Xuyên Thành Nam Thê Pháo Hôi Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 86



Chỉ thấy một bóng người bay nhanh ra khỏi cửa, gió xuân nhè nhẹ thổi tà áo tung bay, mái tóc đen dày bay theo làn gió.

Mắt Lâm Quỳnh bị gió thổi khô, khẽ nheo mắt lại.

Khi chạy đến cổng bước chân mới chậm lại, cậu há miệng thở hồng hộc, không nhịn được quay đầu lại nhìn, đột nhiên cảm thấy chân nặng tựa ngàn cân.

Đi thôi.

Tiếng lòng đang nói với cậu, còn không đi nữa là không kịp đâu, nhưng bước chân lại không thể nào nhấc lên.

Có phải Phó Hành Vân đang phát bệnh không?

Anh ấy ném đồ như vậy, có bị thương không?

Hay là mình quay lại nhỉ, con trai lớn nuôi cả năm trời, sao có thể nói bỏ là bỏ?

Lâm Quỳnh đắn đo hồi lâu, hai luồng suy nghĩ giằng xé trong đầu.

Suy nghĩ trong tiềm thức liên tục thuyết phục bản thân.

Đi thôi.

Đây không phải đều đang theo kế hoạch sao? Sao lại xảy ra vấn đề vào lúc mấu chốt vậy chứ? Nếu như không đi, những chuyện đã làm trước đây không phải đều sẽ trở nên vô nghĩa sao?

Lâm Quỳnh cố ép bản thân cất bước, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi căn phòng trên lầu ba kia, ánh mắt bất giác nhìn qua thùng rác ở cách đó không xa.

Cậu gồng mình nhìn qua, như bị chọc thẳng vào mắt, tay đang xách hành lí siết chặt, quay người bước đi đầy quyết đoán.

Cậu chẳng qua chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường mà thôi....

Vương Trình đang ngủ say sưa ở nhà thì bỗng bị tiếng chuông cửa vội vã kia đánh thức, ngồi dậy trên giường, xụ mặt, sát khí đằng đằng đi đến trước cửa, "Hôm qua mới xem đồng hồ nước mà!"

Lời vừa nói xong, trước mặt xuất hiện một khuôn mặt đầy vô hại.

Lâm Quỳnh cầm trong tay tờ quảng cáo được nhét ngoài cửa nhà hắn, "Tôi không phải chủ nhà."

"....." Vương Trình nghiến răng, "Tôi biết rồi."

Tôi cũng đâu có đui.

Nhưng cũng không hiểu tại sao mới sáng sớm mà đối phương đã tới tìm mình.

Nói rồi nhìn lướt nhìn cậu từ trên xuống dưới, "Cậu không phải đã về nhà rồi sao?"

"Sao lại tới chỗ tôi vậy?"

Trưa qua vừa mới xuống máy bay thì đối phương đã về nhà rồi.

Lâm Quỳnh: "Bỏ nhà ra đi."

Vương Trình giật mình, "Cậu ấy hả?!"

Lâm Quỳnh có chút ngơ ngác, không biết tại sao đối phương lại kinh ngạc như vậy, "Tôi đó."

"Lão biếи ŧɦái nhà cậu chịu để cậu đi sao?"

Lâm Quỳnh lắc đầu.

"Vậy cậu làm sao ra ngoài được?"

Lâm Quỳnh nhớ lại, "Chạy ra."

Vương Trình nghiêng người để cậu vào nhà, nhất thời vẫn còn kinh ngạc, cũng hiểu một cách sâu sắc du͙ƈ vọиɠ kiểm soát của lão biếи ŧɦái kia.

"Vậy là, cậu cuối cùng cũng không chịu nổi nữa mà bỏ chạy?"

Lâm Quỳnh tìm một chỗ để ngồi xuống, không lên tiếng.

Thấy đối phương không muốn trả lời, Vương Trình gãi gáy, không hỏi thêm nữa.

Chuyển chủ đề, giọng đầy xúc động, "Không ngờ khi gặp chuyện cậu lại tìm đến nhà tôi đầu tiên.". Được copy tại * TRЦ мtrцуen. Vn *

Xem ra quan hệ của hai người đã thân thiết hơn không ít, có thể nói là người bạn tri âm vô cùng thân thiết.

Bến bờ tránh bão đầu tiên của đối phương khi gặp chuyện không ngờ lại là hắn, điều này chứng tỏ hắn là một chỗ dựa vững chắc.

Nhất định là vì nghiệp vụ khi làm quản lý của hắn quá xuất sắc và chín chắn, nên đối phương mới cảm thấy như vậy.

Lời vừa nói xong, chỉ thấy Lâm Quỳnh gật đầu như gà mổ thóc, mặt Vương Trình đầy vẻ kiêu ngạo, "Vì tôi đáng tin sao?!"

Lâm Quỳnh chớp chớp đôi mắt nai, "Vì ở khách sạn tốn tiền."

"...."

Hay quá nhỉ.

Không hổ là cậu.

Vương Trình thấy cậu sáng sớm đã tìm đến, hỏi: "Cậu ăn gì chưa?"

Lâm Quỳnh lắc đầu, "Chưa nữa, có thể ăn ở nhà anh không?"

"Cậu nói gì vậy chứ?"

Giọng điệu của Vương Trình có chút không vui.

Lâm Quỳnh ngây người, trong lòng hơi căng thẳng.

"Tôi còn có thể không cho cậu ăn, để cậu đói hay sao?"

Cậu thầm thở phào trong lòng, "Vương Trình, anh quả là người tốt."

Nhưng sau đó lại gãi gãi đầu, giọng nói đầy khó xử, "Nhưng mà tôi có lẽ sẽ ăn hơi nhiều đó."

Vương Trình cực kì phóng khoáng, "Không sao, mì gói dư sức."

Nói rồi đưa cậu cùng xuống bếp.

Hai mươi phút sau, Vương Trình nhìn ba tô mì gói trên bàn mà rơi vào trầm tư.

Khá khen, hóa ra cái câu "ăn hơi nhiều" của cậu ban đầu không phải là nói suông, mà là tiêm cho hắn một liều thuốc dự phòng.

Nhìn hai tay Lâm Quỳnh mỗi bên một cây xúc xích, Vương Trình hít sâu một hơi, "Cậu con nẹ nó, đừng ăn nữa!"

Lâm Quỳnh bị dọa giật mình, toàn thân bất giác run lên, nhưng tay vẫn nắm chặt xúc xích.

Nhìn hắn, mặt đầy vô tội, "Không phải anh nói là dư sức sao?"

Vương Trình không chịu nổi ánh mắt đầy đáng thương của đối phương, "Cậu đừng nhìn tôi như vậy!"

Lâm Quỳnh: "Vậy tôi có thể ăn thêm vài cái không?"

Vương Trình hết cách, "Ăn!"

"Cậu, con mẹ nó chứ, ăn hết bịch xúc xích này luôn đi!"

Thấy cậu ăn như sắp chết đói tới nơi, Vương Trình nhất thời cảm thấy bản thân giống như mới vừa thu nhận một người dân tị nạn, "Cậu bao lâu không ăn cơm rồi?"

Lâm Quỳnh giơ lên hai ngón tay.

Vương Trình nhíu mày, "Bữa sáng hôm qua trên máy bay là chó ăn mất rồi hả?!"

Lâm Quỳnh lập tức ngẩng đầu lên, "Sao anh lại mắng người ta vậy chứ?!"

Nói rồi lại giơ hai ngón tay lên, "Hai bữa."

Vương Trình: "Tối hôm qua cậu chạy ra khỏi nhà?"

Lâm Quỳnh nhét cây xúc xích vào miệng, "Chiều qua."

Nhưng tối qua Lâm Quỳnh căn bản không có tới nhà hắn, "Vậy tối qua cậu ngủ đâu?"

"Ghế dài ngoài công viên."

Vương Trình chấn kinh, "Cậu, mẹ nó chứ, điên rồi hả, cho dù không nỡ chi tiền ở khách sạn cũng đâu thể nào lang thang đầu đường xó chợ vậy chứ!"

Lâm Quỳnh bị hắn nói, sợ đến mức rụt cổ, hôm qua, sau khi ra khỏi nhà, cậu ngồi trong công viên hồi lâu, đợi đến khi hoàn hồn lại thì trời đã tối rồi, con người cậu ấy mà, ngủ đâu cũng được, kiếp trước từ gầm cầu vượt cho đến hẻm nhỏ, đâu đâu cũng ngủ qua rồi, đâu đâu cũng là nhà.

Nhìn dáng vẻ đáng thương không có nhà để về của cậu, Vương Trình cũng không nói tiếp nữa, "Được rồi, mấy ngày tới cậu cứ ở nhà tôi đã, đợi mấy ngày nữa đi quảng bá rồi thì ở nhà chung với đoàn phim."

Nói rồi nhìn mấy tô mì trên bàn ăn, thở dài một hơn.

Ăn đi, bằng không có khi lại làm người ta đói chết cũng không chừng.

Sau đó Vương Trình đi nghe điện thoại công ty gọi đến, Lâm Quỳnh thì làm tổ trên sô pha để ngủ bù.

Lăn qua lộn lại vẫn không thấy buồn ngủ, có chút do dự mà lấy chiếc điện thoại đã cố ý tắt máy của mình ra.

Lòng Lâm Quỳnh thấp thỏm, sau khi mở máy, không hề bất ngờ, cuộc gọi nhỡ hiện ra đầy màn hình, thậm chí hệ thống còn không hiện thị nổi số lượng, chỉ hiển thị một hàng "..."

Đột nhiên thấy nghẹt thở, khiến cậu vốn đang định xem tin tức giải trí không còn chút hứng nào.

Từng tin nhắn chưa đọc, từng cuộc gọi nhỡ kia giống như đang đâm vào từng đốt sống của cậu.

Từng câu từng chữ đều như muốn nói rằng, cậu làm tổn thương người ta rồi, làm tổn thương Phó Hành Vân.

Lâm Quỳnh ép mình nhắm mắt lại, nhưng lời của Phó Hành Vân vẫn như đang văng vẳng bên tai, không thể trốn tránh.

Đó là lần anh dịu dàng nhất trong suốt quãng thời gian hai người chung sống, dùng một đôi mắt đầy dịu dàng nhìn cậu, giọng nói nhẹ nhàng như lo lắng sẽ dọa cậu sợ, thậm chí còn cẩn thận từng li từng tí, không hề giống thường ngày.

Mở miệng nói yêu cậu, thích cậu, không thể sống thiếu cậu.

Hỏi cậu có thể ở bên anh không.

Lúc đó cậu có động lòng không?

Không có.

Nhưng bây giờ nhớ lại, mặt lại đỏ, tim lại loạn nhịp.

Lúc đó cậu đã nghĩ thế nào nhỉ?

À, bắt đầu rồi.

Người trước kia cũng lừa cậu như vậy đó.

(Người gạt tiền em Quỳnh ở kiếp trước)

Lâm Quỳnh ghét cái phản xạ vô thức của mình khi nghe thấy lời tỏ tình của đối phương.

Tanh tưởi, dơ bẩn, nhưng cậu chính xác đã nghĩ như vậy.

Dùng cùng một cách để lừa cậu, miệng nói lời trọng tình trọng nghĩa, cuối cùng lại ác với cậu hơn bất cứ ai, rốt cuộc, người bị lừa gạt vẫn là cậu, người nếm thử cái giá phải trả cho sự ngu ngốc cũng là cậu.

Cậu sức cùng lực kiệt, bọn siết nợ nửa đêm tống cậu ra khỏi nhà.

Cậu không có nhà để về.

Đến mèo hoang còn có ổ để về, còn cậu, không nơi nương tựa, không người thân, từ nhỏ cậu đã biết, nhưng cậu cố gắng sống, cố gắng để được sống như một người bình thường.

Nhưng đến cuối cùng, lại bị lừa gạt bởi thứ tình cảm mà cậu khát khao nhất, bởi người bạn thân thiết nhất của mình.

Cậu thèm khát thứ tình cảm mà bất cứ người bình thường nào cũng đều có, tình thân, tình yêu, tình bạn, cậu tham lam muốn có được từng thứ một, cậu khát khao một gia đình như bao người bình thường khác.

Nền gạch lạnh băng từ đầu thu đã lạnh đến thấu xương, đồ ăn trong thùng rác thối um trời, làm người ta cay mắt.

Nhưng cậu có thể làm gì đây?

Vì để sống, cậu phải tranh giành từng tờ báo với mấy gã lang thang khác kế bên thùng rác, vác cái mặt bầm xanh bầm tím tự lót ổ cho mình, nhưng còn không to bằng cái ổ mèo.

Vì để sống, cậu phải ăn, cho dù có là thứ đồ ăn đã lên men chua, thối đến mức khiến người ta buồn nôn, thậm chí có chỗ còn mốc meo hết cả, cậu vẫn cứ phải nhét vào miệng, sau đó nghiến răng nghiến lợi, không cho phép bản thân được nôn ra.

Cậu cần tiền, thứ cậu cần nhất chính là tiền.

Cậu phải có tiền để trả cho đám tay sai của bọn cho vay nặng lãi, phải có tiền mua đồ ăn, nhưng một người toàn thân rách rưới lại đang gánh nợ như cậu, làm gì có nơi nào muốn thuê cậu làm chứ.

Lỡ đâu cửa hàng bị người ta đập phá vì cậu thì sao?!

Ông trời thật không công bằng, không cho cậu một gia đình hoàn chỉnh, cũng không cho cậu một cuộc đời bình lặng.

Ai cũng nói nếu thượng đế đóng mất của bạn một cánh cửa, ngài ắt sẽ mở ra một cánh cửa sổ khác cho bạn.

Má nó chứ, cánh cửa sổ đó có sáng chói hơn nữa, cũng không được bao lớn, cậu cảm thấy bản thân đáng thương muốn chết, làm gì có ai đáng thương hơn cậu nữa chứ.

Nên bây giờ cậu không thể quay lại con đường đó, ra đi là sự lựa chọn tốt nhất dành cho cậu.

Cậu cần tiền, nhưng tiền là vật vô tri, cậu chính là cậu, tiền có thể cho cậu tất cả, đây là thứ mà kiếp trước cậu khát khao cho đến tận khi chết.

Vào lần đầu tiên bị lừa gạt tình cảm, trái tim đã bị bao lại bằng tường đồng vách sắt rồi.

Nhưng nhìn những tin nhắn chưa đọc này, cậu lại không nhịn nổi muốn bấm vào đọc.

Nhưng lại sợ bản thân bị làm mờ mắt.

Ban đầu, khi đối mặt với Phó Hành Vân, cậu đầy sợ sệt và nịnh nọt, bằng không thì không biết ngày nào sẽ mất đi cái mạng nhỏ này, nó như một hạt giống nảy mầm và sinh trưởng trong lòng cậu.

Nhưng sau này hình như đã không còn kiêng kị điều đó nữa...

Sau đó nữa, cậu đã dũng cảm hơn....

Con người của Phó Hành Vân, bất kể là bối cảnh gia đình hay những thứ anh từng trải qua trong cuộc đời đều vô cùng phức tạp, bọn họ không phải là người cùng chung thế giới, nói đúng hơn, Lâm Quỳnh không cùng một thế giới với anh.

Anh xuất thân danh gia vọng tộc, có năng lực, có dã tâm, cho dù có ngã xuống thì sẽ vẫn đứng dậy được.

Nhưng đây cũng là điều khiến Lâm Quỳnh sợ nhất.

Bọn họ có thể vì tranh quyền đoạt lợi mà làm mọi thứ, dùng tính mạng con người để đánh cược, chỉ vì muốn đạt được dã tâm của mình, bọn họ đều rất đói khát, nuốt người không nhả xương.

Cậu chẳng qua chỉ là một thị dân nhỏ bé, chỉ muốn sống cuộc sống của một người bình thường, những thứ đó hoàn toàn trái ngược với tư tưởng của cậu.

Hơn nữa, còn có sự tiếp diễn của các tình tiết trong sách, cậu cảm thấy bản thân không gánh được.

Nên cậu chạy mất, cậu muốn chạy đi thật xa.

Nhưng nhìn điện thoại, hốc mắt lại cay, quả nhiên, ông trời chó chết này thật đúng là không công bằng với cậu, cậu sống như thế nào cũng thật khó khăn, mẹ nó chứ, đến ngay cả yêu cũng không cho cậu yêu.

Cậu không biết bản thân có thích Phó Hành Vân không, nhưng cậu biết tình cảm anh dành cho mình, nhưng cậu cũng sợ cái môi trường đầy rẫy những âm mưu xung quanh anh, sợ cái tính khí buồn vui thất thường của đối phương....

Sợ tất cả sẽ giống như trong sách, kết cục của cậu vẫn không được tốt đẹp.

Cậu không dũng cảm, thậm chí trước giờ còn chưa từng dũng cảm.

Tình cảm Phó Hành Vân dành cho cậu giống như sợ dây diều buộc chặt cậu lại, cậu muốn trốn, nhưng lại tự nguyện buộc mình vào sợi dây ấy rồi mới bắt đầu vẫy vùng.

Lâm Quỳnh làm tổ trên sô pha, đọc tin nhắn đối phương gửi cho mình, hệt như một chú chuột nhắt vậy, lén lút xem nhưng không dám trả lời.

Cậu sợ, đồng thời vẫn chưa rõ tình cảm mình dành cho Phó Hành Vân có phải là thích hay không....

"Em ở đâu?"

"Về ngay bây giờ!"

"Lâm Quỳnh, em cho rằng em chạy rồi thì tôi sẽ li hôn với em sao?"

"Không có cửa!"

"Sao không trả lời tin nhắn của tôi, sao không nghe máy!"

"Em ở đâu, trời tối rồi, có chỗ nào để ở chưa?"

"Em có tiền trên người không?!"

"Lâm Quỳnh, tôi thích em mà, thật sự rất thích em, về đi em."

Lâm Quỳnh đọc tin nhắn, tim như bị ai đó bóp nghẹn, nhưng lại cảm thấy ngọt ngào.

Vương Trình vừa mở cửa quay vào liền thấy Lâm Quỳnh đang xoắn xuýt như bánh quẩy trên sô pha, "Cậu đang làm gì đó?"

Cái đầu vốn đang lúc lắc chợt cứng đờ, "Tôi đang ngủ."

Vương Trình nhìn cậu, "Ngủ mà còn nói chuyện được hả?"

Lâm Quỳnh: "..."

- _-

Thư ký vừa bước vào phòng liền thấy khắp nơi lộn xộn, lập tức há hốc mồm.

ĐM, có trộm vào nhà ông chủ hả?!

Nhưng nhìn người đàn ông thần thái điềm tĩnh trong phòng khách, lại thấy có chút kì lạ.

Không hổ là ông chủ nhà mình, tố chất tâm lý thật mạnh, có trộm vào nhà cũng không để tâm, dù sao cũng liên quan đến tiền đó.

Nhưng vẫn nuốt một ngụm nước miếng, thăm dò hỏi: "Ông chủ, có cần báo cảnh sát không?"

Tâm hồn đang treo ngược cành cây của anh được kéo về, "Báo cảnh sát?"

Thư ký gật đầu.

"Đúng, báo cảnh sát."

Sắc mặt Phó Hành Vân mất đi chút bình tĩnh, "Em ấy đã biến mất cả một ngày rồi."

Thư ký nghe xong, cảm thấy tên trộm này thật quá huênh hoang, "Vậy bây giờ báo cảnh sát bắt hắn lại đi!"

"Báo cảnh sát bắt em ấy?"

Thư ký gật đầu, "Đương nhiên rồi."

Phó Hành Vân lấy điện thoại ra, "Nhanh nhất là bao lâu."

"Còn tùy thuộc vào mức độ ranh mãnh và xấu xa của hắn."

Ai ngờ câu này vừa được nói xong, ông chủ nhà mình liền xụ mặt.

"Chú ý cách dùng từ của mình."

Tim thư ký lập tức run lên, sau đó thăm dò: "Gian trá?"

Phó Hành Vân: "Lâm Quỳnh không phải người như vậy."

Thư ký:!!!

Vậy là, không phải trộm chạy mất, mà là vợ của ông chủ chạy mất?!

Thư ký thấy anh thật sự lấy điện thoại ra, vội vàng ngăn lại, "Ông.... Ông chủ, tôi thấy hay là đừng gọi nữa."

Anh nhíu mày, "Tại sao?"

Thư ký nhất thời không biết nên nói thế nào, "Chuyện xấu trong nhà không nên nói ra ngoài."

"Ông chủ à, anh là người có tên tuổi, là người nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh, cũng từng lên TV, nếu báo cảnh sát, lỡ đâu bị lên báo...."

Vậy há chẳng phải ai cũng sẽ biết là vợ anh đã chạy mất. Câu sau thư khý không dám nói ra, nhưng Phó Hành Vân vẫn tự đoán được.

"Cậu phái người đi tìm ngay đi."

"Tôi đi ngay."

Nói rồi lại nhìn qua đống lộn xộn, "Ông chủ, có cần kêu người đến dọn dẹp không?"

Phó Hành Vân nhìn thảm trạng xung quanh, "Kêu đi."

Lỡ đâu Lâm Quỳnh quay về, dọa cậu sợ mất thì không tốt.

Sau khi anh hiểu rõ tình cảm mình dành cho Lâm Quỳnh thì chưa từng mất khống chế trước mặt đối phương.

Một là lo sẽ dọa cậu sợ, hai là muốn thể hiện sự hoàn hảo trước mặt người mình yêu.

Đến ngay cả hôn môi, mẹ nó chứ, cũng phải rình lúc cậu đi ngủ.

Nhưng có nhẫn nhịn thế nào thì cũng làm người ta chạy mất rồi.

Sự tức giận và không cam tâm nhất thời bùng cháy trong lòng, bất tử bất diệt mà lan tràn, anh cũng không biết tại sao Lâm Quỳnh cứ cố chấp phải li hôn, càng không biết tại sao đối phương lại bỏ chạy.

Anh giơ tay lên day day cái trán đau nhức của mình.

Nếu đối phương cứ ngoan cố như vậy thì lần sau anh sẽ không nhịn nữa.

Nhìn chiếc điện thoại không có lấy một tin nhắn trả lời, trầm mặc hồi lâu rồi lần nữa bấm gọi cho đối phương.

Chuông điện thoại vang lên.

Một giây.... Năm giây.... Mười giây....

Cuối cùng tự ngắt.

Đôi con ngươi anh đen láy, cất điện thoại, lên lầu, nhìn đống đổ nát được tạo thành từ những tác phẩm nghệ thuật trước mặt, anh đưa chân gạt đi.

Phía thư ký thì đang bận rộn như lửa sém tận mông, điện thoại vang lên tiếng chuông tinh tinh, báo tin nhắn tới.

Ông chủ: Tìm được người phải lập tức liên lạc với tôi.

- _-

Sau vài ngày làm tổ ở nhà thì nhận được tin tức trạm quảng bá tiếp theo từ đoàn phim, Vương Trình nói với cậu thời gian được ấn định là hai ngày sau, vậy thì ngày mai là họ phải lên máy bay bay tới đó rồi.

Vương Trình đang thu dọn hành lý trong phòng, cao giọng nói với cậu, "Lâm Quỳnh, cậu đừng quên thu dọn đồ đạc đó!"

"Biết rồi!"

Lâm Quỳnh xếp quần áo xong, lại một lần nữa làm tổ trên sô pha.

Vương Trình ra ngoài thấy vậy cũng không nói gì, mấy ngày nay đối phương luôn duy trì cái trạng thái này, ăn xong rồi ngủ, ít nói hơn trước nhiều, cũng không có chút sức sống nào, giống như bị ngải ngủ nhập vào người vậy.

Ai biết sẽ nói là cậu thanh niên lầm đường lạc lối biết quay đầu là bờ, không biết còn tưởng là cậu mới đạp chân xuống vũng bùn đó.

Thấy cậu không có chút tinh thần nào, hệt như con heo chết, Vương Trình vỗ tay lên vai cậu, "Ngày mai khởi hành rồi."

"Đi! Hôm nay đưa cậu ra ngoài ăn."

Lâm Quỳnh quấn mình trong chăn làm tổ trên sô pha không hề động đậy.

"Đừng có ở trong nhà cả ngày nữa, con người ai cũng cần thay đổi tâm trạng hết, quyết định của cậu hiện tại là vì tốt cho bản thân, không có gì phải ủ rũ cả, lên dây cót tinh thần đi nào."

Nói rồi lắc lắc cái người đang giả chết kia.

"Lâm Quỳnh, như này không giống cậu đâu."

Nhưng đối phương vẫn cứ bất động.

Vương Trình hít sâu một hơi, "Tôi bao."

Lâm Quỳnh lập tức ngồi dậy, "Đi thôi."

"...."

Vương Trình đột nhiên không biết tại sao vừa rồi bản thân lại nghĩ nhiều như vậy.

Cậu ấy, không thay đổi chút nào.

Vốn dĩ muốn uống chút rượu, nhưng nghĩ đến việc sáng sớm mai còn phải bay, sợ uống rượu sẽ làm lỡ chuyện, cuối cùng cũng không gọi.

Vẫn là quán ăn nhỏ nơi Lâm Quỳnh được mời đến khi lần đầu tiên thành công lấy được vai diễn, chỉ là lần này Lâm Quỳnh đã mang thêm mũ và khẩu trang.

Hiện tại đã có rất nhiều người biết tới cậu rồi, đến ngay cả hôm qua khi ngủ ngoài công viên, cậu cũng phải trùm đầu mà ngủ, sợ ai đó nhận ra mình.

Vương Trình: "Không ngờ chúng ta bây giờ lại thuận lợi như vậy."

Lâm Quỳnh vừa ăn vừa gật đầu, sự cố gắng của bọn họ không hề uổng phí, vẫn có thành quả.

Hai người ăn xong thì quay về nhà, Vương trình vốn muốn dặn dò đối phương ngủ sớm để mai đi bay, nhưng Lâm Quỳnh vừa về tới đã thay đồ lần nữa làm tổ trên sô pha rồi.

Vương Trình cảm thấy bản thân đã nghĩ quá nhiều rồi, lời nói đến môi lại bị nuốt ngược về trong bụng.

Hôm sau, 7h30 sáng.

"ĐM, móa nó chứ, sao đồng hồ báo thức lại không kêu vậy?!!!!"

Vương Trình và Lâm Quỳnh chạy như điên.

Lâm Quỳnh mệt đến mức chân nhũn cả ra, hôm qua cậu ngủ khá sớm, nhưng vừa tỉnh lại đã hơn bảy giờ rồi, hai người vội vàng chui lên xe đi đến sân bay.

Nhưng cũng may là tốc độ nhanh, khi phóng đến thì vẫn còn dư một khoảng thời gian.

Vương Trình thở dốc, "Cậu vào phòng nghỉ VIP trước đi, tôi đi làm thủ tục."

Lâm Quỳnh gật đầu xách hành lí đi về phía phòng nghỉ.

Vừa ngồi xuống chưa được bao lâu, tiếng mở cửa đã vang lên.

Lâm Quỳnh nghe thấy tiếng động, đứng dậy, "Sao anh quay lại nhanh vậy."

Người đàn ông đồ tây giày da đẩy cửa bước vào, mỗi một sợi tóc đều được chải chuốt gọn gàng, dáng người to cao, thẳng tắp chắn trước mặt, khuôn mặt vốn đang nói chuyện của cậu cứng đờ.

"Anh..." Tim Lâm Quỳnh hẫng một nhịp, bất giác nuốt nước miếng, nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, rụt cổ, "Sao anh lại tới đây?"

Thấy đối phương hệt như chú mèo con bị người ta dọa sợ mà trốn ra phía sau, anh có chút không thoải mái, "Tôi không thể đến?"

Lâm Quỳnh nhất thời không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương, biết không thể dùng cứng cọi cứng với anh, "Có thể đến, vậy em đi trước đây."

Nói rồi kéo vali định đi ra ngoài, ai ngờ vừa cất bước đã bị anh chặn lại.

Anh bước một bước thật dài về phía trước, bờ ngực cường tráng đụng vào Lâm Quỳnh, khiến cậu liên tục lùi về sau.

Cuối cùng ép sát cậu vào góc tường, Phó Hành Vân giơ tay nắm lấy cằm cậu, ép cậu phải nhìn mình.

"Không trả lời tin nhắn."

Lâm Quỳnh giả câm.

"Không bắt máy."

"...."

Phó Hành Vân khẽ dùng lực, "Em ác thật đấy."

Anh không ngờ đối phương lần này đi tận năm ngày rồi mà không nhắn cho anh lấy một tin, càng không ngờ bây giờ tóm được cậu rồi mà cậu vẫn muốn chạy.

Nói rồi đưa mắt nhìn khắp người cậu, cúi đầu hôn lên.

Nhưng thay vì nói là hôn, chi bằng nói là gặm cắn.

Lâm Quỳnh kinh ngạc, khoang mũi đột nhiên toàn là hơi thở của anh, miệng còn truyền đến cảm giác đau nhói, giơ tay đẩy đẩy ngực anh.

Nhưng hành động này dường như hoàn toàn chọc giận đối phương, nụ hôn vốn đã không được dịu dàng càng trở nên hung hăng, giống như loài thú hoang giành giật con mồi, không chút nhượng bộ.

Cảm nhận được có thứ gì đó đưa vào, Lâm Quỳnh muốn ngậm miệng lại nhưng lại bị anh bóp chặt hàm, ép phải mở miệng tiếp nhận đối phương.

Tim Lâm Quỳnh đập cực nhanh, hít thở không thông, "Đừng... Đừng... Hôn nữa."

Phó Hành Vân thả cằm cậu ra, nhìn tôi môi lấp lánh ánh nước, tưởng rằng đối phương không thoải mái vì ngửa cổ, giơ tay trực tiếp ôm lấy cậu, để hai chân cậu quấn lấy eo mình.

Lâm Quỳnh trợn tròn mắt nhìn anh, đá chân, vùng vẫy.

Bốp---

Mông đột nhiên đau nhói.

"Ngoan ngoãn chút đi."

Lâm Quỳnh còn chưa kịp phản ứng thì đã cảm thấy sau lưng đau đau, trên môi lại một lần nữa cảm nhận được xúc cảm kia.

"Há miệng."

Lâm Quỳnh quay đầu đi, bảo cậu há miệng là phải há hả, cậu cũng có sĩ diện đó.

Thấy cậu không mở miệng, anh dùng một tay đỡ mông cậu, tay còn lại túm chặt eo.

Sau đó lại quay mặt cậu qua, một lần nữa hôn lên.

Lâm Quỳnh bị anh hôn, cứ cố lùi về sau, nhưng sau lưng là tường, không còn đường lui, liền rụt người xuống.

Anh thấy vậy, dùng tay xốc xốc cậu lên

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.