoàng cung tham dự lâm triều.

Xe ngựa dừng trước cửa phủ, bên trong đã châm hai lò than, vừa lên xe đã cảm thấy luồng khí ấm áp phả vào mặt, làm tan đi cái lạnh khi trên đường đến đây.

Trời còn chưa sáng, đường phố vẫn là một mảnh yên tĩnh, chỉ có thể nghe được tiếng bánh xe cán trên mặt đường vang lên tiếng rất nhỏ.

Trước cửa cung đã dừng không ít xe ngựa, đều đến đưa các lão gia từ phủ đến thượng triều.

Vân Thanh là Nhϊếp Chính Vương chấp chưởng giám quốc, quyền to chức trọng, lại thêm thân phận chính phi của Hạ Trì. Y không cần chờ trước cửa cung với các quan lại. Xe ngựa lập tức đi thẳng vào cung, cho đến tiền điện mới dừng lại.

Nguyên Phúc công công sớm đã mang theo người chờ ở chỗ này. Sau khi Hạ Trì lên ngôi, Nguyên Phúc công công liền thành đại tổng quản hoàng cung. Cho dù trước mắt Hạ Trì cùng Vân Thanh đều không ở trong cung, thì tất cả các sự vụ đều yêu cầu ông xử lý. Bởi vậy ông liền lưu lại trong cung, Thụy Vương phủ giao lại cho A Thư.

Nguyên Phúc công công là lão nhân đi theo bọn họ đã lâu, đương nhiên biết Vương gia Vương phi nhà mình tình cảm đậm sâu. Thái độ đối với Vân Thanh giống như đúc đối với Hạ Trì.

Giờ Mẹo, các quan lại tiến cung, triều hội bắt đầu.

Bên cạnh ngự tọa đặt thêm một cái bàn, Vân Thanh ngồi ngay ngắn tại tiền án, đối mặt với văn võ bá quan trong điện.

Nguyên Phúc công công vừa mới hô "Có chuyện thì tấu", Bạch Thầm Khê liền bước ra khỏi hàng bẩm báo.

Bởi vì lúc trước phản loạn Hạ Nguyên cùng Trịnh Hồng Hi bán nước, sau khi tẩy sạch triều đình, trong triều còn không ít chỗ trống. Sau khi Vân Thanh cầm quyền liền điều nhiệm quan viên Ninh Châu vào kinh bổ khuyết.

Thời gian chiến tranh, vì muốn phối hợp tốt với Hạ Trì. Vân Thanh nhâm mệnh cho Bạch Thầm Khê làm Binh Bộ thượng thư, Lâm Cẩn làm Hộ Bộ thị lang. Còn đám người Viên Tử Nghị, Trần Nhạc Sinh đều cùng vào lục bộ đảm đương việc dẫn dắt các bộ.

Các quan lại trong triều vốn phê bình kín đáo việc Vân Thanh giám quốc, thấy thế càng âm thầm châm chọc đám người Vân Thanh, "một người đắc đạo, gà chó lên trời".

Nhưng rất nhanh bọn họ liền bị làm cho cả kinh, nói không ra lời.

Quan viên Ninh Châu tới, mang theo xi măng bọn họ chưa từng nghe nói qua, mang theo công cụ tưới mà bọn họ chưa từng thấy, mang theo các loại lương thực sản lượng cao mà bọn họ chưa từng dám nghĩ tới... Đem tới những thứ vả mặt bọn họ khi dám coi khinh Vân Thanh.

Bọn họ rốt cuộc cũng hiểu rõ, vì sao Thụy Vương rõ ràng bị phân phong tới địa phương nghèo khổ như Ninh Châu, lại có thể tích tụ lực lượng chống lại Diên quân trong vòng mấy năm ngắn ngủi như thế.

Vân Thanh không để ý đến thái độ của quan viên trong triều đối với mình. Tay y cầm ngọc tỷ truyền quốc, không có ai dám cãi lời mệnh lệnh của y. Sau khi điều quan viên Ninh Châu đến kinh tiền nhiệm, lập tức hạ lệnh chiêu mộ lưu dân tu sửa đường xi măng từ kinh thành đến Hiên Châu.

Bởi vì Diên quốc xâm lấn, rất nhiều bá tánh chạy nạn tới kinh thành, chiến sự khẩn cấp, triều đình cũng không dư thừa tinh lực cùng thuế ruộng an trí cho lưu dân, đến nay vẫn chưa có xử lý.

Nhóm lưu dân không được vào thành, chỉ có thể lưu lạc ở nơi sơn dã, thời gian càng dài, nhất định sẽ sinh ra tai họa.

Vân Thanh làm việc này, chính là vừa làm việc công vừa nghĩ đến tình riêng, giúp lưu dân thông qua việc tu lộ nhận được lương thực. Có thể sống sót sẽ không sinh ra dị tâm, chờ Hạ Trì thu lại toàn bộ thành trì bị Diên quân xâm chiếm, sẽ để bọn họ về quê nhà.

Mà Hiên Châu là chỗ giao nhau giữa hai kênh đào, lương thực các nơi nếu đi theo đường thủy đều phải đến đây. Sau đó từ Hiên Châu vận chuyển bằng đường bộ đến kinh thành. Như thế, với số lượng vận chuyển nhiều như thế, con đường chính này rất khó tránh khỏi bị hư hao.

Nếu xây một con đường xi măng ở giữa hai nơi này, chắc chắn hiệu suất vận chuyển lương thực sẽ tăng lên cực đại.

Trong triều loại bỏ không ít quan viên, số lượng tài sản tịch thu cũng nhiều. Đặc biệt là Hằng Vương phủ cùng Tô phủ, có thể nói là cực phú, quốc khố cũng vì vậy mà trở nên tràn đầy.

Vân Thanh phê chuẩn việc chuẩn bị quân nhu lương thảo, một bên chi tiền cho tu lộ. Từng vụ từng vụ đều được xử lý đến không có sai lầm nào. Quan viên đến từ Ninh Châu thế mà còn là trợ thủ đắc lực. Các quan lại trong triều cuối cùng không còn gì để nói.

Chờ đến bốn tháng sau, đường xi măng chân chính làm xong. Lương thực Ninh Châu được vận chuyển bằng đường thủy cũng đến kinh thành. Các quan lại mới cảm nhận được chấn động trong lòng.

Bởi vì lúc trước không tận mắt nhìn thấy nên đều bán tín bán nghi. Tất cả đều ngồi không yên, nếu tất cả con đường Đại Du đều trở thành như thế, công bố biện pháp đề cao sản lượng lương thực cho toàn thiên hạ. Đại Du cường thịnh chắc chắn là đều không thể bàn cãi.

Mọi người rốt cuộc bỏ qua thân phận nam Vương phi trên người Vân Thanh, chân chính xem y là một vị Vương gia đáng để bái phục mà đối đãi.

Công tích như thế, phong hầu bái tướng tất nhiên không quá đáng.

Cũng bởi nguyên nhân này, hiện giờ trên dưới triều đình đều cực kỳ hòa hợp. Sau khi Vân Thanh phê chuẩn công việc Binh Bộ mà Bạch Thầm Khê bẩm báo, các quan lại đều theo thứ tự thượng tấu sự vụ. Sau khi không có người cố ý tranh thứ tự, triều hội cũng trở nên có hiệu suất cao hơn.

Hiện nay đã tiến vào tháng chạp, chính là cửa ải gần cuối năm, sự vụ dần dần phức tạp lên. Lâm triều vào hôm nay, so với ngày xưa càng dài hơn một chút, chờ đến khi hạ triều đã hơn nửa giờ Thìn.

Nguyên Phúc công công sớm đã căn dặn thiện phòng làm xong thức ăn, vẫn luôn dùng hơi nước giữ ấm. Khi bưng lên còn nóng hổi, Vân Thanh lại không có hứng dùng, ăn qua loa một lát liền buông đũa xuống.

Nguyên Phúc công công lo lắng nhìn y: "Vương gia làm sao vậy? Thân thể không thoải mái à, nô tài cho người truyền thái y đến xem."

Vân Thanh lắc lắc đầu: "Không đáng ngại, chỉ là ăn uống không ngon."

Nguyên Phúc công công lại khuyên vài câu, Vân Thanh mới uống thêm nửa chén cháo ngọt.

Trong mắt Nguyên Phúc công công đều là sầu lo, ăn như vậy sao mà khỏe được? Nhưng ông không phải bệ hạ, Vương gia cũng không nghe lời ông, sốt ruột cũng vô dụng.

Ông than thở một câu trong lòng, nếu bệ hạ ở đây thì tốt rồi.

Sau khi ăn cơm xong, Vân Thanh liền muốn đến hoàng cung nghị sự cùng các trọng thần Trung Thư Tỉnh. Khi bước ra khỏi đại điện, y mới phát hiện không biết bên ngoài đã đổ tuyết từ lúc nào.

Tuyết kinh thành không giống phương nam, từng tảng bông tuyết lớn bay lượn rơi xuống, tráng lệ mà lạnh thấu xương. Chỉ trong chốc lát, trên đỉnh cung điện đã tích một tầng tuyết trắng.

Mà ở các châu huyện phía bắc, tuyết sẽ còn nhiều hơn nữa, nhiệt độ không khí cũng sẽ càng thấp.

Vân Thanh duỗi tay tiếp được một bông tuyết, đột nhiên rất nhớ Hạ Trì.

Trong giấc mộng bị A Thư đánh thức, có hoa cẩm lý to tròn, có cây hoa đào ở Mộng Khê Đường, còn có Hạ Trì.

Trải qua nửa năm chinh chiến, Hạ Trì đã dẫn dắt Du quân thu phục hơn phân nửa thành trì bị Diên quân đánh chiếm. Hiện giờ chỉ còn mỗi Càng Yến vẫn chưa thu lại. Vào trời đông giá rét, y đã sớm sai người đem chăn bông cùng áo bông cho các tướng sĩ, cả lương thảo cũng được đưa đến biên quan.

Hạ Trì ở biên quan có lạnh không?

Y nhờ người đem áo bông vào quân doanh hắn có mặc không?

Hắn vẫn khỏe mạnh chứ?

Ánh mắt Vân Thanh lướt qua cung điện thật nhanh, trông ngóng về hướng biên quan trong biển tuyết mênh mông, lại chỉ có thể thấy một mảnh trời thênh thang.

Hạ Trì gửi thư về nói hắn vẫn rất khỏe, nhưng y biết, dù Hạ Trì có bị thương cũng sẽ không nói, tránh cho y lo lắng.

Suy cho cùng y vẫn không thể thích ứng với kiểu ly biệt như vậy.

Y rất nhớ hắn.

Lo lắng cùng nhớ nhung hòa lại với nhau, làm trái tim y trở nên trống rỗng.

Tuyết rơi càng thêm lớn, Vân Thanh thu tay lại, nắm chặt bông tuyết đã tan trong lòng bàn tay.

"Vương gia, Giả đại nhân có chuyện quan trọng cầu kiến."

Giọng nói thông truyền của nội thị vang lên, đánh gãy suy nghĩ của y. Vân Thanh xoay người, trong khoảnh khắc đã biến trở về bộ dáng bình thường.

"Thỉnh hắn vào."

Sau khi tới tháng chạp, không tới mấy ngày nữa là đến mồng tám tháng chạp.

A Thư cùng Nguyên Phúc công công đã chuẩn bị chu đáo cho bữa yến tiệc mừng sinh nhật Vân Thanh, lại bị y cự tuyệt. Sau khi quan viên trong kinh thành biết Vân Thanh không làm yến tiệc sinh nhật, suy đoán rằng hiện tại đang là thời điểm chiến tranh, không thể biểu hiện hưởng lạc quá mức. Trong khoảng thời gian ngắn, những người trước đây đã làm yến hội đều có chút lo sợ, về sau cũng không còn ai có tâm tư làm yến tiệc nữa.

Ngày mồng tám tháng chạp, Vân Thanh xử lý xong việc trong triều, khi hồi phủ trời cũng đã tối.

Vào mùa đông trời tối sớm, lúc này cũng không dùng bữa tối đúng giờ giống ngày thường nữa. Y liền mang theo tấu chương vào thư phòng, tiếp tục phê duyệt.

Y đối với sinh nhật cũng không có cảm giác đặc thù gì, cũng chưa từng để ở trong lòng. Toàn bộ tâm tư của y đều đặt trên tấu chương trình gấp trong tay. Trong lúc Hạ Trì chinh chiến phía trước, y cần phải trở thành hậu phương vững chắc cho hắn, phải bảo vệ tốt giang sơn cho hắn, vì hắn mà cố gắng tạo ra lực chống đỡ mạnh nhất.

"Thiếu gia, nên dùng bữa." Giọng A Thư nhắc nhở vang lên ở ngoài cửa. Lúc này Vân Thanh mới buông bút đứng dậy, trong lòng y còn thuật lại việc gấp trong tấu chương, mở cửa đi đến chính phòng, ánh mắt bắt lấy một tia sáng.

Động tác của Vân Thanh phản ứng trước cả đại não, y đột nhiên quay đầu lại, một cây ánh sáng dừng lại nơi đáy mắt y.

Trong viện có cây mai lớn, hiện tại còn chưa nở hoa. Lúc này trên cây treo đầy hoa đăng, chiếu sáng một góc sân to, ánh sáng phản chiếu dưới mặt tuyết trắng, hết sức đẹp mắt.

Từ lần đầu tiên Hạ Trì làm sinh nhật cho y, sau đó mỗi một năm Hạ Trì đều sẽ vì y mà tự tay treo đầy đèn lên cây, lại nghiêm túc nấu một chén mì trường thọ nóng hổi bốc khói cho y.

Cảnh tượng quen thuộc khiến Vân Thanh rơi vào một trận hoảng hốt, giống như ngay sau đó Hạ Trì sẽ đi ra từ phía sau thân cây, cười nói với y "Sinh nhật vui vẻ".

"Thiếu gia, sinh nhật vui vẻ!"

Mặt A Thư từ sau thân cây lộ ra, cười khanh khách mà chúc phúc.

Vân Thanh sớm biết Hạ Trì ở xa ngàn dặm, không có khả năng xuất hiện trong phủ. Trong lòng lại không khống chế được mà cảm thấy mất mát.

Y nhìn A Thư cười cười: "Đa tạ A Thư."

A Thư vỗ vỗ tuyết rơi trên người, giọng nói nhẹ nhàng: "Thiếu gia không nên cảm tạ ta, đây đều là Vương gia bảo ta chuẩn bị, hoa văn khắc trên hoa đăng đều là Vương gia phân phó, thiếu gia mau đến xem đi."

Vân Thanh giật mình, trái tim đột nhiên nhảy lên kinh hỉ.

Y đi lên phía trước, nhìn hoa đăng treo trên cây, hình thức của hoa đăng ở kinh thành có chút khác nhau với Ninh Châu. Y nghĩ đến những hoa đăng này đều là Hạ Trì lựa chọn, trống trãi trong lòng dường như được lấp đầy một góc.

Ngang tầm mắt y là cái hoa đăng hình chó con, chó con nghiêng đầu, lỗ tai dựng thẳng, mở to đôi mắt, cực kỳ sống động.

Trong mắt Vân Thanh lộ ra ý cười, duỗi tay nắm lấy hoa đăng chó con, đột nhiên phát hiện bên trong nó tựa hồ còn treo thứ gì đó.

Y gỡ l*иg đèn xuống, thấy bên trong có treo một mặt dây chuyền - - — giống như răng của một loại động vật họ chó nào đó.

Mí mắt giật giật, lúc này A Thư đi lên phía trước, y mới phát hiện A Thư ôm một cái hộp gỗ trong lòng ngực.

A Thư cười đưa hộp gỗ cho y: "Thiếu gia, đây là hạ lễ sinh nhật Vương gia tặng cho ngài."

Vân Thanh nhận hộp gỗ, mở ra, bên trong là vô số đồ vật nhỏ xinh xắn. Có những món đồ được khắc từ gỗ với màu sắc tươi đẹp, sống động như thật. Còn có những bức tranh vẽ trên sứ, kẹo úc đường thơm nồng... Mỗi món quà đều là đặc trưng của từng địa phương, có thể nhìn ra Hạ Trì đã tỉ mỉ lựa chọn chúng thế nào.

Vân Thanh xem qua từng món, cuối cùng thấy được bức thư dưới đáy hộp.

A Thư tiến lên cầm hộp gỗ giúp y, Vân Thanh mở thư ra, đập vào mắt đó là nét chữ quen thuộc.

"Thanh Thanh, sinh nhật vui vẻ.

Hôm trước, trong lúc đi dã ngoại, ta vô tình gặp được một bầy sói, chúng đều chết dưới đao của ta. Dân bản xứ nói rằng nếu ta đem răng sói tặng cho người mình yêu, thì hai ta có thể ở bên nhau mãi mãi. Ta đã tẩy rửa nó sạch sẽ, mong em đừng ghét bỏ nhé!

Phải nhớ ăn mì trường thọ đấy, tuy rằng không phải ta nấu, nhưng em cũng phải ăn.

Thần tử trong triều nếu không nghe mệnh lệnh của em, liền dứt khoát đổi người đi, không cần hao tổn tinh thần vì bọn họ, cũng không cần vì việc tầm phào trong triều mà làm hại thân thể. Thân thể ta vẫn tốt như cũ, em cũng phải khỏe mạnh để sống cùng ta tới đầu bạc răng long.

Không cần lo lắng chiến sự, ta sẽ chiến thắng.

Sinh nhật lần sau, ta nhất định ở bên cạnh em.

Thanh Thanh, chờ ta trở lại."

Vân Thanh nhìn răng sói treo trên đèn l*иg, nghĩ đến ngữ khí của Hạ Trì, không nhịn được nở nụ cười.

Y đột nhiên nhớ tới đợt săn xuân năm ấy, Hạ Trì bị thương còn không quên âm thầm khoe rằng hắn đã đánh chết tất cả đám sói. Đảo mắt đã qua năm năm, vẫn không một chút thay đổi, vẫn ngây ngốc như thế.

Ngóng trông tin tức đã lâu, cuối cùng cũng nhận được hồi âm, cõi lòng y như được sưởi ấm. Nỗi trống vắng trong lòng bấy lâu nay cũng được lấp đầy.

Y cẩn thận cất lá thư, bỏ cả mặt dây chuyền nanh sói vào hộp gỗ. A Thư vui mừng reo lên: "Thiếu gia, mau ăn mì trường thọ đi!"

Vân Thanh cười đáp: "Được."

Đông đi xuân tới, tin tức Đại Du thu phục Càng Yến cũng truyền về kinh thành. Đến tận lúc này, thành trì Đại Du bị Diên quốc xâm chiếm đã được thu lại toàn bộ.

Trên dưới triều đình một mảnh hân hoan, tán thán bệ hạ dụng binh như thần, Võ Khúc Tinh hạ phàm bất quá cũng là như thế.

Nhưng mà Hạ Trì lại không có dự định bỏ qua như thế.

Mấy năm nay Diên quốc hung hăng ngang ngược, không chút nào che giấu mộng tưởng muốn cướp giang sơn Đại Du. Hắn không muốn tiếp tục đặt mình trong thế bị động phòng thủ. Hiện giờ, Diên quân tan tác, với hắn mà nói chính là cơ hội tốt, Hạ Trì trực tiếp hạ lệnh tiếp tục tiến lên phía bắc, dẫn binh tiến thẳng đến Diên quốc.

Trong triều khó tránh khỏi xuất hiện người phản đối, Vân Thanh lại mắt điếc tai ngơ, lập tức làm cho người chuẩn bị tốt lương thảo cùng vũ khí, đưa đến biên quan.

Đảo mắt tiến vào tháng 5, quân binh Đại Du đã thâm nhập Diên quốc, tin tức không hề dễ dàng truyền về giống như trước, tần suất thu được quân tình trong triều cũng điều thấp hơn rất nhiều.

Ngày này, Vân Thanh đang phê duyệt các tấu chương, Nguyên Phúc công công bước vội vàng đến, đem thư tín trình lên cho Vân Thanh.

"Vương gia, bệ hạ truyền chiến báo về từ tám trăm dặm."

Vân Thanh đột nhiên ngẩng đầu, nhanh chóng tiếp nhận chiến báo, mở ra.

Vương thượng Diên quốc chết trận, binh lực tổn thất thảm trọng, trận chiến này kết thúc so với trong tưởng tượng càng nhanh hơn. Hạ Trì trực tiếp dẫn binh tiến đến Vương đình, vương tộc Diên quốc tự biết bản thân không có lực tái chiến, lại sợ bị Du quân san bằng, sau đó quyết định cúi đầu xưng thần với Đại Du.

Diên quốc vẫn luôn như hổ rình mồi đối với Đại Du, cuối cùng cũng thành nước phụ thuộc Đại Du. Sau khi thấy Diên quốc trình xong quốc thư (*), Du quân liền khải hoàn hồi triều.

(*) Quốc thư ở đây là thư Diên quốc xin hàng, trở thành nước phụ thuộc Đại Du. (Chắc cũng thông báo với con dân Diên quốc luôn)

Vân Thanh dùng sức nắm chiến báo trong tay, đọc lại mấy câu cuối, vui sướиɠ dần dần lan lên khóe mắt, đuôi mày, cuối cùng nở ra nụ cười vui vẻ.

Cuối cùng cũng trở về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.