Nhưng Khương Đường vẫn nói với Xuân Đài: “Hai ngày trước ta có nhận được thiệp mời, mời ta ngày sáu đến dự tiệc sinh nhật của phu nhân.”
Xuân Đài ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói: “Công tử tổ chức tiệc mừng thọ cho phu nhân, loại yến hội này có rất nhiều người tới, công tử không thích, chỉ định ăn một bữa cơm rồi đi, nếu cô nương cũng đến thì có thể ở lâu hơn một chút.”
Lời này nửa thật nửa giả, câu cuối cùng là hắn thêm vào, nhưng hắn là người rất giỏi phán đoán ý nghĩ trong lòng công tử, hình như công tử cũng có ý này. Xuân Đài không lo lắng mấy chuyện khác, trước đây Khương Đường từng làm nha hoàn nên rất hiểu lễ nghĩa. Phu nhân cũng vì thích nàng nên mới viết thiệp mời nàng tới dự tiệc.
Hắn nói mấy cái khác thì giống như làm chuyện dư thừa vậy.
Chỉ là…
Xuân Đài dựng lỗ tai hỏi: “Cô nương đã chuẩn bị lễ vật chưa?”
Nếu chưa thì để bên đây giúp chuẩn bị một phần.
Khương Đường nói: “Đã chuẩn bị rồi.”
Y phục là Lục Cẩm Dao đưa qua, nàng đến cửa hàng chọn thêm hai bộ trang sức là được. Mấy dịp như thế này không nên mang quá nhiều trang sức, tránh để giọng khách át giọng chủ.
Cũng đúng, sao Khương cô nương có thể quên chuyện này được.
Xuân Đài nói: “Nếu cô nương có việc khác cần dặn dò thì cứ đến sạp bán thịt tìm người là được. Công tử có nói lời nói của cô nương chính là lời nói của ngài ấy.”
Yến hội được tổ chức vào ngày hôm sau, cách chỗ này khá xa, đến lúc đó sẽ nhờ xa phu tới đón, bên chính viện sẽ sắp xếp thỏa đáng.
Khương Đường cười nhẹ: “Được, có việc ta sẽ nói.”
Khương Đường cầm bạc rồi rót cho Xuân Đài một ly nước ấm, Xuân Đài ừng ực uống hết ly nước, nhìn Điểm Kim và Ô Kim rồi nói: “Cô nương nuôi hai con chó này thật tốt.”
Lúc nãy Khương Đường vào nhà tụi nó còn hợp lại cắn hắn vài cái, đúng là trung thành bảo vệ chủ nhân.
Chờ Khương Đường tiễn người xong, hai chú chó lại chạy long nhong trên mảnh đất trống không quá to.
Vì tiệc mừng thọ lần này mà Khương Đường đã đến cửa hàng trang sức lựa mấy bộ nữ trang, tốn hơn ba mươi lượng bạc.
Có lúc Khương Đường cũng nghĩ nếu ngày đó không bán mấy thứ trang sức kia thì hôm nay đã tiết kiệm được bạc mua.
Nhưng mấy dịp này cũng hiếm có người đeo trang sức người khác tặng đi ra ngoài, cho dù lúc đó không bán thì bây giờ cũng không thể không mua để tránh chuyện thị phi.
Khương Đường chủ yếu mua trang sức bạc và ngọc bích.
Nữ trang bằng vàng quá lộng lẫy, nàng còn trẻ, không đủ phong thái để đeo. Trừ trang sức nàng còn mua thêm một cái khóa trường mệnh mới làm xong, tốn hết nửa canh giờ mới sắp xếp xong mọi thứ.
Đến ngày sáu tháng mười đã thấy một chiếc xe ngựa ngừng ở đầu ngõ, Nam Hương đích thân qua đón người, hai mắt tỏa sáng khi nhìn thấy Khương Đường.
Nam Hương ngơ ngẩn nhìn một hồi mới nói: “Trước giờ đã biết ngươi xinh đẹp, nhưng không nghĩ lại đẹp tới như vậy.”
Khương Đường cười nói: “Nam Hương tỷ tỷ, đâu có khoa trương như vậy.”
Nam Hương không nói dối một lời, Khương Đường như vậy không hề giống với bộ dáng mặc y phục của bọn nha hoàn, trên đầu chỉ cài một chiếc trâm đơn giản.
Búi tóc đen nhánh, mỗi một sợi tóc đều đen bóng, trên đầu cài một cây trâm ngọc bích và một cây trâm bạc, vừa đủ để áp chế dung mạo hơn người của nàng, gương mặt dường như còn rạng rỡ hơn người khác.
Hơn nữa không cần phải cúi đầu, cả người được tô điểm vô cùng bắt mắt.
Y phục cũng rất dễ nhìn, hình như là màu trắng ngà, hơi ngả sang sắc xanh, được điểm xuyết những đốm màu xanh lá mạ, rất tươi trẻ nhưng không kém phần sang trọng.
Nam Hương nói: “Ở đây gọi tỷ tỷ thì không sao, lúc tới Hầu phủ thì ngươi là khách nhân, không thể gọi tỷ tỷ được.”
Có thể nói nàng ấy là người đã theo dõi Khương Đường cả một chặn đường, nàng có thể chuộc thân đã khiến toàn bộ Hầu phủ phải ngước nhìn.
Nàng đối xử với phu nhân rất tốt, Nam Hương lại là nha hoàn của Trịnh thị, mối quan hệ giữa hai người cộng với việc Trịnh thị cũng thích Khương Đường nên nàng ấy cũng vậy.
Khương Đường thu lại nụ cười: “Tỷ tỷ nói như vậy là đang xúc phạm ta.”
Nàng đã kết giao với Nam Hương và Nam Tuyết ở chính viện, không thể vì nàng không còn làm nha hoàn nữa mà chướng mắt những người đang làm nha hoàn.
“Lúc trước phu nhân bệnh nặng, ngươi ngày đêm cực nhọc chăm sóc, không thể nghỉ ngơi yên ổn, phu nhân vẫn luôn ghi nhớ phần ân tình này, không người nào có thể thay thế ngươi.” Nam Hương đúng lúc nói thêm mấy câu: “Nhưng hôm nay có rất nhiều người tới, khó tránh khỏi có chỗ hầu hạ không chu toàn, cô nương lại đi theo Tứ nương tử. Lúc tới Hầu phủ ngươi lại gọi ta là tỷ tỷ, như vậy không hợp quy củ.”
Đa số khách nhân Khương Đường đều gặp qua, nhất định sẽ không gọi sai tên, chỉ là không biết các nàng ấy có ấn tượng gì hay không.
Nam Hương cảm thấy hẳn là có, suy cho cùng với tướng mạo của Khương Đường, người nào nhìn qua đều khó mà quên được.
“Nếu có người nhắc tới chuyện ngươi đã từng…”
Khương Đường nói: “Vốn dĩ ta từng làm nha hoàn thật, sau khi chuộc thân mới giải trừ được nô tịch.”
Nếu đây là sự thật thì sao phải sợ người ta nói. Đối với nàng mà nói, làm nha hoàn là một chuyện rất mệt mỏi nhưng đó không phải là một sự sỉ nhục.
Nam Hương gật đầu: “Được, vậy ta vẫn là tỷ tỷ của ngươi.”
Nàng ấy hỗ trợ chất lễ vật lên, sau đó mới trèo lên xe ngựa, không nhanh không chậm chạy tới phủ Vĩnh Ninh hầu.
Hôm nay ông trời đúng là hợp tác, thời tiết gió thổi lạnh thấu xương mấy hôm nay đã bị ánh mặt trời chiếu rọi, ấm áp thêm mấy phần..
Sức gió cũng không lớn, thổi qua thì chỉ như gãi ngứa.
Phủ Vĩnh Ninh hầu giăng đèn kết hoa, trên đất không có một chiếc lá rụng nào, nha hoàn và mấy tên sai vặt đều rất vui vẻ.
Hàn thị vội vàng chạy ra tiếp đãi khách quý, Hàn Dư Thanh đứng phía trước ghi chép chi tiết lễ vật.
Tiệc sinh nhật không khác mấy buổi tiệc vui khác là bao, hồng bao sẽ bỏ sáu hoặc tám lượng, có nghĩa là đại cát đại lợi.
Người nào quan hệ tốt thì sẽ tặng thêm một ít đồ mới mẻ để thể hiện quan hệ gần gũi.
Mà đám vãn bối như Hàn thị tất nhiên phải chọn lễ vật trang trọng hơn nhiều để thể hiện hiếu tâm. Lễ vật càng là quý trọng thì sẽ càng được Trịnh thị để ý, sau này sẽ được coi trọng hơn.
Suy cho cùng có ai mà không thích người hiếu thuận.
Hàn thị bớt thời giờ đi hỏi Tư Hà lễ vật của các viện khác.
Tư Hà trả lời: “Yến Minh Đường tặng một tượng Phật phỉ thúy, Yến An Đường tặng một chậu cây cảnh Tùng Hạc Duyên Niên, bên chỗ Tứ nương tử là một chiếc bình quý có họa tiết đồng tử dâng đào, Yến Hồi Đường là một hộp minh châu lớn, mỗi viên đều to cỡ một quả sơn tra.”
Tính về giá cả thì minh châu là thứ quý giá nhất, chỉ lấy một viên là có thể làm được một món trang sức, đứng từ xa nhìn cũng thấy rất đẹp, huống chi là một hộp to.
Hàn thị còn tưởng rằng Lục Cẩm Dao sẽ tặng bảo vật hiếm gặp gì chứ, vậy lễ vật của nàng ta là có lòng nhất.
Hàn thị nói: “Ngươi đến tiền viện lấy thiệp mời qua đây.”
Tư Hà lên tiếng, rồi ấp úng nói: “Đại nương tử, nô tỳ biết phu nhân lấy thiệp cho ai… Là Khương Đường.”
Không ai biết rõ chuyện Hàn thị bất mãn Khương Đường hơn Tư Hà, thậm chí có thể nói là hận.
Lúc ở Yến An Đường, Hàn thị chửi rủa Khương Đường không ít.
Vì Khương Đường mà tứ phòng bên kia xuân phong đắc ý, vì Khương Đường mà Tứ nương tử được phu nhân yêu thích, còn đại phòng bên này lại ăn mệt.
Bị người ta đè đầu đâu có dễ chịu.
Quả nhiên, Hàn thị cứng đờ: “Ta đã biết, hôm nay là tiệc mừng thọ của phu nhân, phải chiêu đãi khách nhân cho tốt. Nếu phu nhân thích thì ta cũng phải thích.”
Cũng không biết thích ở chỗ nào, một người có xuất thân là nha hoàn, đáng được thích sao.
Chẳng lẽ nhiều phu nhân nương tử như vậy cũng phải thích.
Người như thế nào thì phải ở vị trí như thế đấy, nếu đã là nha hoàn thì nên biết mình là người hạ đẳng, không nên lui tới những dịp này.
Sau khi Khương Đường dâng lễ thì theo Nam Hương đến chính sảnh, nàng tới không sớm cũng không muộn, tuy Lục Cẩm Dao không tới, nhưng những người khác đều ở đây.
Khương Đường đến bái kiến Trịnh thị, chúc thọ xong thì ngồi sang một bên.
Vân thị gọi nàng tới ngồi bên cạnh.
Quan hệ giữa Vân thị và Lục Cẩm Dao khá tốt, trước kia cũng từng gặp Khương Đường, lập tức lôi kéo nàng ngồi xuống nói chuyện.
Vân thị hỏi Khương Đường đã chuẩn bị lễ vật gì, vừa nghe là ngoại trừ hồng bao thì còn có lễ vật nàng tự chuẩn bị thì mới buông lỏng, trong lòng tự nhủ mình hỏi nhiều rồi, Khương Đường là người bên cạnh Lục Cẩm Dao, sao có thể không hiểu mấy chuyện này.
Trù nghệ của Khương Đường rất tốt, Vân thị đoán chắc có liên quan tới thức ăn.
Khương Đường tặng tám lượng bạc, bánh kem đã đưa cho Nam Hương mang đến chính viện.
Người ghi chép danh mục lễ vật là Hàn Dư Thanh, Khương Đường nhớ có một lần hắn nhờ nàng vào trong gọi người, cô nương kia tên là Trúc Ảnh.
Cũng không biết cuối cùng hai người có tính tới chuyện hôn nhân hay không
Khách nhân tới chính sảnh dâng lễ nườm nượp, Hàn Dư Thanh tập trung tinh thần để tránh ghi sai.
Mấy ngày trước hắn mới biết chuyện Khương Đường chuộc thân, lúc ấy Khương Đường đã rời khỏi Hầu phủ hơn mười ngày.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được ý nghĩa của những đóa hoa trên cành cây.
Thật ra hắn cũng từng tức giận chuyện của Khương Đường cùng Ngũ công tử.
Đêm Thất Tịch đó, hắn ra đường tìm người, lại không nghĩ sẽ nhìn thấy Khương Đường ở chung một chỗ với người khác.
Hai người đứng khá xa, nhưng hắn sẽ không nhận lầm bộ xiêm y đó.
Sau này mới biết được người còn lại là Ngũ công tử.
Hắn tự nhận bản thân mình không có chỗ nào không bằng người ta, cũng không muốn mang phiền phức tới cho Khương Đường, vẫn luôn do dự mãi, vốn dĩ muốn tìm Khương Đường hỏi rõ ràng, cuối cùng lại nhờ nàng gọi muội muội của hắn ra.
Nếu Khương Đường muốn tìm hiểu thì tất nhiên sẽ biết đó là muội muội của hắn, không có gì để hiểu lầm, nếu không thì chỉ có thể nói Khương Đường không có tình cảm với hắn.
Quả thực, Khương Đường không hỏi gì hết.
Hàn Dư Thanh cũng sớm đã quên cảm giác của mình lúc đó, có lẽ là thanh thản, cũng có thể sẽ có mấy phần đau khổ.
Khi đó hắn thấy Khương Đường không tốt, cảm thấy Ngũ công tử không tốt. Nhưng Khương Đường lựa chọn Ngũ công tử cũng không có gì sai, vốn dĩ nàng và hắn không có hứa hẹn gì, sao có thể nói là phản bội lời thề.
Sau này biết chuyện Khương Đường chuộc thân, hắn mới hiểu được ý nghĩa của hoa trên cành.
Ngũ công tử đã hiểu những lời này sớm hơn hắn.
Cả Hầu phủ này cũng không vây được nàng, hắn có năng lực gì để giữ Khương Đường lại.
Sau khi Khương Đường rời khỏi Hầu phủ có thể làm ăn buôn bán, mở cửa hàng, tính thế nào cũng sẽ tự do tự tại hơn so với lúc ở đây. Còn nếu hắn rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu, chỉ sợ là không tìm được việc gì trả hai lượng bạc một tháng.
Hắn dự tính sẽ làm quản sự cả đời, kiếm bạc nhờ công việc này.
Gặp lại Khương Đường lần nữa, lại cảm thấy nàng đã thay đổi thành một người khác.
Vốn dĩ dung nhan đã diễm lệ, nay lại càng thêm tỏa hào quang thu hút ánh nhìn.
Rõ ràng vẫn là người kia, nhưng lại không giống như trước.
Lúc trước mỗi lần hắn gặp Khương Đường, bất kể là lúc nào, nàng đều sẽ hơi cúi đầu, trên mặt treo lên nụ cười nhạt nhẽo, đứng phía sau Tứ nương tử.
Hiện tại không cần cúi đầu, liếc mắt một cái là có thể tìm được nàng trong đám người.
Hàn Dư Thanh cười khổ, sau này số lần hắn có thể thấy Khương Đường sẽ càng ngày càng ít.
Khương Đường là khách nhân trong phủ, hắn chỉ là một quản sự.
Nhưng Hàn Dư Thanh cũng chỉ thương cảm trong giây lát, hắn phụ trách ghi chép danh mục lễ vật, nếu để xảy ra sai sót thì đó là lỗi của hắn, vẫn phải lấy lại tinh thần để làm việc.
Tiền sảnh của phủ Vĩnh Ninh hầu kẻ đến người đi, bên trong lại càng náo nhiệt hơn.
Gánh hát đang hát vở 《 Ma Cô chúc thọ 》, Trịnh thị đã sớm ra tiếp đãi khách nhân, cũng không tính là tiếp đãi, chỉ là trò chuyện với mấy tỷ muội thân thiết.
Cũng dắt theo Cố Kiến Hiên và Cố Tương Quân để mọi người trông thấy, suy cho cùng Ninh thị đã phó thác hai hài tử cho bà, bà cũng cần phải lưu tâm.
Cố Kiến Hiên cùng Cố Ninh Viễn hôm qua đã xin nghỉ để chúc thọ Trịnh thị. Cố Kiến Hiên còn cố ý chuẩn bị lễ vật, Ninh thị cho hắn năm trăm lượng bạc, hắn đã tốn hết một trăm lượng để mua lễ vật.
Lễ vật của Cố Tương Quân là đồ tự làm, tay nghề thêu thùa của nàng ấy không tệ, đã làm cho Trịnh thị hai đôi giày và một chiếc áo cộc tay. Buổi sáng đã đưa tới, được khích lệ rất lớn.
Sau đó nàng ấy đi theo Trịnh thị tới chào hỏi người khác, đây cũng là lần đầu tiên nàng ấy chính thức tham gia một buổi yến hội kể từ khi tới Thịnh Kinh, thấy rất nhiều khách nhân sang trọng.
Trịnh thị lôi kéo tay Cố Tương Quân: “Đây là chất nữ của ta, phụ thân của con bé là tri phủ Nhữ Lâm, năm nay vừa tròn mười ba, đã tự tay làm giày và áo cộc tay mừng sinh nhật ta, tay nghề không thể chế được, một tấm lòng hiếu thuận.”
Trịnh thị muốn khen Cố Tương Quân chỉ có thể dựa vào tay nghề may vá và tính tình của nàng ấy, phu nhân các nhà sôi nổi gật đầu, đều nói trăm nghe không bằng một thấy, Nhữ Lâm nuôi dưỡng con người,...
Cố Tương Quân được khen đến ngượng ngùng, nàng ấy nào tốt đến như vậy, người tốt thật sự là cô nương kia, chẳng qua, người đã không còn ở phủ Vĩnh Ninh hầu.
Cố Tương Quân đột nhiên sáng mắt, thấy một làn váy trắng ngà pha lẫn màu xanh lục, nàng ấy sợ người đi mất nên chỉ ở chung với Trịnh thị một lát rồi kiếm cớ rời đi.
Trịnh thị nhìn theo phương hướng Cố Tương Quân chạy trốn, trong lòng hiểu rõ: “Ta nói mà, thì ra là chạy tới chỗ kia, người mặc xiêm y trắng tên là Khương Đường. Trước đây là nha hoàn bên cạnh A Dao, sau này đi theo A Dao làm ăn buôn bán, là người có đầu óc, A Dao đã làm chủ cho nàng chuộc thân.”
Trịnh thị dùng dăm ba câu nói qua chuyện này, Khương Đường thường xuyên theo Lục Cẩm Dao ra cửa, diện mạo lại như vậy, chắc chắn rất nhiều người nhớ rõ.
Thay vì để người khác đoán già đoán non, còn chẳng bằng tự mình nói cho xong.
Những người khác không rõ nguyên do cũng gật đầu, nhưng Yến Minh Song theo mẫu thân tới chúc thọ không nhịn được dựng tai lên nghe.
Thì ra là Khương Đường đã chuộc thân nha, vậy thì thật là tốt.
Nhưng Yến Minh Song nhớ kỹ lời An Dương từng nói, không được gây chuyện sinh sự, không trêu chọc phiền toái, nên chỉ thành thật đi theo Yến quốc công phu nhân.
Yến quốc công phu nhân vốn dĩ không muốn tới, nhưng Yến quốc công nói, chuyện Tứ hoàng tử và Minh quý phi xảy ra chuyện đều có dây mơ rễ má với Cố Kiến Sơn. Cố Kiến Sơn là quý nhân mới trong triều, được Hoàng Thượng coi trọng, cho dù không muốn kết thân thì cũng phải qua lại một chút.