"Vừa nãy hình như em trai mới văng tục phải không hahahahaha."
"Đỉnh, khá khen cho Ngày tháng hai cỏ cây xanh mướt, khắp bốn bề oanh yến tung bay."
"Mặc dù đẹp trai đấy, nhưng tôi vừa nhìn cái đã biết cái nết không vừa rồi, quả nhiên là người nóng nảy hay văng tục chửi thề mà."
"Kĩ năng chửi tục mới, đáng học hỏi."
"Em trai này dễ cưng ghê, sao đàn ông họ Phó đều tuyệt vời vậy chứ?"
- --
Cục Thịt tròn xoe đôi mắt, chớp chớp nhìn anh trai, Phó Cảnh Lâm nhìn bé, nuốt nước miếng, Cục Thịt cực kì thông minh, cũng không biết nghe nhóc văng tục rồi có học theo không nữa.
Phó Cảnh Lâm lòng rối như tơ vò, nếu bé con học rồi về nhà nói ra thì nhóc chết chắc.
Lúc này chỉ thấy Cục Thịt chúm chím đôi môi, "Anh ơi."
Phó Cảnh Lâm chột dạ nhìn bé, "Hửm?"
"Vừa rồi anh đang đọc thơ sao?"
Cơ mặt Phó Cảnh Lâm cứng đờ, không dám thả lỏng, "Đương nhiên rồi."
Chỉ thấy Cục Thịt giơ đôi bàn tay múp thịt lên, bộp bộp bộp bộp....
"Tối muốn đi trộm con, đúng là thiên thần bé bỏng mà."
"Đây là tầm quan trọng của việc đọc được thơ cổ ngay cả khi văng tục."
- --
Phó Cảnh Lâm nhất thời ngây dại, trong lòng khẽ thờ phào, chỉ một lời khen của Cục Thịt đã khiến nhóc không còn để bụng việc bùn đất dính lên giày nữa.
Chiếc vali bị kẹt trong vũng bùn kia, nhóc cũng không cố sức kéo nữa, mà xách lên luôn.
"Đôn Đôn tới rồi!"
"Đôn Đôn nhanh lên nào, nhanh lên nào!!"
Cô bé nhà đạo diễn nọ đứng trên sườn núi phấn khích hét lớn.
Phó Cảnh Lâm thấy vậy, liếc nhìn bé con trong lòng mình, phát hiện ra Đôn Đôn khi nhìn thấy bạn cũng hưng phấn vẫy tay.
"Anh ơi, em muốn xuống."
Phó Cảnh Lâm xụ mặt, "Không được, toàn là bùn."
Cục Thịt đưa mắt nhìn các bạn nhỏ cách đó không xa.
Chỉ còn một đoạn nhỏ nữa là tới rồi, Phó Cảnh Lâm không muốn để Cục Thịt phải lội bùn.
Đến khi không dễ dàng gì đi tới nơi, Phó Cảnh Lâm mới chịu thả bé xuống trên một khoảng đất sạch sẽ.
Phó Cảnh Lâm cao to, gần 1m9, đứng giữa các ông bố trông cậu cao hẳn lên.
Cô bé nhà tuyển thủ đấu vật đi đến bên Cục Thịt, "Đôn Đôn, đây là ai vậy?"
Cục Thịt bắt đầu giới thiệu, "Ba mình đi công tác rồi, hôm nay anh trai đưa mình đến."
Cô bé: "Anh trai của Đôn Đôn cao thật đó, giống như một thân cây vậy."
Phó Cảnh Lâm cũng không phản ứng lại hai bé con này, mà nhìn xuống đôi giày đã nhìn không ra hình dạng dưới chân, nhíu mày, muốn mau mau đi thay.
Lúc này MC lên tiếng, "Bây giờ, mời các nhóm gia đình giao nộp đồ đạc."
Phó Cảnh Lâm nhướng mày, "Nộp cái gì cơ?"
MC tận tâm nhắc nhở, "Tiền, tất cả thiết bị điện tử và đồ chơi, đồ ăn vặt."
Phó Cảnh Lâm vốn đang phiền não vì đôi giày, lúc này mặt lại càng đen hơn.
Không muốn để tôi sống thì cứ nói thẳng.
- --
"Mau nhìn mặt của em trai kìa, đen như than luôn rồi."
"Này là cái gì mà kí sự đại thiếu gia về quê á hả."
"Vậy nên, em trai à, bắt đầu kí sự biến hình đi nào."
- --
Mặt Phó Cảnh Lâm lập tức đen như đít nồi, nhưng Cục Thịt đang ở bên cạnh, nhóc cũng không thể nào ở trước mặt bé con ra vẻ cố chấp không chịu giao nộp.
Cục Thịt lần này đã thông minh hơn rồi, không mang thỏ bông bé Đào tặng đến đây, vì lần trước khi lấy nó về, nó đã bị đè méo mó cả.
Cục Thịt đứng kế bên kéo ngón tay Phó Cảnh Lâm, "Anh ơi, chúng ta cũng nộp đồ đi thôi."
Nói rồi tự kéo vali của mình.
Phó Cảnh Lâm đen mặt nhìn em trai mặt tròn, mắt long lanh, hít sâu một hơi, cố nuốt câu nói tục tĩu sắp bật ra khỏi miệng xuống rồi mới mở vali của mình ra.
- --
"Móa, sao trong vali lại có tạ tay vậy trời?????"
"Không thể không nói, chiếc vali này trông cứ như bị người ta trộm rồi vậy."
"Nam sinh đại học ngày nào cũng tập luyện vậy hở, không làm tôi xem thử, tôi quyết không tin."
"Mặt em trai này sao cứ xụ ra một đống, hình như rất là mất kiên nhẫn."
"Đại thiếu gia về quê."
"Bên trong có tạ tay, vậy mà ban nãy cậu ấy còn dùng một tay xách lên."
"Hiểu rồi, đây chính là sức sống của nam sinh đại học."
"Em trai à, nhìn chị nè!!!!"
- --
Phó Cảnh Lâm liếc mắt qua điện thoại, vào phần tin nhắn gửi đi một tin rồi mới giao nộp.
Lúc này nhân viên đoàn còn làm khó: "Còn đồ gì cần giao nộp nữa không?"
Phó Cảnh Lâm đưa mắt nhìn anh ta, "Tiền và thiết bị liên lạc đã giao ra hết rồi, còn giao cái gì nữa?"
Nhìn Phó Cảnh Lâm ngang bướng trước mặt, nhân viên sợ tới mức nuốt ực một ngụm nước miếng, "Đồ chơi cũng phải nộp luôn."
Phó Cảnh Lâm cúi đầu nhìn bé con kế bên mình, nhân viên đoàn thấy vậy, nói: "Đồ chơi của Đôn Đôn....."
Phó Cảnh Lâm nhấc bổng bé con mũm mĩm lên, "Đưa anh đó."
Nhân viên đoàn: "....."
Đôi mắt đầy thơ ngây của Cục Thịt chớp chớp hai cái:?
- --
"Cục Thịt: Anh vậy là có lịch sự chưa?"
"Bé con là đồ chơi bản người thật."
"Hiểu rồi, bé con loài người= đồ chơi."
"Tôi cuối cùng cũng hiểu tại sao lại nói là quà tặng kèm khi ba bé kết hôn rồi, nếu như là anh trai ruột, chắc đập chết từ lâu rồi."
"ĐỒ CHƠI, ĐƯA ANH ĐÓ."
"Hahahahahaha tôi bị em trai nhà tôi học cười chết mất, rất cần em trai làm hô hấp nhân tạo."
"Bạn phía trên mặc quần áo vào đê, tôi chỉ muốn vuốt ve cơ bụng của em trai thôi à."
- --
Khóe miệng nhân viên đoàn giật giật hai cái, "Không phải bé con, là đồ chơi của cậu cơ."
Phó Cảnh Lâm phát ra âm thanh của sự nghi hoặc, "Tôi có đồ chơi gì đâu?"
Nhân viên đoàn chỉ vào mô mình siêu nhân điện quang to đùng nằm trong vali của đại thiếu gia.
Phó Cảnh Lâm lập tức bùng nổ, "Anh, mẹ nó....."
Còn chưa nói hết câu đã kịp thời đạp phanh, sau đó nghiến răng nói: "Anh quá đáng rồi đó!"
Nhân viên bị dọa lùi về sau một bước.
- --
"E hèmmmmmmm em giai này có phải hơi quá rồi không?"
"Đúng vậy, sao lại làm khó nhân viên chứ?"
"Em trai mặc dù cái gì cũng tốt, nhưng tính nết rất là khó ưa."
- --
Nhưng chưa đợi bình luận trực tiếp chửi xong, đã nhìn thấy Phó Cảnh Lâm chỉ vào siêu nhân điện quang trong vali mình, phẫn nộ nói: "Đó là anh em của tôi!"
Những người có mặt:???
- --
"Xin lỗi, tôi xin rút lại lời nói vừa rồi."
"Hôm nay coi như gặp được ông trời con rồi, siêu nhân điện quang cũng không phải đồ chơi nha."
"Nhóc con này hóa ra là mắc bệnh trẻ trâu."
"Hahahaha chất luôn, siêu nhân điện quang là anh em."
"Em trai này trái tính trái nết lắm, mọi người đừng thích, để tôi dạy dỗ ẻm cho."
Chỉ cần bạn tôn trọng siêu nhân điện quang thì bạn chính là anh em của tôi.
Sau khi các nhóm gia đình giao nộp đồ đạc xong, liền bắt đầu tiết mục chọn nhà quan trong trọng nhất.
MC: "Lần này sẽ tiến hành theo hình thức, ai đến trước được trước."
Tuyển thủ đấu vật giơ tay hỏi: "Ai đến trước được trước là sao?"
MC lấy ra một tấm bản đồ, vị trí nhà ở trên đó vô cùng rõ ràng, "Gia đình nào chạy đến trước thì nhà sẽ thuộc về gia đình đó."
Đạo diễn nọ: "Này đâu có công bằng, chúng tôi đã cả bó tuổi rồi."
Anh còn là người lớn tuổi nhất trong số đó.
MC có chút khó xử, nào dám đáp lời đạo diễn nổi tiếng, "Vậy....."
Đạo diễn mở miệng nói, "Như này đi, mấy người trẻ tuổi cứ nhường mấy lão già chúng tôi cái đi, ai lớn tuổi sẽ được xuất phát trước, ba phút một người, cứ thế mà suy ra."
- --
"Móa, da mặt cũng dày quá đó."
"Ông cứ nói thẳng là nhà nào tốt thì là của ông cho rồi."
"Có mấy loại người hay cậy già lắm, ông đạo diễn này mới có 40, này là đi không nổi rồi đó hả?"
"Tự nhiên mất cảm tình."
"Tôi thấy cũng không có gì, vốn dĩ đọ thể lực đã là không đúng rồi."
- --
Sau khi đạo diễn nọ nói xong, tuyển thủ đấu vật liền không vui, nhưng anh với ông bố người ngoài giới kia cùng tuổi, có thể xuất phát cùng lúc, hình như cũng không thiệt thòi lắm nên cũng không nói gì. Lúc nãy anh đã áng chừng rồi, từ đây đến căn nhà gần nhất phải mất 20 phút, hơn nữa đường núi còn khó đi, đạo diễn nọ dắt theo con gái, không đi nhanh được, anh có thể nhẹ nhàng đuổi kịp.
Tuyển thủ đấu vật: "Tôi không phản đối."
Ông bố người ngoài giới thấy hai người đều đồng ý, "Tôi cũng vậy."
Mà trong số họ, người cuối cùng phải đợi 6 phút- Phó Cảnh Lâm lại không hề lên tiếng.
Sự trái tính trái nết của vị đại thiếu gia này vừa rồi họ đã được lĩnh hội, vốn cho rằng đối phương xụ mặt không nói gì là vì không đồng tình, ai ngờ vừa quay đầu qua nhìn đại thiếu gia đã thấy nhóc đang chỉ chỉ trỏ trỏ với Đôn Đôn.
Phó Cảnh Lâm: "Muốn cái này."
Là căn nhà tốt nhất, Cục Thịt wow một tiếng, "Dạ."
Căn nhà tốt nhất cũng là gần nhất, chỉ cần mười phút là đến nơi.
Mọi người:.........
MC thấp thỏm mở lời, dù sao bối cảnh sau lưng của vị thiếu gia này cũng khiến anh không dám chọc vào, dè dặt nói: "Gia đình Đôn Đôn có ý kiến gì không?"
Phó Cảnh Lâm rõ ràng là không nghe được cuộc thảo luận vừa rồi của họ, "Cái gì cơ?"
"Thì là để người lớn tuổi hơn xuất phát, sau đó cứ mỗi ba phút thì nhóm tiếp theo sẽ xuất phát."
Đạo diễn nọ cũng thầm nuốt nước miếng, suy cho cùng, chỉ cần đại thiếu gia này không vui, hắn dù có là bề trên thì cũng phải dẹp bỏ thể diện để giải quyết êm xuôi.
Ai ngờ đại thiếu gia nhà ta lại không hề để bụng, "Sao cũng được."
MC ngây người.
Phó Cảnh Lâm: "Dù sao, có nhường hay không thì ông đây vẫn nhất thôi."
Chàng thanh niên cao to đứng đó, ánh mắt tràn đầy tự tin và kiêu ngạo, rất có khí thế.
Sự kiêu ngạo và tỏa sáng đó khiến người ta không thể nào rời mắt.
Cục Thịt đột nhiên lên tiếng: "Anh ơi, ông đây (lão tử) là cái gì vậy?"
Phó Cảnh Lâm vốn đang đắc chí lập tức sững người, mở miệng nói: "Lão Tử là một nhà tư tưởng, nhà giáo dục vĩ đại, là người sáng tạo ra tư tưởng Đạo giáo."
Miệng bé con há hốc hình chữ O, "Giỏi quá đi, anh biết nhiều thứ thật đó."
Phó Cảnh Lâm: "....."
- --
"Hay lắm em trai, em là nhất, nhất em rồi, chị cũng là của em luôn rồi!!!!"
"Không có chút học thức là không đi chửi người được đâu."
"Em trai này tấu hề ghê á."
"Nói gì thì nói, phản ứng của em trai trong thế bất đắc dĩ cũng ngầu quá chừng, đây chính là sự tự tin của nam sinh đại học đó."
"Móa, cái tôi mê chính là sự kiêu ngạo này."
"Mặc dù thái độ trước đó không được lịch sự cho lắm, nhưng nếu tôi mà có bối cảnh như vậy thì chắc còn làm dữ hơn."
"Tôi cứ tưởng ông chồng câm của tôi đã đủ hề hước rồi, nào ngờ cháu họ còn tấu hề hơn."
"Quả nhiên, không phải người một nhà thì đâu vào chung một cửa."
"Ủa alo, Phó gia không một ai là người bình thường hết hả?"
"Bạn phía trên ới, Đôn Đôn nhà chúng ta thì thế nào??!"
"Đôn Đôn: Cô vậy là có lịch sự chưa?"
"Hahahahaha Phó Cảnh Lâm phải không, tôi làm fan em từ đây."
- --
Sau khi các nhóm gia đình chuẩn bị xong, MC liền bắt đầu tính thời gian cho nhóm đầu tiên xuất phát.
Cục Thịt đang ngồi trên một tảng đá, "Anh ơi, khi nào chúng ta xuất phát vậy."
Phó Cảnh Lâm xem giờ, "Còn ba mươi giây nữa."
Lúc này, MC lại gần hai người, "Đôn Đôn cảm thấy nhường thời gian như vậy có công bằng không?"
Phó Cảnh Lâm nhíu mày, câu hỏi này rõ ràng là để bẫy thằng bé, nhóc liền dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn MC, bế bổng Cục Thịt lên tay mình, "Đi thôi."