Cố Kiến Sơn cũng không biết với quan hệ giữa hắn và Khương Đường thì nên ở chung như thế nào, nhưng hắn biết cách đối xử tốt với Khương Đường như thế nào.
Khương Đường nhìn ánh mắt Cố Kiến Sơn, gật đầu: “Vậy ngày mai ngươi tới cũng được.”
Cho nên sáng nay Cố Kiến Sơn mới ở đây.
Ngoại trừ thức ăn thì còn có trái cây nữa, tất cả đều tươi mới.
Cố Kiến Sơn cảm thấy Khương Đường không có người nhà, bằng hữu là người cực kỳ quan trọng, hắn cũng nên gặp một lần.
Mặc dù là lần đầu tiên, hắn cũng sẽ học cách đối xử tốt với Khương Đường, người mà Khương Đường trân trọng, hắn cũng nên kính trọng.
Bội Lan Tĩnh Mặc cảm thấy bánh bao này thơm hơn bánh bao mình mua nhiều.
Tuy rằng cuộc sống ở Yến Kỉ Đường không tệ, nhưng có câu nói như thế này, không ai nguyện ý làm nha hoàn cả.
Chỉ là Bội Lan các nàng vừa sinh ra chính là nha hoàn mà thôi.
Các nàng cũng khó nói giữa Lục Anh và Khương Đường ai gả tốt hơn ai, Khương Đường gả cho Cố Kiến Sơn là gả cao, những chuyện sau này cần đối mặt sẽ rất nhiều.
Gả cho gã sai vặt tuy rằng nhìn không tốt như vậy, nhưng cực kỳ an ổn.
Tuy rằng tổn hại Cố Kiến Sơn vài câu, nhưng nói cho cùng vẫn là vì Khương Đường mà cao hứng.
Trước kia cũng sợ quý công tử như Cố Kiến Sơn đối xử với Khương Đường không tốt, chỉ coi trọng dung mạo của nàng, hiện tại nhìn mới biết được, là các nàng đã quá đa tâm.
Đây là hôn sự của Khương Đường, cho dù có khó khăn, các nàng cũng không cần nói cái gì cũng không cần khuyên cái gì. Với quan hệ của các nàng, càng không cần phải nịnh nọt Khương Đường.
Lại đây xem một chút, nhìn cuộc sống của Khương Đường không đến nỗi nào là tốt rồi.
Bội Lan ở Hầu phủ sống cũng không tệ lắm, nàng không thích miệng mình bị thiệt, nhưng đồ ăn so ra vẫn không thể ngon bằng lúc Khương Đường còn ở đó.
Khương Đường nói: “Đừng chỉ ăn mấy thứ đó, nếm thử cái này này, ta nấu đấy, đây là món ăn mới.”
Bội Lan nhìn qua, là một cái bánh mì hình tròn, phía trên rắc hạt mè, bên trong kẹp đủ thứ, màu sắc có xanh có đỏ, nhìn có vẻ giống bánh kẹp thịt nhưng so với bánh kẹp thịt thì lại dày hơn.
Bội Lan chớp mắt hỏi: “Đây là cái gì thế?”
Khương Đường: “Đây là hamburger, ngươi nếm thử xem, có hai loại hương vị đấy.”
Nàng đang nghĩ cách để làm ra thêm món ăn mới, chuẩn bị bày thêm một quầy hàng bán đồ ăn nữa.
Hiện tại nàng đã có bảy quầy hàng bán đồ ăn vặt, mà người hợp tác mở quầy hàng bán đồ ăn vặt ngoại trừ mấy người hàng xóm thì còn có hai người tìm được ở bến tàu, còn lại là người giúp việc trong cửa hàng. Sau khi làm một thời gian, nếu Khương Đường cảm thấy thích hợp liền ký văn thư hợp tác mở quầy hàng bán đồ ăn vặt.
Đương nhiên cũng có người giúp việc không tốt, hoặc là đùa bỡn mánh lới, hoặc là tính tình lười nhác, những người đó Khương Đường đều sa thải.
Cho đến bây giờ, nàng cũng không mua người.
Những người còn lại có thể hỗ trợ quầy hàng bán đồ ăn vặt đều là do Khương Đường lựa chọn, về phần sau này có sinh ra tâm tư khác hay không thì nàng không có năng lực đoán trước như vậy.
Tổng cộng làm được sáu cái, tầng phía trên cùng và phía dưới là bánh mì.
Ba cái vị thịt bò, ba cái vị gà rán.
Mỗi người nếm thử hai cái.
Ở giữa có kẹp trứng chiên rau xà lách, nước sốt có sốt dưa chuột muối và sốt cà chua.
Thấy cái này quá dày, Bội Lan há to miệng cắn một miếng. Ăn một miếng vào chỉ cắn được một miếng bánh mì cùng với một miếng thịt bò nhỏ. Miệng nàng ấy căng phồng, cẩn thận cảm thụ mùi thịt: “Cái này ngon, thật sự rất ngon! Tĩnh Mặc ngươi mau ăn đi!”
Lời nói của Bội Lan không rõ ràng, Tĩnh Mặc mím môi, vội vàng cắn một miếng. Bánh mì mềm mại phối cùng nước sốt chua ngọt, nàng ấy cắn miếng đầu tiên không cắn được thịt, nhưng miếng thứ hai ăn được là một miếng thịt chắc nịch.
Cũng không phải mềm nhũn, ăn vào trong miệng có cảm giác sần sật.
Mềm ngọt mọng nước, hương vị giống như không chỉ là thịt bò mà còn có mùi hành lá và các loại gia vị, lá rau bên trong được bọc nước sốt cà chua chua ngọt ngon miệng, ăn thơm mà không ngấy.
Đặc biệt là đồ ăn bên trong và nước sốt chua ngọt, hương vị cũng quá ngon.
Làm sao bánh mì còn có thể ăn như vậy chứ!
Hiện giờ, đám người Tĩnh Mặc cũng có thể chậm rãi tiếp xúc với việc làm ăn, biết trong cửa hàng bán bánh mì. Hai người bọn họ thỉnh thoảng quản lý chuyện nhân tình qua lại cùng chuyện làm ăn, còn thời gian còn lại vẫn ở lại Yến Kỉ Đường. Bội Lan nhớ kỹ vị trí các cửa hàng đồ ăn vặt trên đường, hai người đều làm được việc, có lẽ qua một thời gian nữa là có thể thăng lên nha hoàn nhị đẳng.
Lộ Trúc và Tinh Tương đi cùng Cố Kiến Châu đến Điền Nam, hiện giờ trong viện chỉ có ba nha hoàn nhị đẳng, còn không biết ai sẽ được thăng lên đây.
Tĩnh Mặc lại cắn một miếng hamburger nữa. Những món ăn khác đều đã từng được ăn rồi, tuy rằng cũng ngon nhưng không mới lạ bằng hamburger, thoáng cái trong mắt không còn gì khác.
Khương Đường cầm cái hamburger vị gà rán ăn, lại đẩy về phía hai người: “Các ngươi nếm thử cái này xem hương vị như thế nào?”
Vốn gà rán cần dùng nhiều dầu, hơn nữa ăn đồ chiên nhiều cũng không tốt nên Khương Đường nghĩ cách dùng lò bánh mì nướng, không giòn như khi chiên nhưng vẫn rất ngon.
Tiệm lẩu bán lẩu chân phượng rất chạy, nhưng gà nguyên con thì lại bán không tốt lắm. Thịt thì lại đắt, Khương Đường cũng không thể đem toàn bộ thịt còn lại cho các sư phụ giúp việc được, cho nên muốn bán cái này thử xem.
Thịt chiên đắt tiền, nhưng miếng gà giòn như thế này lại rẻ, thích hợp bán ở quầy hàng đồ ăn vặt.
Bội Lan thật hận không thể ở lại nơi này: “Đều ngon, Đường Đường, đây vẫn là lần đầu tiên có nhiều đồ ăn như vậy vây quanh ta. Đúng rồi, đừng chỉ tập trung ăn như thế, chúng ta còn mang lễ vật tới đây.”
Khương Đường thấy hai người thích ăn liền yên tâm, lúc này vẫn còn buổi sáng, trời ấm áp, cùng nhau ngồi ăn cơm nói chuyện là chuyện an nhiên tự tại nhất, nàng hỏi: “Là cái gì thế?”
Bội Lan nói: “Khăn tay chúng ta thêu, chỉ là mấy thứ lặt vặt thôi, Triệu đại nương mang cho ngươi rau ngâm, còn có Nam Hương tỷ tỷ Nam Tuyết tỷ tỷ ở chính viện có tặng đồ nữa.”
Thêm nữa thì không có, làm nha hoàn, gia sản không phong phú, nếu thật sự tặng lễ sáu lượng bạc tám lượng bạc như vậy, sớm muộn gì cũng phải móc hết tài sản ra.
Khương Đường thành thân còn phải tặng lễ nữa, nếu cứ tặng lễ như vậy thì toàn bộ tiền bạc cũng đổ hết vào đây.
Đương nhiên Khương Đường hiểu được, nàng nhìn còn có đế giày, vui mừng nói: “Các ngươi cũng biết tay nghề thêu thùa của ta không tốt lắm, ra ngoài nửa năm rồi mà cũng chẳng tiến bộ chút nào, vừa lúc giải quyết vấn đề cấp bách cho ta.”
Bội Lan nâng mặt nói: “"Ngày ngươi đính thân nhất định sẽ rất bận, mà chúng ta cũng không tiện tới đây, nếu cần hỗ trợ gì thì cứ nói với chúng ta. Còn có áo cưới nữa, chúng ta có thể thêu giúp. Xuất giá chỉ có một lần trong đời, nhất định phải mặc thật xinh đẹp mới được.”
Áo cưới đều là do nữ tử tự mình thêu, tay nghề thêu thùa của Khương Đường không tốt, các nàng có thể giúp.
Thần sắc Tĩnh Mặc dịu dàng, cũng là ý tứ này.
Khương Đường cười gật đầu: “Vậy đa tạ các ngươi.”
Buổi trưa hai người ăn cơm ở đây, Khương Đường làm sáu món ăn, lượng thức ăn rất lớn. Nàng liền múc ra ngoài một ít để hai người mang về.
Lúc ngồi ăn cơm, Khương Đường giống như bàng hoàng trở lại phòng bếp nhỏ ở Yến Kỉ Đường, mọi người đang cùng nhau ngồi ăn cơm vậy.
May mắn thay, mỗi người đều có đường ra và đích đến của riêng mình.
Cách đính thân còn ba ngày, Cố Kiến Sơn ngày ngày đều tới.
Lưu đại tẩu thỉnh thoảng nhìn thấy, thật sự rất tò mò. Dù sao Cố Kiến Sơn cùng với đại tướng quân cưỡi ngựa đi đầu trở về ngày ấy rất giống nhau, quả thực là giống nhau như đúc.
Chỉ là so với ngày đó ít hơn vài phần lệ khí.
Người sống trong ngõ nhỏ, phụ nhân lớn tuổi thẩm thẩm cũng nhiều, tụ tập nhau lại sẽ ngồi nói chuyện phiếm, nhịn không được cũng sẽ hỏi thăm. Cũng có không ít người hỏi thăm Lưu đại tẩu và Trần gia, Trần gia nương tử thì lại biết nhưng cũng không dám nói lung tung.
Lưu đại tẩu thật sự không biết. Nhưng người khác không biết không thể hỏi Khương Đường, nàng ấy lại có thể hỏi. Có lần không nhịn được, liền đi hỏi Khương Đường là chuyện gì.
Khương Đường nói: “Vốn định chờ sau khi đính thân sẽ nói cho tẩu tử biết, nhưng mà cũng không kém mấy ngày nữa. Ngày mốt có người muốn tới cửa cầu hôn, đến lúc đó tỷ tỷ ta cũng sẽ tới đây.”
Lưu đại tẩu vui vẻ: “Đây là chuyện vui nha, cần tẩu tử giúp gì thì cứ nói.”
Khương Đường cười cười: “Ôi, nhất định ta sẽ không khách khí với tẩu tử đâu.”
Còn chưa đến lúc thành thân, Khương Đường cũng không muốn gióng trống khua chiêng tuyên dương ra ngoài. Lưu đại tẩu cũng biết sâu cạn, sẽ không nói lung tung. Chỉ là nàng ấy suy đi nghĩ lại, vẫn cảm thấy tiểu ca bán thịt mấy ngày nay không không như trước kia nữa.
Tiểu ca bán thịt trước kia chỉ đi theo phía sau Khương Đường, hiện tại, trên người có nét quý khí nói không nên lời.
Lưu đại tẩu mơ hồ cảm thấy, tiểu ca bán thịt chính là Cố tướng quân đại thắng trở về.
Ý niệm này xoay tới xoay lui trong đầu nàng ấy, nhưng đối với Lưu đại tẩu mà nói, có phải hay không cũng không có quan hệ gì với nàng ấy cả. Nếu đó là Cố tướng quân thì càng tốt, nàng nguyện ý Khương Đường được gả tốt.
Về phần có người suy đoán lung tung trong ngõ nhỏ, cũng có người từng gặp qua Cố Kiến Sơn, nói những lời khó nghe, lời trong lời ngoài đều nói Khương Đường là ngoại thất của quan lớn.
Lưu đại tẩu miệng lưỡi lợi hại, trước kia chỉ ru rú trong nhà nhưng bây giờ không còn như vậy nữa, liền mắng cho đám phụ nhân thẩm thẩm khua môi múa mép này một trận.
Lúc này không có ai ở cửa nói ra nói vào nữa.
Rất nhanh đã đến ngày hai mươi sáu tháng năm, vốn mấy ngày cuối tháng này đều cực kỳ nóng, nhưng hôm nay thời tiết lại rất tốt, lại có từng trận gió mát lạnh thổi qua.
Trên trời mây trắng trôi lững lờ, chỉ có ở phía đông là ánh lên màu vàng sáng.
Sáng sớm, mặt trời còn chưa ló dạng, từ đầu ngõ đã xuất hiện một chiếc xe ngựa hoa mỹ dừng tại đó, nhà đầu ngõ kia từ trong viện nhìn ra ngoài, giương mắt nhìn thấy một nương tử y phục hoa lệ từ trên xe bước xuống, trên đầu đeo trâm cài vàng, búi tóc phụ nhân, khí độ như hoa.
Nhìn cũng không giống người ở loại địa phương này, nét đẹp cũng không giống với Khương Đường. Trên người người này mang theo quý khí, mặt mày dịu dàng hào phóng, mà Khương Đường lại là mỹ diễm.
Rất nhanh, lão bà tử ở đầu ngõ nhìn qua khe hở thấy người này biến mất, bà ấy đi mấy bước, duỗi cổ nhìn ra ngoài, thấy vị mỹ phụ nhân này nhấc chân bước vào Khương gia.
Ngay cả mũi giày lộ ra cũng đẹp mắt, đây là quý nhân ở chỗ nào tới vậy.
Hôm nay Lục Cẩm Dao chọn mặc bộ y phục ổn trọng thành thục nhất của nàng, màu sắc là thu ba lam, hoa văn thêu trên mặt cũng thành thục, chính là vì chống lưng cho Khương Đường.
Từ phu nhân Phùng thị tuổi không nhỏ, là tỷ tỷ của Khương Đường, dù thế nào cũng phải chững chạc một chút.
Lục Cẩm Dao đến sớm, lúc tới còn sờ sờ đầu Điểm Kim Ô Kim. Hai con chó này uy phong lẫm lẫm, xoa đầu một cái liền kêu hừ hừ, nằm trên mặt đất lăn lộn cho đám người gãi ngứa, so với trước kia nàng đến thì đã lớn hơn nhiều.
Khương Đường đứng ở phía sau Điểm Kim Ô Kim, gọi một tiếng Lục tỷ tỷ.
Lục Cẩm Dao cười đánh giá Khương Đường, cảm thấy hôm nay nàng cực kỳ xinh đẹp. Tóc chải kỹ, phía trên có mấy cây trâm đẹp mắt, khuyên tai là trân châu, toàn thân sáng rọi.
Quả thật rất đẹp, đến ngày mặc áo cưới sẽ còn đẹp hơn cả hôm nay.
Ngược lại có vài phần bộ dáng trưởng thành.
Lục Cẩm Dao nói: “Mặc dù là đính thân nhưng ta là tỷ tỷ ngươi, cũng có đồ đưa cho ngươi. Còn có phu nhân bên kia, cũng nhờ ta mang đồ tới.”
Tuy rằng người không tới nhưng Trịnh thị biết hôm nay hai người đính thân.
Vốn dĩ Trịnh thị phải dẫn theo bà mối tới đây, nhưng mà... Tính ra cũng không kém.
Lục Cẩm Dao cười cười: “Nếu bây giờ ngươi muốn xem thì cứ xem, còn không thì chờ đính thân xong rồi xem cũng được.”
Khương Đường cười cười: “Vậy chờ đính thân xong đã rồi xem đi.”
Nàng cho rằng Trịnh thị căn bản không quan tâm chuyện nàng cùng Cố Kiến Sơn đính thân, lại không nghĩ rằng còn đưa đồ tới, ít nhất có thể làm cho Cố Kiến Sơn cao hứng một chút.
Lục Cẩm Dao nói: “Cho dù phu nhân không thể tới đây, nhưng ở trong lòng bà ấy vẫn thừa nhận ngươi là con dâu.”
Tâm trạng Khương Đường lúc này cũng không quá rõ ràng. Biết Trịnh thị tặng đồ, trong lòng giống như có một tầng sương mù, nhưng sau khi nghe Lục Cẩm Dao nói thì lại vui vẻ hơn một chút. Cố Kiến Sơn không để cho nàng chịu ủy khuất gì, cho dù là Hầu phủ cũng không để cho nàng chịu ủy khuất gì.
Khương Đường bật cười: “Tỷ tỷ, vậy thọ yến của phu nhân năm nay ta còn có thể đến dự không?”
Lời này là thăm dò, nhưng Lục Cẩm Dao lại lắc đầu, nàng không muốn lừa gạt Khương Đường, cũng không muốn nói những chuyện sau này. Với tình huống hiện tại, Khương Đường không thể đi.
Tất cả mọi người đều biết Cố Kiến Sơn đã rời khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ để cưới Khương Đường làm thê tử. Nếu như nàng tham gia thọ yến của Trịnh thị, không nói đến gì khác, Vĩnh Ninh Hầu đã nổi trận lôi đình lên rồi.
Khương Đường thầm nghĩ, vốn dĩ đã biết không thể đi, nhưng đưa vài thứ qua đó cũng được.
Lục Cẩm Dao: “Được rồi, hôm nay là ngày vui của ngươi, chờ người tới cửa cầu thân đi.”
Theo lý thuyết, Khương Đường không nên lộ diện, nhưng mà đặt bình phong ngồi ở trong phòng nghe, ai cũng sẽ không biết.
Cầu thân là việc của trưởng bối, mà Cố Kiến Sơn cho dù có tới thì cũng chỉ có thể ở một bên nghe.
Đến giờ Thìn, bên ngoài tiếng người chen chúc, Ô Kim Điểm Kim lại sủa vang một trận. Lục Cẩm Dao nhìn quanh trong sảnh xem còn chỗ nào không ổn nữa không, sau khi xác nhận xong hướng về phía Hoài Hề gật đầu: “Đi xem là ai tới.”
Hai tay Hoài Hề đan chéo trước bụng, hành lễ xong liền ra cửa xem thử, mà Bạch Vi đứng ở phía sau Lục Cẩm Dao, trong lòng nhịn không được vui mừng hớn hở.
Tuy rằng sau khi nàng chuộc thân xong chưa chắc sẽ được như thế này, nhưng nha hoàn đều không phải là tiện mệnh.
Gặp được Lục Cẩm Dao là các nàng mệnh tốt, nhưng có không ít nha hoàn bị tống cổ đến thôn trang, làm việc mệt sống mệt chết, sau đó vô thanh vô tức liền không còn.
Lặng yên không một tiếng động.
Theo nàng biết, nha hoàn đại phòng cũng không được như ý.
Mà Khương Đường, là người đầu tiên từ Vĩnh Ninh Hầu phủ đi ra ngoài.
Rất nhanh Hoài Hề đã trở lại, hành lễ nói: “Hồi đại nương tử, là Trường Ninh Hầu phu nhân tới cửa cầu thân.”