Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 100



Lúc Hàn thị đến chính viện có mang theo mấy nha hoàn, sau đó cho bọn họ lui xuống, Nam Hương không biết Hàn thị ở trong đó nói chuyện gì.

Chẳng lẽ là vì chuyện tổ chức tiệc? Sang đây tìm Tứ nương tử và Khương Đường giúp đỡ.

Chuyện này đâu phải là chuyện không muốn người khác biết, cần gì phải làm chuyện dư thừa.

Nhưng Nam Hương thấy sắc mặt phu nhân vẫn ổn, hẳn không phải là chuyện gì lớn: “Tứ nương tử chậm một chút, nô tỳ cảm thấy không có chuyện gì quan trọng, ngài đang mang thai, phải để ý thân mình.”

Lục Cẩm Dao đang có thai, tuy rằng nàng ấy phải đi xa, nhưng nể tình Lục Cẩm Dao mang thai, cho dù Khương Đường phạm phải sai lầm gì thì cũng không đến mức khó xử.

Nếu vì chuyện này mà làm Lục Cẩm Dao động thai khí thì xem ra Khương Đường sẽ… đừng mong có ngày yên ổn.

Chủ tử xảy ra chuyện, nha hoàn bị phạt.

Lục Cẩm Dao không sốt ruột, nàng ấy nhìn Khương Đường: “Lát nữa ngươi không cần nói gì hết.”

Hẳn là không phải vì chuyện của nàng ấy, vì nếu là chuyện của nàng ấy thì phải cân nhắc chuyện nàng ấy mang thai, phải đợi sau khi sinh hài tử xong mới nói.

Vậy là vì Khương Đường.

Chuyện gì mà lại liên quan tới Khương Đường?

Chẳng lẽ nha hoàn của Yến Kỉ Đường không cẩn thận đã lỡ lời, biết được Khương Đường muốn chuộc thân.

Không được, Khương Đường trước giờ là nha hoàn của nàng ấy, cho dù chuộc thân cũng phải do nàng ấy quyết định, không liên quan gì tới Hàn thị. Vậy là vì cái gì… Chẳng lẽ là vì số trang sức đó hay sao?

Nếu đã cho Khương Đường thì nàng có quyền định đoạt, cho dù có bán thì đâu đến nỗi bị gọi tới chính viện?

Lục Cẩm Dao lại nghĩ đến đồ trang sức Trịnh thị cho Khương Đường, quả thật rất quý, nhưng đã thưởng đồ cho người ta mà người ta không có quyền làm chủ thì thưởng làm gì.

Lục Cẩm Dao nghĩ tới kết quả xấu nhất là Hàn thị đã phát hiện ra quan hệ cực kỳ thân mật giữa Cố Kiến Sơn và Khương Đường, Lục Cẩm Dao không tin hai người chưa từng lén gặp gỡ. Phong cách của Ngự Triều phóng khoáng, ngoại trừ các công tử và tiểu nương tử trong các cuộc liên hôn là không gặp nhau trước hôn lễ, những người khác lại không như thế.

Trong lòng Khương Đường căng thẳng, nàng nói: “Đại nương tử, ta…”

Lục Cẩm Dao cười, vỗ tay Khương Đường: “Ngươi hiện tại là khách của ta, không cần căng thẳng như vậy.”

Khương Đường bây giờ đã không còn là nha hoàn của Yến Kỉ Đường, chỉ cần không trộm không cướp, cho dù đây là phủ Vĩnh Ninh hầu thì cũng không thể làm gì nàng.

Đây là điểm khác nhau giữa hạ nhân và người bình thường.

Nha hoàn có thể tùy tiện đánh đập hay mua bán, nhưng nàng đã là người có hộ tịch, chỉ cần không phạm pháp là có thể sống an ổn.

Khương Đường gật đầu: “Ta đã biết.”

Lục Cẩm Dao mỉm cười: “Vậy mới đúng, mặc kệ là chuyện gì thì cũng không phải chuyện lớn, chúng ta qua đó thử xem đại tẩu có hiểu lầm gì, giải thích rõ ràng là ổn thôi.”

Nam Hương nói: “Tứ nương tử nói rất đúng, hơn nữa phu nhân vẫn luôn yêu thích Khương Đường.”

Nam Hương không rõ ý nghĩa của việc mời đến làm khách là gì, nàng ấy bây giờ chỉ có thể ra sức trấn an.

Đi mất mười lăm phút, cuối cùng ba người cũng tới chính viện.

Lá của cây bạch quả trong viện rơi đầy đất, Nam Tuyết đứng canh giữ ngoài cửa, chưa vào trong thông báo đã dắt Lục Cẩm Dao và Khương Đường đi vào.

Đã là buổi chiều nên ánh sáng trong phòng có chút u ám.

Hàn thị cười nói với Trịnh thị, không biết đang nói đến chuyện gì, biểu cảm trên mặt Trịnh thị vẫn luôn nhàn nhạt.

Trước đây Khương Đường chỉ là một nha hoàn, làm nha hoàn không thể nhìn thẳng chủ tử. Nàng lại ít gặp Hàn thị, đây là lần đầu tiên nhìn rõ bộ dáng của Hàn thị.

Mày lá liễu, mắt híp, bộ dạng chỉnh tề, năm nay Hàn thị mới hai mươi bảy tuổi, đương lúc tuổi trẻ đẹp nhất, hơn nữa đã được ăn ngon uống tốt nhiều năm, tự nhiên cũng tản ra sự quý phái.

Lục Cẩm Dao chào hỏi mẫu thân và đại tẩu, Khương Đường hành lễ với Trịnh thị: “Gặp qua phu nhân.”

Trịnh thị đỡ Lục Cẩm Dao ngồi xuống, sau đó quay đầu nói với Hàn thị: “Ngươi nói đi Vân Xu, là chuyện gì, Tứ đệ muội của ngươi qua đây cũng không dễ dàng gì.”

Hàn thị nói với bà, chuyện này phải giáp mặt Lục Cẩm Dao mới nói được, bằng không thì không phải là đại tẩu.

Trịnh thị chỉ có thể sai Nam Hương đi mời người.

Hàn thị cụp mi cười: “Mời Tứ đệ muội qua đây là vì nghĩ cho danh dự của Tứ đệ muội và Hầu phủ.”

Lục Cẩm Dao cũng cười, bộ dáng chăm chú lắng nghe: “Đại tẩu cứ việc nói thẳng đi, là chuyện gì vậy, còn một hai phải gọi Khương Đường cùng tới, chẳng lẽ có liên quan tới Khương Đường sao?”

Xem điệu bộ của Hàn thị không giống như đã biết chuyện của Cố Kiến Sơn.

Lục Cẩm Dao có thể yên tâm.

Sau khi Trịnh thị nói hai câu kia thì không nói nữa, cầm ly trà nóng từ từ uống.

Có vài phần hương vị của quả đào, là trà ô long bạch đào Lục Cẩm Dao đưa tới.

“Việc này nói đến cũng khéo, hôm qua ta ra ngoài làm việc, vô tình nhìn thấy Khương Đường bên cạnh đệ muội.” Hàn thị bất đắc dĩ nói: “Cái này thật là trùng hợp, ta thấy Khương Đường bước ra từ hiệu cầm đồ. Ta nghĩ Hầu phủ mỗi tháng đều phát bạc tiêu vặt, sợ là có việc gì vô cùng quan trọng nên mới tới hiệu cầm đồ hỏi.”

Hàn thị tạm dừng, ngượng ngùng nhìn Lục Cẩm Dao.

Làm nha hoàn, bản lĩnh có lớn tới đâu, chỉ cần phạm một chút sai lầm thì không có cách nào cứu chữa được.

Đặc biệt không thể tha thứ cho những hạ nhân tay chân không sạch sẽ.

Hàn thị thong thả nói: “Hỏi mới biết Khương Đường đến hiệu cầm đồ bán trang sức, bán được tới hai trăm lượng bạc. Nàng chỉ là một nha hoàn nhị đẳng, bạc tiêu vặt mỗi tháng một lượng bạc, số bạc kia Khương Đường phải làm việc hai mươi năm không ăn không uống gì mới có thể góp được, nàng lấy đâu ra nhiều trang sức như vậy.”

Đây là một công việc tốt, nhưng vài người có lòng tham không đáy, một lượng bạc mỗi tháng còn thấy chưa đủ, đi trộm trang sức của chủ tử.

Trịnh thị nhíu mày, Lục Cẩm Dao nói: “Đại tẩu, tẩu quản rộng quá. Trang sức chủ tử thưởng, nha hoàn đeo lên sẽ không hợp quy củ nên đều mang đến hiệu cầm đồ đổi bạc.”

Là người thế nào nên trong lòng mới nghĩ người ta như thế ấy.

Hiệu cầm đồ cũng không chỉ có cầm đồ không.

Hàn thị chưa nói hết: “Đồ trang sức cũng không có gì kỳ lạ, nhưng ta lại thấy một bộ nữ trang trân châu mạ vàng ở hiệu cầm đồ, bộ nữ trang này chắc không phải của đệ muội chứ, ta nhớ rõ là của mẫu thân. Mặc kệ nàng làm sao lấy được, nhưng với loại nha hoàn tay chân không sạch sẽ này, Hầu phủ chúng ta tuyệt đối không thể giữ lại được. Ta quản gia, không phải chỉ quản tới chuyện ăn mặc trong phủ, cũng cần quản lý nha hoàn và sai vặt. Tuy người này là người của Yến Kỉ Đường, nhưng đã làm chuyện bất lợi với Hầu phủ thì ta cũng sẽ không nương tay.”

Hàn thị từng thấy bộ trang sức này một lần, suy cho cùng nàng ta cũng đã gả tới đây hơn mười năm.

Trang sức của mẹ chồng nàng ta rất nhiều, riêng nữ trang đã có tới mười mấy bộ, cái này còn chưa tính tới hồi môn của hai muội muội lúc xuất giá.

Hàn thị chưa từng lấy được thứ gì từ chỗ Trịnh thị, Lục Cẩm Dao cũng không, nàng tin rằng mẹ chồng tuyệt đối sẽ không tặng trang sức quý trọng như vậy cho một nha hoàn.

Hàn thị sai nha hoàn mang đồ trang sức tới, vừa mở tráp ra đã thấy mười mấy bộ trang sức xinh đẹp hiện ra trước mặt mọi người.

Quả thật rất đẹp, châu báu quý giá.

Hàn thị đã tiêu hết một trăm chín mươi lượng bác để chuộc về.

Trịnh thị vẫn không lên tiếng, Lục Cẩm Dao nói: “Đại tẩu nói đúng, bộ trang sức này quả thật không phải của ta.”

Hàn thị vừa muốn gật đầu thì đã nghe mẹ chồng nói: “Ta đã cho Khương Đường.”

Hàn thị: “?”

Trịnh thị nhớ rõ bộ trang sức này, lúc ấy bà bệnh nặng, mấy nhi tức không một người nào tự mình chăm sóc, chỉ sai nha hoàn đưa cơm đưa thuốc. Lúc bà ăn không vô cũng chỉ có Khương Đường cực nhọc ngày đêm, không thể nghỉ ngơi đàng hoàng, cho bà uống thuốc ăn cơm, động viên bà, dỗ dành bà như một hài tử, mới khiến bệnh tình từ từ chuyển biến tốt đẹp.

Thân thể bà khỏi hẳn quả thật là do thấy Cố Kiến Sơn trở về, nhưng bà có thể kéo dài lâu được như vậy cũng là nhờ Khương Đường đã vất vả.

Nếu không có Khương Đường, có lẽ bà sẽ không chờ được tới lúc nhi tử trở về.

Vốn dĩ muốn cho Khương Đường bạc, nhưng không có chủ tử nào lại thưởng cho nha hoàn một trăm, hai trăm lượng.

Cho nên mới lựa một bộ trang sức.

Trịnh thị nhớ bà không đeo bộ trang sức này được mấy lần, thích hợp cô nương trẻ tuổi xinh đẹp như Khương Đường, hơn nữa đồ trang sức cũng đáng chút tiền, cho nên mới thưởng cho nàng.

Nha hoàn không thể mang trang sức đắt tiền, càng đừng nói tới loại như thế này, Trịnh thị cũng không nghĩ Khương Đường có thể đeo được bao nhiêu lần.

Bộ trang sức này hoặc là cất giữ, hoặc là bán đổi lấy bạc.

Bà cho Khương Đường là vì bà cảm kích nàng, sau này Khương Đường xử lý bộ trang sức này như thế nào cũng không liên quan tới bà. Muốn bán cứ bán, muốn giữ cứ giữ.

Tóm lại không thể cho người ta trang sức rồi bắt người ta cất giữ cung phụng.

Đồ vật là thứ chết, người mới là vật sống.

Hơn nữa bộ trang sức này không đáng giá trong mắt Trịnh thị.

Khương Đường mang trang sức đi bán cũng nằm trong dự kiến của bà.

Chỉ có một chuyện duy nhất nằm ngoài dự kiến là bị Hàn thị nhìn thấy.

Trịnh thị chưa từng cho nhi tức mấy thứ trang sức như vậy, tính tình Hàn thị hơi không phóng khoáng, xem ra lại đang suy nghĩ miên man.

Lúc này Hàn thị chỉ có thể trợn mắt há hốc mồm, không thể tin được, lắc đầu nói: “Mẫu thân thưởng cho nàng… Nhưng nàng lại đem bán.”

Lục Cẩm Dao: “Đại tẩu, mẫu thân thưởng cho Khương Đường, Khương Đường tất nhiên rất biết ơn, cho nên Yến Kỉ Đường có món gì ngon đều sẽ mang đến chính viện một phần. Còn nữa, đại tẩu cũng không hỏi xem vì sao nàng lại được thưởng sao.”

Bất kể là Lục Cẩm Dao nghĩ tới hay không nghĩ tới, chỉ cần là thứ mới mẻ, nàng ấy đã ăn qua thì chắc chắn Trịnh thị cũng đã ăn qua.

Cầm một bộ trang sức đã bán đi để phán tội người ta, thật là làm người khác cười rớt răng.

Hàn thị cũng không ngốc, đã nghĩ đến lần Trịnh thị bị bệnh nặng.

Nhưng nếu nha hoàn không làm mấy chuyện đó, mọi chuyện đều phải chờ chủ tử tự làm, vậy mua nha hoàn để làm gì.

Trịnh thị đè giữa mày: “Được rồi, việc này cho qua đi, chỉ là hiểu lầm thôi.”

Không thể vì một chuyện nhỏ này mà trách phạt Hàn thị.

Trịnh thị đã nói như vậy, không có ai dám nói gì khác.

Sắc mặt Hàn thị không tốt lắm, nàng ta thật sự không nghĩ tới mẹ chồng sẽ thưởng trang sức cho Khương Đường.

“Nhi tức còn một chuyện muốn nói, cũng là chuyện liên quan tới Khương Đường. Ta biết đệ muội thích nha hoàn này, nhưng thật là không biết trời cao đất dày, bộ trang sức này ta chuộc hết một trăm chín mươi lượng bạc, còn có trang sức khác. Nhiều bạc như vậy, những nha hoàn khác thấy thì phải làm sao, còn nữa, đã là nha hoàn thì tại sao sau khi vào cửa thấy ta mà không hành lễ…”

Trịnh thị vẫn luôn cảm thấy trưởng tức không phóng khoáng, hiểu lầm người ta như vậy thật mất hết mặt mũi, nhưng chỉ cần nói một tiếng trách lầm thì đã có thể xem như không có chuyện gì.

Một hai muốn ra oai với người ta.

Trịnh thị vừa định mở miệng thì Lục Cẩm Dao đã nói: “Ta mặc kệ nha hoàn khác nghĩ như thế nào, nhưng Yến Kỉ Đường ta không chấp nhận được loại người đố kỵ ganh ghét, Khương Đường được ban thưởng là dựa vào bản lĩnh của nàng, còn việc không hành lễ với đại tẩu cũng là có nguyên nhân.”

Lục Cẩm Dao xoay đầu nhìn Khương Đường, cười nói với Trịnh thị: “Nương, ta làm chủ cho Khương Đường chuộc thân.”

Nha hoàn không hành lễ với chủ tử tất nhiên sẽ bị phạt, nhưng Khương Đường đã không phải là nha hoàn.

Hành lễ với Trịnh thị là vì bà có phong hàm cáo mệnh, tuy Hàn thị là phu nhân của thế tử, nhưng không có phong hàm cáo mệnh, chẳng khác gì người bình thường.

Lục Cẩm Dao nói rõ ràng đầu đuôi: “Lúc Khương Đường mười ba tuổi bị bán đến phủ Bình Dương hầu với giá hai mươi lượng bạc. Mẫu thân nàng vì muốn cưới thê cho hai huynh trưởng nàng mà bán nữ nhi duy nhất. Đừng thấy Khương Đường xinh đẹp, nấu ăn giỏi, trước đây đã ăn không ít khổ.”

Lục Cẩm Dao vừa thở dài vừa nói: “Hai năm trước ta gả tới đây, Khương Đường cũng là hai năm trước theo vào phủ, một tiểu cô nương như vậy không khác gì muội muội. Tức phụ đau lòng thân thế của nàng, Khương Đường lại đóng góp cho Cẩm Đường Cư không ít cho nên mới muốn làm chủ cho nàng chuộc thân.”

Mấy lời này nửa thật nửa giả, trước kia Lục Cẩm Dao không thích Khương Đường, cho dù nàng còn nhỏ tuổi, cũng không thích bộ dáng xinh đẹp.

Sau này mới từ từ yêu thích.

Trong mắt Trịnh thị cũng có chút rung động, bị cha nương vứt bỏ, bán làm nha hoàn, trong lòng chắc chắn không dễ chịu.

Khương Đường đúng lúc cúi đầu: “Đại nương tử rất tốt với ta, ta đều ghi tạc trong lòng.”

Lục Cẩm Dao bất đắc dĩ nói: “Đây đều là giúp đỡ lẫn nhau, phu nhân cũng sẽ không vô duyên vô cớ thưởng cho ngươi, do ngươi có bản lĩnh.”

Lời này là nói cho Hàn thị nghe.

Hàn Vân Xu cười gượng: “Đệ muội nói đúng.”

Việc này xem như kết thúc, Trịnh thị sai Nam Hương tiễn Lục Cẩm Dao về, trong phòng chỉ còn lại hai người mẹ chồng nàng dâu, Hàn thị muốn để trang sức lại: “Trang sức của mẫu thân, giữ lại làm kỷ niệm cũng tốt.”

Trịnh thị vẫy tay kêu Hàn thị cầm đồ về: “Nếu ngươi không nhắc tới thì ta đã quên rồi. Ta biết ngươi quản gia nên sốt ruột, nhưng mà ngươi suy nghĩ hồ đồ rồi, chính viện có nhiều nha hoàn như vậy, ngươi nói tay chân Khương Đường không sạch chính là nói nha hoàn trong viện của ta tay chân không sạch sẽ sao.”

Hàn thị cúi đầu nghe dạy dỗ: “Con dâu không dám.”

“Ngươi bỏ bạc ra chuộc, ngươi tự giữ lấy đi.” Trịnh thị sai Nam Tuyết tiễn khách, bà nhắm mắt lại dưỡng thần.

Hàn thị sai Tư Hà thu số trang sức lại.

Bây giờ Lục Cẩm Dao không mất mát gì, lại có cơ hội nói ra thân thế thê thảm của Khương Đường. Nàng ta thì sao, tiêu thêm mấy chục lượng bạc, tổng cộng mất một trăm chín mươi lượng bạc chuộc về mấy thứ trang sức chẳng đeo bao giờ.

Tựa như nàng ta đang mua lại của Khương Đường vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.