Cốc cốc ---Tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi.
"Hạ Du Du ngồi bật dậy, ngáp một cái thật to.
Hiện trạng bây giờ có thể nói là vừa đói vừa buồn ngủ.
Hẳn là di chứng sau khi vừa thoát khỏi chốn mạt thế địa ngục, thần kinh thư giãn triệt để.
Cho dù cái giường này vừa cứng vừa kêu, nằm bên trên vẫn thoải mái hơn nhiều so với ngủ trên giường êm nệm ấm trong căn cứ ở mạt thế! Tràn ngập cảm giác an toàn!Kẽo kẹt---Cửa phòng bị đẩy ra.
Người tới là một nam nhân trẻ tuổi, mặt chữ điền, trông không quá hai lăm hai sáu tuổi, làn da ngăm đen, thân người gầy guộc, mặc một bộ quần áo bo lưng bo chân màu xám nhạt gọn gàng, tóc được buộc thành một búi lớn cỡ tầm một nắm tay bằng một sợi dây mỏng, bước tới liền hỏi Hạ Du Du: "Đại muội, nghe nói muội không muốn bán hai đứa nhỏ kia nữa? Muốn dẫn theo bọn chúng theo chúng ta đến huyện Vũ Dương?"Nam nhân này chính là đường ca Hạ Đại Sơn của nguyên chủ.
Cha ruột là huynh trưởng của Hạ phụ, chết trong chiến loạn, để lại một mình đích tôn là Hạ Đại Sơn.
Cũng coi như là người thân duy nhất của nguyên chủ rồi.
Hạ Đại Sơn coi nguyên chủ như muội muội ruột, bình thường rất quan tâm săn sóc, sau khi Hạ phụ và Bùi Yến chết, thường xuyên đưa lương thực tới cho nguyên chủ.
Hạ Du Du đã đói đến bụng kêu rồn rột, tự nhiên sẽ chú ý đến cái đĩa trong tay hắn ta có ba cái bánh cao lương lớn chừng nắm tay, mấp máy miệng, dứt khoát trả lời: "Ừm, không bán nữa.
"Triệu thị đuổi theo mẹ mìn ra ngoài vẫn chưa quay về, Hạ Đại Sơn tới nói mấy lời này, hiển nhiên là ý của Triệu thị.
"Nghe ca ca khuyên một câu.
"Hạ Đại Sơn đặt đĩa bánh lên bàn, thở dài: "Một nữ nhi như muội bình thường đều dựa vào ca ca cung cấp đồ ăn, lấy đâu ra lương thực nuôi hai đứa nhỏ? Không bằng thừa dịp bọn chúng còn nhỏ, tranh thủ tìm cho bọn chúng một nhà tốt.
""Muội có tiền.
""Muội, muội lấy đâu ra tiền chứ?" Hạ Đại Sơn kinh ngạc nhìn nàng.
"Ở chỗ tẩu tẩu đó.
Sau khi cha mất, tẩu tẩu nói sợ muội bị Bùi Yến lừa tiền, nói muốn giúp muội bảo quản.
Ca ca, muội đến tìm tẩu tẩu lấy tiền về, chẳng phải là nuôi được hai đứa nhỏ rồi sao?"Hạ Du Du vừa nói vừa thuận tay cầm lấy một cái bánh cao lương trên bàn, cắn một cái.
Kết quả cảm giác khô cứng như đất cát làm nàng không nhịn được nhíu mày.
Sau khi khó khăn nuốt một miếng xuống, cổ họng như đang bốc cháy, suýt thì rơi nước mắt.
Thấy nàng nói xong mắt đã đỏ ửng, Hạ Đại Sơn hoảng hốt.
Nghĩ đến tính cách của thê tử Triệu thị, liền đoán là muội muội bị Triệu thị ức hiếp, không chịu trả lại tiền mà mình đã cất giữ.
Dù sao cũng là muội muội ruột, mặt Hạ Đại Sơn lập tức biến sắc, nghiêm túc hỏi: "Nàng ấy cầm của muội bao nhiêu tiền?"Thấy sắc mặt Hạ Đại Sơn thay đổi, dường như là đang nén lửa giận xuống, Hạ Du Du không rõ tình hình, nhưng vẫn nhớ được một chút, giơ năm ngón tay: "50 lượng.
"Cha nguyên chủ là tiểu thương, buôn bán nhiều năm, để lại không ít tiền bạc, có điều cơ bản đã tiêu hao kha khá trên đường chạy trốn, đến trước khi lâm chung, cũng chỉ còn lại có 50 lượng.
.