Không ngoài sở liệu của Hạ Trì, sau khi qua Nguyên Tiêu, trong cung liền hạ lệnh cho Bình Vương cùng Thụy Vương trở về đất phong.
Trước khi ly kinh, trong cung lại đưa tới không ít ban thưởng.
Đức Như cười hòa khí trước sau như một: "Bệ hạ nói, thân phận Vương gia tôn quý, không ai hầu hạ sao mà được? Bệ hạ liền cố ý bảo lão nô chọn vài thị thiếp thị quân, đều là người trẻ tuổi, gia đình trong sạch, tính tình dịu dàng, nhất định có thể hầu hạ tốt Vương gia."
Hạ Trì đảo mắt qua mấy người phía sau Đức Như, ba nam ba nữ, đều là mười mấy tuổi, diện mạo mỗi người mỗi vẻ. Lúc này nghe Đức Như giới thiệu đến bọn họ, liền ra vẻ sụp mi quy thuận hành lễ với Hạ Trì.
Ánh mắt Hạ Trì lạnh lùng, Đức Như nhìn về phía Vân Thanh, cười nói: "Vương phi cũng khuyên nhủ Vương gia đi."
Lúc trước, khi cự tuyệt tứ hôn, lý do cùng cảnh tượng đều đặc thù. Nếu hoàng đế cứ khăng khăng muốn đem nữ nhi đại thần ban cho một tên đoạn tụ, nói ra thật sự không dễ nghe.
Nhưng hiện tại hoàng đế chiều theo sở thích ái nam ban thị quân cho Hạ Trì. Nếu hắn lại tìm lý do cự tuyệt, liền có vẻ không tôn trọng cha mình, thậm chí còn có thể nói là bất kính quân thượng.
Vân Thanh hiển nhiên cũng hiểu rõ đạo lý đó, sắc mặt y có chút trắng bệch, nhẹ giọng mở miệng nói: "Đây là ý tốt của phụ hoàng, Vương gia chớ nên khiến phụ hoàng thất vọng."
Đức Như cũng nói tiếp: "Bệ hạ nói, nếu Vương gia thật sự không thích nữ tử, giữ lại mấy người này làm nha hoàn sai sử cũng không sao."
Đức Như đã nói đến như vậy, nếu Hạ Trì muốn quậy thì trông có vẻ quá mức, trở thành kẻ "được một tấc lại muốn tiến một thước".
Hạ Trì cũng không để ý Đức Như nói cái gì, hắn quay đầu nhìn Vân Thanh, sau một lúc lâu mới nói: "Tốt, liền như em mong muốn."
Sắc mặt Vân Thanh càng trắng thêm vài phần, như muốn nói cái gì, lại không có mở miệng.
Mặt Hạ Trì vô biểu tình mà gật đầu với Đức Như: "Làm phiền công công giúp bổn vương cảm tạ phụ hoàng."
Đức Như ước lượng túi tiền nặng trĩu trong tay, miệng cười tươi đáp ứng, lại truyền đạt vài lời dặn dò của hoàng đế, sau đó liền cười ha hả dắt người rời khỏi vương phủ.
Hạ Trì lạnh giọng phân phó Nguyên Phúc công công tiến hành an trí, liền bước nhanh đi ra chính sảnh.
Mấy tên nam nữ thiếu niên vẫn luôn rũ đầu, lúc này chú ý tới ánh mắt Vân Thanh quét tới bọn họ, vội vàng cụp mắt.
Giọng nói Vân Thanh mát lạnh, có vẻ mang theo chút lạnh lẽo: "Vương gia không thích người lạ đến gần, công công an bài bọn họ đến Duyệt Hoa viện đi."
"Vâng, Vương phi."
Trong lòng bọn họ rùng mình, họ ngại bị Vương phi nhằm vào. Có điều khi nghĩ lại, bọn họ lập tức phải theo Vương gia rời kinh thành, đến lúc đó ở cùng một đoàn xe, còn sợ không có cơ hội gặp mặt sao?
Thấy Vân Thanh phải rời khỏi, mấy người đều cung kính hành lễ. Vương phi là người đọc sách, bản lĩnh quyến rũ nam nhân, sao đủ trình mà so với bọn họ?
Vân Thanh đi ra chính sảnh, Hạ Trì đang ở hành lang đợi y.
Thấy y lại đây, vội vàng nắm lấy tay Vân Thanh, thật cẩn thận muốn xác nhận nói: "Thanh Thanh?"
Lúc hai người vào kinh, Thừa An Đế chỉ triệu kiến họ một lần khi mới đến kinh thành. Sau khi việc tứ hôn thất bại trước mặt đại thần, tin tức về Diên quốc liên tục truyền đến, Thừa An Đế lại luôn tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra.
Bọn họ biết mục đích Thừa An Đế triệu họ vào kinh. Giờ đây sắp rời đi, Thừa An Đế chắc chắn sẽ không dễ dàng buông tha cho họ.
Cả hai cũng đã dự đoán được chuyện này sẽ xảy ra.
Màn kịch hôm nay đã chuẩn bị từ trước, chính là muốn diễn cho những người đó xem.
Có điều Vân Thanh diễn quá nhập tâm, Hạ Trì nhìn bộ dạng của y liền cảm thấy trong lòng khó chịu, như thể chính mình phạm phải tội tày trời. Lúc này thấy Vân Thanh ra tới, liền vội vàng đi đến xác nhận trạng thái của Vân Thanh.
Vân Thanh vẫn chưa thay đổi biểu cảm, thấy Hạ Trì như vậy, cảm thấy có chút mềm lòng. Y duỗi tay nhéo nhéo gương mặt Hạ Trì, cười khen nói: "Diễn không tồi."
Lúc này Hạ Trì mới yên lòng, hắn lại cẩn thận nhìn nhìn biểu cảm Vân Thanh, sau đó thả lỏng cơ mặt, nắm lấy tay Vân Thanh đi vào trong viện, miệng nói: "Em diễn giỏi thật đấy, ta xém tưởng là thật..."
Vân Thanh câu khóe miệng: "Thụy Vương điện hạ của em có lá gan nhỏ như vậy từ khi nào thế?"
Hạ Trì nhéo nhéo ngón tay Vân Thanh, đột nhiên buông tay ra, xoay lưng ngồi xổm trước mặt y. Bàn tay nắm chặt hai đầu gối y, dùng lực một chút cõng Vân Thanh lên.
Vân Thanh hoảng sợ, theo bản năng ôm lấy cổ hắn. Hạ Trì đi về phía trước, đắc ý cười nói: "Lá gan của Thanh Thanh nhỏ như vậy từ khi nào thế?"
Vân Thanh nhìn hắn, khóe miệng cong cong cười, duỗi tay chọc chọc má Hạ Trì: "Ấu trĩ."
Hạ Trì cười càng vui vẻ hơn, Vân Thanh cũng không mở miệng nữa, an tĩnh nằm bò trên vai hắn.
Hai người giữ tư thế như vậy đi vào chủ viện. Trình Việt đang chờ trong viện nhìn Hạ Trì, một lời khó nói hết, dường như muốn biểu hiện ý kiến "nhìn bộ dáng không có tiền đồ của ngươi đi".
Hạ Trì không đổi sắc mặt buông Vân Thanh ra, y cười nhìn về phía Trình Việt: "A Việt chờ lâu rồi sao?"
Trình Việt cười lắc lắc đầu, nhìn về phía Hạ Trì có chút trêu chọc: "Chẳng lẽ là Vương gia sợ ta chờ lâu nên mới cõng Vương phi chạy tới sao?"
Hạ Trì trầm mặc giả điếc, Trình Việt lập tức lùi hai bước, cường điệu nói: "Có chính sự."
Hạ Trì thu hồi ánh mắt, ba người cùng nhau vào thư phòng. Trình Việt thu hồi biểu tình trêu đùa, thấp giọng nói: "Đã để bản đồ biên phòng về chỗ cũ, không ai phát hiện ra có gì sai."
Vân Thanh cùng Hạ Trì liếc nhau, hai người đều nhẹ nhàng thở ra. Kế hoạch bước đầu thành công có ý nghĩa rất quan trọng, giúp bọn họ có nhiều thời gian để chuẩn bị hơn, cũng sẽ không bị đánh đến trở tay không kịp.
Bọn họ đang đi từng bước một, đem tử cục vốn dĩ đã định sẵn xoay chuyển trở lại.
Trên mặt Vân Thanh rốt cuộc cũng có chút biểu tình nhẹ nhàng, Hạ Trì nhìn Trình Việt: "Ngươi an bài ban thưởng cho ám bộ, còn mình tự đi lãnh thưởng đi."
Trình Việt cười đáp ứng.
Vân Thanh lại nói: "Trong phủ Yến Vương có dị động gì trong mấy ngày qua không?"
Trình Việt nói: "Sau ngày đó, Yến Vương liền bắt đầu sai người âm thầm tìm kiếm danh y để giải độc, đồng thời phái người đi Nam Du. Trừ cái này ra, hắn cũng phái người giám thị Trịnh Hồng Hi."
Ngày ấy đến cả Thái Y Viện cũng không thể khám ra Thẩm Thời Dư trúng độc. Hạ Lan không tin tưởng Trịnh Hồng Hi, nhưng đã xác thực được độc này rất lợi hại.
Tuy rằng hắn giao ra bản đồ biên phòng để đổi lấy giải dược nhất thời, nhưng quyền chủ động vẫn ở trên tay Trịnh Hồng Hi. Độc này một ngày không nắm bắt được, hắn cùng Thẩm Thời Dư liền một ngày không được yên giấc.
Hắn không phải kiểu người ngồi yên chờ chết, sẽ không đem hy vọng ký thác trên người Trịnh Hồng Hi, tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách tự cứu.
Vân Thanh gật đầu nói: "Bảo người của chúng ta cẩn thận, không thể để Hạ Lan phát hiện."
Trình Việt đáp: "Vương phi yên tâm, bọn họ hiểu rõ."
"Tốt." Nói xong chuyện này, Vân Thanh thuận miệng hỏi một câu: "Đúng rồi, Tô Mộc chế giải dược thế nào rồi?"
Biểu cảm Trình Việt cứng đờ, nhỏ đến mức không thể phát hiện: "Cái này... Ta cũng không biết."
Vân Thanh có chút nghi hoặc mà nhìn về phía hắn: "Không phải các ngươi ở liền vách sao?"
Không đợi Trình Việt trả lời, Vân Thanh nói tiếp: "Không biết thì thôi, ta nhín chút thời gian đi tìm cậu ấy."
Trình Việt lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, cáo từ lui xuống.
Hạ Trì nhìn bóng dáng hắn, trong mắt như suy tư điều gì.
......
Mười tám tháng giêng, Thụy Vương ly kinh.
Xe giá hành gióng trống khua chiêng đi qua phố lớn, các bá tánh đều tò mò nhòm ngó. Có người mới tới kinh thành không hiểu nên dò hỏi, đây là gia đình giàu có nào đang đi ra ngoài. Lập tức có thể thu hoạch về cả tá sự tích bá vương ăn chơi xuất sắc như chiến thần trong kinh thành khi xưa.
Hán tử tuổi trẻ mới tới tổng kết nói: "Nói như vậy, hắn ly kinh thành xem ra là một chuyện tốt?"
Đại nương đứng bên cạnh luôn nghe bọn họ nói chuyện, xen lời vào: "Lời này không thể nói như thế được. Thụy Vương điện hạ bất quá cũng chỉ là nhị thế tổ trong kinh thành, vẫn bất đồng với những kẻ ăn chơi trác táng khác. Có thể nói đến nhị công tử của thư gia Lễ Bộ thượng thư, trước đó vài ngày vì tranh giành hoa nương với người khác mà vung tay đánh nhau, gia đinh còn đả thương không ít người nữa."
"Nói như vậy cũng đúng, tuy rằng Thụy Vương điện hạ có ác danh bên ngoài, nhưng lại chưa từng làm chuyện gì khinh nhục bá tánh bình thường."
Hán tử trẻ tuổi mơ màng: "Này... Rốt cuộc là người tốt hay là người xấu?"
Đại nương cười nói: "Người tốt hay người xấu cần phân rõ mà làm gì, đối với thường dân chúng ta đều là quý nhân không đắc tội nổi."
Hán tử trẻ tuổi cái hiểu cái không gật gật đầu, lần nữa nhìn về phía đoàn xe đã đi xa.
Đoàn xe đi qua đường phố bị đám người đông đúc che khuất. Tháng giêng trong kinh thành cực kỳ náo nhiệt. Bá tánh cần kiệm ngày thường khi tết đến cũng sẽ phóng túng một lần. Họ sẽ vào thành đi dạo, rồi mua chút đồ ăn đồ dùng ngày thường không nỡ mua.
Trời đông giá rét chưa qua, ở tiệm vải nơi góc đường, vải bông vẫn bán đắt như cũ.
—
Một đường trở về gần đây tốt hơn rất nhiều.
Càng đi vào nam, thời tiết càng ấm áp.
Thời tiết đầu xuân, hai bên bờ sông dần dần có màu xanh hy vọng. Tới cảnh nội Ốc Châu, dương liễu lả lướt bên bờ, hoa đào nở rộ, nước sông chuyển màu ngọc bích, hết sức đẹp mắt.
Trên đỉnh khoang thuyền lớn, Vân Thanh ngồi dựa vào khung cửa sổ trên giường, mở ám báo truyền từ trong kinh ra.
Lần này ly kinh, mặt ngoài Trình Việt cùng bọn họ rời đi, đến nửa đường lại âm thầm cải trang đi vòng vèo vào lại kinh thành. Có hắn tự mình tọa trấn, đối với bọn họ, việc khống chế tình huống trong kinh thành liền càng thêm kịp thời cùng toàn diện.
Trong kinh, thương thế của Thẩm Thời Dư đã hoàn toàn tốt lên. Sau khi y tỉnh lại không lâu liền biết việc Trịnh Hồng Hy dùng mình uy hiếp Hạ Lan, hoàn toàn đối đầu với Trình Hồng Hi, chỉ duy trì hài hòa ngoài mặt.
Trịnh Hồng Hi âm thầm đem bản đồ biên phòng khó khăn lấy được, giao vào tay Cốt Tác. Quân đội Diên quốc điều động cực kỳ thường xuyên, ý đồ xâm lấn Đại Du càng thêm rõ ràng. Còn triều đình thì không ngừng khắc khẩu, tranh cãi có nên thêm bớt lương thảo, tăng binh hay không.
Vân Thanh cầm ám báo, ánh mắt xa xăm, chiến sự đến gần, chúng thần trong triều chắc chắn gián tiếp nhắc nhở hoàng đế lập trữ quân. Trong nguyên tác, hoàng đế nhắm đến Hạ Hoằng nên triệu hắn về kinh lập trữ quân. Đời này xem ra cũng sẽ không ngoại lệ.
Bọn họ dự định để Hạ Hoằng lên làm Thái Tử, sau đó khởi nghĩa đoạt quyền, khi Hạ Trì khống chế được thế cục sẽ tự mình mang binh xuất chinh.
Bởi vì có một triều đình kéo chân sau như vậy, e rằng những vị tướng tài ba và quân binh cũng không thể phát huy hết khả năng. Kết cục của Hạ Trì trong nguyên tác là minh chứng cho điều đó.
Họ muốn thay đổi kết cục, đánh bại Diên quân, đồng thời muốn lật đổ triều đình thối nát cũng vị quân chủ "hoa mắt ù tai" ngu muội này.
......
Giữa tháng hai, đoàn người rốt cuộc trở lại Phong Ninh.
Cửa thành Phong Ninh, Bạch Thầm Khê suất lĩnh chúng quan viên ra cửa thành nghênh đón Thụy Vương điện hạ cùng Vương phi trở về thành.
Tình cảnh này phảng phất như trở lại thời điểm bọn họ vừa đến Phong Ninh năm năm trước. Chỉ là Phong Ninh hiện giờ cùng khi đó đã hoàn toàn bất đồng.
Cửa hàng phòng ốc hai bên đường đã sớm trang hoàng rực rỡ hẳn lên. Khách đ.iếm tửu lâu san sát nhau, tiểu nhị đón trước cửa đều được ăn mặc xiêm y sạch sẽ ngăn nắp. Trên đường rộn ràng nhốn nháo, người buôn bán đông đảo tới lui. Mắt thường cũng có thể thấy được bá tánh địa phương giàu có thế nào.
Mấy năm gần đây, lúa được gieo trồng hai mùa, công cụ tưới cùng phân bón được sử dụng rộng rãi, làm sản lượng lương thực Ninh Châu tăng gấp vài lần. Bá tánh bình thường cũng có thể có lương thừa hằng năm, mà phường vải Nguyệt Hòa thành công còn kéo toàn bộ Phong Ninh, thậm chí là Ninh Châu phát triển.
Nhóm nữ công trước đó trong phường vải Nguyệt Hòa đều giàu lên cùng nhau. Sau đó phường vải lại xây thêm một xưởng ở ngoại thành, chiêu rất nhiều nữ công. Ở nội thành Phong Ninh, trong một khoảng thời gian ngắn, các gia đình có nữ công làm trong phường vải đều lấy đó làm vinh dự.
Mà phường vải Nguyệt Hòa buôn bán tấp nập, kéo theo các loại cửa hàng trong Phong Ninh đều có cơ hội làm giàu. Tửu lầu khách điếm phát triển mạnh mẽ. Các đại thương nhân còn lại ở Ninh Châu cũng đều nỗ lực nương vào việc này, để mở rộng buôn bán ra bên ngoài.
Ánh mắt Lý lão bản sắc bén, sớm đã xây cửa hàng bên cạnh phường vải Nguyệt Hòa, chủ động hợp tác buôn bán, mở rộng nguồn tiêu thụ đồ sứ của mình.
Mấy năm gần đây, Phong Ninh trở thành bộ dáng phồn hoa náo nhiệt như bây giờ.
Ninh Châu tu sửa đường xi măng, người các châu khác tới lui đều cực kỳ thuận lợi. Các huyện thành còn lại của Ninh Châu cũng được Phong Ninh kéo lên, đều phát triển hơn trước nhiều.
Phủ kho Ninh Châu hiện giờ đã sung túc thuế ruộng. Mà tại Bạch Mã Sơn không một ai biết đến, vũ khí đạn pháo mãn thương vừa nhiều vừa mạnh, cường binh càng thêm dũng mãnh, chỉ đợi ngày xuất chinh.
Hạ Trì chỉ ở vương phủ nghỉ ngơi một ngày liền đến Dữ huyện, cuối cùng thời khắc này cũng phải đến, là thắng hay bại, đều cần toàn lực ứng phó.
Vân Thanh cũng vùi đầu vào chính vụ Ninh Châu, ngày ngày đều cùng đám người Bạch Thầm Khê thương nghị đến khuya.
Mà một nơi trong tiểu viện vương phủ, vài tên thiếu nam thiếu nữ như bị người lãng quên. Trừ bỏ mỗi ngày đều có người đưa cơm canh lên, đến cơ hội ra khỏi viện bọn họ cũng không có.
Mấy người rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, tụ lại cùng nhau thương nghị.
Thiếu nữ mặc váy áo hồng nhạt có khuôn mặt kiều mỹ, lúc này đầy oán giận nói: "Chúng ta đều là được bệ hạ thưởng cho Vương gia làm thị quân thị thiếp, hiện giờ đến mặt Vương gia cũng không thấy, chẳng lẽ chúng ta thật sự ở lại tiểu viện này chờ chết sao?"
Mọt thiếu niên thanh y phụ họa nói: "Đúng vậy, còn nói gì mà quy củ vương phủ nghiêm khắc, không cho chúng ta ra khỏi viện, ai biết đây là ý của Vương gia hay Vương phi đâu? Vừa lên đường đã cho người hạ dược chúng ta, làm thân thể cả ngày đều mơ mơ màng màng. Lúc trên thuyền có nhiều cơ hội tốt như vậy cũng đành bỏ lỡ, nói đến cùng còn không phải là sợ chúng ta được Vương gia sủng ái sao."
Người mặc áo lam cùng thiếu niên áo lục liếc nhìn nhau một cái, mở miệng nói: "Nói cái này cũng vô dụng, trước hết chúng ta cần phải nghĩ biện pháp gặp được Vương gia, mới có cơ hội chuyển vận."
Mấy người ngươi một lời ta một ngữ mà đưa ra chủ ý, nói đến sôi nổi. Đột nhiên cửa viện bị mở ra, mấy người quay đầu nhìn lại, liền thấy thái giám tổng quản bên người Vương gia.
Bọn họ chỉ gặp qua Nguyên Phúc vào ngày nhập phủ, nhưng đều nhớ rất rõ ràng. Bởi vậy khi thấy rõ người đến là Nguyên Phúc, tất cả đều kích động lên. Quả nhiên, Nguyên Phúc liếc mắt nhìn mỗi người một cái, cười mở miệng nói: "Ngô Nhạc công tử, xin đi theo ta."
Thiếu niên áo lục trợn to đôi mắt, bộ dáng rất kinh hỉ. Hắn đứng lên, có chút ngượng ngùng mà hành lễ: "Công công chờ một lát, cho Ngô Nhạc rửa mặt chải đầu thay quần áo, để tránh đường đột."
Nguyên Phúc cười đáp, thật sự chờ ở trong viện.
Lúc này mấy người khác cũng phản ứng lại, vậy mà Vương gia thật sự triệu người đến thị tẩm.
Các loại ánh mắt hâm mộ, ghen ghét tức khắc chuyển hướng về phía Ngô Nhạc. Bọn họ vừa rồi cùng chung kẻ địch, hiện tại có người phá lệ, ánh mắt bọn họ liền dời sự chú ý, nhìn chằm chằm về phía người này.
Bất quá việc này cũng cho bọn họ hy vọng, chứng minh Vương gia vẫn nhớ tới bọn họ. Đã như thế, nếu bọn họ bởi vì nhất thời xúc động mà làm chuyện gì chọc Vương gia không vui, hoặc là bị Vương phi nắm được cái đuôi, liền không có cửa đến gần Vương gia.
Tâm tư bọn họ đảo vài vòng, liếc nhìn mặt nhau, cũng không nói chuyện.
Ngô Nhạc được đưa đi, mấy người đều chờ Ngô Nhạc trở về để hỏi thăm tình huống. Nhưng chờ đến bình minh, lại chờ đến chính ngọ hôm sau, cũng chưa thấy Ngô Nhạc trở về.
Mấy người đều đang tự hỏi có phải Ngô Nhạc chọc giận Vương gia nên bị trị tội rồi hay không. Lại thấy hai tiểu nha hoàn đến viện, mở miệng hỏi bọn họ Ngô Nhạc ở gian phòng nào.
Bọn họ vội vàng hỏi thăm hai người, giọng nói tiểu nha hoàn trong trẻo: "Ngô Nhạc công tử khiến Vương gia vui vẻ, nên được thưởng viện riêng, chúng ta phụng mệnh tới thu dọn đồ đạc của Ngô Nhạc công tử."
Nghe thấy chân tướng như vậy, thần sắc mấy người khác nhau. Trên mặt thiếu niên áo lam lộ ra vẻ hâm mộ, trong lòng lại là vui vẻ. Nếu nha hoàn không nói lại tin tức này, chỉ sợ người đã trở thành thi thể. Mà khi trở thành thi thể, đồng nghĩa với việc người nhà bọn hắn cũng sẽ bị giết. Hiện tại Ngô Nhạc được sủng ái, tất nhiên có thể thám thính càng nhiều tin tức.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi mấy ngày, rốt cuộc chờ tới lúc Ngô Nhạc truyền tin tức cho hắn. Bên người Ngô Nhạc tôi tớ nhiều, hành sự không tiện, chỉ có thể đem tin tức đưa lại cho hắn, để hắn truyền vào kinh thành.
Tuy rằng vòng vo một chút, bất luận như thế nào, có thể hoàn thành nhiệm vụ đó là tốt.
......
Vân Thanh nghe ám vệ bẩm báo xong, gật gật đầu: "Tiếp tục giám sát, nếu hắn phát hiện không đúng, lập tức dùng kế hoạch thứ hai."
Ám vệ lĩnh mệnh lui ra, Vân Thanh nhìn nhìn tấu văn trên bàn, khép lại một bản tấu văn cuối cùng phê xong, đứng dậy đi ra thư phòng.
Vốn là ngồi lâu rồi tính ra ngoài hoạt động, lại bất tri bất giác đi đến hồ cá.
Hiện giờ đã là cuối tháng ba, hoa sen trong hồ đã bắt đầu vào mùa nở rộ, lá sen che kín mặt hồ, chỉ ngẫu nhiên thấy được một chút đuôi cá đỏ tươi giữa khoảng cách các lá sen.
Vân Thanh đi vào đình hóng gió, lấy thức ăn cá rải xuống một ít.
Mặt hồ tĩnh lặng rất nhanh liền nổi lên gợn sóng, chỉ trong chốc lát một màu đỏ cam từ bốn phương tám hướng tụ tập lại đây, há miệng cướp thức ăn.
Vân Thanh như nhớ tới cái gì, khóe miệng mỉm cười.
Y nhìn vào hồ, nhớ tới đám cá lúc mới nuôi còn gầy ốm, lại nhớ đến từ ngày đó đến giờ chúng vẫn luôn giữ dáng vẻ béo ụ thế này, cười hỏi: "Rốt cuộc chàng ấy đã nuôi chúng mày như thế nào mà thành ra như vậy?"
Bầy cá tất nhiên không trả lời y, Vân Thanh lại rả thức ăn cá, an tĩnh mà nhìn chúng nó tranh cướp. Sau đó như có dự cảm, đột nhiên quay đầu nhìn lại.
Ám vệ từ không trung xuất hiện trong đình, hai tay trình ám báo lên, giọng trầm thấp nói: "Vương phi, kinh thành cấp báo."
Vân Thanh lập tức tiếp nhận ám báo, mở tờ giấy viết qua loa ra, giống như bị sét đánh.
"Diên quân xâm lược, đã phá biên quan, nay đã đến Siêu Châu."
Sau lưng Vân Thanh chợt lạnh, lần đầu xuất hiện biểu tình không thể tin nổi trên mặt.
- ---
Wattpad.com/@LamHiiiiiii, PM 9:40 28/2/24 - Còn 11c. Bắt đầu đánh dấu cho kết cục truyện =)))
Bữa nay tui bị cảm, đầu óc có hơi trên mây nên câu văn có lủng củng thì thông cảm nhé! 🤧🤧