Phó Cảnh Lâm sau khi nhìn thấy hố bùn thì chân mày cứ nhíu lại, chưa hề giãn ra.
Cục Thịt dùng đôi mắt trong veo nhìn nhóc, ánh mắt đó ngập tràn mong đợi, Phó Cảnh Lâm nghiến nghiến răng, giơ tay vò mạnh mấy cái trên cái đầu bông xù của bé con, giống như sự trả đũa của con nít vậy.
"Được rồi, anh đi là được chứ gì?"
Cục Thịt lập tức mỉm cười, bật ngón tay cái, ngẩng cái đầu rối xù như ổ quạ lên: "Anh ơi, anh giỏi nhất!"
- --
"Huhuhuhuhu Đôn Đôn đúng là thiên thần nhỏ mà, vẫn luôn nhớ đến bà cụ."
"Em trai, em đúng là một người đàn ông mà."
"Em trai, chị yêu em!!!!"
"Hai đứa đều rất là đáng yêu."
"Chỉ có tôi lo lắng, sợ lát nữa ông chồng Zaun của tôi sẽ không nhịn được mà chửi thề sao?"
"Hahahaha tôi cũng lo nè."
"Không cần lo đâu, chồng tôi biết ngâm thơ mà."
"Chồng tôi có học thức mà."
- --
MC tiếp tục phổ biến luật chơi, "Hai nhóm gia đình sẽ có thời gian thi đấu là 3 phút, sau ba phút, gia đình còn đứng vững sẽ là người chiến thắng, nếu như hết giờ mà vẫn chưa có ai ngã xuống thì tiếp tục thi đấu, hết giờ lại xét xem gia đình nào ngã xuống để tính kết quả."
"Gia đình giành chiến thắng sẽ tiến vào chung kết, nhóm gia đình chiến thắng sau cùng sẽ được chọn quà trước."
Nói rồi đưa mắt nhìn bốn nhóm gia đình, vì trước đó khi đạo diễn nọ đưa ra ý kiến đã vấp phải sự phản đối nên lần này sẽ không cho họ cơ hội nữa, trực tiếp bốc thăm để chọn ra các cặp đấu.
MC: "Bây giờ các nhóm gia đình sẽ tiến hành bốc thăm."
Cục Thịt ngẩng đầu nhìn nhóc: "Đôn Đôn không phải là bé mập."
Nói rồi mới bịch bịch bịch chạy đi bốc thăm.
Các cặp đấu lần lượt là ông bố ngoài giới và Phó Cảnh Lâm, đạo diễn nọ và tuyển thủ đấu vật.
Khi lấy được thăm, mặt đạo diễn nọ liền chuyển đen, tuyển thủ đấu vật kia làm chuyện gì cũng đều khoe khoang, càng khỏi phải nói tới mớ cơ bắp mà hắn lấy làm tự hào, bây giờ đang là giữa trưa, hắn trực tiếp mặc một chiếc ba lỗ thể thao, để da thịt đón lấy ánh mặt trời.
Đạo diễn nọ nhìn phần thưởng với ánh mắt "đời chẳng còn gì để vấn vương", xem ra chúng ta có duyên không phận.
Sau đó cuộc thì bắt đầu, đầu tiên là trận đấu giữa đạo diễn nọ và tuyển thủ đấu vật.
- --
"Tôi cá anh tuyển thủ thắng."
"Này còn phải cá hả?"
"Tôi thấy có khi con gái ảnh ra trận thì đạo diễn vẫn thua thôi."
"Hahahaha bạn phía trên hơi quá đáng rồi đó nha."
- --
Kết quả không ngoài dự đoán, đạo diễn không kiên trì nổi một phút, tự động giơ tay xin kết thúc trận đấu.
Tiếp sau đó là đến lượt Phó Cảnh Lâm và ông bố ngoài giới.
Phó Cảnh Lâm nhìn hố bùn dơ bẩn kia, nhất thời không nhấc nổi chân, Đôn Đôn thấy vậy mở miệng hỏi: "Anh ơi, anh sao vậy?"
Phó Cảnh Lâm xụ mặt không nói gì, hít một hơi thật sâu rồi mới đi xuống.
Cái cảm giác như đạp lên bông này khiến người ta thấy khó chịu, bùn chưa đến mắt cá chân, sau đó nắm mắt lại coi như không thấy, Phó Cảnh Lâm cắn răng, dứt khoát không thèm nhìn.
- --
"Bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."
"Em trai cố lên!!!"
"Chồng ơi, nhớ là đừng có văng tục nha!!!"
"Đáng mong đợi."
- --
Phó Cảnh Lâm không thích ở trong hố bùn, gần như ngay khi trận đấu bắt đầu thì đã ra tay trước.
Chàng thanh niên vóc dáng cao to, thời cấp 3 đã từng là vận động viên, tố chất cơ thể đương nhiên không tệ, ông bố người ngoài giới kia gần như chưa kịp hoàn hồn đã bị một cú xoay từ trên trời giáng xuống quật ngã xuống bùn.
Sau một trận chiến chóng vánh thì đã đến với trận chung kết cuối cùng, tuyển thủ đấu vật tràn đầy tự tin, mà Phó Cảnh Lâm thì đang liếc mắt nhìn mớ bùn đất không thể giũ sạch trên người.
Sau đó MC ra hiệu cho hai người đứng vào giữa hố bùn.
MC: "Trận đấu cuối cùng, hai người nói một câu thách thức đi nào."
Tuyển thủ đấu vật mở miệng, "Khi tôi thi đấu, cậu còn đang mặc bỉm tìm mẹ đấy."
- --
"Tôi sợ chồng tôi sẽ văng tục mất thôi."
....
"Khuyên anh nên chú ý lời ăn tiếng nói, coi chừng chồng tôi hỏi thăm mẹ anh đó."
"Hahahahaha sao mấy má bình luận tấu hề dữ dị."
"Nói gì thì nói, nhỡ em trai thua thì phải làm sao?"
....
"Tôi cảm thấy hơi viển vông, mặc dù em trai khỏe thật đó, nhưng đối thủ lại là dân chuyên."
"Em trai có thể thua, nhưng chồng tôi thì không, bây giờ em trai vẫn có cơ hội thở thành chồng chị đó."
- --
Lời của đối phương khiến Phó Cảnh Lâm vô cùng khó chịu, thanh niên trẻ tuổi, sức sống hừng hực, nếu như là trước đây thì nhóc đã không nén nổi lửa giận từ lâu rồi, bây giờ đối phương còn diễu võ dương oai với nhóc, Phó Cảnh Lâm nhìn thẳng vào mặt đối phương, không thèm quan tâm.
MC mở miệng, "Gia đình Đôn Đôn có gì muốn nói không?"
Phó Cảnh Lâm mất kiên nhẫn, "Bắt đầu nhanh lên."
Nhóc không thèm đáp lời đối phương, MC có chút ngượng ngùng, sau đó tuyên bố trận đấu bắt đầu.
Gần như ngay khi hiệu lệnh vừa vang lên, tuyển thụ đấu vật liền nhào đến, Phó Cảnh Lâm nhất thời không kịp trở tay, bị đẩy ngã xuống bùn.
Lúc này, cô bé nhà tuyển thủ đấu vật liền vui sướng reo lên, "Ba ơi cố lên!"
Cục Thịt thấy vậy, tấm thân bé nhỏ đang ngồi trên tảng đá liền đứng bật dậy, dùng giọng nói còn to hơn cô bé kia hét lên, "Anh ơi!"
"Cố lên!!!"
"Ba ơi cố lên!"
"Anh ơi!!!!"
"Cố lên!!!!!!"
Cục Thịt cao giọng hét to, mặt mày đỏ hết cả lên.
Phó Cảnh Lâm nhanh chóng đứng dậy chuẩn bị trả đòn, tuyển thủ đấu vật cũng nào phải dạng vừa, muốn dùng kĩ đăng khiến nhóc ngã xuống lần nữa, ai ngờ tay trụ không nắm chắc, chỉ nghe thấy một tiếng "roẹt" vang lên, chiếc áo vốn đã dính đầy bùn của Phó Cảnh Lâm bị xé ra một mảng lớn.
"Móa nó."
Phó Cảnh Lâm thầm mắng một câu, giơ tay cởi áo trên người xuống, cơ thể thường xuyên tập luyện hoàn toàn lộ ra, bờ ngực rộng và săn chắc, múi bụng và đường cơ nhân ngư dẻo dai nổi rõ, tràn đầy sức sống của một sinh viên đại học.
- --
"Aaaaaaaaaaa tôi chết rồi!!!!"
"Cơ bắp của em trai kìa!"
"Anh tuyển thủ đấu vật là bồ tát sống hả."
"Vóc dáng của đàn ông nhà họ Phó đều đỉnh vậy sao, cái eo nào cũng dẻo dai!!!!"
"Không chiếm được cậu của nhóc thì chiếm lấy nhóc cũng được."
"Hít hà hít hà, hay là lột quần luôn đi nào."
"Alo, 110 phải không ạ, ở đây có người thả dê ạ."
(110 số cảnh sát)
"Ai ném quần vào mặt tôi đây?"
- --
Động tác vừa rồi của tuyển thủ đấu vật khiến áo nhóc bị xé rách, vắt vẻo trên cổ, máu nóng của Phó Cảnh Lâm lập tức dâng lên tới óc.
Sau đó không phòng thủ nữa mà bắt đầu tấn công, nhưng đối phương cũng không phải dạng vừa.
Mấy lời nói tục tĩu kẹt trong cổ họng Phó Cảnh Lâm, con mẹ nó, không nói ra được thật sự là quá khó chịu.
"Ngày tháng hai cỏ cây xanh mướt, khắp bốn bề oanh yến tung bay!"
"Trường Giang cuồn cuộn chảy về đông."
(Bài Lâm Giang Tiên- Dương Thận)
"Má của má anh rất xinh đẹp!"
"Ông nội anh rất chi là khỏe mạnh!"
- --
"Hahahahaha đỉnh mẹ rồi, chửi một hồi cái bí chữ."
"Tôi thích nhất là ở trần đấu vật."
"Ông chồng Zaun của tôi lại lên sóng rồi."
"Sao nhóc này làm gì cũng tấu hề vậy."
"Nhóc thật sự là do Phó Hành Vân và Phó Viện nuôi lớn hả, sao lại hề hước dữ vậy?"
"Chắc là sau khi Lâm Quỳnh đến thì nhóc ta đã bị Lâm Quỳnh đồng hóa rồi."
"Đủ rồi, bây giờ cả nhà họ Phó đã đầy chồng của tôi rồi, p/s: Đôn Đôn, dì có thể đợi con lớn."
"Cục Thịt: Con có bé Đào rồi."
"Bạn phía trên nói đúng trọng tâm rồi đó hahahaha."
- --
Sau khi hết ba phút, trận đấu này vẫn chưa kết thúc, gân tay Phó Cảnh Lâm nổi cộm lên, vì sử dụng trong thời gian dài lên cơ bắp căng chặt, bây giờ cứng hệt như đá vậy.
Sau đó nghiến răng, trực tiếp kéo người ta lật úp xuống bùn, lúc này trận đấu mới kết thúc, Phó Cảnh Lâm thở hồng hộc, không thốt ra nổi câu nào.
Sau đó bắt đầu cất bước, vừa chửi thầm trong lòng, vừa đi về phía bờ, vừa lên đến bờ liền bắt gặp ánh mắt đầu sùng bái của Cục Thịt.
Cả người toàn là bùn, tâm trạng của Phó Cảnh Lâm lúc này cực kì tệ, khàn giọng nói: "Bé mập, nhìn gì đó?"
Ai ngờ Cục Thịt vừa mở miệng ra liền nói: "Anh đỉnh nhất!"
Nói rồi hai cánh tay bụ bẫm phấn khích huơ huơ, "Anh giỏi như siêu nhân điện quang vậy!"
Sau đó, không hề quan tâm đến mớ bùn đất trên người Phó Cảnh Lâm, tươi cười ôm lấy chân nhóc, dường như anh trai lúc này đã trở thành anh hùng trong lòng bé rồi.
"Khi lớn lên, em sẽ trở thành một người giỏi như anh!"
Phó Cảnh Lâm sững người, nhớ lại bản thân mình khi còn nhỏ, trong đầu chợt hiện lên một hình ảnh, đó là cậu của nhóc và nhóc.
Lúc đó cũng hệt như lúc này, cậu của nhóc giúp nhóc giải quyết khó khăn, dáng người cao to đứng trước mặt nhóc, nhóc ngước khuôn mặt non nớt của mình lên, dâng trào nhiệt huyết nói, "Sau này lớn lên con sẽ trở thành một người giỏi như cậu."
Bất kể lúc nào, cậu trong lòng nhóc chính là người không gì là không làm được.
Nghĩ đến chuyện bé con lúc này đang nhìn nhóc với tâm trạng hệt như nhóc lúc nhỏ, sự bực dọc trong lòng Phó Cảnh Lâm lập tức biến bất không thấy tăm hơi.
Đưa tay bế nhóc lên, ôm vào lòng, "Đi thôi, đi lấy dâu tây nào."
Khuôn mặt vốn trắng trẻo sạch sẽ của Cục Thịt lập tức dính một đống bùn.
Cục Thịt:????
- --
"Cảm động không quá ba giây."
"Từ giây phút này, bé Đôn nhà tôi đã biến thành bé người đất."
"Biểu cảm của Đôn Đôn hài thật đó."
"Hề hước không xứng có được phút ấm lòng sao?"
"Hahahaha Đôn Đôn: Tui ngơ luôn òi."
- --
Sau khi trận đấu kết thúc, Phó Cảnh Lâm dắt Đôn Đôn đi lĩnh thưởng rồi về nhà.
Bà cụ nhìn mà hết cả hồn, "Sao lại ra nông nỗi này?"
Đôn Đôn tươi cười rạng rỡ, "Bà ơi, anh con thắng được cua nè."
Phó Cảnh Lâm cũng không nói gì, chỉ lấy túi cua sông đầy ắp từ trong rổ ra, sau đó liền xách Cục Thịt đi tắm.
Cục Thịt vừa để Phó Cảnh Lâm gội đầu, vừa ngẩng đầu lên nói: "Anh ơi, sau này em sẽ giỏi như anh đúng không?"
Phó Cảnh Lâm: "Đương nhiên rồi."
"Vậy bây giờ em chưa lớn, chưa giỏi như vậy thì phải làm sao đây?"
Phó Cảnh Lâm liếc nhìn bé con một cái, "Sợ cái gì?"
Đôn Đôn cứ tưởng anh trai sẽ nói bảo vệ mình, nhưng Phó Cảnh Lâm lại nựng nựng cái bụng tròn vo của bé, "Chỉ cần nhóc cứ béo tròn như này, thì không ai đập dẹp được nhóc đâu."
Cục Thịt che bụng mình lại, cười khanh khách không ngừng.
Một lớn một nhỏ sau khi ở đó ba ngày hai đêm, cũng bắt đầu bước chân lên hành trình trở về nhà.
Đôn Đôn tiếc nuối, "Anh ơi, lần sau chúng ta còn ra ngoài chơi nữa không?"
Phó Cảnh Lâm xoa xoa đầu bé con.
"Chuyện sau này để sau này tính, bây giờ anh đưa nhóc về nhà."