Vĩnh Ninh hầu nói: “Nếu bà lo lắng thì kêu Tứ tức phụ đi thăm nàng, vừa lúc lão Tứ cũng không ở nhà, hai người bọn họ chắc sẽ có nhiều chuyện để nói.”
Trịnh thị thiếu chút nữa đã bị chọc cười, ông vừa nói cái gì vậy, cái gì mà đúng lúc chứ? Hai nhi tử rời khỏi nhà, ông lại cũng lo lắng một chút nào.
Trịnh thị nói: “Cách này của ông không được, nếu đã muốn quản lý người trong nhà thì không được đi lại ăn nói lung tung, nếu để A Dao đi gặp Khương Đường, bị các viện khác trông thấy, chắc hẳn bọn họ sẽ khó chịu.”
Trịnh thị đang nói tới đại phòng, có khi bà cũng nghĩ có phải bà quá bất công hay không nên mới nghĩ về Hàn thị như vậy.
Không đợi Vĩnh Ninh hầu nói chuyện, Trịnh thị lại nói: “Nếu trời lại trở lạnh thì ta sẽ giả ốm.”
Thân mình của bà vốn dĩ cũng không được tốt, nói bà sinh bệnh cũng không có ai nghi ngờ, đến lúc đó sẽ sai trưởng tức tới chăm bệnh, cũng tránh cho nàng ta suy nghĩ miên man.
Chỉ là bà lo sẽ bị Hàn thị làm cho phiền lòng, sớm chiều ở chung, sớm muộn gì cũng bị chọc tức tới mức bệnh thật.
Vĩnh Ninh hầu cảm thấy chủ ý này không tồi, ngẫm lại cũng không có biện pháp nào tốt hơn, cũng gật đầu đồng ý: “Cứ như vậy đi.”
Vừa qua Tết Trung Thu, thời tiết dần mát mẻ lại.
Trung thu năm nay phủ Vĩnh Ninh hầu cũng không còn náo nhiệt, Cố Kiến Sơn rời khỏi Hầu phủ, mà Cố Kiến Châu vẫn còn ở Điền Nam.
Tháng ba hắn đi, lúc này đã được non nửa năm, chỉ có thể gửi thư về mỗi tháng.
Còn hơn một tháng nữa là Vân thị sẽ sinh, đối với lần mang thai này, nàng ấy chỗ nào cũng căng mắt coi chừng, vô cùng cẩn thận, bình thường sẽ không ra ngoài đi tới đi lui.
Mà Hứa thị ngày ngày lễ Phật, cuộc sống còn không thú vị bằng người làm bà bà như Trịnh thị. Cố Kiến Thủy có oán hận trong lòng, vì chuyện của Nguyệt Nương lúc trước mà Hứa thị đã trở mặt với hắn ta, không cho hắn ta vào phòng ngủ.
Ban đầu hắn ta tự biết mình đuối lý, chỉ đành tới thư phòng ngủ, nhưng lúc này cũng đã hơn một năm, Hứa thị vẫn cứ như vậy, ăn chay niệm Phật, cứ như đang tu hành trong chùa miếu vậy.
Mỗi lần hắn ta nói tới việc này, Hứa thị sẽ nói: “Nếu Nhị gia đồng ý, ta sẽ nạp thêm hai tiểu thiếp cho Nhị gia, nếu hai người không đủ thì cứ nạp thêm mấy người, nhưng đừng ra ngoài lang chạ, phụ thân mẫu thân sẽ không vui.”
Cố Kiến Thủy phát run, đã tới lúc này mà Hứa thị vẫn còn để ý chuyện của Nguyệt Nương: “Nàng ta cũng bị đưa tới thôn trang rồi, Duệ ca nhi cũng đưa cho tiểu nương nuôi dưỡng, nàng còn muốn cái gì nữa, nàng cứ như vậy với ta, nha hoàn của Yến Minh Đường sẽ nhìn ta như thế nào đây.”
Hứa thị lạnh lùng nói: “Lúc trước ngài đem Nguyệt Nương về đây có từng nghĩ cho ta sao.”
Cố Kiến Thủy khó hiểu nói: “Chuyện đã bao lâu rồi, sao nàng cứ nhớ rõ như vậy!”
Hứa thị thờ ơ: “Khi ngài rời đi, Du ca nhi mới bốn tuổi, khóc lóc không muốn ngài đi, tối nào cũng tìm phụ thân. Ta mong ngóng hai năm, chờ trông ngài trở về, ngài có biết ta hâm mộ Tứ đệ muội bao nhiêu không, rốt cuộc ta đã chờ được thứ gì trở về.”
Ban đầu là hận, hận không thể b.óp chết Cố Ninh Duệ, còn có người nương không biết xấu hổ của nó, hận sao hai người đó không chết đi. Sau này Nguyệt Nương bị đưa tới thôn trang, người không ở đây, mà Cố Ninh Duệ lúc đó đã hơn một tuổi, cái gì cũng không hiểu, chỉ có thể giao cho Ngô tiểu nương chăm sóc, gặp chuyện gì cũng không dám vượt qua Du ca nhi, nàng ấy cảm thấy thật đáng thương.
Nàng ấy và Nguyệt Nương đều đáng thương.
Thế nên bây giờ chỉ cần nhìn thấy Cố Kiến Thủy là nàng ấy lại buồn nôn.
Nàng ấy không có nhà mẹ đẻ tốt, bằng không đã sớm hòa li.
Cũng may Trịnh thị cũng là một bà bà đàng hoàng, luôn đứng về phía nàng ấy, mấy người chị em dâu cũng không phải loại nhiều chuyện, vì hài tử, nàng ấy chỉ có thể nhịn.
Cố Kiến Thủy thật sự rất hối hận, khi đó hắn ta không quản được bản thân.
Chỉ là hối hận cũng đã muộn rồi.
Hứa thị nói: “Ta không quan tâm chuyện trong triều, nhưng phụ thân mẫu thân đã dặn dò mọi người chuyện trong nhà, ta hy vọng ngài ghi tạc những lời này vào lòng, đừng để liên lụy ta và hài tử.”
Hứa thị có một nhi tử và một nhi nữ, trong viện còn có mấy thứ nữ, hơn nữa còn có Cố Ninh Duệ, không ít người đâu.
Vốn dĩ nên là nơi náo nhiệt nhất, kết quả lại trở thành nơi quạnh quẽ nhất.
Cố Kiến Thủy gật đầu: “Ta biết, ta sẽ không làm chuyện gì sai trái.”
Hắn ta chỉ ngồi một lát rồi đi ra ngoài.
Hứa thị thở phào nhẹ nhõm, đi thăm nữ nhi rồi lại sang thăm Du ca nhi, trước giờ nàng ấy đều mặc kệ mấy thứ nữ và Cố Ninh Duệ, nàng ấy cũng là người duy nhất trong phủ không muốn phân gia.
Ăn mặc lúc này đều sử dụng quỹ chung, sau khi phân gia khó tránh phải sớm chiều chung đụng với Cố Kiến Thủy, nghĩ tới là thấy sợ.
Lục Cẩm Dao cũng biết chuyện của nhị phòng, nhưng người làm đệ muội như nàng ấy sao có thể khuyên nhủ chuyện này được.
Mấy ngày trước Cố Kiến Châu gửi thư về, ngoại trừ hỏi thăm nàng ấy và Chiêu ca nhi, còn nói hướng gió trong triều gần đây không tốt, nhắc nhở phủ Bình Dương hầu làm việc ổn thỏa một chút.
Có lẽ người làm quan đều nhạy bén với mấy thứ này, Cố Kiến Châu đi theo Yến Vương điện hạ tới Điền Nam.
Yến Vương cùng ăn cùng ngủ với bá tánh, chuyện gì cũng tự tay làm lấy, dù cho năm nay cũng có địa phương có gặp thiên tai, nhưng phía dưới không có người nào oán giận.
Chuyện triều đình có thể làm đều đã làm, cho dù là cứu trợ hay hỗ trợ.
Cố Kiến Châu đã ở Điền Nam hơn năm tháng, lúc này Yến Vương điện hạ lại tới đây, cư xử với hắn như đối đãi với hiền sĩ, đáng để người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Lục Cẩm Dao đọc thư, sửng sốt một hồi lâu.
Nàng ấy viết thư gửi cho phủ Bình Dương hầu, dặn dò nhà mẹ đẻ làm việc cẩn thận một chút, đừng để bị thiết kế kết giao với các vị hoàng tử.
Nhưng trong thư cũng không đề cập tới vị hoàng tử nào cả, thư từ cũng không an toàn, rất có thể biến thành nhược điểm để người ta lợi dụng.
Lục Cẩm Dao trực tiếp thiêu bức thư của Cố Kiến Châu.
Nàng ấy nhìn ra cửa sổ thở dài, mùa thu lại tới rồi.
Nàng ấy đột nhiên nghĩ tới Khương Đường, năm trước cũng vào lúc này, Khương Đường rời khỏi phủ Vĩnh Ninh hầu, nháy mắt đã một năm trôi qua.
Lại qua mấy ngày, vào ngày mùng tám tháng chín, Nam Hương ở chính viện sang thông báo Trịnh thị đã ngã bệnh.
Lục Cẩm Dao bối rối: “Bị bệnh, đã mời y sư tới xem chưa?”
Nam Hương: “Nam Tuyết đã đi mời y sư, nô tỳ phải tới các viện truyền lời.”
Lục Cẩm Dao nói: “Còn Yến Phương Đường thì sao?”
Nam Hương nói: “Không có báo, phu nhân nói Tam nương tử đã lớn bụng, không cần kinh động.”
Lục Cẩm Dao nói: “Vậy không cần qua đó, để nha hoàn các viện chú ý một chút, ta qua đó xem sao.”
Lục Cẩm Dao đến phòng bên xem Chiêu ca nhi trước rồi mới tới chính viện.
Lúc nàng tới đã thấy y sư bắt mạch xong, nói là nhiễm phong hàn, trước tiên cứ kê hai phần thuốc, từ từ uống.
Lục Cẩm Dao nhẹ nhàng thở ra, trời trở lạnh, lúc chuyển mùa không để ý sẽ dễ dàng sinh bệnh. Nàng ấy muốn ở lại chăm bệnh, lại nghe Trịnh thị nói: “Chiêu ca nhi còn nhỏ, con trở về đi.”
Ý tứ này là chỉ chừa Hàn thị cùng Hứa thị.
Vốn cho rằng chăm bệnh chỉ đơn giản là đút thuốc, ở đây chỉ làm ra vẻ chút thôi, chuyện mệt nhọc đều do bọn nha hoàn làm.
Năm trước Trịnh thị sinh bệnh, là Khương Đường tới, lúc ấy Trịnh thị ăn uống không vô, là Khương Đường đút từng muỗng cơm muỗng thuốc.
Vì chuyện này mà về sau bà đã nhìn tứ phòng bằng con mắt khác.
Lần này Hàn thị tự tay làm lấy, mới cảm nhận được chăm bệnh rất vất vả, nàng ta trông ngóng bà bà sẽ khỏe thật nhanh, nhưng bệnh tình vẫn cứ kéo dài.
Vất vả vài ngày lại đổ bệnh tiếp, nàng ta vừa mới nghỉ ngơi đã phải đi chăm bệnh.
Chuyện quản gia dần dần đã rơi vào tay Lục Cẩm Dao.
Lúc đầu Hàn thị cũng không phát hiện ra, chỉ có một ngày thấy Hàn Dư Thanh đi tới hậu viện, không, phải nói là đến Yến Kỉ Đường.
Hỏi thì mới biết Cố Kiến Châu đã sắp về tới, trong phủ phải chuẩn bị gia yến.
Hàn thị hoảng hốt, trên tay nàng ta vẫn còn vương mùi thuốc lúc ở chính viện.
Trịnh thị không thích uống thuốc, bình thường phải đút cả nửa ngày mới uống được một ngụm. Uống được hai hớp đã uể oải vẫy tay bảo nàng ta đi về.
Nhưng rõ ràng đã uống lâu như vậy, cơm nước cũng ăn không vô.
Hàn thị cười bảo Hàn Dư Thanh tới Yến Kỉ Đường đi, đừng chậm trễ chuyện chính, vừa quay đầu đã lập tức sa sầm mặt.
Không đúng, thật sự không đúng, giống như Trịnh thị đang cố ý vậy, khiến nàng ta phải giao ra hết tất cả quyền lợi đang nắm trong tay ra.
Hàn thị phát lạnh trong lòng, bị gió lạnh thổi qua càng khiến nàng ta rùng mình, chỉnh lý lại y phục, lạnh mặt quay về Yến An Đường.
Hôm nay Hàn Dư Thanh tới Yến Kỉ Đường xin chỉ thị một lúc đã quyết định được mấy món.
Lúc ra cửa Tứ nương tử còn nói hắn làm việc càng ngày càng ổn thỏa, chỉ cần một thời gian nữa là có thể tự mình đảm đương mọi việc.
Lục Cẩm Dao chỉ cười, chờ Hàn Dư Thanh rời đi mới xoay người đi xử lý những chuyện khác, loay hoay một hồi mà đã hơn nửa canh giờ, sau khi xử lý xong chuyện còn chưa tới chính ngọ nên đã sai Hoài Hề chuẩn bị xe, nàng ấy tranh thủ tới tiệm lẩu.
Kỳ hạn thuê cửa hàng một năm đã sắp tới hạn, chủ nhân cũng không muốn cho thuê tiếp. Cũng không biết là cảm thấy tiệm lẩu kinh doanh quá tốt hay thế nào, nhưng dù sao lúc trước cũng chỉ ký một năm, bây giờ đã tới kỳ hạn, trả lại cũng phải thôi.
Khương Đường đã đi tìm cửa hàng mới từ tháng mười, tiệm lẩu kiếm lời nhiều, nàng muốn tìm con phố náo nhiệt một chút.
Phí thuê mỗi tháng tăng gấp ba, tám mươi lượng bạc, cũng là cọc một trả ba.
Bày trí sắp xếp trước, tới cuối tháng mới từ từ dọn qua, chắc chắn sẽ chậm trễ chuyện kinh doanh mất mấy ngày.
Hôm nay trời lạnh, càng có nhiều người tới ăn lẩu, lẩu Trạng Nguyên vẫn bán chạy như cũ, cho dù trời mưa gió cũng có rất nhiều khách nhân.
Mặt tiền cửa hiệu mới rất lớn, cũng có hai tầng, lúc này Khương Đường muốn bài trí rộng rãi một chút, có hai loại bàn, một loại là bàn nhỏ hình vuông cho hai người, loại còn lại là bàn lớn cho bốn người.
Ghế dựa không phải ghế dài mà sẽ tìm thợ mộc làm ghế đơn, sau đó tìm tú nương làm đệm ngồi, màu sắc giống nhau, thêu thêm hoa văn. Khương Đường không biết thêu, nàng cảm thấy tú nương thêu sẽ đẹp hơn.
Trên bàn không sử dụng khăn trải, nhưng sẽ để bình sứ, cắm mấy đài sen cùng với hoa sen, không cần quá nhiều, đặt trên bàn rất thơ mộng.
Cũng sẽ chuẩn bị thêm lò sưởi tay và nước ấm cho khách nhân, đặt thực đơn trên bàn để khách nhân có thể chọn món lúc không có người phục vụ, sau đó chỉ cần gọi người tới đặt món là được.
Như vậy vô cùng tiện lợi.
Lần này khai trương cửa hàng mới, Khương Đường cơ hồ đều ở lại đây.
Lúc Lục Cẩm Dao sang đây cảm thấy rất kinh ngạc, lần này trang trí đẹp hơn lần trước không ít, phòng ốc sáng sủa, không cần thắp đèn cũng sáng, cửa sổ cũng rất lớn, nơi nào cũng thông gió, hơn nữa lúc ngồi ăn lẩu trong phòng, không khí sẽ rất ấm áp, cho dù mở cửa sổ cũng không sợ bị lạnh.
Chỉ là trong phòng còn chất không ít đồ linh tinh, có chút hỗn loạn.
Thợ thủ công và thợ mộc đều nhận ra Lục Cẩm Dao, biết nàng ấy tới tìm tiểu chủ nhân của cửa hàng, trực tiếp chỉ đường: “Chủ nhân ở phía sau.”
Lục Cẩm Dao gật đầu, sau đó đi vòng qua đống đồ vật lộn xộn tới hậu viện.
Hậu viện rộng rãi, có một cái giếng, cũng có không ít phòng ở.
Khương Đường ở một gian, bên trong có bếp lò, cửa sổ và cửa lớn đều mở.
Lúc Khương Đường đang xem bản vẽ thì nghe thấy tiếng gõ cửa, không chỉ có bản vẽ của cửa hàng mà còn có bản vẽ của sạp ăn vặt trong tương lai.
Lúc này chưa tính làm tới sạp ăn vặt, chỉ là chuẩn bị trước, xem trước cho đỡ nghiện.
Thấy Lục Cẩm Dao tiến vào, Khương Đường đứng lên: “Lục tỷ tỷ!”
Lục Cẩm Dao để Hoài Hề đứng bên ngoài: “Ta qua xem cửa hàng, thuận tiện nói với ngươi chuyện này.”
Lần này đổi cửa hàng không cần Lục Cẩm Dao bỏ thêm bạc, nàng ấy chỉ thỉnh thoảng tới giúp đỡ, bất quá công việc ở Hầu phủ rất nhiều, cơ hồ đều đổ lên vai nàng ấy, không được mấy lúc rảnh rỗi.
Khương Đường cho Lục Cẩm Dao xem bản vẽ: “Đã sắp xong rồi, tỷ xem thử có cần sửa đổi gì không. Vị trí ở đây rất tốt, có rất nhiều khách nhân bên cửa hàng cũ hỏi khi nào bên này mới khai trương. Ngày nào chủ nhà bên kia cũng tới thúc giục, đôi khi còn muốn ra phía sau bếp nhưng đều bị Bạch Vi cản lại…”
Nói đến Bạch Vi, ngữ điệu của Khương Đường cũng thay đổi.
Tháng chín vừa rồi Bạch Vi đã chuộc thân rời khỏi Hầu phủ, bởi vì chuyện này mà người nhà nàng ấy còn tới náo loạn một hồi.
Phụ mẫu của Bạch Vi là nô bộc của phủ Bình Dương hầu, nữ nhi trở thành nha hoàn hồi môn khiến hai người bọn họ rất nở mày nở mày, bây giờ Bạch Vi không cần lấy bạc trong nhà nữa khiến phu thê già bọn họ thẳng tay trù tính cho nhi tử.
Hai người căn bản không muốn Bạch Vi chuộc thân, chẳng qua lúc đó nàng ấy cũng đã chuộc thân rồi, có nháo cũng vô dụng.
Như vậy đồng nghĩa với việc chặt đứt quan hệ với người nhà, cha Bạch Vi chỉ vào nàng ấy mắng mỏ vô cùng khó nghe.
Nhưng Bạch Vi cũng không để trong lòng, vốn dĩ bọn họ đã đối xử với nàng ấy không tốt, cần gì phải buồn bã.
Nhưng nàng ấy chỉ tích góp được hơn ba trăm lượng, không đủ để mua nhà, Khương Đường bèn cho nàng ấy tới cửa hàng phụ giúp, tiền công mỗi tháng tạm tính theo phần trăm lợi nhuận, làm tốt kiếm nhiều, làm không tốt thì kiếm ít.
Đều là làm việc nhưng điều khác biệt là không bị khế ước ràng buộc, muốn làm thì làm, không muốn thì cứ nghỉ.
Khương Đường cũng không vì quen biết mà trả cho nàng ấy nhiều hơn..
Bạch Vi cũng không cần, tuy rằng thân ở nơi này của Khương Đường nhưng đã suy nghĩ một lối ra khác. Nàng ấy thấy trong cửa hàng có một hài tử, mười ba tuổi, cũng đã có thể chạy đến trời nam đất bắc làm kinh doanh.
Lúc Lưu Đại Lang đi lấy hàng cho Khương Đường sẽ tự mình thuê một chiếc xe kéo, mang những thứ ở Thịnh Kinh không có về bán, kiếm được không ít.
Bạch Vi vừa rời khỏi Hầu phủ chưa bao lâu, trước tiên phải mua sắm đầy đủ đã, sau đó mới từ từ tính tới chuyện kiếm sống.
Lục Cẩm Dao cũng không để ý chuyện này, Bạch Vi đi rồi, Bội Lan và Tĩnh Mặc trở thành nhị đẳng nha hoàn, chính viện lại đưa tới hai người mới.
Đám nha hoàn này sớm muộn gì cũng sẽ đi, hoặc là thành thân đi tới viện khác, hoặc là chuộc thân, sống cuộc sống của chính mình.
Lục Cẩm Dao cũng sẽ không vì Bạch Vi tới chỗ này của Khương Đường mà thấy không thoải mái: “Cửa hàng cũ bên kia phải cẩn thận một chút, đừng để chúng ta đi rồi, chủ nhân lại lấy biển hiệu đó mở một cửa hàng mới.”
Khương Đường cảm thấy cũng có thể như vậy, bàn ghế trong cửa hàng đều là của chủ nhân, lúc trước mặt bằng này cũng không được trang hoàng ổn thỏa như bây giờ, lúc này đúng thật có thể trực tiếp mở một cửa hàng mới ngay.