“Ngươi trở về đi”Triệu đồ tể lại vác dao lên, mất kiên nhẫn vẫy tay với nàng: “Thật sự muốn vào núi với ta, thì kêu đại ca ngươi đến đây”Hạ Du Du: “! ”Nàng không hề quên lời dặn dò của Hạ đại ca tuyệt đối không cho phép nàng vào núi.
Rõ ràng Triệu đồ tể đang làm khó nàng.
Thật ra thì, nàng cũng có thể tự một mình lên núi.
Chỉ là núi Yên Tề không nhỏ, muốn có được con mồi lớn hơn, thì nhất định phải đi vào sâu trong núi.
Mà Triệu đồ tể và những người bạn thợ săn của hắn ta thì rành đường.
Đi với bọn họ một chuyến, ghi nhớ đường đi, khi nàng tự mình đi cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều, không cần tốn nhiều thời gian đi nhiều lần thăm dò đường.
“Sao còn chưa đi?”Trong lúc Triệu đồ tể hối thúc nàng rời đi, một tay nắm con dê đang vùng vẫy gào thét, cánh tay cầm dao nổi lên cơ bắp, tay giơ dao lên rồi rơi xuống, chặt cổ dê vừa nhanh vừa dứt khoát, máu chảy vào chậu gỗ đã chuẩn bị sẵn, một hồi sau, dê đang co giật rất nhanh đã không còn động đậy nữa.
Cảnh tượng máu tanh như thế này, đổi thành nữ tử bình thường, đã sớm bị dọa sợ chạy rồi.
Hạ Du Du lại nhẹ nhàng nói một câu: “Đợi Triệu đại ca chia cho ta một cái đùi dê.
” Thật là ngại quá, nhớ đến trong gùi còn có tương cay, nàng lại không nhịn được thèm chân dê nướng rồi.
Triệu đồ tể: “???”Triệu đồ tể kỳ lạ nhìn nàng: “Nửa quân thịt đó còn không đủ ngươi ăn?”Hạ Du Du: “! Không đủ.
”Mười lăm phút sau.
Hạ Du Du xách nửa cái chân cừu, ngâm nga rời khỏi nhà Triệu đồ tể.
Mà người sau, còn ngơ ngác nhìn chằm chằm con dao cắm trên thớt và nửa cái chân dê còn lại, không dám tin mà lẩm nhẩm: “Một tiểu cô nương, sao sức lực có thể lớn như vậy?”“Hạ đại huynh đệ quá biết giấu giếm rồi!”--Lúc sắp đến nhà, từ xa, đã nhìn thấy hai thân ảnh nhỏ ngồi trước cửa.
Trên mặt Tiểu Yên Nhiên hiện lên vẻ thấp thỏm.
Thấy Hạ Du Du trở về, gương mặt nhỏ mới có chút vui mừng.
Nhưng lại không dám chủ động hỏi Hạ Du Du đi đâu, chỉ có thể dắt theo đệ đệ, âm thầm theo sau nàng vào phòng.
Hạ Du Du đi thẳng vào phòng củi, lấy toàn bộ đồ trong gùi ra bày trên lò bếp.
Đồ đầy ấp, ánh mắt của hai tỷ đệ trở nên ngơ ngác.
Đặc biệt là lúc nhìn thấy thịt heo sống và chân dê, không ngừng nuốt nước miếng.
Hạ Du Du lấy gạo ra, đưa cho Tiểu Yên Nhiên: “Bỏ vào thùng gạo.
Lấy một ít ra nấu cơm, không cần quá nhiều, dựa theo mỗi người một bát mà làm.
”Tiểu Yên Nhiên: “!!!”Bọn họ cũng được ăn cơm rồi!Dù một túi nặng hơn ba mươi cân, Tiểu Yên Nhiên cũng nhanh chóng đổ gạo vào thùng gạo bên kia.
Đệ đệ còn đứng bên lò bếp nhìn chằm chằm vào chân dê.
Hạ Du Du nhìn đôi mắt ngây thơ của cậu bé.
Phát hiện đứa trẻ này thật sự không biết giấu suy nghĩ chút nào.
Cho dù là tiểu nữ chính, lúc đầu vô cùng cảnh giác với nàng, hay là tiểu phản diện này, dáng vẻ khi nhìn thấy thức ăn, cũng không khác gì với những đứa trẻ bình thường.
“Ta, ta giúp mợ nhóm lửa!Tiểu Yên Nhiên nhanh nhẹn vo gạo để qua một bên, xắn tay áo ngồi xổm xuống dưới cái lò bắt đầu thêm củi nhóm lửa.
Hạ Du Du không ngăn cản.
Nàng đang bận suy nghĩ chút nữa làm món gì thì được.
Mặc dù thịt heo rừng nhiều nạc, nhưng mùi tanh nặng hơn nàng nghĩ một chút.
May là lúc nãy mua gạo, thuận tiện mua không ít gia vị, có thể dùng để xử lý mùi tanh.
.