Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 22: C22: Thôn trang



Thương đội dừng lại.

Bọn thị vệ nhìn chằm chằm bốn phía, không dám lơi lỏng.

Trình Việt xoay người xuống ngựa, bước nhanh đến đấy. Thể lực thiếu niên cuối cùng chống đỡ hết nổi, quỳ rạp xuống trước mặt hắn.

Trình Việt duỗi tay nâng cậu dậy, thiếu niên mặt đầy nước mắt và máu, miệng mở to thở phì phò, nỗ lực cầu xin nói với Trình Việt: "Cầu xin ngươi, cứu cứu cha mẹ ta, cứu cứu thôn chúng ta."

Trình Việt hỏi: "Thôn các ngươi ở đâu? Đã xảy ra cái gì?"

Thiếu niên nói một đường, thanh âm nghẹn ngào đến khó nghe: "Thôn chúng ta ở phía sau núi, đi qua quan đạo phía trước có thể nhìn thấy, Khai Sơn trại đem người tới, bọn họ tới đoạt lương thực, chém bị thương rất nhiều người......"

Trình Việt nhíu mày, căn cứ vào tin tức bọn họ tìm hiểu được, từ huyện Kiềm Dư đến huyện Liễu Khê có một trại thổ phỉ, nhưng trại không lớn, hẳn là không dám đối đầu với thương đội như bọn họ, không nghĩ tới lại đụng phải trại bọn họ đang ra ngoài cướp bóc thôn trang.

Trình Việt kêu thị vệ lại đây đỡ lấy thiếu niên, tự mình trở về đem tình huống nói với Hạ Trì cùng Vân Thanh.

Xung quanh địa hình bằng phẳng, ngoại trừ nơi thiếu niên chạy tới từ sườn núi nhỏ, chỗ khác không có núi che chắn, là địa hình dễ mai phục nhất.

Hạ Trì nhanh chóng đưa ra phán đoán, hắn chọn ra một đội nhỏ, để Trình Việt dẫn theo thị vệ còn lại bảo vệ tốt cho Vân Thanh và thương đội. Còn hắn dẫn theo đội nhỏ rời khỏi đoàn, cưỡi ngựa phóng nhanh.

Thấy ánh mắt Vân Thanh lộ ra lo lắng, Trình Việt trấn an nói: "Vương phi đừng lo lắng, chỉ là một trại nhỏ thôi, một mình Vương gia cũng có thể đánh bại bọn họ, mấy người này vậy là đủ rồi."

Vân Thanh gật đầu, nhìn về phía thiếu niên bị mang đến đây.

Theo phủ y vừa rồi kiểm tra, máu loang lổ trên người thiếu niên phần lớn là của người khác, cánh tay của cậu chỉ bị chém một đao, lúc này đã được phủ y băng bó cẩn thận.


Thấy thiếu niên vẫn luôn nhìn về phía thôn với ánh mắt lo lắng, Vân Thanh ra hiệu cho cậu ngồi lên xe ngựa. Đoàn người không chần chừ thêm nữa, rất nhanh lại cùng nhau xuất phát về phía thôn.

Đoàn xe chở hòm xiểng và nhiều xe ngựa lễ nghi, hành trình chậm một chút. Vì vậy, khi đoàn người Vân Thanh đuổi tới, cuộc chiến trong thôn đã kết thúc.

Một nhóm sơn phỉ bị trói lại ném ở cửa thôn, những thi thể đặt bên cạnh họ ăn mặc tương tự, có thể thấy đều là đồng lõa.

Người canh giữ bên cạnh sơn phỉ chính là thân vệ được Hạ Trì mang theo, hắn tiến lên bẩm báo với Vân Thanh: "Vương phi, Vương gia đã mang theo người đi đến Khai Thiên trại, Vương gia bảo ngài đến an bài người trong thôn, giải quyết tốt hậu quả."

Vân Thanh lấy lại bình tĩnh, phân phó rõ ràng, trật tự: "Hãy cử người thống kê tình trạng thương vong của dân làng. Những người bị thương nhẹ có thể di chuyển hãy tập trung đến cửa thôn, thị vệ và gia đinh sẽ hỗ trợ băng bó xử lý. Phủ y ưu tiên đi chữa trị những người bị thương nặng không thể di chuyển."

"Vâng, Vương phi."

Lần này thị vệ mang theo đều là thân binh của Hạ Trì, tuyệt đối trung thành với vương phủ. Hạ Trì từng hạ lệnh muốn thị vệ bảo vệ Vân Thanh giống như bảo vệ chính mình, nên bọn họ biết được địa vị của Vân Thanh, tự nhiên sẽ nghe theo mệnh lệnh của y.

Lúc này, dưới sự sắp xếp của Vân Thanh, mọi người đều nhanh nhẹn trật tự mà hành động.

Trong thôn truyền đến tiếng la hét hết đợt này đến đợt khác, thiếu niên báo tin từ trong xe ngựa chui ra, bất chấp vết thương trên người, nghiêng ngả lảo đảo chạy vào thôn. Vân Thanh xuống ngựa, đi theo phía sau.

Trong thôn, từng nhà đều bị phá cửa, trong sân, trên đường đều là một mảnh hỗn độn, lương thực vương vãi khắp nơi. Thiếu niên xác định mục tiêu rõ ràng chạy về phía một tòa thổ phòng.

Vân Thanh đi theo thiếu niên vài bước, vừa đến cửa thì nghe thấy tiếng khóc bi thương của cậu.

"Cha —— nương ——".

Trong lòng Vân Thanh trầm xuống, dừng bước chân lại.


Trong không khí tràn ngập mùi máu tươi, sắc mặt Vân Thanh có chút tái nhợt. Y không phải chưa từng ngửi thấy mùi máu, nhưng khi biết đó đều là máu người, là máu của rất nhiều người bị thương, tử vong. Y liền cảm thấy không khí hít vào phổi nặng trĩu, như thể không thở nổi nữa.

Gạo thóc rơi vãi trên mặt đất đều là gạo lứt, hơn nữa hẳn đều là gạo cũ.

Đồng ruộng lương thực còn chưa chín, mỗi nhà cũng không có lương thực dư thừa. Chỉ vì bảo vệ số lượng đồ ăn không nhiều lắm này, mà các thôn dân đều liều cả tính mạng.

Một đứa trẻ nhỏ đi tới chỗ Vân Thanh.

Nó đi một đường nhặt chút gạo thóc, rau dưa vương vãi trên mặt đất, bước chân chập chững, chiếc bụng nhỏ cũng không chứa được gì, một đường nhặt một đường rớt.

Vân Thanh ngồi xổm xuống giúp nó nhặt lên những lương thực vương vãi trên mặt đất, dịu dàng hỏi: "Em nhặt những thứ này làm gì vậy?"

Đứa trẻ nhỏ trên mặt không có nhiều thịt, nhưng đôi mắt lại to tròn sáng trong, nói chuyện còn mang theo giọng nói trẻ con. Nó nhìn đại ca ca xinh đẹp trước mặt cũng không sợ hãi, thanh thúy mà đáp: "Em muốn nhặt về cho ông nội ăn, ông nội ngủ rồi, gọi thế nào cũng không tỉnh lại, em nhặt về cho ông nội, ông nội sẽ tỉnh lại chơi với em."

Đứa trẻ nhỏ nói chuyện lộn xộn, nhưng đều có một logic riêng của chúng. Vân Thanh lý giải một chút những gì nó nói, ý cười trên mặt y lập tức ngưng lại.

Vân Thanh trầm mặc nhìn đứa trẻ nhỏ, muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn lại ở cổ họng. Y nhìn đứa trẻ vui vẻ cười phá lên khi nhặt được một cái bánh ngô, chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực như có một cỗ khí ngưng tụ, khiến y muốn gào thét phẫn nộ, không muốn quan tâm bất cứ thứ gì chỉ mắng chửi cho hả lòng.

Những người nông dân giản dị này không nên sống như vậy. Những bá tánh trên thế gian này không nên sống như vậy.

Đứa trẻ nhỏ thấy ca ca xinh đẹp đỏ hoe mắt, có chút bối rối lấy chiếc bánh ngô vừa nhặt được đưa cho Vân Thanh, nói một cách nhẹ nhàng: "Ca ca đừng khóc, cái này em cho ca ăn."

Vân Thanh sờ sờ đầu đứa trẻ nhỏ, nhận lấy chiếc bánh ngô rồi đặt lại trong lồ ng ngực nó: "Cảm ơn bảo bảo, ca ca không đói bụng, em ăn đi."


Đứa trẻ nhỏ ngượng ngùng cười cười, ca ca này thật ôn hòa, không giống mẹ nó, lúc nào cũng gọi nó là quỷ bướng bỉnh, nhưng mẹ nó cũng ngủ rồi...... Nó sẽ nhặt thêm một chút đồ ăn ngon mang về, như vậy khi mẹ tỉnh dậy nhất định sẽ khen nó.

Đứa trẻ nhỏ nghĩ mọi thứ đều rất đơn giản, nó vẫy vẫy tay với Vân Thanh rồi tiếp tục chạy đến bên kia nhặt đồ vật.

Vân Thanh nhìn theo bóng dáng nhỏ bé của nó, không ngăn cản.

Ở trong thôn đều có thị vệ, sẽ không có chuyện gì xảy ra, để cho nó nhặt một lúc đi......

Khi Vân Thanh trở lại cửa thôn, những người dân bị thương nhẹ đều đã được băng bó xong. Còn những người đi làm gần có người thân ở nhà cũng đã nhanh chóng chạy về, còn lại hoặc là không có người nhà, hoặc là người nhà của họ cũng không còn nữa......

Mọi người ngồi cùng nhau, thần sắc ủ rũ, lương thực bị cướp đi, người nhà cũng không còn, không biết cuộc sống này còn có cách nào để sống nữa đây.

Những tên thổ phỉ còn lại đều bị ném xuống đất, thần sắc kinh hoàng, không biết người đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai? Sao lại lợi hại như vậy, lại dám xen vào việc của người khác đến mức như vậy. Còn nguyện ý lấy ra nhiều thuốc như vậy để cứu toàn bộ người trong thôn.

Nhưng bọn chúng lại không dám tùy tiện mở miệng, người huynh đệ bị chém chết đang nằm ngay bên cạnh, chúng cũng sợ chút nữa không cẩn thận sẽ tự chuốc lấy họa sát thân.

Đột nhiên, một thiếu niên từ trong thôn chạy ra, tay cầm một con dao phay, lao về phía tên thổ phỉ bị trói, lao vào gã.

Thị vệ của Thụy Vương phủ đang canh gác ở gần đó, thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn lại.

Vân Thanh nghe thấy tiếng động quay đầu nhìn, người bị ngăn lại chính là thiếu niên đã đến tìm bọn họ trước đó, báo tin cầu cứu cha mẹ của mình.

Thiếu niên cả người phẫn nộ, hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm một tên thổ phỉ, bị thị vệ ngăn lại nhưng cũng không giãy giụa, chỉ cắn chặt môi đến mức chảy máu, khiến thị vệ khó xử trong lòng.

Vân Thanh thở dài, nhẹ giọng phân phó nói: "Buông cậu ấy ra."

Nói xong liền quay đầu.

Các thôn dân im lặng, sân trống trước thôn chỉ còn lại tiếng kêu cứu của tên thổ phỉ, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết, tiếng đao chém vào xương cốt rền vang.


Mùi máu tươi như có như không phiêu tán trong không khí, bay đến chóp mũi của Vân Thanh.

Vân Thanh chưa bao giờ đối mặt với trường hợp như vậy.

Tàn nhẫn, đẫm máu, tất cả mọi người đều im lặng nhìn đầy căm hận.

Đây là điều mà y đã ra lệnh chấp thuận.

Lại một khối thi thể được nâng lên, đặt trên mặt đất trống.

Người dân thứ hai đứng lên.

Đó là một thiếu nữ còn đang ở độ tuổi xuân thì, ánh mắt nàng trống rỗng, từ trên thi thể một người phụ nữ nhổ ra một thanh đao, từng bước một tiến về phía thổ phỉ, hai tay nắm chặt chuôi đao, dùng sức chém vào người một tên thổ phỉ.

Càng ngày càng có nhiều người đứng lên, trên người họ đều có thương tích, có người thậm chí hành động đều rất khó khăn, nhưng vẫn từng bước một tiến lên, không có đao thì nhặt lên cục đá trên mặt đất, trầm mặc mà từng chút một đập vào người thổ phỉ.

Họ lạnh lùng hành hung, trong khoảng thời gian ngắn, trên đất trống chỉ có tiếng xin tha của thổ phỉ và tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Mùi máu tươi dày đặc, ngay cả những thị vệ luôn nhìn quen sinh tử cũng phải quay đầu.

Trình Việt ôm cánh tay, người luôn mang theo nụ cười trên mặt, giờ lại không có biểu cảm gì.

A Thư, Nguyệt Khê và những người khác đã không thể chịu đựng được nữa, chạy đến một bên nôn mửa.

Vân Thanh rũ mắt, sắc mặt trắng đến mức trong suốt.

Tiếng xin tha của bọn thổ phỉ dần dần mỏng manh. Trong đám người dân, cuối cùng cũng có người không thể nhịn được nữa mà khóc lên. Tiếng khóc càng lúc càng lớn, trong đó chất chứa nỗi đau thương và tuyệt vọng nặng nề đến mức có thể bao vây lấy người khác, khiến cho người nghe không khỏi đỏ hoe hốc mắt.

Đột nhiên, ở nơi xa vang lên tiếng vó ngựa.

Tiếng khóc ở cửa thôn đột nhiên im bặt, những người dân trong thôn khó nén được sự hoảng sợ mà chen chúc thành một khối, trừng mắt nhìn về một phía, nơi phát ra tiếng vó ngựa.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.