Xuyên Thành Ngốc Bạch Ngọt Thập Niên 70

Chương 1: Xuyên qua



"Ầm ầm!"

"Ầm ầm ầm ầm!"

Tiếng sấm một hồi lại một hồi, không dứt bên tai.

          Mưa to đánh xuống nóc phòng. BA~ BA~ từng hồi rung động, lúc này ngoài phòng bắt đầu mưa to, trong phòng liền lác đác mưa nhỏ, tiếng tí tách vang lên không ngừng. Hạt mưa tụ thành dòng tựu nướƈ ŧıểυ Đồng tử, chảy đến ống quần thiếu nữ đang ngồi ôm chân bên lò sưởi đặt gần đầu giường. Nước dính lên mắt cá chân, hơi lạnh sưu sưu nhắm đầu khớp xương chui vào.

Đúng lúc này, Khương Điềm Điềm rốt cuộc nháy đôi mắt to, dần tỉnh lại.

          Cô nhận ra bản thân đã xuyên qua sau khi tỉnh lại từ lúc trời tờ mờ sáng. Nhưng cô đã ngồi một ngày, từ sớm đến tối, chờ mãi mà không thấy tình tiết thường thấy trong tiểu thuyết xuyên không. Không có xuất hiện bất kì người nào có thể giải thích cho sự bối rối của cô; cũng như không có xuất hiện kí ức của chủ nhân thân thể này trong đầu cô.

          Hoàn toàn, không có!

          Từ sớm đến tối, đến cái rắm cũng không có.

"Ọt ọt ọt ọt ọt ọt." lúc này bụng Khương Điềm Điềm kêu không ngừng, bụng của cô đã kêu suốt một ngày, thế nhưng mà Khương Điềm Điềm sợ mình động một phát sẽ bỏ lỡ khả năng sẽ "Truyền " lại đây kí ức, bởi vậy động cũng không dám động.

          Sự thật chứng minh, tiểu thuyết xuyên việt đã làm hại cô!

          Cô đã đợi một ngày nhưng cái gì cũng không có, đã vậy còn đói bụng một ngày.

          Khương Điềm Điềm quét mắt một vòng căn phòng chỉ có bốn bức tường tồi tàn, chấp nhận số mệnh đứng dậy chuẩn bị tìm một chút đồ ăn, chỉ là vừa khẽ động, đã cảm thấy đầu óc choáng váng một hồi, cô lập tức thuận tay vịn chặt tường đất, mà không biết có phải do ảnh hưởng của tâm lý ha không, cô thậm chí cảm giác mình dùng chút sức như vậy mà tường đều thoáng lay động một chút.

          Thật sự là một căn nhà bấp bênh ah!

          Nhà không lớn, chỉ trong chốc lát cô đã lục lọi được mấy lần .

          Cái! Gì!Cũng! Không! Có!

          Khương Điềm Điềm cảm giác mình càng thêm lung lay, cũng càng đói hơn một chút. Cô hiện tại có lý do hoài nghi, chính nguyên chủ của cỗ thân thể này, tám phần là chết đói đấy. "Mưa nhỏ" trong phòng rơi xuống càng lợi hại hơn.

Khương Điềm Điềm nhìn trên giường gạch nước ngày càng nhiều, đành đi gian ngoài tìm đồ hứng nước.

          Khương Điềm Điềm cô một lần bị xe đụng chết, rất có thể lần nữa gặp phải chết đói. Âm thanh "ọt ọt" trong bụng càng thêm lợi hại, Khương Điềm Điềm ôm bụng, tự hỏi không biết có phải nhà này chỉ có duy nhất một người là cô hay không? Bằng không, như thế nào trời tối rồi, mà không có một người trở về vậy!

Khương Điềm Điềm chưa từ bỏ ý định "không muốn làm quỷ chết đói", lần nữa giữ vững tinh thần, lúc này đây, cô bắt đầu moi móc khe hở rồi.

          Bên cạnh, các góc gì đấy, dù sao cũng phải dụng tâm tìm ah!

          Cũng may, trời xanh không phụ lòng người!

          Khương Điềm Điềm không nghĩ tới, vậy mà cô thực sự đã tìm được!

          Gian ngoài của nhà họ thậm chí còn có cái hầm nhỏ, nói là hầm nhỏ, nhưng thực ra là một cái hố! Một cái hố nhỏ nửa mét vuông, bên trên được che đậy bởi một phiến đá, Khương Điềm Điềm thở hổn hển dịch chuyển phiến đá ra liền thấy bên trong có mấy cái túi không lớn.

Khương Điềm Điềm may mắn ở bên trong tìm được một ít khoai lang *gật đầu một cái* cùng một chút lương thực màu đen gì đó.

Xét thấy, cô một người không chăm chỉ đến ngũ cốc cũng không phân biệt được, cho nên căn bản không biết cái đồ vật này là cái thứ gì. Bất quá Khương Điềm Điềm ngược lại là nhận thức được khoai lang, sau khi tìm được ít diêm còn sót lại, Khương Điềm Điềm tranh thủ thời gian nướng cho mình ba củ khoai lang.

          Ba củ khoai lang nướng vào bụng, Khương Điềm Điềm cảm thấy cả người tốt hơn nhiều.

          Quả nhiên, con người chỉ khi ăn no rồi mới có thể suy nghĩ.

          Đầu tiên, Khương Điềm Điềm nghĩ đến tai nạn xe cộ của mình, không có nghi vấn gì, cô biết đó chính là cố ý. Cũng không biết là người mẹ của đứa em trai nào là người xuống tay ah~~. Cha của cô chính là người đại diện điển hình cho Phượng Hoàng nam(1) cùng bạch nhãn lang *khinh bỉ_ing*. Nhờ vào bản thân có một túi da xuất sắc lừa được mẹ cô, con gái duy nhất của giám đốc xưởng.

Phượng Hoàng nam(1): chỉ mấy người đờn ông bay lên làm phượng hoàng nhờ vào vợ ý, ăn bám, ở VN thì có từ Chạn Vương cùng nghĩa nè. ^.^

          Sau khi ông bà ngoại của cô qua đời, cha ruột cô rốt cuộc cũng lộ ranh nanh, độc chiếm nhà máy. Lại về sau, cô có thêm 2 3 4 5 6 7 hoặc 8 em trai cùng cha khác mẹ. Mẹ của cô không cảm thấy rằng ngay từ đầu bản thân đã nhìn lầm người, mà kiên định cho rằng vì Khương Điềm Điềm là con gái nên bà mới phải chịu kết quả như vậy. *haizz* . Cứ như vậy, hằng ngày bà ấy bắt đầu đánh con gái của mình. Tiểu Điềm Điềm đã phải chịu nửa năm bị hành hạ. Rốt cuộc, bị phát hiện rồi!

Tuy nói người cha cặn bã là thứ Phượng Hoàng nam cùng bạch nhãn lang *lại khinh bỉ*, nhưng ông ấy không thể chịu đựng được hành động đánh con của mẹ Điềm.

Cho nên Tiểu Điềm Điềm từ khi năm tuổi đã phải sống ở nhà dì, một lần này sống hơn mười năm. Tuy nhiên, cô cùng người cha cặn bã hằng ngày không gặp mặt nhưng chị mẹ Tường Lâm vừa thấy mặt cô liền đòi tiền cộng thêm điên cuồng mắng chửi miệng phun toàn "hương thơm(2)", còn kiên định nhắc lại bà là bà cả, bà không ly hôn! Nói túm lại, thời gian ấy Khương Điềm Điềm trôi qua vẫn rất "nhẹ nhàng" đấy.

hương thơm(2): nói huỵch tẹt ra là phân ấy ạ, ý là từ ngữ thô tục. ~(^v^)~

          Thế nhưng ai ngờ rằng, ba tháng trước người cha cặn bã kia của cô được chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Nghe nói, lão cha này lưu di chúc là tất cả tài sản ông ấy có đều cho cô, 2 3 4 5 6 7 hoặc 8 em trai của cô không có một phân, một mao tiền cũng không có. Khương Điềm Điềm không biết có vấn đề chỗ nào nhưng cô biết người cha cặn bã còn chưa treo, mà cô... vừa vặn ngược lại vì phần di chúc này mà đứt bóng.

          Cô không biết liệu cái chết của bản thân có hay không làm cho lão cha cặn bã cùng chị mẹ Tương Lâm khó chịu, bất quá cô thì không khó chịu mấy. Lão cha cùng cô ít khi gặp mặt nhau nhưng cuối cùng lại cho cô một tấm bùa đòi mạng; còn chị mẹ Tường Lâm... Cô biết rằng bà ấy cũng rất khổ, nhưng do từ nhỏ cô phải chịu sự ngược đãi của bà, cùng với việc sớm sống chia ly nhau, nên thật tình cũng không có bao nhiêu tình cảm.

Tuy chỗ này nghèo đến nỗi chuột cũng không có một con, nhưng Khương Điềm Điềm lại có cảm giác thập phần nhẹ nhõm.

          Không biết, vì cái gì!

          Nếu như phải nói, đại khái đó là...giải thoát a!

          Rốt cuộc, thoát khỏi những người kia!

          Đã xuyên qua rồi, Khương Điềm Điềm cũng không muốn nghĩ đến chuyện "Kiếp trước". Bọn họ cho cô sinh mệnh, cô cũng trả lại cho họ mạng của mình.

          Tóm lại, cô bây giờ cùng họ không còn liên quan gì nữa rồi.

          Thực nhẹ nhõm ah!

          Ngay thời điểm Khương Điềm Điềm ngẩn người, cơn mưa bên ngoài cũng dần ngừng lại. Khương Điềm Điềm hướng ngoài cửa nhìn nhìn, lúc này trời đã tối mịt, cô đứng dậy đi ra cửa. Vừa ra khỏi đã cảm giác được một cơn gió lạnh thấu xương.

Khương Điềm Điềm quyết đoán rút về trong phòng, cô nhìn cánh tay cùng đôi chân nhỏ bé của mình, không chút khoa trương mà khẳng định cho dù cô có ăn no đến bể bụng mới được 70 cân(3) ah. Tuy rằng bên ngoài rất lạnh, nhưng không làm cô buông tha cho ý định ra ngoài của mình. Cô bức thiết muốn cảm nhận một chút hơi thở của cuộc sống mới.

70 cân(3): 1 cân bằng 0.5 Kg nhé

          Lúc nãy cô lục tung mọi thứ thì phát hiện ra trong tủ có một bộ quần bông dài nhiều mảnh vá, Khương Điềm Điềm quyết đoán đổi lại, sau đó xem xét đôi giày rơm trên chân. Co co ngón chân. Nhưng có lẽ do cô đã thay quần áo dày, mặc dù vẫn đi đôi giày rơm nhưng không còn lạnh như trước nữa.

Lúc này, đại khái là thời gian dùng bữa tối nên nhiều nhà bốc khói nghi ngút. Khương Điềm Điềm đi dọc theo chân tường, mới đi chưa được mấy bước liền nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ.

"Mẹ, Khương Điềm Điềm một ngày rồi không có ra ngoài, hay chúng ta đi qua xem?"

Khương Điềm Điềm lập tức dừng bước, dựng lỗ tai lên, cô cảm thấy, "Khương Điềm Điềm" này hình như là mình. Dù sao, tên đều giống nhau nha.

"Không cần, chờ chính con bé nghĩ thông suốt thì tốt rồi, con xem đứa nhỏ này thường ngày giống như cái hũ nút. Vậy mà có thể làm ra chuyện tuyệt thực để ngăn cản Từ Thúy Hoa tái giá. Thật là chó cắn người là chó không sủa. Nó cũng không thử nghĩ, mẹ nó đã chết, lão cha cũng chết. Từ Thúy Hoa là mẹ kế, tại sao phải nuôi nó, một đứa con riêng không liên quan đến mình a! Nói nữa, hai mẹ con bọn họ thường ngày quan hệ cũng không ra sao. Từ Thúy Hoa vì thoát khỏi đứa con chồng trước này, nóng vội muốn gả mà viết giấy kết thúc quan hệ mẹ con cho đại đội trưởng ký, ngay cả phòng ở của Khương lão nhị đều không cần."

Khương Điềm Điềm nghe xong những tin tức này, dứt khoát ngồi xổm ở góc tường bắt đầu nghe lén.

Thì ra, nguyên chủ này là chết vì đói chứ không phải thiếu lương thực mà chết, đây là tự sát?

"Vậy cũng được, nhưng mà mẹ, người thật sự đáp ứng Từ Thúy Hoa giúp bà ấy làm mai mối ah. Người trong thôn chúng ta ai mà không biết, Khương Điềm Điềm tay không thể nâng, vai không thể gánh, việc bên ngoài không biết làm, việc nhà cũng làm không tốt. Lại nói, cô nương 17 tuổi rồi, người gì mà gầy như que củi, nhìn cũng không phải người dễ sinh đẻ. Nhà ai có thể nguyện ý lấy ah!"

Dừng một chút, cô lại bổ sung: "Nha đầu kia tính tình cô độc, ít khi đi ra ngoài, gặp người cũng không nói chuyện. Đến một người chị em thân thiết cũng không có, con hoài nghi, cô ta còn không nhận thức được hết được người trong thôn mình."

Giọng nói này cũng không phải đang cười nhạo mà mang theo chút u sầu. Giới thiệu đối tượng cho một cô nương như vậy ai mà không lo!

          Một trận gió thổi tới, cảm giác mát càng sâu, Khương Điềm Điềm đem hai cánh tay luồn vào trong tay áo, lỗ tai đều dán trên tường.

Lúc này đây, hai người bắt đầu nói về những thanh niên ở trong thôn, người này người kia, người kia người này... Dù sao, nói đi nói lại, hai mẹ con trong sân có vẻ rất lo lắng, bọn họ nhận của Từ Thúy Hoa một khối vải đỏ, nhưng dường như rất dễ dàng thất bại trong tay Khương Điềm Điềm.

         Cái việc này, đúng là không dễ dàng.

         Rốt cục, hai người đã bàn xong.

         Bọn họ hình như là vào cửa rồi.

         Khương Điềm Điềm nghe xong đầy một lỗ tai bát quái. Cô giật giật đôi chân có chút cứng ngắc, đứng lên. Vừa đứng lên cô liền cảm giác được có người đang nhìn mình, lập tức nhìn quanh mọi nơi, không có người ah.

         Do cô quá nhạy cảm hay là người đó đã trốn đi?

         Mặc kệ đi!

         Khương Điềm Điềm cũng không có xấu hổ nếu bị người nào đó bắt gặp, cô lê giày rơm, tiếp tục đi về phía trước. Trong đầu liền phân tích, hiện ra tin tức hữu ích mình nghe được.

1. Nguyên chủ cùng cô đồng dạng đều là 17 tuổi, tên cũng giống nhau.

2. Nguyên chủ vì ngăn cản mẹ kế tái giá, mà để bản thân chết đói.

3. Nguyên chủ không có cha mẹ ruột, mẹ kế gấp rút tái giá mà không có thân thích nào ra mặt, có thể thấy được tám chín phần mười cũng không có gì thân thích rồi.

4. Mẹ kế vì thoát khỏi nguyên chủ, phòng ở đều bỏ, cái nhà kia thật sự chỉ có duy nhất mình cô.

5. Đại thẩm hàng xóm nhà cô được một khối vải đỏ thù lao, muốn tìm đối tượng cho cô.

6. Nguyên chủ có vẻ cái gì cũng không biết làm, điểm ấy cùng cô giống nhau.

7. Nguyên chủ không có kết giao bạn bè, cũng không nhận thức đầy đủ người trong thôn, cho nên không sợ bị lòi đuôi.

Tổng kết đã xong, Khương Điềm Điềm cảm thấy bối cảnh coi như cũng được. Cô lại lưu ý nhìn về phòng ở xung quanh. Lại cho vào danh sách thêm bổ sung. Hoàn cảnh ở đây còn không tốt bằng ngôi nhà ở nông thôn trong bức ảnh của dì cô chụp khi bé. Cô xem kỹ lại, ở đây cũng không phải thập niên 80.

8. Nơi này có thể là thập niên 60-70.

          Thập niên 60-70 ư? ? ? ! ! !

          Khương Điềm Điềm chép miệng, hít một hơi thật sâu. Cô thật sự, sẽ không chết đói sao? Lo lắng vừa chợt lóe lên, Khương Điềm Điềm rất nhanh lại giữ vững tinh thần. Còn sống là tốt rồi, muốn xe đạp cái gì? Làm người, phải nên biết đủ nha!

          Cuộc sống nghèo đói sắp bắt đầu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.