Xuyên Thành Nam Thê Của Hoàng Tử Pháo Hôi

Chương 92: C92: Ám sát



Vân Thanh nằm trên giường nhìn màn trướng trên đỉnh đầu, ngưng thần suy tư.

Chuyện ám sát Hạ Lan, nếu đắc thủ thì người được lợi ở bên ngoài nhất là Hạ Nguyên. Dù Hạ Nguyên ngu xuẩn cũng sẽ không làm huênh hoang như vậy. Theo lý đó cũng có thể bài trừ hiềm nghi cho Hạ Hoằng. Hoàng đế lúc này cũng không thể hướng vào hắn, làm như vậy cũng chỉ giúp Hạ Nguyên dọn sạch chướng ngại.

Nếu nói là vu oan hãm hại cũng không giống, căn cứ vào tin tức ám vệ truyền về, ngoại trừ tên lén bắt trúng Thẩm Thời Dư thoát được. Các thích khách còn lại đều đã mất mạng tại chỗ, quần áo vũ khí trên người cũng không có đánh dấu rõ ràng.

Những người khác...... trừ phi là trả thù. Nhưng cũng sẽ không có ai làm chuyện mạo hiểm lớn như vậy.

Nghĩ đến tính tình Hạ Lan, nếu Thẩm Thời Dư thật sự xảy ra chuyện, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì...

Trước mắt đột nhiên tối sầm, ánh trăng nhàn nhạt chiếu vô từ song cửa sổ cũng bị che khuất.

Vân Thanh theo bản năng chớp chớp mắt, trong bóng đêm nghe được tiếng cọ xát rất nhỏ giữa lông mi và làn da.

Nháy mắt tiếp theo, Hạ Trì lấy tay ra khỏi mắt Vân Thanh, rồi nắm lấy tay y dán lên mặt mình: "Sao lại lạnh như vậy, hửm?"

Vân Thanh suy nghĩ đến nhập thần, quên cho tay vào ổ chăn. Lúc này bị Hạ Trì nắm lấy, nháy mắt hai người liền biến thành tư thế dán sát vào nhau.

Hạ Trì ấn khuôn mặt lạnh lẽo của Vân Thanh vào cổ mình, giúp y sưởi ấm. Đem tay y ủ vào cơ bụng nóng ấm của mình, thấp giọng nói: "Ngày mai vẫn nên bảo Nguyên Phúc đốt thêm mấy chậu than đi."

Vân Thanh theo đà sờ soạ.ng cơ bắp bóng loáng của Hạ Trì. Sườn mặt y áp vào cổ Hạ Trì có thể cảm nhận được hầu kết của hắn đang chuyển động. Những suy nghĩ khác lập tức tan biến sạch sẽ.

Gương mặt lạnh lẽo dán lên da thịt ấm áp của Hạ Trì, y thoải mái cọ cọ: "Không cần, thêm chậu than thì lửa lớn quá sẽ không cảm thấy thoải mái nữa, với cả em cũng không lạnh."

Không đợi Hạ Trì phản bác, y hít hít mũi, giọng nói mang theo tiếng cười: "Có phải chàng trộm tắm xà phòng thơm của em không?"

Thân thể Hạ Trì căng thẳng một chút nhỏ đến mức không thể phát hiện, im lặng không nói gì.

Vân Thanh lại ngửi ngửi, bừng tỉnh đại ngộ nói: "Thì ra không phải không thích dùng, là lúc trước không thích mùi nào cả."

Y dùng ngón tay gãi gãi cơ bụng Hạ Trì, khẳng khái nói: "Em tặng nó cho chàng."

Mắt thấy không giải thích sẽ gây hiểu lầm, Hạ Trì ra vẻ trấn định: "Thanh Thanh, không phải em thích mùi hương này sao?"


Vân Thanh tràn ngập nghi hoặc hỏi: "Em có nói thích sao?"

Hai người lại lần nữa lâm vào trầm mặc, trong bóng đêm không thấy rõ sắc mặt Hạ Trì. Vân Thanh lại cảm thấy nhiệt độ nơi sườn mặt mình áp vào càng ngày càng cao.

Một lát sau, Vân Thanh đột nhiên cười ra tiếng. Y quay đầu hôn hôn hầu kết Hạ Trì, "chụt" một tiếng: "Tròn Tròn của em mới là mùi hương tuyệt vời nhất, dù có mùi gì em cũng đều thích."

Hạ Trì phản ứng lại, lần này lại bị Vân Thanh trêu ghẹo, hắn thẹn quá hóa giận cúi đầu muốn cắn y. Vân Thanh vừa cười vừa trốn, lại bị ôm kéo về.

Hôm qua Tô Mộc tới viện tìm y. Vân Thanh ngửi được mùi xà phòng hương mai thanh nhã mới chế trên người Tô Mộc, nên khen một câu. Không nghĩ tới người nào đó lòng dạ hẹp hòi ghi tạc đáy lòng.

Phương thức ghen tuông của Hạ Trì mấy năm nay không có một chút tiến bộ nào, trước sau như một, vừa ngốc vừa đáng yêu.

Hai người náo loạn trong chốc lát, nhiệt độ trong ổ chăn đều sắp tan hết. Hạ Trì mới ôm chặt y, bịt kín mít góc chăn: "Không được quậy, không ấy sẽ bị cảm lạnh đó."

Đùa giỡn trong chốc lát, cảm giác đáy lòng nặng nề tan đi không ít. Tay chân Vân Thanh đều bị giữ chặt không thể động đậy. Nhiệt độ cuồn cuộn trên người Hạ Trì không ngừng truyền đến, khiến cơn buồn ngủ dâng lên. Hạ Trì ghé sát vào hôn hôn y: "Ngủ đi, có tin tức ta gọi em."

Vân Thanh lên tiếng, hô hấp dần dần đều nhịp.

Đến nửa đêm, ngoài cửa truyền đến động tĩnh. Hạ Trì nhẹ nhàng nhấc tay chân đứng dậy xem, khi trở về đã thấy Vân Thanh ngồi dậy: "Thế nào?"

"Hẳn đã bảo vệ được mạng, kế tiếp còn phải xem sao."

Vân Thanh chậm rãi nói: "Vậy thì tốt."

Hạ Trì lên giường bao bọc y vào ổ chăn. Nhiệt độ đêm khuya càng thêm lạnh lẽo, hắn bất quá chỉ ra ngoài một lát, trên người đã lạnh băng.

Hạ Trì không muốn truyền hơi lạnh sang cho Vân Thanh, cố tình không tới gần, Vân Thanh lại thò người lại ôm lấy hắn.

Ấm áp nháy mắt bao phủ thân người hắn, trong chăn ấm tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, là hương thơm trên người Vân Thanh.

Vân Thanh nói nhỏ nhỏ: "Ngủ đi, ngày mai lại nói tiếp."


Hạ Trì do dự mấy giây, sau đó buông lỏng bàn tay đang nắm bả vai Vân Thanh, nhẹ nhàng ôm lấy y, nhắm hai mắt lại: "Được."

- -- Ê, Cái đồ truyenhdx.com vừa ăn cắp vừa la làng, đừng có ăn cắp rồi nói của mình nữa! Chính chủ tại Wattpad.com!! ---

Ngày kế là mùng tám, kỳ nghỉ kết thúc, khai ấn thượng triều.

Vương gia đương triều ở kinh thành bị người ám sát. Trong một đêm, chúng thần trong triều đều đã biết tin tức này.

Trên đại triều hội, hoàng đế bảo Đại Lý Tự nghiêm túc điều tra chuyện này, lại tán thưởng Thẩm Thời Dư trung nghĩa, tưởng thưởng bốn phía với việc này, hạ lệnh cho Thái Y Viện toàn lực cứu người.

Quần thần nhìn Hạ Lan hành lễ thay Thẩm Thời Dư tạ ơn, mà âm thầm căn nhắc.

Ai cũng biết Thẩm Thời Dư là đệ tử của tả tướng, chẳng lẽ tả tướng đã hướng về phía Yến Vương sao?

Sau khi tan triều, Hạ Nguyên ngoài cười nhưng trong không cười mà nói với Hạ Lan: "Phúc khí của Tứ hoàng đệ thật tốt, có thể khiến cho người khác xả thân liều chết cứu mình."

Hạ Lan chỉ nhìn gã một cái, lãnh đạm lên tiếng, liền vòng qua gã lập tức rời cung.

Hạ Lan trở lại vương phủ, trực tiếp đến khách viện.

Khách viện được người của hắn bao quanh, không được hắn cho phép, không ai được vào.

Tối hôm qua thái y đã rời đi, phủ y vương phủ vẫn luôn cẩn thận hầu hạ. Thấy Hạ Lan tiến vào, cực có ánh mắt tiến lên báo cáo tình huống.

Tối hôm qua Viện phán chỉ dẫn đám người thuận lợi rút mũi tên ra, có điều miệng vết thương không nhỏ, vẫn có thể khiến độc tà nhập thể, nên yêu cầu chú ý chặt chẽ.

Tình huống trước mắt xem như còn tính là an toàn, miệng vết thương không có xuất hiện bệnh trạng sưng đỏ thối rữa. Bọn họ cũng nhẹ nhàng thở ra, chiếu theo biểu hiện tối hôm qua của Hạ Lan. Nếu Thẩm đại nhân thật sự xảy ra chuyện không hay, bọn họ cũng phải ăn quả đắng.

Hạ Lan đi vào phòng, tỳ nữ hầu hạ cầm lấy chén thuốc mang đến tự mình đút thuốc. Thẩm Thời Dư còn chưa có tỉnh lại, đút một muỗng lại nhổ ra hết phân nửa. Tỳ nữ nhẫn nại, chuẩn bị hai chén thuốc, vừa đút vừa quan sát.


Hạ Lan ngồi trên giường nhìn người khó nuốt thuốc vào, trong lòng đau xót, trầm giọng duỗi tay nói: "Đưa thuốc cho bổn vương, ngươi lui xuống đi."

Tỳ nữ đã được huấn luyện tốt đứng lên, cầm chén thuốc giao cho hắn, rồi hành lễ lui xuống.

Hạ Lan ngồi vào mép giường, đầu tiên là sờ sờ trán Thẩm Thời Dư, phát hiện cùng độ ấm với mình mới yên lòng một chút.

Hắn thử thử độ nóng của thuốc, phát hiện vừa lúc thích hợp để uống, liền tự mình uống. Sau đó cúi đầu áp môi vào, chậm rãi đút vào miệng Thẩm Thời Dư.

Một ngụm lại một ngụm, cứ như vậy đút hết chén thuốc, hắn mới thật cẩn thận đặt người nằm thẳng. Động tác phảng phất xem người trong lòng ngực như đồ sứ dễ vỡ, chạm mạnh một chút cũng sợ y đau.

Mới vừa đút thuốc xong, sắc môi tái nhợt của Thẩm Thời Dư cũng bị thấm ra chút hồng, cuối cùng đã nhìn ra một chút sức sống.

Hạ Lan nắm tay y, duỗi tay lưu loát vuốt vuốt mái tóc y, ngữ khí ôn nhu, đáy mắt lại tối tăm dường như điên cuồng bất chấp tất cả: "A Lam, em nhất định phải khỏe lên."

"Vương gia, trong cung phái thái y tới rồi."

Giọng nói quản gia vang lên ngoài cửa, Hạ Lan nhẹ nhàng đặt tay Thẩm Thời Dư vào chăn. Khi đứng lên đã khôi phục lại bộ dáng uy nghiêm ngày thường: "Thỉnh bọn họ vào đi."

......

Có khẩu dụ Hoàng Thượng, mỗi ngày Thái Y Viện đều phái người đến chẩn trị cho Thẩm Thời Dư. Dược liệu quý hiếm được ban thường như nước chảy đưa đến vương phủ. Thẩm Thời Dư rốt cuộc cũng bình an vượt qua mấy ngày hung hiểm. Không khí trầm thấp trong Yến vương phủ rốt cuộc cũng dịu lại.

Đại Lý Tự đã tróc nã người chạy thoát về quy án, thẩm tra ra ngọn nguồn sự tình.

Vài năm trước, một tà giáo gọi là "Vong Ưu giáo" bất ngờ nổi lên ở phương nam. Tà giáo này phát triển rất nhanh, Hạ Lan được lệnh đi tiêu diệt. Sau hơn nửa năm truy lùng, cuối cùng hắn cũng bắt được giáo chủ và tiêu diệt tà giáo.

Nhưng những kẻ này chính là những kẻ lọt lưới của Vong Ưu giáo. Chúng cho rằng Hạ Lan đã cắt đứt con đường thông đến thế giới cực lạc của mình nên vô cùng căm hận hắn. Bọn chúng đã âm mưu từ lâu muốn giế.t chết hắn để trả thù.

Ngọn nguồn sự việc đã rõ ràng, lời khai cũng không có gì đáng ngờ. Tên tà giáo này chỉ còn chờ đợi chịu cực hình.

Vì vậy khi Hạ Lan đưa ra yêu cầu muốn vào nhà lao gặp gã, người của Đại Lý Tự không hề ngăn cản.

Kẻ này dù gì cũng sắp chết, nhân cơ hội này còn có thể bán cho Yến Vương một ân huệ, cớ sao mà không làm?

Sâu trong ngục tối Đại Lý Tự, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.

Nhóm ngục tốt giả vờ như không nghe thấy, những phạm nhân còn lại run lẩy bẩy, sợ hãi nhìn về phía sâu trong nhà tù.


Tiếng kêu thảm thiết vang lên dai dẳng khoảng một canh giờ, Hạ Lan mới ung dung dẫn thuộc hạ đi ra. Hắn lại khôi phục vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc, mỉm cười gật đầu với ngục tốt: "Làm phiền."

Hai gã ngục tốt vội vàng xua tay: "Vương gia quá khen, đây là việc của tiểu nhân."

Hạ Lan nói: "Vậy bổn vương cảm tạ đại nhân các ngươi."

Hai gã ngục tốt liên tục đáp lời, cung kính tiễn vị đại thần này ra ngoài.

Hai người quay trở lại căn phòng tra tấn sâu nhất để chuẩn bị dọn dẹp hậu quả. Khi họ ở bên ngoài phòng tra tấn đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, chuẩn bị tinh thần đẩy cửa ra, họ vẫn không khỏi kinh hãi mà mở to hai mắt.

Tên ngục tốt trẻ tuổi che miệng, muốn nôn mà không nôn được. Người còn lại tuy dày dặn kinh nghiệm hơn nhưng cũng tái mặt.

Người bị treo trên hình giá sắp không nhìn ra hình người, tứ chi xương cốt vặn vẹo. Thịt trên người bị cạo xuống rất nhiều, nhưng người nọ vẫn còn chưa chết, do được nuốt thuốc giữ mạng. Ngực gã phập phồng, trong miệng mơ hồ rê.n rỉ.

Dáng vẻ này, nếu nói là ác quỷ bò ra, chỉ sợ không ai không tin.

Hai người rùng mình một cái. Bá tánh trong kinh đều nói Yến Vương điện hạ có tính tình ôn hòa, khả năng ngồi ở vị trữ vị cao, nào có phải hạng người tàn bạo tra tấn người khác như thế?

Yến Vương phủ.

Hạ Lan đã nhiều ngày ở trong khách viện của Thẩm Thời Dư, hắn vừa mới thay xiêm y, liền nghe hạ nhân tới bẩm báo, Thẩm đại nhân đã tỉnh.

Hạ Lan vội vàng buộc đai lưng, liền bước nhanh đến phòng Thẩm Thời Dư.

Khi đẩy cửa ra, nhìn thấy người trên giường nghe tiếng quay đầu lại cười với hắn. Hạ Lan mới cảm thấy trái tim treo ngược mấy ngày nay rốt cuộc cũng về đúng chỗ.



Trịnh phủ.

"Ngươi nói thật sao?" Trịnh Hồng Hi buông chung trà, nhìn chằm chằm người đối diện.

Người ngồi đối diện ông ta chính là thái y đã nhiều ngày thường xuyên xem bệnh cho Thẩm Thời Dư. Hắn cúi đầu, trên mặt mang theo cung kính: "Thiên chân vạn xác, đây là chính miệng phủ y vương phủ nói."

Trịnh Hồng Hi vui sướng mà nở nụ cười: "Không nghĩ tới ha ha, tiểu đệ tử của ta lại có bản lĩnh như vậy, vậy mà có thể khiến người như Yến Vương yêu nó như tánh mạng."

Nếu như để ý như vậy, dùng y đổi đồ vật, nói không chừng Yến Vương sẽ không cự tuyệt.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.