Bên cạnh là một cái bếp than màu xám bình thường đến không thể bình thường hơn, ánh lửa bên trong màu đỏ cam cháy bập bùng, thoạt nhìn vô cùng ấm áp.
Trên khuôn mặt hai người không thấy chút quan uy nào, ngồi đối diện nhau cùng ăn chung một nồi lẩu, uống rượu nói chuyện vui vẻ với nhau.
Nếu không phải An Dương đã từng gặp qua hai người thì sẽ không có cách nào liên hệ người đang ngồi ở bên đường ăn lẩu với Đại Lý Tự khanh cương trực công chính và lão đầu tử Hộ Bộ Thượng thư.
An Dương bất động thanh sắc nhìn liếc qua, thấy thần sắc Khương Đường vẫn như thường, xem ra là nàng không biết thân phận của hai người này.
Có hai người này ở đây, tiệm này cũng không cần nàng ấy phải quá quan tâm nhọc lòng nữa.
An Dương càng thêm tò mò hương vị của nồi lẩu, rốt cuộc là ngon đến mức nào mới khiến cho mấy trọng thần trong triều cũng tới đây ăn lẩu như thế.
Theo lý thuyết, làm quan lên đến cấp bậc này thì hẳn là đồ ăn ngon nào cũng đã từng được nếm thử.
An Dương cười cười với Khương Đường, trong giọng nói mang theo hai phần tò mò: “Hôm nay sao còn có người ngồi ở bên ngoài ăn thế chứ, không cảm thấy lạnh sao?”
Hôm qua tuyết vừa mới rơi, tuyết còn chưa tan, bên ngoài trắng xóa một mảnh.
Có câu nói tuyết rơi không lạnh tuyết tan mới lạnh, lúc nói chuyện thở ra những luồng khói trắng. Nếu không phải biết đây là cửa tiệm của Khương Đường thì nhất định An Dương sẽ không tới đây.
Khương Đường: “Hai người này là khách quen, lúc trước khi ta bày quầy hàng ở đầu ngõ nhà ta ở bên kia họ đã thường xuyên tới ăn rồi. Mặc dù không phải là ngày nào cũng tới nhưng cũng cách vài ba ngày lại tới ăn một lần. Từ lúc đầu đã ngồi ăn ở bên ngoài rồi, nhưng mà khi đó chưa có tuyết rơi. Bây giờ có cửa tiệm rồi nhưng bọn họ vẫn không chịu vào ngồi trong nhà, nói là ngồi bên ngoài hay hơn. Có mấy lần tuyết rơi dày mà còn chạy tới, vừa ngắm tuyết vừa ăn lẩu nữa.”
An Dương thầm nghĩ, như vậy là nghiện đến cỡ nào rồi, nếu là nàng thì khi tuyết rơi nàng cũng không muốn ra ngoài.
“Vậy hai người này luôn đi cùng nhau sao?”
Khương Đường cũng chỉ tới đây lúc sáng sớm, cụ thể cũng không rõ lắm.
Nàng hỏi Lưu Đại Lang, Lưu Đại Lang nói: “Không phải, cũng thường đến ăn với mấy người khác nữa.”
Trong lòng An Dương hiểu rõ, vậy chứng tỏ quan viên triều đình tới đây ăn cơm không ít, chỉ là Khương Đường không biết mà thôi.
Cứ như vậy, cho dù sau này có người đỏ mắt với việc làm ăn của tiệm lẩu này thì cũng phải cân nhắc cho kỹ.
An Dương ngược lại không tò mò những quan viên này làm sao có tiền mà tới tiệm ăn bên ngoài ăn cơm. Làm quan mà, chỉ dựa vào bổng lộc cũng không đủ nuôi sống cả gia đình, cho dù không nhận hối lộ thì cũng có cách kiếm tiền khác.
Nàng ấy đi theo Khương Đường lên nhã gian ở trên lầu, vốn định chờ ăn cơm xong mới nói với Khương Đường. Nhưng rồi lại nghĩ, nếu những quan viên kia đã không nói rõ thân phận của mình mà bây giờ Khương Đường biết, có lẽ sẽ căng thẳng khẩn trương, không biết đối đãi như thế nào.
Nếu đã tới đây để ăn cơm thì cứ ăn cơm cho tốt là được rồi, coi như là khách nhân bình thường, ai cũng tự tại, Khương Đường không cần quản thân phận của thực khách.
Còn chuyện này để qua một thời gian nữa đã rồi nói sau.
Khương Đường đi theo lên để gọi món, An Dương dựa theo những món mà Khương Đường đề cử, gọi một nồi lẩu nấm, còn An Ninh quận chúa gọi chủ yếu là thịt dê và củ cải trắng.
Còn có một vị Diêu tiểu nương tử gọi một phần mì trứng gà. Tổng cộng có bốn người, lại đều là nữ tử, sức ăn không lớn nên chỉ những thứ này cũng đủ ăn rồi.
Khương Đường lại gọi thêm một phần thịt chiên giòn và bánh nếp đường nâu, sau đó cùng ngồi chung chờ thức ăn mang lên.
Món ăn đưa lên đầu tiên là nồi lẩu nấm, không phải là nồi đồng thường dùng để ăn mà là nồi gốm.
Một nồi nước súp, phía trên là lớp dầu màu vàng cam, dưới đáy là nước súp màu trắng sữa, bên trong là những cây nấm lớn có nhỏ có.
Có cây nấm đã có mũ nấm ở trên, có cây nấm lộ ra chân bụ bẫm.
Nước súp nóng hổi, hơi nóng lượn lờ. Nồi súp vừa tới cửa, mùi thơm đã ùa vào, đến lúc đặt ở trên bàn thì mùi thơm càng thêm nồng đậm.
Mùi này lúc vừa mới bước vào trong tiệm hoặc đang ở trên đường đã ngửi thấy rồi, bây giờ lại nghe, cảm thấy khắp phòng đều là mùi thơm.
Không chỉ là mùi thịt, cũng không phải là mùi thơm của nước canh xương thường uống trước kia, An Dương hình dung không ra, chỉ cảm thấy làm cho người ta thèm nhỏ dãi.
Khương Đường: “Nếm thử chút nước canh trước đã, nấm bên trong cũng đã được nấu chín, có thể ăn được rồi, nếm thử xem.”
Một người múc một chén, chờ nước canh sôi lên thì mới có thể cho thịt vào.
An Dương dùng thìa múc một ngụm nhỏ, trong phút chốc, hương vị tươi nồng bao bọc đầu lưỡi, lại ăn một miếng nấm, mỗi loại khác nhau thì hương vị cũng khác nhau.
Có cái thì giòn, có cái thì lại ngọt.
Cũng là nấm, bình thường An Dương đã được ăn nấm bào ngư, nấm hương nhưng hương vị không ngon như cái này.
Trong lòng nàng ấy thầm nhẩm tính.
Hai ba người cùng ăn một nồi lẩu, tính ra một bữa cơm cũng không quá đắt. Khó trách Tôn đại nhân cùng Tiền đại nhân có thể thường xuyên tới đây.
An Dương thầm nghĩ, có vận may đến cỡ này thì có ngăn cũng không ngăn được, có thực khách ngang cấp bậc này rồi thì rất nhiều chuyện không cần phải lo lắng.
An Ninh ngạc nhiên nói: “Món canh này ngon quá đi.”
Cái này được nấu từ nấm thật sao, không ngờ lại có hương vị ngon như vậy.
Khương Đường giải thích: “Nấm này từ Điền Nam đưa tới, không giống như nấm vùng này nên khi chế biến có vị rất ngon.”
An Dương nói: “Điền Nam sao? Đoạn thời gian tháng tư tháng năm không phải ở Điền Nam có lũ lụt à…Ta nhớ ra rồi, phu quân của Lục tỷ tỷ đi Điền Nam cứu trợ thiên tai, nửa năm sau lại đi Điền Nam trị thủy, có phải hắn mang về không?”
Thấy Khương Đường gật đầu, An Dương nói: “Khó trách ở chỗ ngươi lại có đồ ăn ngon đến như vậy.”
Khương Đường trước kia làm nha hoàn ở Vĩnh Ninh Hầu phủ, có thể là khi đó đã được ăn rồi.
Khương Đường: “Nếu thích ăn thì có thể bảo người đi tới đó mua, đây là kế sinh nhai của người dân địa phương ở đó. Nhưng mà lúc chế biến phải chú ý một chút, thứ này nếu nấu không chín sẽ dễ bị ngộ độc.”
Khương Đường nguyện ý để mấy người An Dương đi mua nấm.
Nàng chỉ mở một tiệm lẩu, cho dù làm ăn có tốt đến đâu cũng không thể mua hết tất cả nấm ở Điền Nam được, nàng chỉ có thể mua một phần rất ít.
Mà Cố Kiến Châu chỉ lo trị thủy, dân chúng địa phương có sống được hay không là chuyện của tri phủ tri huyện, Cố Kiến Châu không thể bao biện làm thay được.
Nếu là An Dương các nàng cũng thích ăn, mua nhiều thì dân chúng được lợi, các nàng ăn thoải mái, hai bên cùng có lợi.
An Dương âm thầm gật đầu, thì ra là như vậy. Nàng cũng không quá đặt nặng vấn đề mua để ăn, chẳng qua lát nữa khi ra cửa có thể nhắc tới trước mặt Tôn đại nhân Tiền đại nhân.
Không chừng có thể có hiệu quả kỳ diệu nào đó.
An Dương nói: “Ngươi mở cửa hàng như vậy tính ra cũng có thể giải quyết vấn đề cấp bách của dân chúng Điền Nam, còn giải quyết được dụ.c vọng ăn uống của ta nữa, có thể nói là nhất cử lưỡng tiện.”
Khương Đường kỳ thật không nghĩ xa như vậy, tiệm lẩu của nàng dùng được bao nhiêu nấm chứ. Tuy nhiên nhất cử lưỡng tiện là chuyện tốt, nàng cũng không cần phải đẩy công lao ra ngoài: “Quận chúa thích là tốt rồi, mọi người đừng chỉ lo nói chuyện, mau ăn đi.”
Mấy người ngồi đây, Khương Đường đều đã từng gặp.
An Ninh quận chúa là biểu muội của An Dương, mà một vị tiểu nương tử khác, gia thế bình thường, nhưng người rất tốt.
Mặc dù là quý nữ, có quý khí nhưng vẫn khiêm tốn, rất đáng yêu và dễ gần.
Vừa ăn cơm vừa nói chuyện, thời gian trôi qua cũng nhanh.
Một nồi lẩu nấm tươi ngon, ba người lại là lần đầu tiên ăn, mỗi người đều ăn đến no căng cả bụng.
Cuối cùng ăn thêm bánh nếp đường nâu, món này đã được chiên trong dầu, rắc thêm bột đậu nành và nước đường nâu lên trên, cắn một miếng đã cảm nhận được hương vị vừa ngọt ngào lại vừa mềm mại.
Ăn cơm xong đi ra, An Dương và Khương Đường cùng đi ra sau cùng.
Khương Đường đưa thiệp mời qua: “Hai mươi hai tháng chạp là sinh nhật ta, mời quận chúa tới tham gia lễ cập kê của ta.”
Lễ cập kê, thì ra Khương Đường mới mười lăm tuổi.
An Dương kinh ngạc khi biết Khương Đường còn nhỏ tuổi như vậy, nàng ấy nhận lấy tấm thiệp mời rồi đáp: “Tất nhiên ngày đó ta sẽ tới.”
Khương Đường cười cười: “Vậy ta chờ quận chúa, quận chúa nhớ đi thong thả.”
An Dương đi chầm chậm, thấy Tôn đại nhân và Tiền đại nhân còn đang ngồi ăn gần cửa, khẽ cao giọng hỏi: “Ta lại quên rồi, nấm này từ đâu tới nhỉ, không giống như nấm ở bên chỗ chúng ta lắm.”
Khương Đường kiên nhẫn giải thích: “Là từ Điền Nam vận chuyển tới đây. Điền Nam núi rừng nhiều, nấm cũng nhiều. Người dân địa phương hái phơi khô, vận chuyển đến đây không chiếm chỗ cũng không sợ bị đè ép. Hiện tại không phải đã mở một kênh đào từ tây xuống nam rồi sao, vận chuyển mấy thứ này cũng tiện hơn.”
Mặc dù cách xa nhau nhưng chưa đến ba ngày năm ngày là đã có thể đưa đến, xuôi theo dòng nước để vận chuyển nhanh hơn.
An Dương hỏi ngang đây là dừng: “Vậy ta sai người đi hỏi thăm xem, nếu mua được về đây thì đối với dân chúng Điền Nam cũng là một kế sinh nhai. Đồ ăn của ngươi ở đây thực sự rất ngon, ngày khác ta sẽ lại đến.”
Hôm nay là Khương Đường mời khách, hôm khác lại tới ăn nhất định chính là tự mình móc bạc.
Duy nhất không nghĩ tới chính là có thể ở chỗ này gặp được đại thần trong triều, An Dương yên tâm hơn nhiều.
Khương Đường tiễn An Dương quận chúa rời đi xong liền trở về nhà.
Tiểm lẩu của nàng dự định mở đến ngày hai mươi mốt, sau đó cho người giúp việc và chưởng quầy nghỉ phép nửa tháng, chờ đến mùng sáu mới hoạt động trở lại.
Vừa lúc có thể lấy chỗ này để tổ chức lễ cập kê.
Cũng có thể thông báo cho khách nhân một tiếng trước đó vài ngày, đỡ cho người ta muốn ăn lại mất công tới đây một chuyến.
Còn mấy quầy hàng bán đồ ăn mở đến ngày nào thì cứ tùy mấy người Lưu đại tẩu, tuy nói trong số tiền kiếm được càng nàng chỉ nhận được phần nhỏ nhưng số tiền nhận được mỗi ngày cũng không ít.
Một tháng ba bốn lượng, so với nguyệt ngân khi nàng làm nha hoàn còn nhiều hơn.
Kiếm thêm được chút bạc, đến khi ăn Tết có thể mua thêm vài thứ.
Khương Đường sau khi hỏi xong cũng không có ý định nghỉ ngơi sớm.
Thư viện Tùng Sơn đến ngày hai mươi lăm tháng Chạp mới nghỉ, Vương thị dự định bày hàng đến ngày hai mươi lăm tháng Chạp.
Tuy nhiên nam nhân của nàng ấy được nghỉ phép sớm, đến lúc đó có thể hỗ trợ bày quầy hàng trông hài tử, nàng ấy còn có thể nhẹ nhàng được một chút.
Trần gia nương tử thì phải xem mấy người làm công ở bến tàu lúc nào mới đi. Quầy hàng này có rất nhiều người đều ngóng trông. Tuy nhiên những người này đều phải về sớm để ăn tết, nàng đoán chừng sẽ mở quầy đến ngày hai mươi ba hai mươi bốn rồi sẽ không mở nữa.
Lưu đại tẩu muốn làm thêm vài ngày để kiếm thêm tiền mua sắm tết. Tết nguyên đán, đường phố Thịnh Kinh càng náo nhiệt, ai mà chẳng muốn đón một năm mới thật náo nhiệt chứ, nhưng muốn vậy phải có bạc, không có bạc thì nói cái rắm.
Khương Đường còn phải chuẩn bị tặng quà tết cho ba nhà.
Nàng một mình lập hộ, nhân tình đi lại cũng phải tốn tâm tư, giống như Lục Cẩm Dao bên này, chỗ Trịnh thị, còn có An Dương quận chúa đều phải tặng lễ năm mới.
Tuy nhiên đây đều là chuyện lễ qua quà lại, cũng không phải chỉ cho không thu, Khương Đường cũng không để ý nhiều đến chuyện tiêu tiền ra ngoài như vậy.
Đến ngày tổ chức lễ cập kê lại mời mấy người Lưu đại tẩu đến hỗ trợ là được rồi.
Đợi đến ngày mười lăm tháng Chạp, Khương Đường bảo Lưu Đại Lang nói với khách nhân của tiệm lẩu rằng ngày hai mươi hai tiệm sẽ không mở cửa, mọi người ngày đó đừng tới.
Khương Đường cho rằng thông báo một tiếng là được rồi, ai ngờ ngày hôm sau nàng tới đây lại bị mấy vị khách gọi lại.
Đều là gương mặt quen thuộc, lại thường xuyên ăn cơm ở đây, Khương Đường đối với bọn họ rất khách khí, cười hỏi: “Có phải đồ ăn không vừa ý không, cái này dễ nói, có món nào không ngon thì…”
Tiền Tùng Minh cảm thấy cực kỳ ngon, cũng không phải bởi vì cái này, hắn xua tay nói: “Chủ quán, ta không phải nói chuyện này. Ta muốn nói là liệu tiệm này có thể đóng cửa trễ một chút được không. Ngày hai mươi mốt quá sớm, thế nào cũng phải mở đến tận ngày hai mươi lăm mới được.”
Tiền Tùng Minh cũng không phải là người càn quấy. Tiệm lẩu này đóng cửa trễ cũng có thể kiếm được nhiều tiền hơn, trên đời này sao còn có người không muốn kiếm tiền chứ.
Khương Đường khó xử nói: “Chỉ có thể mở đến ngày hai mươi mốt thôi, vì ngày hai mươi hai ta còn phải dùng tiệm này nữa.”
Tiền Tùng Minh lắm miệng hỏi một câu chuyện gì.
Khương Đường cười cười nói: “Hôm đó là sinh nhật ta, muốn tổ chức lễ cập kê ở tiệm lẩu này nên không thể mở cửa được. Cũng chúc tất cả mọi người một năm mới tốt lành, vạn sự như ý.”
Nếu đã nói như vậy, Tiền Tùng Minh nhất định không thể dây dưa nữa.
Chẳng qua tổ chức lễ cập kê thì nhất định sẽ bày bàn tiệc. Khương cô nương chuẩn bị bàn tiệc khẳng định sẽ không kém.
Hơn nữa lần trước Khương cô nương cũng đã từng giúp bọn họ. Tôn đại nhân mặc dù đã nhắc tới nữ nhân này trước mặt Hoàng Thượng nhưng Hoàng Thượng vẫn chưa lập tức khen ngợi, có lẽ phần thưởng này lại rơi vào trên đầu Cố Kiến Châu rồi. Nếu như vậy, bọn họ thật ra lại thiếu Khương cô nương một nhân tình.
Đến ngày làm lễ cập kê, hắn có thể cùng với phu nhân tới tặng lễ, cũng coi như hoàn lại tình nghĩa ăn cơm nhiều ngày như vậy.
Tiền Tùng Minh nói: “Vậy chủ tiệm à, ngươi còn thiệp mời không? Ta cũng muốn cùng phu nhân trong nhà tới chung vui. Phu nhân trong nhà có biết cô nương, vẫn muốn đến tiệm này ăn một bữa cơm, vốn định cuối tháng Chạp mới đến, nhưng mà... Không biết ta có làm phiền ngươi không?”
Khương Đường không cảm thấy tiếng phu nhân này có gì không đúng, quay vào cầm ta một tấm thiệp mời: “Tới dự thì càng thêm vui mà, không sao hết, đến lúc đó nhất định ta sẽ quét chiếu đón chào.”
Chủ yếu nhất là bộ dáng Tiền Tùng Minh rất giống một người đọc sách, cư xử lịch thiệp có lễ. Khương Đường chỉ biết hắn họ Tiền, còn những cái khác hoàn toàn không biết.
Mỗi lần đưa tiền tính tiền đều rất thoải mái, cũng không phải là lưu manh vô lại.
Vốn dĩ khách nhân bên nàng cũng ít, thêm vài người đến chung vui cũng tốt.