Xuyên Thành Nàng Tiên Cá Của Nhà Khoa Học

Chương 17: Chương 17




Nữ công nhân dệt Thẩm An An đang ở dưới biển học dệt long sa.

Thứ này nhìn thôi đã thấy khó, dệt vào với nhau lại càng khó.
Cụ Rùa Biển đã mới đến một sư phụ cho cô, nhưng đó lại là một Bạch Tuộc Tinh.

Thẩm An An vốn đã làm đến trọc cả đầu, khi nhìn thấy Bạch Tuộc Tinh với tám xúc tua như móng vuốt, hai mắt đen kịt, suýt nữa đã nôn ra ngụm máu.
Nếu không phải là Cụ Rùa Biển luôn tốt với cô, cô gần như sẽ nghi ngờ rằng là Cụ Rùa Biển đang đùa với cô.
Thần kinh à!
Ai lại muốn học dệt từ bạch tuộc!
Cô chỉ là một tiểu tiên nữ bình thường, có phải là quan âm nghìn tay đâu!!!!
Cô đang chật vật như vậy rồi, mà Cụ Rùa Biển còn ở bên cạnh nói không ngừng: "Tiểu An à, trong dệt may quan trong nhất là tay mắt phải nhanh nhẹn! Cháu còn trẻ như vậy, tay chân làm sao lại lề mề vậy? Nhớ đến năm xưa mẹ của cháu ở độ tuổi này khi ấy, bà ấy đã là một chuyên gia dệt may nổi tiếng rồi.

Kể cả chưa nói đến mẹ của cháu, ngay cả một con rùa biển già như ông, khi ở độ tuổi của cháu thân thủ cũng rất nhanh nhẹn, lanh lợi.

Thẩm An An ngắt lời khoe khoang của ông: "Cháu so với mẹ không phải là đẹp hơn một chút sao?"
Cụ Rùa Biển kinh ngạc nhìn nàng: "...Cháu làm sao mà biết được?"
Không lâu sau khi nàng tiên cá nhỏ chào đời, mẹ cô liền qua đời rồi, khi ấy nàng tiên cá vẫn là một nàng tiên cá nhỏ nhắn, kể cả nhìn qua, cũng phải không có một chút ấn tượng gì mới đúng.

Thẩm An An nhìn biểu cảm của Cụ Rùa Biển liền biết mình nói đúng rồi.

Cô đắc ý lắc đuôi cá: "Cháu đoán được rồi! Dù gì ông trời đã cho mẹ cháu một đôi bàn tay khéo léo, vậy nên không cho bà ấy một vẻ đẹp cực kỳ đặc biệt.

Cũng giống như ông trời đã cho cháu một vẻ đẹp như vậy, liền sẽ không cho cháu một đôi bàn tay khéo léo.

Ông trời rất công bằng mà ~~"
Bạch Tuộc Tinh với tay chân đặc biệt khéo léo ở bên: "..."
Tức quá đi, cảm giác bản thân như vừa bị xúc phạm vậy.


Cụ Rùa Biển đồng cảm nhìn thần Bạch Tuộc Tinh ở bên cạnh, còn chưa kịp mở miệng nói, Thẩm An An tự mình tổng kết lại: "Vừa rồi học dệt may vốn có chút buồn, cảm giác bản thân quá ngốc rồi, học như thế nào cũng không học được, nhưng bây giờ cháu đột nhiên cảm thấy một chút buồn cũng không có! Dù gì cháu cũng đẹp như vậy mà.

Nếu còn có bàn tay khéo léo, vậy làm sao có thể để người khác sống được nữa?! Dù gì cũng phải để lại một đường sống cho người khác nữa chứ!"
Cụ Rùa Biển vô cảm nhìn cô: "...Cháu muốn ông thay người bình thường cảm ơn cháu sao?"
Thẩm An An: "Không cần phải khách sáo, đây là điều mà tiểu tiên nữ chúng cháu nên làm mà."
Cụ Rùa Biển: "..."
Khi Thẩm An An với Cụ Rùa Biển đang ở dưới biển, Chu Tùy Ngộ vừa đem vịt quay từ nhà của anh bỏ chạy khỏi nhà.

Anh cảm thấy bản thân không nên nghe lời sở trưởng Trịnh mà về nhà, vì với độ hiểu của anh với mẹ mình, tin đồn sẽ sớm được lan truyền, có lẽ bố anh người vẫn đang ở công ty làm việc đã biết được tin đồn giả của mình rồi.

Tuy nhiên đừng coi lời mà mẹ anh nói đều là vô nghĩa, việc bảo Chu Tùy Ngộ mang một bó hoa đến cho nàng tiên cá nhỏ thực sự là một đề nghị hay.

Dù gì, nàng tiên cá nhỏ yêu cái đẹp như vậy, nhất định sẽ rất thích hoa.

Vì vậy khi Chu Tùy Ngộ lái xe ngang qua một cửa hàng hoa, anh chỉ do dự ba giây liền dừng xe bước vào.

Nhân viên cửa hàng hoa đang cắm hoa sau quầy, vừa nhìn thấy một thanh niên khôi ngô, cao ráo vào ngược ánh đèn, lập tức chào hỏi với ánh mắt sáng ngời: "Ngài muốn mua hoa phải không ạ? Ngài muốn mua loại hoa như thế nào ạ? Hoa hồng hay bách hợp? Có cần tôi giới thiệu một chút không ạ?
Chu Tùy Ngộ đứng ở ngay giữa cửa hàng hoa, có chút ngượng ngùng nhìn xung quanh, kết quả phát hiện bản thân trừ hoa hồng với hoa bách hợp, các loại hoa khác anh thực sự không biết gì.

Anh nghĩ một lúc, liền hỏi nhân viên bán hàng: "Xin hỏi có loại hoa nào thích hợp để làm vòng hoa không?"
Nhân viên bán hàng ngạc nhiên một lúc rồi sau đó cười nói: "Có ạ có ạ, ngài có thể xem xét về việc dùng các loại cây như cây hoàng dương, cây trúc, trúc thiên môn hoặc cây thường xuân, những cây xanh thanh mảnh và linh hoạt này thường được dùng để làm hình chiếc nhẫn.

Sau đó bên trên trang trí với hoa hồng, hoa cúc, và các loại hoa khác lên để kết thành vòng hoa..."
Nghe có vẻ không tệ.

Chu Tùy Ngộ gật gật đầu: "Đều được, cô xem xem rồi làm cho tôi một chiếc là được."

Cô nhân viên nhanh chóng bắt đầu chọn cây xanh và hoa rồi thuận tiện hỏi: "Ngài đây là tính tặng cho bạn gái đúng không ạ? Nếu là vậy thì tôi có thể giúp anh trang trí thêm một ít hoa hồng trên vòng hoa.

Chu Tùy Ngộ mím mím môi: "Không phải, là để tặng cho một cô gái nhỏ."
Một cô gái nhỏ?
Nếu là vòng hoa cho trẻ em thì chắc chắn hình dáng sẽ không giống với người lớn, kích thước sẽ phải nhỏ hơn một chút.

Để chắc chắn, nhân viên bán hàng không nhịn được mà hỏi lại: "Tôi có thể hỏi đứa trẻ bao nhiêu tuổi được không?"
Chu Tùy Ngộ: "Chắc là...trạc tuổi cô đi?"
Nhân viên bán hàng: "..."
Còn nói là không phải tặng bạn gái, rõ ràng là thế!
Chu Tùy Ngộ mang theo vịt quay và vòng hoa trở về đảo trước khi mặt trời lặn, sau đó nấu vội nấu vàng hai món ăn và mang theo vòng hoa cùng vịt quay và chiếc ốc xà cừ nhỏ đến bãi đá ngầm để gọi nàng tiên cá nhỏ.
Thẩm An An nghe thấy có tiếng gọi của ốc xà cừ, liền lập tức bỏ máy dệt trong tay xuống đứng dậy.

Thấy vậy, Cụ Rùa Biển ở bên cạnh hỏi một cách phòng ngừa: "Đợi đã, định đi đâu?"
Thẩm An An đắc ý nhìn ông: "Cụ Rùa Biển à, cháu học mệt rồi, muốn ra ngoài hít thở một chút..."
Cụ Rùa Biển: "Không cho đi, cháu còn chưa học được cách dệt sợi rồng."
Thẩm An An mỉm cười ngọt ngào với Cụ Rùa Biển và nói một cách mê hoặc: "Cụ Rùa Biển à, thành Roma không phải ngày một ngày hai là có thể xây được, sợi rồng cũng không phải một ngày liền học được rồi, cháu mệt rồi, cho cháu nghỉ ngơi một tí được không? Xin ông đó!"
Cụ Rùa Biển hoàn toàn không bị lừa: "Hừ, ta thấy là cháu học chả mệt chút nào, mà là trái tim muốn bay rồi.

Nói đi, có phải muốn đi gặp vị nhà khoa học kia không?"
Thẩm An An: "Vậy thì không phải, cháu chủ yếu là muốn đi ăn một chút đồ."
Dù gì, ăn ở biển bao giờ cũng cảm thấy nhàm chán, vừa ăn vừa ngắm cảnh đẹp trên rặng san hô thì còn gì thú vị bằng.

Cụ Rùa Biển cứng rắn chặn ở cửa hang: "Không được..."
Thẩm An An quay đầu nhìn về phía sau: "Cá Mái Chèo, giúp đỡ tí đi."
Cá Mái Chèo phối hợp đi đến, bê Cụ Rùa Biển lên, chuyển ông sang một bên

Cụ Rùa Biển: "..."
Mặc dù Chu Tùy Ngộ đã thổi ốc xà cừ, nhưng thực ra là mang theo tâm lý để thử nó mà thôi, không thực sự nghĩ sẽ gặp được nàng tiên cá nhỏ.

Kết quả không ngờ rằng người đi lên thực sự là nàng tiên cá nhỏ.

Mặc dù không gặp nhau mấy ngày, nhưng Chu Tùy Ngộ mỗi ngày đều có việc bận riêng của mình, vì vậy trước đây cũng không cảm thấy bản thân cực kì nhớ nàng tiên cá nhỏ.

Chu Tùy Ngộ không hề nhận ra rằng bản thân thực sự nhớ cô cho đến khi anh bất ngờ nhìn thấy cô.

Là kiểu người tuy không nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ cũng có thể sinh hoạt bình thường, nhưng khi nhìn thấy nàng tiên cá nhỏ tâm trạng liền trở nên tốt hơn,
Thẩm An An không có đầu óc nhạy bén của Chu Tùy Ngộ, trước khi cô ấy đi lên đã tràn đầy suy nghĩ rằng không biết vị nhà khoa học con người này đã chuẩn bị cho cô ấy món ngon gì, khi đi lên tất cả những gì cô có thể nghĩ đến là chiếc vòng hoa ở trong tay của Chu Tùy Ngộ.
Chu Tùy Ngộ nhìn ra được ánh mắt của Thẩm An An, mỉm cười đưa vòng hoa ở bên cạnh anh đưa qua: "Tặng cô đó, đeo lên xem xem có thích không?"
Thẩm An An mỉm cười nhận lấy và đội vòng hoa lên đầu.

Cô vốn đã có một vẻ ngoài xinh xắn, đội lên một chiếc vòng hoa càng khiến cô trở nên vui tươi và dễ thương hơn, thần thái ngời ngời.
Chỉ là vòng hoa đeo hơi bị lệch một chút.

Chu Tùy Ngộ vô thức đưa tay lên chỉnh lại vòng hoa trên đầu cô.

Trước khi đưa tay lên, anh không nghĩ rằng hành động có gì cả, khi đặt tay lên vòng hoa Chu Tùy Ngộ mới nhận ra khoảng cách giữa hai người có chút gần
Gần đến mức anh cũng có thể nhìn thấy chính mình trong đôi mắt của nàng tiên cá nhỏ.

Anh vội vàng buông tay ra như vừa bị bỏng, rồi ngoảnh mặt nhìn biển lớn làm nhịp tim đang rối loạn chậm lại, rồi ra vẻ như không có việc gì mà mở hộp thức ăn mà anh mang theo ra.

Hộp thức ăn được chia thành các tầng trên, giữa và dưới.

Tầng thứ nhất là sườn heo kho tàu.
Tầng thứ hai là thịt lợn nấu hai lần do chính anh làm
Tầng cuối cùng là vịt quay mà anh mua.

Vịt quay là do anh tự chặt, vì vậy sẽ không chuyên nghiệp như đầu bếp nhà hàng vịt quay, nhưng rất hợp khẩu vị của Thẩm An An.


Vì các đầu bếp của nhà hàng vịt quay sẽ chặt chân vịt thành từng miếng nhưng Chu Tùy Ngộ lại trực tiếp cắt nguyên một chiếc chân vịt cho Thẩm An An.

Thẩm An An khi nhìn thấy thịt vịt, cực kì vui mừng vì vừa rồi bản thân đã kiên trì đi lên.

Nếu không tổn thất thật quá lớn rồi!
Thẩm An An đã cực kì quen với việc ăn trước mặt Chu Tùy Ngộ, cho dù đó là một hành động khó coi vô cùng, khi cô ở trước mặt Chu Tùy Ngộ cũng không có chút gánh nặng tâm lý nào cả.

Chu Tùy Ngộ cũng thích xem Thẩm An An ăn.

Vì anh luôn cảm thấy khi nàng tiên cá nhỏ ăn cực kì thơm, nhìn thôi cũng khiến người khác cảm thấy ngon miệng.

Tuy nhiên nhìn qua, Chu Tùy Ngộ phát hiện trên tay Thẩm An An dường như có rất nhiều vết thương nhỏ.

Thực ra, vết thương đó vốn không quá rõ ràng, nếu không Chu Tùy Ngộ cũng không phải nhìn mấy lần mới phát hiện ra.

Tuy nhiên khi đã phát hiện ra liền cảm thấy vết thương trên đôi bàn tay trắng trẻo không tì vết của nàng tiên cá nhỏ có chút ngứa mắt.
Thẩm An An theo tầm mắt của Chu Tùy Ngộ liếc mắt nhìn tay mình, cũng nhìn thấy vết thương trên tay cô.

Những vết thương này đều là trong khoảng thời gian cô học dệt cùng với Bạch Tuộc Tinh mà có.
Là một người mới chưa bao giờ chạm vào máy dệt nên việc bị thương là điều không thể tránh khỏi.

Thẩm An An không phải là người đạo đức giả cho nên từ trước tới giờ không quá để tâm đến những vết thương nhỏ này.

Nhưng vậy mà đều bị nhà khoa học này phát hiện rồi, nếu không làm nũng thì cũng không thoát được chuyện này!
Vì vậy Thẩm An an nâng bàn tay bị thương nhẹ cho Chu Tùy Ngộ mà không cần suy nghĩ gì.

Chu Tùy Ngộ thổi nhẹ vào tay Thẩm An An như một phản xạ có điều kiện, thổi xong cả người anh liền choáng váng.
Mặt khác, Thẩm An An cười thầm nhìn Chu Tùy Ngộ, trầm ngâm nhìn về phía trước
Nhìn mà xem, đây chính là có lần một thì sẽ có lần hai, đây chính là thói quen tốt có thể trau dồi được.
Chả qua chỉ nhờ vị nhà khoa học này thổi vết thương ở đuôi một lần, đây chẳng phải là thói quen thành lẽ tự nhiên rồi sao?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.