Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 2: C2: Đại hôn



A Thư ngồi trên ngạch cửa thư phòng nhìn bọn hạ nhân nâng một gương lại một gương của hồi môn vào trong viện, lắc đầu nặng nề thở dài.

Thiếu gia nhà hắn vốn muốn thi Trạng Nguyên, vào hậu viện liền không thể tiến vào triều đình, thiếu gia nhiều năm khổ học như vậy, lão gia sao lại nhẫn tâm... Cậu quay đầu nhìn vào trong thư phòng thấy Vân Thanh ngồi ngay ngắn lại án tiền, trong mắt càng thêm bất bình, tủi thân cho y.

Vân Thanh không biết suy nghĩ trong lòng A Thư, chỉ chui đầu vào án thư viết chữ, y ghi chép lại ký ức nguyên chủ, làm chuyện này xem như là đạp xe đi đường quen, biết rõ về nguyên chủ rồi thì sau này cũng dễ hành sự hơn.

Mấy ngày nay nằm ở trên giường, y vẫn luôn suy nghĩ về sau nên làm cái gì bây giờ.

Tuy rằng phản ứng đầu tiên của y chính là chạy trốn đến chỗ xa xôi, giữ mạng nhỏ của mình, nhưng hắn quyền vô thế cô, kháng chỉ đào hôn nếu may mắn bỏ trốn được thì cũng không muốn trốn tránh cả đời.

Y biết trước tương lai, biết rõ quốc gia bị lật đổ không có ai sống tốt cả.

Huống hồ trong truyện miêu tả, giặc xâm lược hiếu chiến, sau khi đoạt được Đại Du bá tánh đều bị bọn họ xem như nô lệ, ngày đêm làm việc không thôi.

Nếu người như vậy thống trị vương triều, không biết ngàn vạn bá tánh Đại Du sẽ sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng...

Mà y lại là một trong những ngàn vạn bá tánh đó, tương lai chờ đón y sẽ là cái dạng gì đây?

Vân Thanh dừng nét bút cuối cùng, làm khô giấy mặc ngân cất vào phong thư, gọi A Thư đang mặt ủ mày ê đến dặn dò.

Nếu sống tạm trong loạn thế, không bằng thử tạo lối đi riêng tìm ra kết cục khác.



Phía đông kinh thành là một khu vực rộng lớn, không ít đại quan, quý nhân đều mua thôn trang ở đây.

Một thôn trang gần Hàm Sơn đang tổ chức một trận thi đấu mã cầu.

Tình hình chiến đầu trong sân vô cùng kịch liệt, nén hương dùng để tính giờ sắp cháy hết, nhưng điểm số vẫn đang giằng co ngang bằng.

Hai đội thi đấu buộc những dải lụa màu khác nhau trên cánh tay để phân biệt trận địa.

Đội đỏ bắt được cầu đang tiến công, đội lam đuổi theo không buông, phòng thủ nghiêm ngặt.

Đội trưởng của đội lam nhìn nén hương đang càng lúc càng ngắn, tự tin rằng trận đấu đã được định đoạt, vẻ mặt căng thẳng cũng hơi thả lỏng.

Nhưng rồi, hắn ta hoảng loạn nhìn thấy thành viên đội đỏ đột nhiên đánh một chiêu, hét lên một tiếng "Vương gia", ngay lập tức chuyền cầu cho thiếu niên mặc trang phục màu đen phía sau.

Thiếu niên hắc y liếc mắt nhìn nén hương, từ bỏ tiến lên, trực tiếp cách nửa sân bóng ra tay, dùng sức ném cầu theo góc hiểm, đánh về phía khung thành.

"Đang—"


Đồng thời tiếng gõ chuông đồng báo kết thúc trận đấu vang lên, cầu cũng tiến vào khung thành.

Tiếng hoan hô nháy mắt vang tận mây xanh, mọi người bị pha ném cầu cuối cùng này k1ch thích đến nhiệt huyết sôi trào, gia đinh thị vệ đang vây xem cũng không nhịn được mà cùng nhau trầm trồ khen ngợi.

"Hu —"

Thiếu niên hắc y cầm cương ngựa dừng lại, tay phải cầm gậy cầu thảnh thơi buông xuống bên người, thậm chí biển cảm cũng không thay đổi, như thế pha đánh cầu ngoài dự đoán của mọi người vừa rồi chỉ là một cú đánh tùy ý của hắn.

Đội trưởng đội lam nhìn chằm chằm những đội viên của đội đỏ đang vây quanh ăn mừng, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Trận cầu hôm nay vốn là do hắn ta khơi mào, hắn vừa tìm được hai gia đinh mới đánh mã cầu cực kỳ lợi hại, ban đầu còn tràn đầy tự tin muốn đánh cho đám tôn tử Tạ Giang Tri này hoa rơi nước chảy, không nghĩ tới bọn họ vậy mà mời đến vị Thụy Vương này, giống như hắn tự dâng mặt đến cho bọn họ vả vậy.

Hắn ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, không còn mặt mũi nào ở lại chỗ này, đem dây lục màu lam kéo xuống hung hăng ném xuống đất, lập tức mang theo người rời đi.

Tạ Giang Tri nhìn bóng dáng thanh niên rời đi bĩu môi, trong lòng cực kỳ hả dạ.

Cậu ta xoay người nịnh nọt cười nói với Hạ Trì: "Vương gia thật là lợi hại, ta thấy gân xanh trên cổ hắng cũng sắp lồi ra rồi, sẽ không bị tức chết chứ?"

Cậu ta nói xong còn cười ra tiếng, bày ra sắc mặt của tiểu nhân đắc chí.

Hạ Trì đêm cầu ném cho cậu ta, quay ngựa lại rời khỏi sân: "Lần sau lại chọc ra loại sự tình này thì tự mình giải quyết."

Tạ Giang Tri ôm cầu, vui sướng đi theo phía sau hắn, cùng không thèm để ý đến cái mặt lạnh của hắn, một đống lời thổi phồng tuôn ra khỏi miệng.

Chuyện lần sau để lần sau tính, cậu tin tưởng Vương gia nhất định sẽ không thấy chết mà không cứu.



Thôn trang ở Tạ gia, Tạ Giang Tri đã sớm cho người chuẩn bị bàn rượu ngon, mọi người thay quần áo xong liền chuyển đến phòng khách dùng yến tiệc.

Đều là những thiếu niên mười mấy tuổi người cùng nhau, thắng đối thủ một mất một còn là chuyện đủ để bọn họ ăn mừng dài dài, lúc này vẫn chưa đã thèm mà đàm luận về trận thi đấu vừa rồi.

Biểu tình Hạ Trì thả lỏng ngồi ở vị trí chủ vị, vẫn chưa mở miệng tham gia đề tài, chỉ đổ rượu mà nhàn nhã uống.

Không khí đang sôi nổi, đột nhiên một gã sai vặt tiến vào, nhẹ giọng bẩm báo cái gì đó với một vị thiếu niên mặc hoa phục.

Tống Duyên nghe gã sai vặt nói xong, nhíu nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Hạ Trì, biểu tình có chút do dự.

Hạ Trì như nhận ra được cái gì, giương mắt nhìn lại đây. Một đôi mắt đen như mực lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, mặc dù có đôi chút men say cũng không thể khiến nó ôn hòa hơn.

Cơ hội khó có được, Tống Duyên quyết tâm, mở miệng nói: "Vương gia, Ngô nhị công tử đang ở ngoài thôn trang cầu kiến, muốn nhận lỗi với ngài."


Chủ mẫu Ngô gia đến tận nơi nhờ mẫu thân của hắn ta, mẹ hắn cũng đã lên tiếng nhờ giúp đỡ, hắn ta chỉ có thể tận lực thử một lần.

Trên bàn nháy mắt an tĩnh lại, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều biết Ngô Lễ Mậu mấy ngày trước nói năng lỗ m ãng vừa bị Vương gia giáo huấn, nay lại đến khác nào muốn làm chướng mắt Vương gia?

Hạ Trì cũng đã thu hồi ánh mắt, phảng phất giống như không nghe thấy gì, ngửa đầu uống rượu.

Tạ Giang Tri thấy thế vội vàng đến hòa giải nói: "Vương gia, hôm nay nên vui vẻ cả ngày, miễn bàn mấy chuyện mất hứng đó đi, sau núi có suối nước nóng đã được chuẩn bị tốt, chúng ta đi ngâm nước nóng cho thoải mái cơ thể."

Những người còn lại đều phụ họa theo, sắc mặt Tống Duyên trở nên xấu hổ, tiến thoái lưỡng nan.

Đợi tiệc rượu sắp tàn, Hạ Trì uống hết ly rượu rồi đứng lên, lúc này mới không nhanh không chậm mà mở miệng, âm thanh trầm thấp dễ nghe, mang theo hai phần mỉa mai.

"Đã muốn thành tâm xin lỗi, thì gắng mà chờ cho tốt đi."

Cửa sơn trang, cánh tay trái của Ngô Lễ Mậu treo trước ngực, sớm đã mất đi dáng vẻ kiêu căng ngạo mạn mấy ngày trước, thấy tên sai vặt của Tống Duyên chạy ra, vội vàng đến chỗ gã.

Nghe tên sai vặt truyền lời xong, sắc mặt gã biến đổi, quay đầu muốn trở về.

Quản gia đi cùng vội vàng ngăn gã lại, tận tình khuyên bảo, nhỏ giọng mà khuyên nhủ: "Nhị thiếu gia của ta ơi, ngài quên lão gia nói như thế nào rồi sao? Việc này chúng ta không chiếm được lý. Nếu Thụy Vương để bụng, trực tiếp cáo trạng ngài trước mặt hoàng thượng nghị luân không tốt việc hôn nhân hoàng tộc, lão gia cũng không thể đảm bảo được ngài a..."

Ngô Lễ Mậu như bị đóng đinh tại chỗ, sắc mặt hắn xanh mét mà xoay người, nhìn chằm chằm phương hướng sau núi nghiến răng ken két.

Sau núi chính là Hàm Sơn, thời điểm lần đầu tu sửa sơn trang đã bao trọn một phần núi rừng bên trong, trong núi xây dựng đan xen vài tòa tiểu viện chứa suối nước nóng.

Tạ Giang Tri biết Hạ Trì không thích ở cùng người khác, nên bố trí riêng cho hắn một tiểu viện.

Hạ Trì dựa nửa người lên thành suối nước nóng, tuy vẫn là thân hình thiếu niên, nhưng khi cởi áo ra lại thấy rõ làn da rắn chắc.

Mặt hắn mang theo vài phần bực bội, Ngô nhị thiếu gia đến lại khiến hắn nhớ tới cuộc đối thoại với phụ hoàng khi tiến cung hai ngày trước.

"Phụ hoàng, nhi thần không muốn cưới vợ."

"Ngươi tính tình bá đạo, những cô nương bình thường e rằng không thể sống chung với ngươi, trẫm thấy Tô quý phi nói rất đúng, cưới một nam thê tài sắc vẹn toàn, không chừng có thể kiềm chế tính tình của ngươi."

.....

Một ám vệ vô thanh vô tức mà xuất hiện, quỳ một gối xuống đất đem một phần tình báo cho Hạ Trì.

Hắn giơ tay nhận, vệt nước trên tay nháy mắt thấm ướt giấy viết thư.


Trên giấy viết về cuộc đời Vân Thanh.

Vân Thanh là đích trưởng tử của Võ Thành bá phủ. Năm ba tuổi sống cùng cha mẹ, năm bảy tuổi mẹ bệnh mất, cách năm sau do thân thể không khỏe bị đưa về nhà cũ ở Giang Nam dưỡng bệnh. Năm đó, cha y là Vân Túc cưới Tô Uyển Nhi, muội muội của Tô quý phi, làm vợ kế.

Lớn lên ở Giang Nam, nổi danh vì có tài, năm trước tham gia khoa cử lần đầu đã lấy được Giải Nguyên, đến xuân năm nay lên kinh chuẩn bị thi Hội. Bên ngoài, mỗi lần Tô Uyển Nhi nhắc tới y đều bày ra ngữ khí rất thân cận, làm như quan hệ không tồi.

Hạ Trì vuốt v e tờ giấy nho nhỏ trong tay, cười nhạo một tiếng.

Con trai trưởng có tài Trạng Nguyên, lại phải gả cho hắn, một kẻ ăn chơi trác táng, quả thật là coi trọng hắn quá rồi.



Ba tháng mười bốn, nghi thức an giường, nghi thức gả cưới.

(*) Nghi thức cho một đám cưới xưa Trung Hoa, trong đó nghi thức an giường (đặt giường tân hôn) gồm đặt khi nào, đặt ở đâu, ai là người đặt, đặt như thế nào, đặt cái gì lên giường đều được tính toán tỉ mỉ cả.

Sắc mặt Vân Thanh còn tái nhợt do bệnh nặng chưa khỏi, ma ma trong cung đã trang điểm cho y, tô một chút son môi, lúc này mới miễn cưỡng che đi thần sắc bệnh trạng.

Bởi vì trước đây không có tiền lệ, hỉ phục của Vân Thanh vẫn giữ nguyên hỉ phục của thân vương chính phi, chỉ là làm theo kích cỡ của nam giới. Ma ma chải đầu cho Vân Thanh rồi đội mũ phượng cho y, cũng không khỏi trầm trồ khen ngợi trong lòng.

Bà vốn lo lắng nam tử đội mũ phượng khăn quàng vai sẽ chẳng ra gì, đến lúc đó nếu bị bêu xấu trong hôn lễ sẽ bị trách tội, bà cũng khó thoát bị trách phạt, lại không nghĩ rằng Vân Thanh mặc vào sẽ xinh đẹp như thế, mặc áo cưới nữ tử vào cũng không quá xấu, ngược lại càng làm tăng vẻ đẹp, tựa như một mỹ nam tử chẳng thua kém mỹ nữ nào.

Vân Thanh nhìn gương, diện mạo nguyên chủ giống bản thân như đúc, từ trên xuống dưới đều không sai lệch chút nào. Nếu không phải vết thương nhỏ còn chưa khép lại, không có vết sẹo nhắc nhở y, y còn cho rằng đây là thân thể của mình.

Đội ngũ đón dâu còn chưa tới, Vân Thanh bớt chút thời giờ hồi tưởng lại quan hệ với Hạ Trì trong cốt truyện.

Mẫu tộc của Hạ Trì là Trình gia, một trong những đại công thần theo hoàng đế giành thiên hạ. Sau khi hoàng đế đăng cơ, Trình gia gả con gái vào cung làm phi, còn Trình tướng quân tiếp tục trấn giữ biên cương. Trong nhiều năm qua, ông đã lập nhiều chiến công hiển hách, uy danh Trình gia truyền xa khắp thiên hạ.

Cảnh Tự năm mười bảy, Diên quốc xâm lấn với quy mô lớn.

Phụ tử Trình gia khổ chiến mấy tháng, đánh cho quân địch đại bại, Vương thượng Diên quốc bị trọng thương, nhưng cuối cùng hai người vẫn không thể sống sót trở về từ chiến trường đó.

Mẫu phi của Hạ Trì vì quá đau thương, không lâu sau cũng từ bỏ cõi đời.

Năm đó Hạ Trì chỉ mới mười ba tuổi, đã liên tiếp mất đi ba người thân yêu nhất.

Trình gia vô hậu, nên tất cả những tưởng thưởng ấy đều được trao cho Hạ Trì. Không chỉ vậy, hoàng đế còn phá lệ phong Hạ Trì làm thân vương, càng thêm sủng ái hắn vì chuyện này.

Hạ Trì từ nhỏ vốn đã nghịch ngợm, thích gây sự, không thích học hành. Sống trong môi trường được dung túng như vậy, hắn càng trở nên hư hỏng không thể cứu vãn.

Dù là văn hay võ đều dốt đặc cán mai, còn chọi gà cưỡi ngựa, đá cầu, mã cầu đều chơi đến lô hỏa thuần thanh.

(*) Lô hỏa thuần thanh: người luyện đan cần tay nghề rất cao mới có thể chỉnh lửa thành màu xanh. Thường dùng để chỉ những người có kỹ thuật cực kỳ điêu luyện trong một lĩnh vực nào đó.

Tính cách bá đạo ương ngạnh, thường xuyên cùng các thiếu gia quý tộc tranh dũng đấu tài trong những cuộc đấu. Tuy nhiên, vì thân phận và bối cảnh của hắn, ở kinh thành này gần như là một đường đánh thẳng, chưa từng gặp phải khó khăn gì.

Nhưng mà không ai ngờ đến một Vương gia phế vật chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không có chí tiến thủ như vậy, cuối cùng trong lúc non sông sắp sụp đổ, quần thần cảm thấy bất an không có người dùng, lại dứt khoát mặc giáp thỉnh chỉ xuất chinh bất chấp đao thương.

Nhưng trong triều có nội quỷ, quân đội cũng chia năm xẻ bảy, hắn làm sao có thể lấy sức của một người để ngăn cản sự sụp đổ của một quốc gia đã suy tàn?


Cuối cùng Hạ Trì huyết chiến mà chết, thậm chí cả xác thân hoàn chỉnh cũng không giữ lại được.

Phần lớn tiểu thuyết đều triển khai theo góc nhìn của vai chính mà kể lại tình tiết chuyện cũ. Sau khi Hạ Trì chết trận, hai tên vai chính đem Hạ Trì làm trò cười, bảo hắn tham công mà liều lĩnh, ngu xuẩn, không biết tự lượng sức mình.

Nhưng Vân Thanh sau khi khâu lại chuyện xưa theo góc nhìn của vai chính, lại thấy rõ ràng thiết cốt của người anh hùng thiếu niên lòng mang nặng quốc gia đại sự.

Một thân khí khái cao đẹp, hơn hẳn những kẻ cao quý háo danh, nóng vội.

Ngoài cửa chiêng trống vang trời, đánh gãy suy nghĩ Vân Thanh.

Tiểu nha hoàn thủ ở chạy nhanh vào trong viện, tiếng nói giòn giòn mang theo không khí vui mừng.

"Đại thiếu gia, đội đón dâu tới rồi!"



Phủ Thụy Vương nằm ở góc Phượng Ngõ, đi kiệu đến hoàng cung cũng chỉ cần một chén trà nhỏ. Vương phủ chiếm địa thế rộng lớn, được tu sửa đến mức thập phần khí phái, đủ để thấy được chủ nhân được hưởng ân sủng thế nào.

Đại hôn của Thụy Vương, khách khứa ở mãn đường đều là đại thần trong triều, hoàng thất tông thân, phi thường náo nhiệt.

Nhìn một đôi tân nhân cằm dải lụa cưới chậm rãi đi tới, trên mặt mọi người đều là nụ cười chúc mừng, trong lòng lại có cân nhắc khác.

Vóc người Hạ Trì cao gầy đ ĩnh bạt, một thân thân vương miện phục mặc ở trên người hắn có vẻ tăng mười phần quý khí, miện chín lưu khiến chuỗi ngọc che lấp khuôn mặt cương nghị, sắc bén của hắn, chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng.

(*) Hình minh họa Miện phục được chèn ở đầu chương đó mọi người (ủa sao tui không chèn ảnh ngay đây được ta). Xem thêm chú thích ở Bình luận.

Dù vậy, cũng có thể nhìn ra thần sắc lạnh nhạt của hắn, không thấy nửa phần vui mừng.

Trong lòng mọi người tấm tắc, thiên tử tứ hôn còn có thể biểu hiện kháng cự, cả kinh thành này cũng tìm không thấy kẻ thứ hai dám làm thế.

Những ánh mắt nhìn về phía Vân Thanh, trong tầm mắt đều hiện lên các loại ý vị, tức khắc trở nên càng thêm phức tạp.

Kinh diễm, tò mò, khinh thường, vui vẻ, thậm chí là ghen ghét.

Trong mắt những người chính phái cổ hũ, việc hôn nhân này vô cùng hoang đường, nhưng quyền thế và phú quý của một vị thân vương phi lại khiến nhiều người xua đuổi định kiến như xua đuổi vịt.

Vân Thanh không để ý đến những ánh mắt đánh giá dừng lại trên người mình. Y ăn mặc theo hình thức của nữ tử, đội mũ phượng, quàng khăn, nhưng lại không có vẻ kiều mị nhu nhược. Khuôn mặt tuấn mỹ, dáng đi thong dong không thẹn với lòng.

Sánh vai cùng Hạ Trì, nhìn qua vậy mà thập phần xứng đôi, trông như một đôi bích nhân.

Hai người còn chưa tiến vào chính đường, một tiếng thông truyền cao vút của thái giám từ cửa lớn vang vọng vào tai mọi người.

"Hoàng Thượng giá lâm —"

Cuộc đời Hạ Trì trong nguyên tác thấy thương lắm mọi người, có tài mà phải giấu, đến khi thể hiện thì huyết chiến mà hy sinh.

Edit bộ này nó nhức nhức cái đầu mà không nỡ bỏ, tại vì truyện lòng ghép rất nhiều mảnh đời nho nhỏ đáng thương, cũng đáng được biết đến nữa. Truyện chỉ thấy cay cay ông hoàng đế còn hai đứa công thụ trong nguyên tác rất cay nha!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.