Xuyên Thành Nha Hoàn Của Nữ Chính Ta Nằm Yên Làm Giàu

Chương 166



Phùng thị chiếu theo giờ lành mà đến. Tăng nhân xem giờ nói nếu đến cửa cầu thân vào giờ Thìn thì cả đời sẽ được thuận lợi, bà ấy cực kỳ tin những thứ này nên từ sáng sớm đã chạy tới đây.

Vì thế, bà ấy còn quyên không ít tiền dầu mè nữa.

Tăng nhân nói hai người bát tự tương hợp, ngày cầu thân cũng là do tăng nhân Phổ Đà Tự chọn.

Lúc này còn chưa tới thời điểm hợp bát tự, Phùng thị chẳng qua là đề phòng vậy thôi.

Cố Kiến Sơn đi theo phía sau Phùng thị không nói một lời, hai nha hoàn đi phía sau hắn, phía sau là bà mối Vương bà tử. Nhóm gã sai vặt khiêng sính lễ thì dừng lại ở cửa, Xuân Đài vung tay lên, nhóm gã sai vặt liền đặt sính lễ xuống.

Tất cả đều dùng rương gỗ lim đựng, trên thanh gỗ nâng có dùng vải đỏ buộc lại tượng trưng cho sự vui mừng. Gã sai vặt phụ trách chuyện này cũng rất khéo léo, cố ý buộc vải đỏ thành bông hoa đỏ. Nhìn một mảnh toàn màu đỏ thế này, vừa nhìn đã biết đây là sính lễ cầu thân.

Nhóm gã sai vặt khiêng sính lễ cũng chọn những người có bộ dáng vui vẻ. Hôm nay Cố Kiến Sơn cố ý mặc một bộ áo choàng màu đỏ sậm, còn dùng dây buộc tóc cùng màu. Hắn vốn còn trẻ, mang màu sắc như vậy tính ra lại phù hợp, thiếu đi vẻ uy nghiêm của tướng quân mà lại có thêm vài phần cảm giác vui mừng khi sắp thành thân.

Chỉ là Cố Kiến Sơn chưa từng mang y phục có màu sắc như vậy, khi nhìn trong gương đồng cũng không thể thấy hết toàn thân của mình, chính mình cũng không biết mình mặc bộ y phục này trông như thế nào nên khi đi đứng vẫn có chút gì đó ngại ngùng không tự nhiên lắm.

Phùng thị quay đầu lại nhìn hắn, bước chậm lại phủi đi lớp tro bụi vốn không tồn tại trên vai hắn, nói: “Đi thôi.”

Đáng lẽ những việc này phải là do Trịnh thị làm mới phải, nhưng bây giờ lại không thể không để bà ấy làm thay.

Cũng may Từ Hoa Nam xem như là lão sư của Cố Kiến Sơn nên bà ấy tới đây là thích hợp.

Có lẽ ngày đó Trịnh thị tới là giấu diếm Vĩnh Ninh Hầu. Bà ấy mang tới một đôi vòng ngọc, chính là dùng loại dương chi bạch ngọc thượng hạng rồi nhờ người làm ra.

Sắc ngọc trắng nõn không tỳ vết, trong suốt lóng lánh. Nếu như đeo trên cổ tay Khương Đường nhất định sẽ cực kỳ đẹp mắt.

Trịnh thị không có cách nào tự tay giao cho Khương Đường, chỉ có thể ủy thác Phùng thị.

Ngày đính hôn hai bên sẽ trao đổi tín vật cho nhau, vốn dĩ Cố Kiến Sơn đã chuẩn bị ngọc bội rồi. Nhưng nếu bây giờ Trịnh thị cầu thì vẫn là vòng tay tốt hơn.

Trịnh thị đặt cái này xuống rồi vội vàng rời đi, giống như là sợ bị ai phát hiện. Phùng thị cất đồ vật cẩn thận, dự định chờ tới ngày đính hôn sẽ đưa cho Khương Đường.

Tín vật này cũng chính là lễ gặp mặt mà bà bà cho con dâu, Trịnh thị không đi cầu thân nên đương nhiên không thể cho được, như vậy nhờ bà ấy đưa qua cũng coi như lưỡng toàn.

Phùng thị nhớ tới ngày đó, trong lòng vẫn còn cảm thấy không dễ chịu, bà ấy nói với Cố Kiến Sơn: “Mẫu thân ngươi vẫn nhớ thương ngươi, đừng bởi vì đi đón dâu mà quên Hầu phủ.”

Cố Kiến Sơn trịnh trọng gật đầu: “Sẽ không.”

Phùng thị vui mừng cười: “Đi thôi.”

Trong ngày cầu thân tuy rằng không đốt pháo nhưng thế trận cũng không nhỏ.

Hàng xóm láng giềng đều ra ngoài xem, Khương Đường sống ở căn nhà thứ tư, trước cửa mấy căn nhà bên ngoài đều đặt rương màu đỏ.

Ngoài ra còn có người ôm theo đôi chim nhạn lớn, ôm khay gỗ lim, chỉ là phía trên phủ vải đỏ nên không biết bên trong là cái gì.

Nếu là người bình thường gả cưới, làm sao lại có nhiều sính lễ như vậy.

Trước tiên Xuân Đài hắng giọng, sau đó nói với mấy người hàng xóm thò đầu ra xem náo nhiệt: “Các đại gia đại nương, hôm nay phu nhân nhà ta dẫn công tử đến cầu thân Khương gia tiểu nương tử, có chiếm chỗ ở trước cửa, làm phiền mọi người, ở đây là một chút tâm ý của chúng ta.”

Xuân Đài tặng cho mỗi nhà một cái hà bao màu đỏ. Có người không nhịn được mở ra xem, vừa nhìn là hai khối bạc vụn nhỏ, còn có mấy khối đường gói trong giấy dầu.

Ngay lập tức liền vui vẻ nhét đồ vào trong ngực, tiếp tục xem náo nhiệt.

Xuân Đài lấy từ trong ngực ra danh sách lễ vật, trang đầu tiên và cuối cùng là giấy cứng, ở giữa là gấp lại, kéo ra thật dài. Hắn bắt đầu đọc: “Cố gia hạ sính lễ, sính lễ có một đôi chim nhạn! Hai hộp bánh cưới! Hai rương châu báu...”

Theo danh sách đọc lễ của hắn, nhóm gã sai vặt phía sau liền lần lượt mở nắp rương ra, mở tấm vải đỏ phủ trên khay ra một nửa. Lúc này giờ Thìn, mặt trời cũng đã ló dạng, chiếu ánh sáng rực rỡ từ chân trời. Ánh mặt trời vừa chiếu tới, tơ lụa cùng với châu báu bên trong đều tỏa sáng lấp lánh, cực kỳ chói mắt.

Trân châu mượt mà, ngọc thạch trong suốt, đủ loại trang sức bằng vàng bằng bạc trực tiếp chất đầy rương, rất nhiều thứ đều là chưa từng thấy bao giờ.

Chờ đến lúc đọc đến tơ lụa, mọi người nhìn thấy các loại chất liệu màu sắc phong phú, màu sắc đa phần là tươi sáng, không có cái nào là màu cũ cả, giống như mây tía dệt ngang trên bầu trời.

Phía sau còn có bình phong sơn thủy, đồ trang trí quý giá... Mọi người nhìn hoa cả mắt, nhìn mấy cũng không hết.

Có người còn khẽ đếm trong lòng xem có bao nhiêu thứ, nhưng đếm được đến phía này đã quên mất phía trước có những gì rồi.

Xuân Đài đọc một hồi đến mức miệng khô lưỡi khô, Minh Triều đứng ở một bên lộ dáng vẻ không lạnh lùng hiếm thấy, trong mắt còn mang theo ý cười nhàn nhạt.

Mà bà mối thì đi theo đám người Phùng thị cùng Cố Kiến Sơn vào trong nhà.

Phùng thị bước vào cửa, trước tiên đánh giá tòa nhà một chút. Bên trong sạch sẽ gọn gàng, phòng ở cũng không ít, một người ở cũng đủ rồi.

Đây là lần đầu tiên bà ấy đến đây. Lần trước Khương Đường làm lễ cập kê là ở trong cửa hàng của nàng. Căn nhà này tuy nhỏ nhưng nhìn lại thấy ấm áp.

Phùng thị cười cười, đi theo Hoài Hề vào trong nhà.

Bà mối Vương đi theo phía sau, ánh mắt cười híp lại thành một khe hở. Vương bà tử là bà mối nổi danh ở Thịnh Kinh, đã thúc đẩy không ít nhân duyên. Mặc dù biết Cố Kiến Sơn bị đuổi ra khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ nhưng Vương bà tử vẫn tới, có tiền có thể sai khiến quỷ thần, đính hôn tính là cái gì chứ.

Vừa vào cửa, Vương bà tử liền vô thanh vô tức chen tới phía trước, nói với Lục Cẩm Dao bằng thái độ tha thiết: “Đây không phải là duyên phận thì còn là gì nữa chứ, thì ra đây là muội tử của Tứ nương tử, ta biết ngay mà, biết đi đâu mà tìm được người như vậy chứ.”

Mặc dù Vương bà tử căn bản chưa từng gặp Khương Đường nhưng cũng không ngăn cản được bà ấy khen người như một đóa hoa: “Tứ nương tử nhạy bén thông tuệ, muội tử lại là tiểu nương tử nhất đẳng, khó trách Từ phu nhân nhất định phải nhờ lão thân tới cửa cầu thân, phải đi thật nhanh, sợ có người nhanh chân đến trước!”

Vương bà tử nói: “Hôm qua con sai người cố ý tới dặn dò ta tuyệt đối không được dậy muộn, sáng sớm hôm nay nhìn sắc trời thế này, trên cây lại có tiếng chim ríu rít là lão bà tử ta liền biết chuyện tốt sắp tới rồi.”

Lục Cẩm Dao cười nói: “Làm gì mà nói quá vậy chứ.”

Vương bà tử lại nói: “Ôi chao, nhưng mà Tứ nương tử cứ yên tâm. Gả muội tử cho Cố công tử là có thể hoàn toàn yên tâm được rồi. Lão bà tử ta cam đoan nhé, hiện giờ ở Thịnh Kinh không thể tìm ra một người nào mà có phẩm hạnh đoan chính hơn Cố công tử đâu. Cố công tử bây giờ là Chiêu Nghị tướng quân tam phẩm, sau này tiền đồ càng là không thể hạn lượng, không phải lão thân nói ba hoa chích chòe đâu, đừng có nói ở Thịnh Kinh này mà phóng mắt nhìn toàn bộ Ngự Triều, đi khắp nơi cũng không thể tìm ra một lương nhân phù hợp hơn Cố tướng quân được.”

Một cái miệng, lưỡi xán liên hoa, ba phần cũng có thể nói ra mười phần, trong lúc nói chuyện lại không cần phải gân cổ lên. Bề ngoài Vương bà tử này cũng rất sạch sẽ, thật đúng là dễ dàng làm cho người ta sinh hảo cảm.

Vừa mở miệng liền trực tiếp khen cả hai người nở hoa luôn.

Vương bà tử cười nói: “Đây thật đúng là một đôi trời đất tạo nên mà, cẩm ngọc lương duyên cẩm ngọc lương duyên.”

Lục Cẩm Dao nói: “Đừng chỉ đứng mãi thế, mọi người ngồi xuống uống trà đi.”

Khương Đường ở phía sau bình phong, khóe miệng khẽ cong lên.

Cách một tấm bình phong hình hoa và chim làm bằng băng gạc, chỉ có thể nhìn thấy bóng người màu xám. Nàng có thể phân biệt bóng người nào là Cố Kiến Sơn, dù sao nam nữ khác nhau rất lớn. Người đang quơ tay múa chân này hẳn là bà mối Vương bà tử, phía sau còn chưa kịp nói chuyện chính là Từ phu nhân Phùng thị, cuối cùng nhìn bóng người có chút mất tự nhiên đứng nghiêm chỉnh hẳn là Cố Kiến Sơn.

Hắn đang đứng ở bên cạnh con chim vân tước thêu trên băng gạc, nhưng chẳng linh động được như con vân tước kia.

Khương Đường nghiêng người về phía trước, đưa tay khẽ chạm vào bóng người bên cạnh vân tước, lại sợ người bên ngoài phát hiện nên vội vàng rụt tay về.

Phùng thị mở miệng, giọng nói bà ấy sang sảng làm lộ ra cảm giác hào phóng tự nhiên: “Kỳ thật mấy lời này khen chất tử nhà ta vẫn có hơi quá một chút, để ta nói vài câu vậy. Chuyện cầu thân này là quyết định của một nhà chúng ta, thứ nhất hắn đến tuổi nên thành thân, thứ hai, lúc trước Tứ nương tử nhờ ta chủ trì lễ cập kê cho Khương tiểu nương tử, ta liền cảm thấy tiểu nương tử này không tồi. Trước khi cầu thân ta đã hỏi chất tử của ta rồi, hắn cũng gật đầu đồng ý.”

Phùng thị cũng sẽ không thêm quá nhiều về tình hình, bà ấy nói: “Sính lễ đặt ở bên ngoài kia chính là thành ý của chúng ta, nếu cảm thấy có chỗ nào không đủ hoặc là không ổn, chúng ta lại thêm.

Lời này cũng là để tránh cho mấy lời không dễ nghe truyền ra ngoài. Dù sao thì Cố Kiến Sơn cũng đã rời khỏi Hầu phủ, mà Khương Đường lại là nha hoàn của Vĩnh Ninh Hầu phủ, không thể thiếu người nói ba nói bốn.

Phùng thị nói: “Cái khác không nói, chỉ cần gả tới liền quản gia rồi. Không đến mức muốn sao cho sao muốn trăng cho trăng nhưng ít nhất mọi chuyện cũng được như ý. Cũng hy vọng Tứ nương tử cân nhắc suy xét thật kỹ.”

Lục Cẩm Dao cười cười, Bạch Vi đứng phía sau bưng chén trà đặt trước mặt khách nhân.

Lục Cẩm Dao thong thả ung dung uống một ngụm trà, nhẹ giọng nói: “Kết thân là chuyện tốt của cả hai họ, Từ phu nhân cùng lệnh chất là người như thế nào ta đều biết rõ, cũng nguyện ý để cho gia muội cùng Cố công tử trở thành một đôi giai lữ.”

Không đợi Cố Kiến Sơn vui mừng quá sớm, Lục Cẩm Dao lại nói: “Nhưng mà ta còn muốn hỏi Cố công tử mấy câu, không biết Cố công tử có nguyện ý trả lời không?”

Cố Kiến Sơn đứng dậy nói: “Đương nhiên là tại hạ nguyện ý.”

Lục Cẩm Dao hỏi: “Ngươi có nguyện ý trân trọng gia muội đồng thời trân trọng bản thân không? Ta cũng biết Cố công tử quanh năm suốt tháng ở Tây Bắc, ta cũng không hy vọng muội muội gả qua rồi phải ngày đêm lo lắng, cho nên vẫn hy vọng Cố công tử trân trọng bản thân mình đồng thời chiếu cố gia muội, có thể cùng gia muội bạc đầu giai lão thì không thể tốt hơn được nữa.”

Kỳ thật Lục Cẩm Dao còn muốn nói chuyện khác, chẳng hạn như không nạp thiếp không nuôi ngoại thất, trước sau toàn tâm toàn ý, thể xác và tinh thần như một.

Nhưng những chuyện này không phải là chuyện nàng có thể quản. Chuyện tình cảm nàng cũng không thể nhúng tay vào, đương nhiên nàng mong đợi hai người sau khi thành thân sẽ vẫn ngọt ngào như lúc ban đầu, ở bên nhau đến bạc đầu răng long, đừng coi những nỗ lực hiện tại là nguồn gốc của sự hối hận sau này.

Khương Đường bên kia, Lục Cẩm Dao cũng sẽ nói một chút.

Sau khi thành thân rồi sẽ khác, có một số nam nhân, lúc không chiếm được thì hao tâm tổn trí tìm cách có được, lúc chiếm được rồi lại không biết quý trọng nữa.

Tuyệt đối đừng cảm thấy sau khi gả qua rồi lại nghĩ Cố Kiến Sơn thay đổi hoặc là đối xử với mình không tốt, trước và sau khi thành thân luôn có sự khác biệt.

Cố Kiến Sơn thận trọng gật đầu: “Tại hạ sẽ tuân theo lời Tứ nương tử nói, trân trọng Khương cô nương cũng giống như trân trọng bản thân mình.”

Lục Cẩm Dao cười gật đầu: “Vậy thì cửa hôn sự này, ta đồng ý.”

Khương Đường ngồi sau bình phong, trong lòng trăm mối cảm xúc đan xen. Một bên là vì những lời Lục Cẩm Dao vừa nói, một bên lại vì hôn sự sắp tiến hành.

Trên mặt Phùng thị cũng hiện rõ nét vui vẻ: “Vậy thật đúng là quá tốt, bên này sau khi hợp bát tự xong ta sẽ mời người tính ngày đính hôn.”

Bát tự thì trước đó Phùng thị đã tìm người hợp qua rồi, bây giờ lại tìm người tới hợp bát tự chỉ là để cho đủ thủ tục mà thôi, cũng là vì để hôn sự được tiến hành thuận lợi.

Lục Cẩm Dao viết sinh thần bát tự của Khương Đường đặt vào trong hà bao giao cho Phùng thị. Phùng thị cất cẩn thận, sau đó phất tay, nha hoàn đứng phía sau bưng hộp gấm lên giao cho Bạch Vi.

Phùng thị nói: “Đây là một chút tâm ý của chúng ta, cũng là lễ gặp mặt cho Khương tiểu nương tử.”

Cố Kiến Sơn ngẩn người nhìn hộp gấm, trong mắt xẹt qua một tia khó hiểu.

Lục Cẩm Dao không mở ra, bình tĩnh nhận lấy: “Bên này chúng ta cũng chuẩn bị lễ vật cho Cố công tử, cũng là một chút tâm ý, Bạch Vi.”

Bạch Vi từ phía sau lấy tráp ra, đưa đến trước mặt Phùng thị. Phùng thị cười rạng rỡ: “Tóm lại đều là vì hài tử cả, chúng ta đã chuẩn bị tiệc rượu đặt ở tửu lâu Thắng Thiên Hạ, chút nữa chúng ta cùng đi qua đó.”

Đính thân là chuyện vui, hai nhà nên ngồi cùng nhau ăn một bữa cơm.

Tuy rằng Khương Đường có trù nghệ tốt, nhưng cũng không có đạo lý để cho tiểu nương tử chưa xuất giá làm một bàn thức ăn.

Lục Cẩm Dao vui vẻ đồng ý, bên này trao đổi hôn thư cùng tín vật xong, hôn sự này coi như đã được định ra.

Người đã đính thân rồi thì xem nhau như vị hôn phu hôn thê, chỉ trừ việc chính thức gả người qua, còn lại các quan hệ liên hệ đều có.

Ngày lễ tết trước khi thành thân, hai nhà phải đi qua đi lại. Năm đầu tiên còn phải tặng đồ cho bà mối để tỏ vẻ kết thân vui vẻ.

Sau khi cầu thân xong Phùng thị không còn việc gì nữa, Cố Kiến Sơn muốn ở lại nhưng lúc này phải đi theo Phùng thị.

Lục Cẩm Dao bảo Hoài Hề đưa tiền mừng cho Vương bà tử, sau đó tự mình tiễn người ra ngoài.

Xuân Đài Minh Triều vẫn chưa thể rời đi, phải đối chiếu sính lễ với danh mục quà tặng, nâng vào trong nhà mới được.

Hết thảy được tiến hành ngay ngắn, trật tự.

Lục Cẩm Dao tiễn người đi, lại bảo Hoài Hề đưa tiền mừng cho những gã sai vặt nâng sính lễ. Những thứ này đều là việc nhà gái nên làm.

Dù sao nàng cũng là người đã thành thân, làm những thứ này đều rất thành thạo.

Xuân Đài Minh Triều thấy Lục Cẩm Dao liền hành đại lễ: “Bái kiếnTứ nương tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.