Sau khi Trần Lê đi tư vấn tâm lý, trợ lý đưa bóng đèn Tống Yến Xuyên cần đến.
Trợ lý nói: “Bóng đèn ở đâu bị hỏng rồi sao? Để tôi đi thay.”
Tống Yến Xuyên xua tay, anh nhất định phải tự mình thay bóng đèn, còn phải cho Trần Lê tận mắt nhìn thấy.
Trợ lý rời đi, Tống Yến Xuyên cầm ghế vào phòng dành cho khách, đứng trên ghế liên tục thay đổi góc độ, cố gắng đạt tới mức Trần Lê vừa liếc nhìn đã có thể trông thấy trạng thái hoàn mỹ nhất của anh.
Tống Yến Xuyên làm thế nào cũng không hài lòng, cuối cùng dứt khoát cởi luôn áo, gồng lực để đường cong cơ bắp càng hoàn hảo hơn.
Tống Yến Xuyên đứng trên ghế đợi thật lâu, mãi vẫn chưa thấy Trần Lê về.
Tiết trời hơi lạnh, còn chẳng bật máy sưởi, Tống Yến Xuyên nhìn chiếc áo trên giường, khẽ cắn môi rồi nhìn đi chỗ khác.
Đứa trẻ cứ luyến tiếc nào có được sói, anh tự nhủ.
Anh định đến phòng bếp uống cốc nước, lúc đang bước xuống ghế, nghe được ngoài cửa truyền tới tiếng động.
Trần Lê đã về.
Tống Yến Xuyên vội vàng nhảy lên ghế, còn không quên dùng một bình xịt nhỏ xịt ít nước lên cổ mình, anh hơi ngẩng cổ, khoe yết hầu, gồng cơ lên, bộ dáng giả vờ như không biết Trần Lê đã về, thay bóng đèn.
Sau khi thay bóng đèn xong, anh quay đầu nhìn về phía Trần Lê, trông thấy dáng vẻ Trần Lê đã bị mê hoặc.
Anh biết, ổn rồi!
Cô nhóc câm vẫn rất dễ dụ.
14.
Hai ngày trôi qua, Tống Yến Xuyên không hề có dáng vẻ sắp phải rời đi, nhưng dù sao tôi cũng nhận tiền của người ta, nên tôi chỉ có thể cung phụng anh như ông nội.
Vả lại tôi cũng hơi quen với việc có anh ở đây.
Ít nhất mỗi ngày tôi có thể ăn đồ ăn ngon, sinh hoạt làm việc và nghỉ ngơi cũng lành mạnh hơn nhiều.
Cảm xúc của người trưởng thành rất mãnh liệt, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, muốn không bùng cháy cũng khó.
Huống chi người này có đường cong cơ bắp hoàn mỹ như truyện tranh, còn cả khuôn mặt đẹp trai đến mức ngồi yên một chỗ chẳng cần làm gì cũng có thể khiến người khác phạm tội.
Tôi có cảm giác như mình đụng phải vận cứt chó, mỗi ngày đối diện với khuôn mặt tuấn tú này, bảo tôi bỏ tờ vé số trúng 5000 vạn tôi cũng nguyện ý ấy chứ.
Sau khi ăn cơm chiều xong, chúng tôi ngồi trên sô pha xem phim, phim do Tống Yến Xuyên chọn, là một bộ phim tình cảm.
Tất cả đèn trong phòng đã tắt, chỉ có ánh sáng phát ra từ màn hình ti vi.
Nam nữ chính đang ôm hôn trong cảm xúc dâng trào, nhiệt độ không khí trong phòng vô hình cũng dần tăng lên, tôi quay đầu nhìn Tống Yến Xuyên, đúng lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh thâm thúy của anh.
Ngay sau đó, anh giữ gáy tôi, hôn lên.
Anh đè tôi xuống, tỉ mỉ đặt từng nụ hôn lên cổ:
“Ngoan nào, chúng ta thử xem lần này em có thể kêu ra tiếng không nhé.”
Tay tôi từ từ trượt xuống, đột ngột ấn lên miệng vết thương của anh, anh kêu lên một tiếng, cả người cứng đờ.
Vết sẹo của người này còn chưa lành, vậy mà đã quên mất cơn đau rồi à?
Tôi đẩy anh ra, tiếp tục xem phim.
Anh xấu hổ sờ mũi, ngoan ngoãn ngồi nhìn màn hình ti vi.
Khúc cuối diễn biến của phim hơi nhàm, nam nữ chính vượt qua vô số trở ngại, câu chuyện dần đi đến kết cục có hậu, trong phim nữ chính đang kể với nam chính cuộc sống của mình trước khi gặp nam chính.
Tôi đang say sưa xem phim, Tống Yến Xuyên bỗng đưa cho tôi một tờ giấy ghi chú, phía trên viết: [Tôi vẫn chưa được nghe em nói về chuyện của mình, ví dụ như tại sao em không thể nói chuyện?]
Chẳng biết có phải do xem phim nên Tống Yến Xuyên nổi hứng hay không, đột nhiên hỏi tôi mấy vấn đề này, hoặc có lẽ trải qua mấy ngày sống chung, anh cảm thấy mối quan hệ giữa tôi với anh đã đạt đến mức có thể chia sẻ chuyện riêng.
Tôi viết lên giấy ghi chú: [Tờ giấy này quá nhỏ, không viết được hết chuyện của tôi.]
Viết xong cũng không đợi Tống Yến Xuyên phản ứng lại, đi thẳng về phòng ngủ khoá cửa.